Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Chương 345: Vô tung




Mọi người lúc này đều muốn nghe được âm thanh kia một cách rõ ràng, có lẽ do không thể phỏng đoán chính xác nên tạm thời ai cũng không có đưa ra quan điểm.
Hiện trường nhất thời có chút yên lặng.
Sắc mặt của Vũ Lâm Hanh càng kỳ quái, nàng cau mày, tách trà dán bên môi lại chậm chạp không thấy nàng uống, ánh mắt cũng như cố định, bắt đầu ngây ngẩn hồi lâu.
"Lâm Hanh." Lạc Thần thoáng nhìn, nhẹ nhàng gọi nàng.
Vũ Lâm Hanh lúc này mới giống như trong mộng mới tỉnh, thân thể dựng thẳng, nước trong tách theo động tác của nàng mà hất đến bên môi: "A? Chị họ cậu, cậu gọi tớ sao?"
Lạc Thần gật đầu.
"Gọi tớ có chuyện gì?" Vũ Lâm Hanh nói thầm một tiếng, lại đem tách trà vẫn cầm trong tay di chuyển, đặt ở một bên: "Sách, cái tách này thiếu chút nữa đập vào răng tớ."
Lạc Thần lại nhìn nàng chằm chằm một lúc, dường như đang quan sát biến hóa rất nhỏ của nàng.
Vũ Lâm Hanh bị đôi mắt sâu thẳm của nàng nhìn chăm chú cả người sợ hãi, đang muốn nói, Lạc Thần lắc đầu: "Không có gì. Sợ cậu ăn mất cái tách."
Vũ Lâm Hanh: "...."
Trong lúc này Sư Thanh Y đã nhìn quét một vòng, thật ra cũng phát hiện điểm bất thường này của Vũ Lâm Hanh, thấp giọng nói: "Vũ Lâm Hanh có phải cậu nghĩ đến điều gì hay không?"
"... Không." Vũ Lâm Hanh xoa nhẹ sau gáy. Sư Thanh Y đặc biệt quan sát cử chỉ mờ ám vô thức này, cảm giác nàng thoạt nhìn mặc dù có một chút kỳ quái, nhưng càng nhiều chính là không giải thích được cùng hoang mang, không giống như đang giấu diếm, mà chỉ là thực sự không rõ.
Sư Thanh Y cũng sẽ không nói nữa.
Vừa vặn lúc này Thiên Thiên đã trở lại, thần sắc đã khôi phục thong dong, mỉm cười hỏi mọi người tình huống thế nào.
Sư Thanh Y biết nàng nội tâm thống khổ, hiện tại cũng chỉ là giả vờ kiên cường, càng là loại thời điểm này càng không thể hỏi cảm thụ của nàng, mặc dù là xuất phát từ quan tâm cũng không thỏa đáng, tốt nhất là tạm thời khiến nàng một mình tự điều chỉnh. Vì vậy Sư Thanh Y cũng không nói gì khác, chỉ đem trước sau tinh tế thuật lại cho Thiên Thiên: "Loại âm thanh này cũng không tiết lộ manh mối gì, bất quá tớ cảm thấy giống như vật gì đó dùng để khống chế điều khiển, Thiên Thiên cậu không phải có thể dùng sáo ngọc điều khiển rắn cùng Hồ Điệp các loại sao, nghe ra cái gì không?"
"Tớ cho đến bây giờ chưa từng nghe qua loại nhạc khí này, âm sắc rất kỳ quái, nhưng hẳn là nhạc khí bộ khí không sai. Bằng vào một đoạn ghi âm cũng không thể vọng đoán, nhưng giống như lời của Sư Sư cậu, hẳn là có công dụng điều khiển." Thiên Thiên nhắm mắt suy ngẫm một phen, nói: "Thứ này, bọn tớ gọi là ngự khí, ngự khí có nhiều chủng loại, cho nên dùng để điều khiển thứ gì cũng thiên biến vạn hóa, thực sự không thể suy đoán, thậm chí có một số ngự khí đặc biệt từ xa xưa, vậy càng thêm vượt quá phạm trù tưởng tượng của chúng ta."
Lạc Thần nói: "Nghe nói ngự khí rất khó khống chế, ngự giả thế gian hãn hữu."
Thiên Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, ngự khí không phải người bình thường có thể sử dụng, thật ra loại sáo ngọc này của tớ điều khiển rắn cùng Hồ Điệp chỉ là da lông, không được xếp vào phạm trù ngự khí, có thể nói là không xứng."
Sư Thanh Y trở nên trầm mặc.
Nếu như thực sự giống như các nàng suy đoán, ngự giả ẩn nấp trong bóng tối kia là cỡ nào khó giải quyết?
Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ đến Chương Thai Liễu.
Chương Thai Liễu một thân hành tung mờ ảo, thần bí khó lường, quan trọng nhất là hắn lúc đó đã ở Thần Chi Hải, vậy hắn có khả năng chính là ngự giả kia không? Dựa theo bản lĩnh Chương Thai Liễu đã triển lộ cho thấy hắn nhất định xứng đáng làm một ngự giả. Bất quá Chương Thai Liễu từng từ một nơi bí mật gần đó giúp đỡ bọn họ rất nhiều, từ sơn lúc đó của Âm Ca rõ ràng cho thấy giết chết Nữ Vương Vinh, giải quyết hỗn loạn trong thi đạo, sau đó dòng nước trong sơn thể đổi hướng, giúp bọn họ không bị nước xết cuốn chết, hơn phân nửa cũng đều là Chương Thai Liễu trợ giúp.
Cuối cùng từ Thần Chi Hải thoát khỏi trói buộc ra ngoài thì càng không cần phải nói, Chương Thai Liễu dành cho họ mười phần thiện ý giúp đỡ, nếu như thật là Chương Thai Liễu, có nghĩa là chuyện nào không quá rắc rối?
.....Nhưng cũng không nhất định.
Đến nay mục đích của Chương Thai Liễu vẫn là vân che vụ lách, nhìn không rõ, không thể bởi vì hắn bình thường ngầm giúp đỡ mà tin tưởng hắn, dù sao mặt ngoài khoác lớp vỏ thiện ý, sau lưng lừa gạt tính toán cũng có khối người, tất cả đều phải tỉ mỉ cân nhắc, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận.
Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần lúc đó từng có liên hệ cùng Chương Thai Liễu, có chút tin tức nói không chừng có thể làm tham khảo. Nàng nhẹ giọng nói: "Lạc Thần, chị đối với Chương Thai Liễu có ý kiến gì không?"
Lạc Thần bình tĩnh nói: "Thật ra cũng không có cái nhìn rõ ràng gì, dù sao cũng hiểu biết rất ít. Lúc đó tình thế nguy cấp, là hắn âm thầm liên lạc với chị trước, để tránh đả thảo kinh xà, bọn chị sử dụng thủ ngữ để trao đổi, đạt thành quan hệ hợp tác."
Nàng dừng một chút, trong mắt từ đầu đến cuối không một gợn sóng, nói đến lúc đó một đường sinh tử, nàng cũng là thản nhiên: "Chị đối với Chương Thai Liễu còn cách tín nhiệm rất xa, lúc đó lựa chọn cùng hắn hợp tác, cũng bởi vì tình thế lúc đó chỉ có con đường này có thể đi, không còn lựa chọn khác."
Sư Thanh Y rũ mi, trầm mặc.
Lạc Thần liếc mắt nhìn đến, Sư Thanh Y nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt tương tiếp, khóe môi Lạc Thần kéo ra độ cong rất nhỏ, mỉm cười nhìn nàng. Sư Thanh Y từ trong tiếu ý cảm giác được mềm nhẹ an ủi, một chút rung động trong lòng cũng dần lắng xuống.
Nếu ác mộng đã qua đã không thể quay đầu lại, nàng cần phải làm là chính là đem tất cả tinh lực đặt vào tương lai, tránh cho ác mộng phát sinh lần nữa.
Sư Thanh Y lại suy nghĩ, cảm giác nếu như Chương Thai Liễu là ngự giả, tựa hồ có một số chỗ không thể giải thích.
Đầu tiên Chương Thai Liễu rất quen thuộc Thần Chi Hải, từ biểu hiện của hắn cho thấy hắn nắm rõ vị trí của mỗi một cơ quan, cũng biết rõ phương vị ẩn thân quái thú như cự long kia ẩn thân, Có thể làm đến điểm này, có thể là hắn có tham dự xây dựng Thần Chi Hải, hoặc là hắn thường lẻn vào Thần Chi Hải, tỉ mỉ tra xét qua, vô luận là loại nào, hắn đều tốn hao rất nhiều thời gian và tinh lực cho Thần Chi Hải, mà dựa theo bản lĩnh của cùng cùng Khương Cừu, không có khả năng đối với chuyện này không có nửa điểm phát hiện.
Quỷ Cơ cùng Khương Cừu hẳn là đã biết sự tồn tại của Chương Thai Liễu từ trước.
Nhưng trong đoạn ghi âm cho thấy Khương Cừu đối với ngự giả này hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả ngay cả âm thanh của ngự khí do ngự giả phát ra cũng không hề phát giác, điểm này cùng suy đoán trước đó là mâu thuẫn.
Cho nên ngự giả này có thể không thuộc về Thần Chi Hải, dù sao Khương Cừu đối với chuyện này không có nửa điểm phản ứng, có thể là khi đó một người từ bên ngoài vào, đáng sợ chính là dĩ nhiên không ai phát hiện người này tồn tại.
.... Không, chuẩn xác mà nói là chỉ có Trữ Ngưng phát hiện.
Hơn nữa vì sao Trữ Ngưng sẽ có phản ứng mạnh như vậy?
Sư Thanh Y đem suy nghĩ của bản thân nói ra, mọi người cùng nhau thương nghị một lúc, Lạc Thần cũng nói: "Trữ Ngưng thoạt nhìn rất e ngại vị ngự giả này. Nhưng nàng lại từng làm việc cho Vu Mị, Chương Thai Liễu vốn dĩ giao hảo cùng với Vu Mị và Tiêu gia bên kia, Trữ Ngưng cũng biết đến sự tồn tại của Chương Thai Liễu mới đúng, không đến mức e ngại Chương Thai Liễu, cho nên Chương Thai Liễu sợ rằng cũng không phải là ngự giả, ngự giả là một người khác."
Thiên Thiên nói: "Nếu quả thật là như vậy, lại giả sử ngự giả là đứng ở thế đối lập với chúng ta, vậy quả thật là rất phiền."
Vũ Lâm Hanh khoát tay chặn lại, hào khí vạn trượng: "Sợ cái gì! Bản tư lệnh ở đây, các đồng chí không nên sợ hãi, cùng lắm thì đánh."
Sư Thanh Y nói: "Được, tư lệnh tiên phong, bọn tớ ở phía sau tiếp ứng."
Thiên Thiên cũng cười: "Lúc đánh tư lệnh có gan thì đừng chạy."
Vũ Lâm Hanh vỗ bàn phản bác, cười đùa một trận, Sư Thanh Y mở video Cửu Vĩ thu được cho mọi người xem. Cửu Vĩ lần này chủ yếu là giám thị Trữ Ngưng, video trong video cho thấy Trữ Ngưng phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, nàng sẽ ở khách sạn, sẽ đứng trước cửa khách sạn, chỉ là có chút tâm thần không yên, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ ra phố, mua một ít nhu yếu phẩm trở về, sau khi tiếp tục ở trong khách sạn.
Vài lần có thể thấy nàng có chút thần kinh mà qua lại trên đường từ con phố này đến con phố khác, lại từ đường phố nọ đến đường phố kia, không biết nàng rốt cuộc đang làm gì, chỉ có thể cảm giác được trạng thái tinh thần của Trữ Ngưng tựa hồ rất phiêu hốt, thậm chí còn quỷ dị.
Trường Sinh nói: "Nàng thoạt nhìn hình như rất sợ, nếu sợ, vì sao không rời khỏi?"
Lúc nói chuyện này, Trường Sinh vẫn như cũ kéo cánh tay Lạc Thần, dáng vẻ ỷ lại, Chu Du ở bên kia buồn bực không lên tiếng, ánh mắt như dao có thể giết người.
Sư Thanh Y tiếp lời của Trường Sinh: "Cũng không biết. Dù sao thì cũng không đến mức là bởi vì tôi nói với nàng sau này có việc tìm nàng, bảo nàng không nên đơn giản rời khỏi, Trữ Ngưng tuyệt đối không phải loại người bị nhẹ nhàng đe dọa một chút liền thành thật."
"Nhẹ nhàng đe dọa?" Lạc Thần ý vị thâm trường nheo mắt lại.
Ánh mắt Sư Thanh Y lãng tránh: "..... Dù sao thì em cảm thấy đó chính là rất nhẹ nhàng, dù sao thì chính là nhẹ nhàng hơn so với chị dùng kẹo sữa xem như cổ trùng đe dọa nàng."
Lạc Thần mặt không biểu tình.
Sư Thanh Y: "....."
Thiên Thiên cười nói: "Tớ vừa rồi cũng đã nhìn kỹ, Trữ Ngưng sợ nhưng không có rời khỏi hẳn là có nguyên nhân khác, hành vi cử chỉ của nàng thực sự rất kỳ quái, chỉ là cụ thể thế nào chúng ta còn phải quan sát thêm."
"Ân, tớ sẽ khiến Cửu Vĩ tiếp tục giám thị." Sư Thanh Y nuốt nước bọt, nói: "Vậy hôm nay cứ như vậy đi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi."
Mọi người đứng dậy thu thập, Lạc Thần đứng lên ra dấu với Chu Du, Chu Du nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, vui vẻ theo sát phía sau nàng mà đi ra ngoài.
Một đường đi đến trong sân, xung quanh không có người, Chu Du vẻ mặt chờ mong nhìn Lạc Thần: "Cung chủ người có chuyện gì muốn phân phó tôi sao? Tôi nhất định làm thỏa đáng cho người."
Lạc Thần nói: "A Du, hiện nay là niên đại nào rồi?"
Chu Du không hiểu ra sao: "Hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi. Cung chủ, người hỏi tôi chuyện này làm gì?"
Lạc Thần đáy mắt nhu hòa nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, hiện nay từ lâu đã không giống lúc trước. Yên Vân Hải từ lâu đã thành mây khói, cô không cần luôn xem bản thân là thị nữ của tôi, cô là chủ nhân của bản thân cô, cô sống trên đời lâu như vậy rồi, những đạo lý này cũng đều hiểu."
Chu Du nghe xong, mũi thoáng chốc đau xót: "Cung chủ là ghét bỏ A Du hầu hạ không tốt sao."
Lạc Thần lắc đầu, có chút bất đắc dĩ xoa đầu nàng: "Miên man suy nghĩ, chứng bệnh này bao nhiên năm chưa từng thay đổi?"
Chu Du lại giống như tiểu cẩu được xoa đầu nên rất hài lòng, lắp bắp nói: "Tôi mặc kệ, tôi từ nhỏ đã đi theo bên cạnh cung chủ, là thị nữ của người, tôi... đã quen rồi, không muốn thay đổi."
Lạc Thần nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Mà thôi."
Chu Du vui vẻ đến thoáng chốc nở hoa, lại nói: "Cung chủ tìm tôi chính là vì việc này sao?"
Lạc Thần nói: "Cũng không phải. Đêm qua cô ngủ ngon không?"
Chu Du hồi tưởng chuyện tối qua bị Sư Thanh Y bắt gặp trong phòng bếp, nhất thời lộp bộp một chút, lúc đó sau khi trở lại nàng lật qua lật lại chính là ngủ không được, chột dạ nói: "Ngủ rất khá, cung chủ vì sao lại hỏi chuyện này?"
Lạc Thần đôi mắt thâm thúy, không một vết tích nói: "Tôi là sợ đột nhiên có nhiều người như vậy đến nhà cô quấy rầy, ảnh hưởng cô nghỉ ngơi."
Chu Du vừa nghe lời này liền an tâm, chỉ ngây ngốc cho rằng Lạc Thần còn không biết chuyện tối qua, hồ ly tinh hẳn là không nói cho nàng ấy biết, lập tức nói: "Sao có thể! Là tôi để mọi người đến ở, nhiều người cũng náo nhiệt, vui vẻ còn không kịp, miễn bàn ngủ có bao nhiêu ngon giấc."
"Vậy là tốt rồi."
Chu Du thấp người, ngẩng đầu cẩn cẩn dực dực nhìn Lạc Thần.
Trên mặt Lạc Thần không có biểu thị gì đặc biệt, chỉ nói: "A Du, nếu cô có tâm sự gì, cảm thấy có thể nói cùng tôi, liền đến tìm tôi."
Giọng nói của nàng nhàn nhạt, lại luôn mềm nhẹ như vậy, giống như gió mát: "Lạc Thủy Thập Cung không còn, phụ mẫu a tỷ cũng mất. Tôi chính là thân nhân của cô."
Chu Du đầu tiên là sửng sốt sau đó đứng bất động, nghẹn hồi lâu đôi mắt đỏ lên.
Qua một lúc, Chu Du cúi đầu nói: "....Được, cung chủ."
"Quay về đi." Lạc Thần nhẹ nhàng nói xong, xoay người trở lại.
Chu Du lập tức đi theo sau nàng.
Ban ngày không có việc gì quan trọng, Sư Thanh Y thấy trong nhà Chu Du còn có lò nướng, thuận tiện làm một ít bánh bích quy các loại, xem như cho các nàng ăn vặt. Chu Du rất muốn ăn nhưng lại không muốn đi lấy trước mặt Sư Thanh Y, chờ lúc Sư Thanh Y trở về phòng nàng mới dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lấy một nắm đặt vào trong hộp bánh bích quy của nàng.
Đến buổi tối hơn mười giờ, Sư Thanh Y kiểm tra xong thương thế của Lạc Thần, nhất thời thả lỏng, Lạc Thần đề nghị muốn đến trong sân tản bộ, vì vậy Sư Thanh Y cùng đi với nàng.
Tuy rằng khí trời vẫn rất lạnh, bóng đêm lại không áp lực, không khí lạnh mang theo một cổ hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái. Đen trong sân đều sáng, lưu quang như ngọc, hai người đi qua chỉ thấy Vũ Lâm Hanh một mình đang ngồi đó, ngơ ngác nhìn quang điểm hốt hoảng không biết suy nghĩ gì.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vũ Lâm Hanh lấy lại tinh thần, vừa thấy bên cạnh đột nhiên nhiều ra hai người, sợ đến thở dốc: "Làm gì, làm gì tớ còn tưởng rằng đột nhiên có hai cái bánh chưng bật dậy, sắp hù chết tớ."
Sư Thanh Y tiện tay thu dọn lá cây trên băng ghế, cười nói: "Cậu hù ai đây? Không phải cậu chuyên dày vò bánh chưng sao, tổ tiên sờ bảo vật, cũng có thể bị hù dọa."
Vũ Lâm Hanh lẩm bẩm nói: "Các người nửa đêm trời lạnh chạy ra đây đến làm gì?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tản bộ, Thấy cậu ở đây đổi thành nói chuyện phiếm."
Vũ Lâm Hanh nghe được vui vẻ, vừa cười vừa ghét bỏ: "Nhàm chán."
Lạc Thần nói: "Tớ nói chuyện phiếm với người thú vị, sẽ thú vị. Nói chuyện phiếm với người nhàm chán, sẽ nhàm chán."
Vũ Lâm Hanh: "....."
Lập tức vì bản thân chính danh: "Tớ là một người thú vị!"
Lạc Thần gật đầu: "Rất tốt, trò chuyện đi."
Vũ Lâm Hanh xoa nhẹ vành mắt, thoạt nhìn tinh thần không được tốt, nói: "Chị họ cậu, cậu hiện tại thế nào rồi?"
Lạc Thần nói: "Đã không còn đau nữa."
Sư Thanh Y bổ sung: "Trước đó kiểm tra qua, khôi phục cũng không tệ lắm."
"Vậy là tốt rồi." Vũ Lâm Hanh cũng thả tâm, hỏi Sư Thanh Y dự định sau này. Sư Thanh Y nói cho nàng biết chờ thân thể Lạc Thần khôi phục, thì dự định sẽ trở về, về phần an bài sau này, còn phải xem qua nhà họ Sư bên kia tình huống thế nào mới có thể quyết định cụ thể. Nhà họ Sư bên kia bị tổn thương rất lớn, chạm vào liền trở nên khó chịu, nhưng rất nhiều thứ phải từ nơi này thu hoạch, phải chạm vào.
Bên cạnh vài chậu thủy tiên nở ra u tĩnh, âm thầm nở rộ, ba người bạn tốt gặp nhau, thì thầm trò chuyện với nhau.
Mắt thấy thời gian chậm rãi trôi qua, Sư Thanh Y cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, Vũ Lâm Hanh cậu không mệt sao, nhìn cậu hôm nay có chút hoảng hốt, nếu không thì về ngủ trước đi?"
Ngủ không được vô thức nói một câu: "Buổi tối tớ căn bản không mệt, ngủ không được."
Yên lặng rồi lại yên lặng, Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Vũ Lâm Hanh cậu thành thật nói cho tớ biết một việc."
Vũ Lâm Hanh bị sự nghiêm túc của nàng hù dọa, nói: "Cái gì, cậu nói đi."
"Cậu không tiếp tục dùng loại thuốc đó chứ?"
Vũ Lâm Hanh biết nàng nói chính là thuốc an thần, trước đây cả đêm không ngủ được, chỉ có thể ỷ lại vào thuốc an thần, cũng chính là nguyên nhân này nên ngủ đến trầm nặng, bị người lẻn vào lấy khuông mặt cũng không biết.
Lạc Thần hoãn giọng nói: "Đừng dùng, không tốt."
"Tớ... Tớ đã rất ít dùng." Vũ Lâm Hanh cúi đầu nói: "Tớ biết các người lo lắng cho tớ, tớ đã nỗ lực khống chế bản thân lệ thuộc vào nó."
"Chúng ta còn phải nghĩ biện pháp, cậu cũng không cần luôn cho rằng bản thân không mệt mỏi thì sẽ không ngủ được, tự ám chỉ khiến bản thân tích cực một chút, sẽ tốt hơn." Sư Thanh Y nói xong, ngẩng đầu, xuyên qua táng cây nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy bên trên xẹt qua một cái bóng, ba người nhất thời đứng lên.
Cửu Vĩ từ trên cây nhảy xuống, há mồm khẽ cắn ống quần Sư Thanh Y, dắt nàng đi, tựa hồ rất nóng lòng.
Cửu Vĩ là nàng phái đi giám thị Trữ Ngưng, nếu như không có gì đặc biệt, nó chỉ cần yên tĩnh mà đem băng ghi hình trở về, căn bản không cần đặc biệt chạy về cùng Sư Thanh Y hội báo, giải thích duy nhất chính là Trữ Ngưng bên kia xảy ra chuyện lớn.
Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy khẩn trương, huyệt Thái Dương thình thịch thẳng nhảy, hiện tại không đến không được, nàng căn dặn Lạc Thần lưu lại chờ tin tức, Lạc Thần nói: "Chị lo lắng."
Sư Thanh Y vừa nghĩ, gật đầu, khiến Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh chờ, bản thân chạy đến gõ cửa phòng Chu Du, Chu Du còn chưa ngủ, vừa nhìn người đến là Sư Thanh Y, đang muốn nói, Sư Thanh Y nhanh chóng nói: "A Du, cô cho tôi mượn chìa khóa xe."
Chu Du đang muốn hỏi vì sao, Sư Thanh Y nói: "Cung chủ nhà cô cần chìa khóa xe."
Chu Du: "....."
Không có cách nào, Chu Du chỉ đành đem chìa khóa xe cho nàng, nói: "Buổi tối, các người lái xe muốn đi đâu?"
"Mang cung chủ của cô ra ngoài hóng gió." Sư Thanh Y cảm ơn nàng, lập tức chạy đi, lưu lại Chu Du ngây ngốc tại chỗ."
Sư Thanh Y vội vội vàng vàng đến ga ra lấy xe, ba người lên xe, Cửu Vĩ ở phía trước dẫn đường. May mà buổi tối lượng xe cộ không lớn, không không gặp trở ngại, Trữ Ngưng thoạt nhìn cũng không chạy xa, qua một lúc, Cửu Vĩ nhảy vào một công viên, ba người đem xe dừng bên ngoài, chạy bộ theo Cửu Vĩ.
Khu vực thành thị nhiều tòa nhà san sát nhau, cũng chỉ có trong công viên cảnh trí hợp lòng người, nhiều cây cỏ, dĩ nhiên che dấu không ít góc khuất. Giờ này không có bao nhiêu người, ba người lách qua hồ nước, tiến nhập rừng cây nhỏ, rừng cây nhỏ trải đường nhỏ đá cuội, bên kia còn có ánh đèn, rừng cây nhỏ bên này gần như đen tối, chỉ có một chút ánh sáng chiếu đến từ những tòa nhà xung quanh, khiến bóng cây càng thêm dữ tợn, có cảm giác hoang vắng thoát ly thành thị.
Sư Thanh Y có thể nhìn rõ vào ban đêm, nhỏ giọng nói: "Không nên bật đèn, tớ đi ở phía trước, các người nghìn vạn lần chú ý phía sau tớ."
Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh chưa từng hé răng, theo sát phía sau.
Ba cái bóng của ba nữ nhân chập chờn trong rừng, Cửu Vĩ chạy ở phía trước, cũng không có động tình gì.
Đến khu vực trung tâm, ở đây trồng rất nhiều Thứ Bách, hơn nữa vô cùng dày đặc, che khuất tầm nhìn, nếu có người đi vào nhất thời cũng khó nhìn rõ.
Ba người cẩn thận tiến vào, lá cây Thứ Bách châm vào người rất khó chịu, Sư Thanh Y nhẹ nhàng đẩy ra cành lá che ở phía trước, khiến Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh đi trước, Thứ Bách bên này càng dày đặc, Sư Thanh Y nghe được âm thanh gì đó, ra hiệu, ba người dừng lại tại chỗ, nương bóng cây xung quanh làm yểm hộ.
Sư Thanh Y thăm dò phía trước, chỉ thấy cách đó không xa có bóng người, người này quỳ rạp trên mặt đất, tay chân thoạt nhìn rất không phối hợp, đầu tiên là hai tay chống thẳng, sau đó đầu cũng cứng nhắc gật hai cái, xoay chuyển vô cùng nữu khúc.
Sư Thanh Y nhìn kỹ, phát hiện đường nét cái bóng kia dĩ nhiên là Trữ Ngưng.
Sau đó giống như chó mà lăn vài vòng trên mặt đất, trong miệng phát sinh âm thanh mơ hồ, sau đó các đốt ngón tay giống như sai vị mà co quắp, tiếp theo nàng đột nhiên lại bình tĩnh, giống như cổ máy không khống chế được đột nhiên khôi phục hoạt động, nàng vẫn như cũ duy trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất, bò vào rừng cây phía trước.
Phía sau rừng cây tất tất tốt tốt, vang lên âm thanh.
Cũng không biết tình huống cụ thể, không thể tùy tiện xông đến, ba người tạm thời ở tại chỗ lắng nghe.
Mà bên kia Trữ Ngưng bò vào, còn bò vào chỗ sâu bên trong, nơi đó lẳng lặng đứng một bóng người, Trữ Ngưng nữu khúc thân thể bò đến bên chân người kia, ghé vào hôn châm người nói, môi trên dưới mấp máy, tựa hồ đang yên lặng khẩn cầu gì đó.
Người này cúi người xuống, đem Trữ Ngưng kéo lên.
Sau đó người này đem Trữ Ngưng kéo vào trong lòng, dán bên tai Trữ Ngưng nhẹ nhàng nói: "Nếm được tư vị rồi sao?"
Trữ Ngưng cả người run rẩy, không lên tiếng.
"Ngu xuẩn, ích kỷ, tham lam, khiếp đảm, nóng nảy, tất cả những loại mầm mống ti tiện này, cô đều nếm thử một, có thỏa mãn hiếu kỳ của cô không?"
Người này ôm Trữ Ngưng ôm đến ôn nhu như vậy, giống như che chở một thứ khiến bản thân hài lòng: "Tôi nghĩ cô đã nếm được rồi."
"Vật ô uế, không nên giữ." Giọng nói của người này không có gì phập phồng, giống như cái xác sống không cảm xúc.
Sau đó tay trái của người này vuốt ve đầu Trữ Ngưng Trữ Ngưng, tay phải vươn đến trước ngực Trữ Ngưng, xuyên qua thân thể Trữ Ngưng.
Thân thể Trữ Ngưng co quắp, không phát ra nửa điểm âm thanh.
Người này từ ngực Trữ Ngưng móc ra một thứ máu chảy đầm đìa, trái tim bị người này nắm trong tay, cuối cùng một cái chớp mắt vẫn giãy dụa đập một nhịp.
Sau đó hoàn toàn lạnh lẽo.
Cự ly khá xa, hơn nữa người đó hoàn toàn là bám vào bên tai Trữ Ngưng nói chuyện vì vậy đến Sư Thanh Y bên này, cho dù Sư Thanh Y thính lực tốt hơn nữa cũng không thể nghe được gì, chỉ có thể bắt đến một ít tiếng ma sát nhỏ vụn. Sau đó Theo các nàng chỉ nhìn thấy Trữ Ngưng bò vào rừng cây, về phần sau khi bò vào Trữ Ngưng xảy ra chuyện gì, thật ra cũng không rõ.
Ba người cân nhắc một chút, quyết định đến gần một chút.
Vị trí này có một mảnh cây thấp che đi ánh mắt, Sư Thanh Y ngồi xuống vươn tay nhẹ nhàng đem một phần cành lá đẩy ra.
Ở phía sau cành lá chạm được thứ lông xù gì đó. Bộ lông tinh mịn mềm nhẵn, không có nhiệt độ, giống như chạm vào một cổ thi thể động vật băng lãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.