Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Chương 54: Tâm và kiếm




Đến lúc nhân viên tạp vụ ân cần tiếp đãi đi ra lần thứ ba, tin nhắn của Trần Đống cuối cùng cũng tới: "Bà chủ, hiện tại giá đã lên đến bốn trăm bốn mươi vạn, mỗi lần biển tăng sáu mươi vạn."
Sư Thanh Y nhìn một chút thời gian hiển thị trên điện thoại, từ lúc bắt đầu chỉ mới mười lăm phút thôi, giá lại tăng liên tục từ sáu mươi vạn lên sáu trăm bốn mươi vạn, ngoài ra biến động mỗi lần giơ bàng tăng gần chín lần. Lần này bán đấu giá cổ kiếm giá cả thực sự biến động quá lớn, khiến cho Sư Thanh Y có chút bất ngờ.
Ngón tay Sư Thanh Y vũ động, rất nhanh trả lời: "Cậu mỗi một lần đều theo?"
Trần Đống thành thật trả lời nàng: "Bà chủ đã đặc biệt muốn giành lấy, tôi không dám chậm trễ nên trước đó mỗi lần tăng năm vạn tôi đều theo."
Sư Thanh Y nhìn hồi âm của Trần Đống, biết sự tình bắt đầu trở nên có chút khó kiểm soát.
Trần Đống không có nhiều kinh nghiệm, mới vừa bắt đầu đã để lộ mục đích của mình, mà đấu giá chính là lửa nhỏ đun nước có thể kiên trì đun cạn mới là tốt nhất, ban đầu một mực tăng giá chỉ làm giá càng ngày càng cao không thể kiểm soát.
Nàng xoa xoa mi tâm trả lời: "Cậu trước hết bình tĩnh, dừng vài lượt rồi hãy tiếp tục giơ biển, hiện nay có bao nhiêu người đang tranh giá?"
Trần Đống: "Lúc đầu số người tranh giá rất nhiều, kêu giá như trong chợ mua thức ăn, sau đó giá liên tục tăng nên có một số người không theo nữa. Hiện tại còn khoảng mười người, những người khác hẳn là cảm thấy thanh kiếm này không đáng giá đến sáu trăm vạn nên đã không theo nữa."
Sư Thanh Y: "Cậu trước tiên ngừng theo hai đợt rồi hãy tiếp tục."
Trần Đống: "Được."
Qua mười phút, điện thoại di động đột nhiên rung lên, Sư Thanh Y nhấp một ngụm nước, nhìn đồng hồ, phía sau lưng không tự giác có chút khô nóng.
Trần Đống trong tin nhắn có chút nóng nảy nói rằng: "Bà chủ, chỉ hai đợt giá đã lên đến một nghìn hai trăm vạn, mỗi lần giơ biển tăng năm trăm vạn, lão nhân số 15 đang đùa chúng ta đây mà, vẫn theo hay không theo?"
Sư Thanh Y đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nói: "Số 15 một mực muốn tăng giá đúng không? A Giá cả biến động đa số đều là do hắn phải không?"
Trần Đống thoạt nhìn rất nóng giận: "Không sai, lão nhân kia kỳ thực chúng ta đã gặp qua vào buổi sáng ở thang máy, trước đó tôi đã có hỏi qua, hắn trong ngành rất có danh tiếng, được tiếng là con mắt độc, người ở đây chính là nhìn thái độ của hắn mà tăng giá nếu không chỉ dựa vào giá trị của thanh kiếm này căn bản không thể lên đến con số này."
Sư Thanh Y không do dự, trả lời: "Theo, một nghìn tám trăm vạn."
Trần Đống bên kia phòng đấu giá thấy tin nhắn của Sư Thanh Y gấp đến độ muốn gọi điện thoại hỏi lại, nhưng tốt xấu gì vẫn nhịn xuống chỉ đành dựa theo ý tứ của Sư Thanh Y giơ biển.
Nữ nhân trên bục đấu giá hô: "Số 18, một nghìn tám trăm vạn."
Một nghìn tám trăm vạn, giá vừa gọi ra, khí thế của những người muốn tranh giá ở đây lập tức khô héo.
Dù sao thì sáu trăm vạn một lần kêu giá, khiến bọn họ không cách nào cầm cự nữa, nếu như là các loại gốm sứ dễ tiêu thụ thì không nói, nhưng đây chỉ là một thanh kiếm bị tổn hại, không phải vì có một tay lão luyện trong nghề nâng giá bọn họ cũng không lý nào theo giúp vui đến lúc này.
Duy nhất chỉ có lão nhân tóc bạc kia vẫn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt tươi cười giơ thẻ bài.
Trên đài hô: "Số 15, hai nghìn bốn trăm vạn."
Lòng bàn tay Trần Đống không ngừng đổ mồ hôi, cơn giận đang thịnh, nghe được nhân viên đấu giá trên đài hô giá hận không thể lập tức đứng đậy xốc cái bàn trước mặt lên.
Lạc Thần ngồi ở xa xa, bưng lên trà thơm, ánh sáng trong mắt nhạt nhẽo, đem tất cả sự việc từ đầu đến cuối thu vào trong mắt. Trần Đống kia tuổi tác còn trẻ, mỗi một lần giơ biển đều bị lão nhân kia chèn ép, lão nhân kia chắc chắn biết Trần Đống đối với thanh kiếm này là tình thế bắt buộc không thể không theo, nên mới một mực cùng hắn cạnh tranh.
Trần Đống cuối cùng gọi một cuộc điện thoại, nói xong mấy câu, nghe xong Sư Thanh Y bên kia bình tĩnh trả lời, sắc mặt hắn trầm xuống đến đáng sợ.
Lặng im một hồi, Trần Đống giơ bảng: "Ba nghìn một trăm vạn."
Ở đây lặng ngắt như tờ.
Lạc Thần đương nhiên biết rõ người đứng sau nam nhân cầm số 18 này là ai. Người đó đang ở trong phòng chờ, không ngừng cùng Trần Đống nhắn tin liên lạc, cũng không biết tâm trạng giờ phút này đến cuối cùng là như thế nào.
Bất quá có thể khẳng định, mặc kệ là phiên đấu giá này búa gõ xuống ở mức giá là bao nhiêu thì người đó cũng ở vào tình thế bắt buộc.
Mặc kệ nàng đã quên đi dĩ vãng, trong trí nhớ của nàng bản thân đã không còn tồn tại, nhưng bất kể là tướng mạo hay tâm tính của nàng chung quy không hề thay đổi.
Tính tình của nàng luôn là bướng bỉnh mà kiên trì, mềm mại mà cứng cỏi.
Ngốc đến đáng yêu.
Lạc Thần hơi dựa về phía sau, cầm tách trà lắc nhẹ khiến lá trà khẽ động, hơi nhíu mày, chăm chú nhìn lão nhân cầm bảng số 15.
Sắc mặt lão nhân kia có chút kỳ hoặc, tay hắn hơn run run lấy ra điện thoại di động nhắn tin, cũng không biết là đang gửi tin nhắn cho ai.
Rất nhanh có vẻ bên kia đã nhắn tin trả lời, sắc mặt lão nhân kia một lần nữa khôi phục bình thường, giống như có được lợi lộc gì rất lớn, lại đắc ý giơ biển: "Bốn nghìn vạn."
Bốn nghìn vạn lần so với giá ba nghìn một trăm vạn của Sư Thanh Y mà nói càng thêm là một quả bom nổ dưới nước, làm bùn nổ một trận bàn luận.
Lạc Thần chăm chú nhìn nhất cử nhất động của lão nhân kia, có chút đăm chiêu, sau đó cầm lấy điện thoại tìm số điện thoại của Chân Ứng Viễn dự định gọi một cuộc điện thoại cho Chân Ứng Viễn. Chỉ là đầu ngón tay đang muốn chạm vào nút gọi, nàng lại dừng động tác dường như đã suy nghĩ lại, yên lặng quan sát thêm một lát.
Mà qua vài lần tăng giá đầu óc của Trần Đống đã hỏng mất, nhắn tin cho Sư Thanh Y nói: "Bà chủ, lại tăng lên nữa rồi, lão quỹ kia đúng là muốn dồn ép chúng ta! Theo hay không? Bà chủ, tiền đều là của cô không ai dám nói cái gì, thế nhưng chú Dương nếu như biết nhất định sẽ đem tôi treo lên đánh cho tàn phế!"
Sư Thanh Y liên tục uống vài sữa, đem ly đặt xuống, trong phòng chờ ngọn đèn lạnh lẽo chiếu vào mặt nàng, khiến sắc mặt của nàng lạnh đến đáng sợ.
Nàng trả lời: "Trước hết đừng giơ biển, chờ."
Sư Thanh Y đứng lên, lập tức gọi điện thoại cho Chân Ứng Viễn.
Chân Ứng Viễn đang ngồi trên sô pha, tại phòng làm việc xem tình hình trong phòng đấu giá, vẻ mặt có chút hoài nghi, không lường trước Sư Thanh Y lại gọi điện đến, hắn vừa nhìn tên hiển thị liền tiếp điện thoại: "Sư tiểu thư."
Khóe miệng Sư Thanh Y nhếch lên một cái, cười lạnh nói: "Chân tiên sinh, anh còn đùa giỡn cùng tôi sao? Có ý gì đây?"
Chân Ứng Viễn kéo kéo áo sơmi, đổ mồ hôi, nhẹ giọng nói: "Sư tiểu thư, tôi không rõ ý của cô."
Sư Thanh Y trầm giọng chất vấn: "Vị kia số 15 từ đầu đến giờ cùng tôi tranh giá, là người do các người sắp xếp phải không? Tôi biết các người trước đây thường chơi đùa kiểu này, tìm người ác ý nâng giá, cuối cùng bán với giá cao. Các người đùa gì thì đùa, cũng không nên đùa đến tôi, thanh kiếm này hôm nay tôi nhất định phải mang đi, thế nhưng các người đừng nghĩ vũ lộng tôi, tôi cũng không phải kẻ ngốc."
Chân Ứng Viễn trước đó nhìn camera cũng cảm thấy khó hiểu, cảm giác xu hướng sự việc có chút không bình thường, hiện tại bị Sư Thanh Y chất vấn như thế hắn cả người đều bắt đầu đổ mồ hôi, nói: "Sư tiểu thư, cô hiểu lầm tôi rồi, tôi không có gọi người đến nâng giá, chúng ta hai bên đều biết rõ, tôi dù có lừa người khác trăm lần ngàn lần cũng không dám đi lừa cô."
Kỳ thực lý do của Chân Ứng Viễn còn có nữa câu sau không dám nói.
Đó chính là Tiêu Mộ Bạch biết Sư Thanh Y muốn đến tranh kiếm, đã từng căn dặn Chân Ứng Viễn không nên giống như trước đây âm thầm tìm người đến nâng giá, hiện tại cho dù hắn có một vạn lá gan cũng không dám làm trái ý Tiêu tổng của hắn.
"Vậy không phải là các người đang giở trò ma quỷ sao?" Giọng nói Sư Thanh Y nghe lạnh cả người: "Cho nên, tôi phải bỏ ra hơn bốn nghìn vạn để ôm cổ kiếm về nhà sao?"
Chân Ứng Viễn không dám nói.
Sư Thanh Y cười nói: "Chỉ dựa vào một thanh kiếm, các người ăn bốn nghìn vạn, các người nuốt trôi sao? Không sợ sẽ nghẹn sao?"
Ấn tượng của Chân Ứng Viễn trước đây đối với Sư Thanh Y nói chung là nho nhã hữu lễ, ôn nhu dễ thương lượng, hiện tại bị Sư Thanh Y chất vấn như thế, hắn quả thực đứng ngồi không yên.
Do dự một lát hắn mới đè nặng giọng nói: "Sư tiểu thư, tôi sẽ cho tạm ngừng đấu giá, xem như nghỉ ngơi. Có một số việc điều tra rõ ràng, xin chờ tin tức của tôi."
Sư Thanh Y kết thúc điện thoại, yên tĩnh ngồi trên sô pha, lặng lẽ nhìn ly thủy tinh trước mặt.
Chân Ứng Viễn liên tiếp gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng gọi đến phó quản lý phòng đấu giá, tên kia có tật giật mình, bị Chân Ứng Viễn vặn hỏi, cuối cùng lộ ra chân tướng.
Nếu như không phải đang nói chuyện điện thoại, Chân Ứng Viễn thật hận không thể bóp cổ tên phó quản lý kia: "Tiểu tử cậu lá gan thật lớn a, Tiêu tổng trước đó nói như thế nào, lẽ nào tôi không nói cho cậu? Bây giờ cậu nhanh chóng xử lý chuyện này cho tôi."
Phó quản lí ấp úng dường như có lời khó nói: "Việc này tôi cũng không có biện pháp, hai phía đồn ép, làm thế nòa cũng không phải, hôm nay sắp xếp việc này thật ra....... thật ra là nhị tiểu thư giao phó tôi làm."
"Nhị tiểu thư?" Chân Ứng Viễn vặn chân mày.
"Chân Ứng Viễn, cậu gọi a?" Ngoài cửa có người nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tiếp theo, một làn váy xinh đẹp lướt qua, nữ nhân đi vào, giày xăng-̣đan nhẹ nhàng dẫm trên mặt đất, gõ ra âm thanh trầm thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.