Một nữ nhân khác đã nói.
Sư Thanh Y đối với chuyện lúc đó Lạc Thần gặp phải không hề biết gì, chỉ có thể căn cứ lời kể của Lạc Thần cùng chỉnh hợp đầu mối, nhưng theo như lời Lạc Thần không thể nghi ngờ mỗi câu mỗi chữ đều giống như lăng trì trong lòng Sư Thanh Y, từng dao từng dao cứa vào thịt.
Rõ ràng Lạc Thần đối với em họ của nàng vô cùng lưu ý, trước đây nàng còn thường xuyên đề cập đến.
Từ biểu tình cùng giọng nói run rẩy lúc Lạc Thần nhắc đến vị em họ này, Sư Thanh Y có thể rõ ràng cảm thụ được nàng chính là sinh mệnh của Lạc Thần.
Không, so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.
Nữ nhân kia nói cho Lạc Thần biết em họ của nàng đã chết, không thể nghi ngờ chính là muốn lấy đi sinh mệnh của Lạc Thần, còn muốn tàn khốc nghiền nát cả linh hồn của nàng.
Lạc Thần lúc đó có bao nhiêu tuyệt vọng, Sư Thanh Y không cách nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.
Đồng thời nàng cũng không rõ vì sao lúc Lạc Thần nói đến vị em họ Minh triều kia, rõ ràng ánh mắt đều là bình tĩnh nhìn về phía nàng.
Lạc Thần cứ như vậy nhìn nàng.
Suy yếu, bất lực, rồi lại ẩn giấu may mắn cùng vui mừng không thể nói ra, ánh mắt phức tạp này khiến Sư Thanh Y cảm thấy yêu thương, lại có chút hoang mang, không cách nào thấu hiểu nàng.
Vì vậy trong sự suy xét cùng đau lòng, tâm tình Sư Thanh Y cũng theo đó trở nên bất định, nhẫn nại hồi lâu, mới miễn cưỡng nói: "Nữ nhân kia là ai? Giọng nói vẫn có thể nghe được chứ, nếu như trước đây chị quen biết nàng, chị hẳn là có thể đoán được nàng là ai."
Lạc Thần nhẹ nhàng hít một ngụm lãnh khí, giọng nói dần dần bình ổn, thoạt nhìn dường như đã khôi phục bình tĩnh.
Nàng lắc đầu: "Trước kia chị chưa bao giờ nghe qua giọng nói đó, rất xa lạ, không nhận ra được."
"Không nhận ra?" Sư Thanh Y nghi hoặc càng sâu: "Nhưng nghe ngữ khí của nàng, nàng nói rất trực tiếp, rõ ràng biết chị có một...... Có một em họ, hơn nữa biết rõ trong lòng chị vẫn nhớ nhung không bỏ xuống được, như vậy nàng hẳn là đối với các người có hiểu biết nhất định mới đúng, chị một chút cũng không nhận ra sao?"
Lạc Thần thở dài: "Đối xử với bọn chị như vậy, còn an bài một kế hoạch, dĩ nhiên sẽ hiểu rõ bọn chị, thậm chí rõ như lòng bàn tay, bọn chị ở chỗ sáng, bọn họ ở trong tối, chị nghĩ đã bắt đầu từ rất lâu, thế lực to lớn kia đã cho người theo dõi bọn chị, thần không biết quỷ không hay. Khi đó bọn chị chỉ muốn bình đạm qua ngày, có cuộc sống thanh nhàn của người bình thường, ai biết được —"
Sư Thanh Y nghe thế, chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận: "Quả thật, nhân tâm cách cái bụng, trên đời này chị muốn tâm tư thanh tĩnh mà qua cuộc sống của mình, không quan tâm đến người khác, nhưng người khác xuất phát từ mục đích nào đó lại sớm điều tra tất cả thông tin của chị."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Muốn hiểu rõ cuộc sống hằng ngày của bọn chị, dĩ nhiên không khó, khó khăn nhất chính là xâm nhập vào đó, cho nên cần ngụy trang. Khi đó Vu Mị xuất hiện, nàng đã từng che giấu thân phận một đoạn thời gian, từng tiếp xúc với bọn chị rất nhiều lần, dĩ nhiên cũng hiểu biết. Mà nữ nhân kia hình như cùng cấp bậc với nàng, thậm chí địa vị so với nàng còn cao hơn một chút, nếu như tất cả đều là do Vu Mị cùng nữ nhân kia bày kế, như vậy nữ nhân kia muốn biết được chi tiết cuộc sống của bọn tôi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
Sư Thanh Y mím môi, hình như suy nghĩ gì đó rồi khẽ gật đầu.
Dừng một chút, Sư Thanh Y nói: "Chị nói nữ nhân kia địa vị có thể cao hơn Vu Mị, nhưng vừa rồi chị lại nói chưa từng nghe qua giọng nói của nàng, đối với nàng rất xa lạ, vậy chị làm thế nào biết được điều này?"
Lông mi dài của Lạc Thần buông xuống, rũ xuống cái bóng nơi mí mắt.
Nàng tiếp tục, chậm rãi nhớ lại cơn ác mộng so với lăng trì còn muốn thống khổ gắp trăm lần: "Lúc đầu nữ nhân nói 'nàng đã chết' chị cũng không tin. Chị chưa từng nhìn thấy thi thể của nàng, làm sao có thể tin, nàng đang gạt chị. Bị giam ở nơi đen tối một mảnh, đó là một chỗ đặc biệt kỳ dị, đặt mình trong đó, phần lớn thời gian chị đều mất đi ý thức, nhưng phàm là lúc chị có chút thanh tĩnh, chị cũng chưa bao giờ cảm thấy đói khát, tựa hồ thân thể căn bản không cần thức ăn nước uống."
"Lẽ nào lúc chị ở nơi đó, sự trao đổi chất của cơ thể sẽ ngừng lại sao?" Sư Thanh Y kinh ngạc.
"Có thể lý giải như vậy. Nhu cầu cơ bản của người bình thường ở nơi đó cũng không cần nữa, chị mỗi ngày chỉ lặp lại một loại thống khổ. Lúc quá đau đớn liền ngất đi, tỉnh lại liền đau đớn, ngày qua ngày. Tuy rằng từ góc độ nào đó mà nói thời gian ở nơi đó kỳ thực giống như dừng lại."
Không có sự trao đổi chất, đó quả thật là một loại thời gian ngưng đọng.
Lại càng là một loại vĩnh hằng tàn khốc đến cực điểm.
Trong loại vĩnh hằng này, Lạc Thần sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn lặp lại sự đau đớn thống khổ kia.
Giống như Prometheus trộm đi ngọn lửa trong thần thoại Hy Lạp, mỗi ngày bị trói trên vách núi, mỗi ngày lặp lại bị đại bàng ăn gan, ngày thứ hai, ngày thứ ba, không biết bao nhiêu này, thống khổ vĩnh viễn vĩnh viễn không kết thúc.
Nghĩ vậy, sắc mặt Sư Thanh Y hoàn toàn trắng: "Thế nào sẽ có chỗ như vậy?"
"Lúc đầu chị cũng không biết." Lạc Thần nói: "Sau này, chị dần dần thích ứng, chị phát hiện lúc chị thanh tỉnh thỉnh thoảng có thể nghe thấy một ít động tĩnh bên ngoài."
Sư Thanh Y không khỏi dừng hô hấp.
Lạc Thần không vòng vo, chỉ đơn giản nói vào trọng điểm: "Chị có thể nghe thấy Vu Mị cùng nữ nhân kia nói vài câu, tuy chỉ vài câu nhưng lại có thể cảm giác được nữ nhân kia chức quyền tựa hồ lớn hơn Vu Mị một chút. Cũng có thể nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, lúc nhiều người chị nghĩ có đến hàng trăm người, lúc là một nhóm người, có lúc chỉ vài người. Còn có một lần, thậm chí thậm chí nghe thấy bọn họ cãi vã, là nữ nhân kia cùng một người nam nhân tranh cãi, nam nhân kia tựa hồ đang cầu xin nữ nhân gì đó nhưng nữ nhân vẫn không đáp ứng hắn."
"Có thể nghe được bọn họ cụ thể đang tranh cãi việc gì sao?"
Lạc Thần lắc đầu.
Thấy biểu tình này của nàng, Sư Thanh Y lập tức hiểu rõ.
Khi đó Lạc Thần biết được biểu muội nàng đã chết, tuy rằng nàng kiên trì không tin nhưng trong loại thống khổ ngày đêm lặp lại, nàng thực sự có thể kiên trì bao lâu chứ. Hơn nữa thân thể lại đau đớn như vậy, sợ rằng ngay cả hô hấp một chút ngực cũng đau đớn như bị đập vỡ, trong hoàn cảnh không cách nào tưởng tưởng đó, nàng có thể duy trì một chút thời gian xem như thanh tĩnh đã là kỳ tích rồi, làm sao còn có tinh lực để thám thính động tĩnh bên ngoài một cách rõ ràng.
Động tĩnh kia lại cách quá xa, vốn dĩ cũng không rõ ràng.
"Mặc dù chị không biết bọn họ nhưng cũng từ đó nghe được một chút tin tức vụn vặt, bọn họ gọi chỗ chị bị giam là "Thần Phúc"." (bụng của thần linh)
Nghe từ câu chữ, người bình thường sợ rằng sẽ nghe được "Thần phụ", Sư Thanh Y trái lại trước tiên phản ứng lại là: " Là.... bụng của thần linh."
"Ân." Lạc Thần nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng khó có được lúc thân thể suy yếu vẫn nói cùng Sư Thanh Y nhiều như vậy, hơn nữa thoạt nhìn còn dự định tiếp tục nói cho xong, nàng làm tất cả những việc này đơn giản là muốn Sư Thanh Y có thể hiểu rõ mọi việc một chút.
Mặc dù trong quá trình hổi tưởng lại, nàng giống như lần nữa thấy lại cơn ác mộng kia.
Giọng nói của Lạc Thần rất nhẹ, nàng nói tiếp: "Sau đó, cả người chị vốn bị giam cầm lại được mang ra ngoài một đoạn thời gian, toàn bộ hành trình đều bị bịt mắt, người bên cạnh cũng không nói một chữ, bọn họ rất trầm lặng, tựa hồ không dám ở trước mặt chị tiết lộ nửa chữ, phòng bị các loại làm rất chu đáo, chị không tìm được nửa điểm sơ hở. Chị bị dẫn đến một chỗ đầy mùi thuốc đông y, là phòng chế thuốc, chị ở nơi đó hai ngày một đêm, chủ yếu là bị người ta cho uống độc dược. Hai ngày một đêm đó, chị lại cảm thấy đói bụng cùng khát nước, cũng giống như trước kia, cần ăn uống như người thường."
"Nói cách khác, lúc bị giam trong "Thần Phúc" Sự trao đổi chất ngừng lại, sau khi ra khỏi lại sẽ khôi phục bình thường? Tất cả đều là do tác dụng của "Thần Phúc" — "
Sư Thanh Y nói đến đây, đột nhiên giống như bị người hung hăng đánh một quyền, lập tức thanh tĩnh.
Nàng nhìn Lạc Thần, ngây người một lát, mới thấp giọng nói: "......Bỏ đi."
"Thế nào?" Lạc Thần ngước mắt nhìn nàng.
Sư Thanh Y mỉm cười: "Trước hết không nói việc này. Chúng ta ra ngoài đã lâu rồi, trở lại ngủ, có được không?"
Mặc dù nàng đang cười nhưng nụ cười đó lại vô cùng cứng nhắc, trong hối hận lại chứa đau lòng, phức tạp không cách nào diễn tả.
Lạc Thần chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
"Là lỗi của em." Sư Thanh Y bị ánh mắt ôn nhu của nàng nhìn liền cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Là lỗi của em, rõ ràng thân thể chị không tốt em còn ở đây để chị nhớ lại những chuyện đáng sợ đó. Nhưng..... Nhưng em lại nhịn không được, em muốn biết rõ ràng hơn một chút, em cho rằng chỉ cần em có thể hiểu rõ những gì chị đã trải qua, tìm được ngọn nguồn, thì sẽ tìm được càng nhiều đầu mối, như vậy em có thể giúp chị tìm được cách chữa bệnh, em thật ngốc, lúc này hỏi chị căn bản là.....em...
Chị vì sao khi đó không ở bên cạnh em? Em cũng là "Em họ" của chị, vị em họ kia ở đó, em vì sao không thể ở đó.... Nếu như em sinh ra sớm mấy trăm năm, sớm gặp được chị, ở bên cạnh chị, em có thể......
Nàng muốn nói em có thể bảo vệ chị.
Nhưng lời nói lại nghẹn trong cổ họng.
Một ít hình ảnh không rõ thoáng qua, thái dương của nàng đột nhiên nóng rát đến lợi hại, tuy rằng không nhìn rõ đoạn hình ảnh lay động này nhưng nó lại truyền cho nàng cảm giác hối hận đến tê tâm liệt phế cùng bất đắc dĩ, lại giống như roi da hung hăng quất lên người nàng.
"Kỳ thực cái gì em cũng không thể.....không thể làm được...." Giọng nói của Sư Thanh Y vô cùng áp lực: "Em ở cạnh chị, thì có thể thế nào, em vẫn không làm được gì, chị vẫn sẽ...."
Lạc Thần kinh ngạc, ánh sáng lay động trong mắt gần như muốn tràn ra.
Bởi vì Sư Thanh Y nói: "Em ở cạnh chị, thì có thể thế nào", người khác nghe xong cho rằng đó chỉ là một giả thuyết của Sư Thanh Y.
Nhưng trên thực tế, phương thức biểu đạt này vô cùng không rõ, đây cũng có thể hiểu là "em đã từng ở cạnh chị" là sự thật.
Có lẽ bản thân Sư Thanh Y cũng hỗn loạn, nàng cũng không rõ ở sâu trong nội tâm nàng rốt cục muốn biểu đạt mặt ý nghĩa nào.
Trong tiềm thức, nàng lại bắt đầu ngầm chấp nhận.
Sư Thanh Y còn muốn nói tiếp nhưng rồi lại lập tức khép miệng, Lạc Thần cũng rất nhanh ra hiệu.
Hai người ngầm hiểu không cần nói, lập tức cùng nhau từ trên cự thạch nhảy xuống, Sư Thanh Y cầm lấy đèn pin, cố ý lung lay.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, vì vậy chờ lúc người kia đến gần cự thạch, vừa vặn nhìn thấy Sư Thanh Y cầm đèn pin, làm ra dáng vẻ như đang kiểm tra xung quanh.
"..... Hai người các cậu làm gì ở đây?" Vũ Lâm Hanh sắc mặt trắng đến dọa người, chân run rẩy như cái sàng.
"Lo lắng, đến đây xem tình huống." Sư Thanh Y biểu hiện vô cùng tự nhiên, ánh mắt quét đến đôi chân đang run lên của Vũ Lâm Hanh, lại nói: "Cậu làm sao vậy?"
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Đừng nhiều lời, hai người các cậu biết tớ chịu nhiều áp lực để đến gọi các người không, mau cùng tớ trở lại."
Sư Thanh Y lập tức rõ ràng.
Nguyệt Đồng đang ở trước cửa đại điện.
Vũ Lâm Hanh có thể xuất hiện ở chỗ này, nhất định phải qua cửa của Nguyệt Đồng trước, nhưng Vũ Lâm Hanh vẫn đến, nhất định là có đại sự.
"Gấp như vậy, xảy ra chuyện gì?" Lạc Thần nói.
"Cuối đại điện phát hiện một cổ quan tài, tớ không thấy hai người các người nên ra ngoài tìm."
"Quan tài?" Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Mở rồi sao?"
"Trước đó người của nhà họ Sư đã mở ra, rất xa, tớ cũng không qua đó xem, chỉ thấy lúc mở quan tài, tiểu di cùng chị cậu tựa hồ rất khiếp sợ, vẻ mặt kỳ lạ. Tớ cảm thấy rất kỳ hoặc, bây giờ mau trở vào xem đi?"