Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Chương 246: Trên sô pha




Thanh âm của Lạc Thần cũng giống như khuôn mặt của nàng, tràn đầy đầu độc khiêu kích.
Dáng vẻ của nàng quá mức thanh nhã, thanh âm lại càng câu hồn. Xưa nay nói chuyện ngữ điệu có xu hướng thanh lãnh đạm mạc, nhưng âm sắc lại trầm lạnh, mặc dù ngữ điệu rất lạnh những vẫn làm người cảm thấy đặc biệt êm tai.
Càng không cần nói đến lúc này nàng còn mang theo vài phần khó nhịn, vài phần tự nhiên bộc lộ thanh mị.
Vì vậy áp lực khó nhịn nghe vào trong tai quả thực có thể lấy mạng Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y rút bàn tay trong áo ngủ của Lạc Thần ra, chuyển sang đặt trên hõm vai của nàng, chậm rãi vuốt ve nơi cổ trơn bóng của nàng.
Sư Thanh Y nhẹ giọng thì thầm: "Em rất thích nghe thanh âm như vừa rồi của chị. Rất dễ nghe."
Nàng mê đắm, rơi vào mê chướng, chìm trong tươi đẹp, quấn lấy Lạc Thần không cách nào tự kềm chế.
Nhưng lý trí lại cảm thấy nói lời này có chút thẹn thùng, sau đó nói đến nhẹ gần như không nghe thấy.
"Vừa rồi là thế nào?" Lạc Thần kéo áo ngủ bị Sư Thanh Y vén lên xuống, chậm rãi chỉnh lý.
Sư Thanh Y: "........"
Nữ nhân cao sơn tuyết trắng, khôi phục nghiêm chỉnh nhanh như vậy, nhanh đến khiến Sư Thanh Y hoảng hốt cho rằng vừa rồi vuốt ve nàng, thanh âm trầm thấp rên rỉ của nàng chỉ là một giấc mộng xuân ngắn ngủi của mình.
Bất quá sớm chiều ở chung, tính cách của Lạc Thần Sư Thanh Y rõ đến không thể rõ hơn, nên cũng bắt đầu kéo căng lấy khuôn mặt đang đỏ lên, đứng đắn trả lời nàng: "Không phải chị mới vừa....."rên rỉ " sao?"
Chỉ là đến sau đó, giọng nói càng thấp đi.
Thái độ làm người của nàng thiên hướng hàm súc nội liễm, thật ra đổi làm trước đây nàng sẽ không sử dụng câu chữ rõ ràng như vậy, hiện tại nàng chính là cố ý muốn trêu tức Lạc Thần.
Còn cùng nàng giả vờ như vậy.
Lạc Thần cũng không nói, nghiêng thân thể, kéo chăn sang bên kia, một tay nâng thắt lưng của Sư Thanh Y lên.
Thắt lưng của Sư Thanh Y tinh tế mềm mại, lúc tay Lạc Thần chạm vào nàng cũng tự nhiên nâng thắt lưng của mình, mép chăn kê dưới thân nàng.
Lạc Thần lại thay nàng dịch góc chăn một chút.
Ban đêm đường cao tốc hàn lãnh, rất nhiều cây cao ngoài hành lang bảo hộ đều đóng tuyết, trong xe tuy rằng mở máy điều hòa nhưng nếu không có chăn vẫn sẽ cảm thấy lạnh.
Sư Thanh Y rất ngoan ngoãn, tùy ý Lạc Thần bố trí, thẳng đến bản thân được nàng bao thành một con bánh chưng mềm mại.
Bánh chưng gói xong rồi, cuối cùng Lạc Thần chống khuỷu tay làm gối, đỡ cằm, đạm nhạt nói: "Chị đến đây cũng không lâu lắm, có một số thứ cũng không hiểu rõ cùng thích ứng, thực không quá rõ cái cách em gọi là "rên rỉ" là có ý gì. Trong từ điển có giải nghĩa sao? Thanh Y, hay là em giải thích cho chị một lần?"
Gương mặt Sư Thanh Y nóng rực, môi yên lặng mà mấp máy.
"Là "ân". Ân?" Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y lúc này nằm thẳng, nhìn chiếc đèn trên đầu nói: "Đã biết còn hỏi."
Giọng nói của Lạc Thần ẩn có tiếu ý: "Là một tiếng ân đối với em vừa rồi."
"Ân này không phải chị "ân" trước đó." Sư Thanh Y buồn bực nói.
Trong lòng nàng giống như bị móng vuốt nhỏ của một con thỏ cào, hận không thể lập tức ôm Lạc Thần gặm vào miệng, lại sợ da thịt như hoa như ngọc của Lạc Thần bị gặm hỏng.
Sư Thanh Y nhẫn nhịn, tốt xấu nhịn xuống.
Nằm đến thẳng tắp tiếp tục giả làm bánh chưng, nhưng ngón tay, trợ thủ đắc lực của nàng vẫn qua lại bất đắc dĩ nhéo chăn.
Lạc Thần nằm nghiêng, tiếp tục nâng má: "Chị nhớ ra rồi, trước đó quả thật chị có ân một tiếng. Em cùng chị nói Hắc Trúc Câu "nơi đó được xưng là Trung Hoa Bách Mộ, tất cả đều là rừng rậm nguyên thủy, đặc biệt tà môn, mọi người đi vào đều sẽ mất phương hướng", em nói như vậy rất đúng dĩ nhiên chị ân một tiếng, biểu thị tán thành."
Cũng không hổ nàng trí nhớ hơn người, còn rất nhàn rỗi thuật lại câu nói của Sư Thanh Y một lần nữa, làm bằng chứng.
"Tiếng "ân" đó của chị biểu đạt đồng ý, cùng em nói cái gì "rên rỉ" dĩ nhiên còn kém xa." Lạc Thần giải thích ăn khớp.
Sư Thanh Y vốn dĩ đã bị dục niệm đốt người, khó khăn lắm mới ngăn lại được, rầu rĩ phụ họa: "Được rồi, không phải cùng một ý."
Lạc Thần gật đầu: "Hán ngữ thật sự là bác đại tinh thâm."
Ngoài của sổ xe ánh sáng nhạt soi đến, đầu gối trên sô pha, cũng chiếu lên nửa người lộ ra bên ngoài của nàng chiếu đến mông lung. Đường cong bả vai nhu hòa lả lướt, tóc đen buông xuống trước ngực.
Xe chạy nhanh trong bóng đêm, đèn xe như tuyết, ánh sáng phát ra sống động đan xen vào bóng tối.
Trong hôn ám quang ảnh lay động, khóe miệng Lạc Thần khẽ cong, mang theo tiếu ý mơ hồ.
Chỉ có ánh trăng trong mắt nàng, bất luận là đen tối cỡ nào, cũng vĩnh viễn lưu chuyển.
......Thật không "bác đại tinh thâm" bằng em.
"Em không nghe chị nói nữa." Sư Thanh Y sợ nếu tiếp tục nhìn dung mạo cùng thân thể ẩn trong bóng đêm của nàng, bản thân sẽ càng phát nhiệt, nàng quyết định nhắm hai mắt lại.
"Không phải đặc biệt đến vì muốn chị — có thể cùng em nói chuyện một chút sao?" Lạc Thần bắt một lọn tóc dài tản ra của Sư Thanh Y, chậm rãi trên đùa trên ngón tay thon dài của bản thân.
Ngón tay nàng đùa nghịch tóc dài của Sư Thanh Y, thỉnh thoảng còn vén đến lỗ tai Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cảm giác tai mình đều bị nàng vén đến xuất huyết, trái lại Lạc Thần vẫn tâm bình khí định, nàng chỉ đành miễn cưỡng thở ra một hơn nói rằng: "Được rồi. Chúng ta nói tiếp về Hắc Trúc Câu, nhà cũ của chị. Hắc Trúc Câu vô cùng hung hiểm đáng sợ, hiện nay tuy rằng là điểm du lịch, nhưng cũng chỉ được khai phá một phần nhỏ, rất nhiều khu vực căn bản không người nào dám đặt chân, rừng rậm nguyên thủy nơi nơi đều là mê hồn vụ khí, cả người lẫn vật có vào không có ra, nhà cũ của chị thế nào lại ở loại chỗ này?"
"Con người không thể đến, tất nhiên là chỗ tốt để lẫn tránh thế gian."
"Gia đình các người trước đây ẩn cư ở nơi đó?"
Lạc Thần nới lỏng tay, chậm rãi nằm xuống.
Sư Thanh Y có thể cảm giác được nhiệt độ trên người nàng cách áo ngủ truyền đến, áo ngủ của hai người cùng một phần da thịt quang lỏa ma sát, loại xúc cảm mềm mại ấm áp rõ ràng vô cùng, trong lòng nhịn không được run lên.
Sô pha này so với giường đơn còn lớn hơn nhưng Lạc Thần hết lần này tới lần khác muốn dán sát vào Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y lúc này đang nằm thẳng, Lạc Thần lại nằm nghiêng, bàn tay đặt trên lưng Sư Thanh Y.
Tay Lạc Thần tùy ý tiếp xúc, nói: "Cứ cho là vậy đi. Tuy nói quanh năm tại ngoại, nơi ở thay đổi một chỗ lại một chỗ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bớt chút thời gian trở về Thục (Tứ xuyên thời hán gọi là Thục) ở một đoạn thời gian."
Tay nàng tùy ý đặt, nhưng lại dán trên bụng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ngửa mặt nằm, xúc giác nhạy cảm thậm chí có thể cảm thụ được mạch đập rất nhẹ trên cổ tay nàng.
Đây là sức sống sinh mệnh của nàng.
Nàng đang ở đây, ngay bên cạnh bản thân, dán gần như vậy.
Bên tai hô hấp mang theo hương thơm ngọt ngào, mang theo lãnh hương, nhịp đập cũng không bình tĩnh như bề ngoài của nàng, mà có hơi nhanh một chút.
Theo động mạch cổ tay nhảy động, da thịt trắng nõn vây lấy mạch đập kia, thậm chí là huyết quảng thanh sắc mơ hồ ẩn hiện trên da thịt nhất nhất ngưng kết thành tranh vẽ trong tưởng tượng của Sư Thanh Y.
Cho dù ở đây ánh sáng không nhiều, cho dù Sư Thanh Y không nhìn thấy nàng, nhưng nàng đối với tất cả của Lạc Thần vẫn hoàn toàn rõ như lòng bàn tay.
Giống như hình xăm khắc vào trong xương thịt.
Tay Lạc Thần chuyển động với biên độ rất nhỏ, đầu nàng nhích đến gần, sợi tóc mềm mại của nàng tản ra trên vai Sư Thanh Y, hương khí thở ra càng thêm nóng rực.
Sư Thanh Y hoảng hốt, cảm quan phóng đại, cảm giác tim mình cũng theo đó đập càng lúc càng nhanh.
Nàng âm thầm liếm môi dưới, thấp giọng nói: "Chị nói là nhà cũ của chị, vậy đó chính là nơi chị sinh ra? Còn có tỷ tỷ chị."
"Nơi chị sinh ra mới là quê hương của chị, nơi đó gọi là Yên Vân Hải."
Sư Thanh Y nghe được ba chữ Yên Vân Hải, không khỏi nghỉ đến món quà Lạc Thần tặng đêm bình an.
Nàng khắc chính là văn tự Yên Vân Hải.
Lúc đó nàng nói đó là một nơi vô cùng xa xôi, không nghĩ ra đó là quê hương của nàng.
Sư Thanh Y đang hồi tưởng cũng sẽ không tiếp lời, Lạc Thần lại càng dán gần tai nàng hơn nữa, dường như thổi ra hương khí mà nói: "Mà Thục Hán Hắc Trúc Câu mới là nhà cũ của chị. Thật ra nếu nói cho đúng, đó là nhà cũ của "em họ" chị, lúc nàng còn nhỏ đã cùng sư tôn của nàng ẩn cư nơi đó, tị thế vô tranh. Nhà của em họ, dĩ nhiên là nhà của chị."
........ Em họ.
Lại là em họ kia.
Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên giống như tỉnh ngộ, toát ra một suy nghĩ vô cùng điên rồ.
Chỉ là chưa kịp suy nghĩ kỹ, hương khí cùng độ ấm của Lạc Thần đã hòa quyện, quấn quít lấy nàng.
Trong lòng Sư Thanh Y ngũ vị trần trần, nhưng tim cũng đập nhanh đến lợi hại.
Không biết vì sao tâm tình của nàng bỗng dưng trở nên cảnh giác giống như kẻ trộm, miễn cưỡng nhấc thân thể nhìn ra xa một chút.
Xa xa là cửa thông với khu vực phòng ngủ.
Cấu tạo bên trong loại xe cắm trại cỡ lớn này thật ra chính là một căn hộ, thiết bị tinh xảo, khu vực phòng ngủ, phòng tắm, phòng rửa mặt vân vân các khu vực cách xa nhau, có thiết kế vô cùng rõ ràng.
Có nghĩa là phòng ngủ của Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên các nàng cách sô pha ở phòng khách Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang nằm một khoảng.
Một tay giơ lên, đem Sư Thanh Y nhẹ nhàng đè xuống, dán đến bên cổ của nàng.
Lạc Thần thản nhiên nói: "Lúc em ra cửa đã khóa cửa rất kỹ."
Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ bừng, bị nghẹn đến nói không ra lời.
Lạc Thần chậm rãi rồi nói tiếp: "Khóa cửa xong em lo lắng tay em chạm vào cánh cửa, cho nên lại đến phòng rửa mặt."
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần cực kỳ ôn nhu ôm lấy nàng, một tay vói vào áo ngủ của nàng, chậm rãi vuốt ve mơn trớn, thỉnh thoảng lực đạo tăng thêm một ít, trong miệng tiếp tục rõ ràng miêu tả "quá trình phạm tội" trước đó của Sư Thanh Y: "Sau đó em ở trong phòng rửa mặt một đoạn thời gian. Chị tính toán, ước chừng mười phút, sau đó mới đến chỗ sô pha của chị."
"Ngô.... Ân." Sư Thanh Y đột nhiên bị chạm đến chỗ mẫn cảm, thân thể buộc chặt, nhịn không được cong lên.
"Lẽ nào đây mới là theo như lời em nói trước đó "rên rỉ"?"
Sư Thanh Y: "......."
Lạc Thần lại cười khẽ: "Chị nghe tiếng nước trong phòng rửa mặt, nước chảy hồi lâu. Em họ ban đêm còn đặc biệt thức dậy rửa tay, thật sự là ưa sạch."
Tay nàng lần nữa xoa nắn, cả người Sư Thanh Y giống như bị chấn động.
Sau đó trầm thấp thở dốc, lúc này tốt xấu gì cũng không phát ra âm thanh kỳ quái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.