Lạc Thần cẩn thận đặt tay trái của Tào Duệ trên đùi hắn, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Tào Duệ.
Tào Duệ giống như tên trộm bị bắt quả tang, chột dạ quay đầu đi chỗ khác. Bất quá ánh mắt của hắn lộ ra vẻ ngây dại, bên trong một mảnh hỗn độn, động tác nghiêng đầu cứng nhắc mà quỷ dị, biểu hiện như một bệnh nhân tâm thần.
Bên kia Sư Thanh Y trấn an Duẫn Thanh xong, lấy nước khoáng từ trong ba lô ra cho Duẫn Thanh uống. Duẫn Thanh chịu kích thích quá lớn, cầm chai nước khoáng uống vào từng ngụm nhỏ, Sư Thanh Y giúp nàng lau mồ hôi, nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh cùng Tạ Gia Bội đâu?"
Duẫn Thanh sắc mặt tái nhợt lợi hại, lắc đầu: "Không biết, lúc đó tình huống rất đáng sợ, thông đạo rất phức tạp, chúng tôi... Chúng tôi chạy tản ra."
Dừng vài giây, lại tuyệt vọng nói: "Đều là tôi sai, là giáo sư tôi đây thiếu trách nhiệm."
Sư Thanh Y ôn nhu an ủi nói: "Đây là có chuyện xảy ra, ai cũng không dự liệu được. Không nên lo lắng, để em đi tìm sư huynh bọn họ, sau khi tìm được liền rời khỏi đây, tất cả đều sẽ bình an, không cần sợ."
Nàng biết Duẫn Thanh hiện tại đang lâm vào suy sụp, Duẫn Thanh vẫn nghiêm khắc tự ràng buộc mình trong hình tượng giáo sư đại học, tôn trọng lý tính khoa học khảo chứng phân tích, mà lần này gặp phải chuyện như vậy khiến cho thế giới quan của Duẫn Thanh trước đây hoàn toàn nghiêng đổ, việc này đối với Duẫn Thanh mà nói quả thực là một đả kích trí mạng.
"A Thanh, trước đây tôi cũng không tin trên đời có quỷ, thế nhưng khi tôi thấy Miêu tộc nữ nhân từ trong quan tài đi ra, tiến đến đem thi thể nam nhân trên mặt đất xé hắn ra...." Duẫn Thanh run run, đem nắp chai nước khoáng trong tay vặn lại cũng phải mất vài lần mới vặn xong, run rẩy nói: "Nàng đem thi thể xé ra, sau đó bắt đầu ăn thi thể của hắn, ăn đến đầy miệng đều là máu... Trên đời thế nào lại có loại sự tình này, thế nào lại có quỷ..."
Sư Thanh Y cất chai nước khoáng vào ba lô, bắt đầu tìm đồ dùng cấp cứu, nhàn nhạt nói: "Đó không phải là quỷ."
Duẫn Thanh xoa cánh tay: "Người chết đi lần thứ hai hoạt động, nếu như không phải là quỷ thì đó là cái gì?"
Sư Thanh Y rốt cục tìm được hòm cấp cứu, đi tới bên người Tào Duệ ngồi xổm xuống, lúc này mới quay đầu lại nhìn Duẫn Thanh nhẹ nhàng cười: "Đó là kết quả của dị biến, nguyên nhân rất phức tạp. Giáo sư, cô có thể gọi chúng nó là 'thứ gì đó'."
Sư Thanh Y ý cười có chút lạnh, điều này làm cho Duẫn Thanh đột nhiên sản sinh một loại cảm giác xa lạ.
Duẫn Thanh không nói, mà chỉ nhìn bóng lưng đơn bạc khẽ động của Sư Thanh Y.
Đây thực sự là sinh viên thường ngày nàng trông đợi cùng coi trọng nhất sao?
Sư Thanh Y lúc xuống lòng đất và lúc trong trường học cũng không giống nhau.
Sư Thanh Y mở hòm cấp cứu, lướt nhìn sườn mặt Tào Duệ, cùng Lạc Thần nói: "Hắn thế nào rồi, nghiêm trọng sao?"
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Không có gì ngoài vết thương trên các ngón tay trái, còn lại không đáng ngại."
Sư Thanh Y cúi đầu lật xem một chút các ngón tay trái của Tào Duệ, sắc mặt có chút thâm trầm, qua vài giây mới nhẹ giọng nói: "Chính hắn cắn?"
Lạc Thần thoáng gật đầu: "Đúng vậy."
Nói xong thân thể nàng hơi nghiêng, dán bên tai Sư Thanh Y thì thầm nói: "Ta cho rằng vết thương trên thân thể hắn cũng không nghiêm trọng, nghiêm trọng chính là tinh thần của hắn. Lúc trước ta đã quan sát qua, hắn hình như rất sợ hãi tay trái của mình, vẫn luôn che giấu không dám nhìn tới, dường như sợ rằng sau khi nhìn thấy sẽ nhịn không được mà cắn vào."
Trong lúc lạc Thần nói, thổi ra hơi thở mềm mại, thanh âm cũng nhẹ nhàng ôn nhu tựa như gió nhẹ thổi tới.
Sư Thanh Y cảm giác bên tai có chút nhột, chỉ có thể mượn động tác vén lên sợi tóc để che giấu, nói: "Ý của cô là hắn đã bị ý nghĩ nào đó ở sâu trong nội tâm ám chỉ, rất sợ thấy ngón tay của mình, bởi vì nếu như hắn thấy rồi sẽ sản sinh kích thích muốn cắn ngón tay? Hiện tại ngón tay biến thành như vậy là bởi vì hắn không cách nào khống chế kích động của bản thân?"
Như vừa nói, thật là có chút giống 'chứng cưỡng ép' trong tâm lý học.
Lạc Thần nói: "Đúng là như vậy, hắn không cách nào áp chế loại ham muốn này của bản thân. Ham muốn của hắn chính là cắn ngón tay."
Sư Thanh Y nghĩ đây thực sự có chút không thể tưởng tượng nổi, Tào Duệ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mới có thể biến thành cái dạng này?
Căn cứ theo như lời Lạc Thần, cử chỉ quỷ dị của Tào Duệ có liên quan đến Thanh Đầu Quỷ, mà lúc đó cả đội cũng không gặp phải chuyện gì kỳ quái, cái gọi là chìa khóa mở ra tâm lý ám chỉ duy nhất chỉ có thể là Thanh Đầu Quỷ ba chữ này.
Sư Thanh Y một bên giúp Tào Duệ rửa sạch vết thương một bên suy nghĩ, kết quả càng nghĩ càng hồ đồ, cổ mộ này bao phủ một tầng sương mù quá dày, thậm chí còn liên quan đến Lạc Thần, mặc kệ nàng nhìn thế nào cũng nhìn không thấu.
Bởi vì vừa mới trải qua một lần nổ mạnh, trong mộ thất khói thuốc súng tràn ngập, tầm nhìn cực thấp, Vũ Lâm Hanh cùng các huynh đệ của nàng ở xa xa cũng không biết đang thương lượng cái gì, chỉ có thể nghe được bọn họ đè thấp âm thanh nói chuyện từ bụi mù bên kia truyền tới.
Sư Thanh Y không muốn cùng Vũ Lâm Hanh bọn họ có liên quan gì, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm trong đầu là tìm được Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội sau đó mang Duẫn Thanh cùng Tào Duệ ra ngoài, đưa bọn họ đến nơi an toàn tịnh dưỡng. Dù sao thì chỗ này quá mức cổ quái và nguy hiểm, dùng làm mục tiêu nghiên cứu khảo cổ thực sự không thích hợp, bọn họ bốn người tiếp tục đi xuống, sớm muộn gì cũng xảy ra bi kịch.
Sư Thanh Y giúp Tào Duệ băng bó xong, nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn ba giờ rưỡi chiều. Sáng sớm chỉ ăn một chút bánh mì, sau khi vào mộ thì vẫn trong trạng thái thần kinh kéo căng, căn bản không có cơ hội ăn cái gì, hiện tại nàng đã bụng đói kêu vang rồi.
Sư Thanh Y từ ba lô lấy ra hai hộp bánh quy có vị chocolate cùng vị kem, đem một hộp trong đó đưa cho Duẫn Thanh, Duẫn Thanh trước đó bị choáng váng không hề muốn ăn, thấy bánh quy liền lắc đầu, từ từ nhắm hai mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Sư Thanh Y không có biện pháp chỉ có thể cất đi một hộp, ngồi ở bên cạnh Lạc Thần hai người cùng nhau ăn.
Nàng có chứng ưa sạch nhẹ, biết trong mộ không sạch sẽ, từ trong ba lô đặc biệt lấy ra một cặp bao tay tiêu độc trong suốt.
Hai người mang bao tay, dựa vào cùng một chỗ ăn bánh quy. Nếu như lúc này không phải đang ở trong cổ mộ, thoạt nhìn giống như hai người đang ở bãi cỏ cảnh xuân tươi đẹp cùng nhau ăn cơm dã ngoại.
Lạc Thần cho tới bây giờ không ăn qua bánh quy, cầm lên nhìn thật lâu, sau đó cắn thử một miếng nhỏ, hơi nhíu mày.
"Thế nào, không thể ăn?" Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi: "Có phải rất khô hay không? Trong ba lô không có thứ khác, cô tạm thời chịu khó ăn tạm."
Lạc Thần đem bánh quy có nhân mở ra, bỏ đi mặt vị chocolate màu đen chỉ ăn mặt trắng có vị kem, nhàn nhạt nói: "Thứ màu đen, không ăn được."
Sư Thanh Y nhịn không được cười: "Cô thích kem, ghét chocolate?"
Lạc Thần ăn một miếng bánh quy, sau khi nuốt xuống mới nói: "Ta thật ra thích sữa bò, ta cũng không biết cái gì là chocolate."
Nói xong lại cầm một cái bánh mởi ra, dự định ném đi mặt có chocolate.
Sư Thanh Y vội vã cầm lấy mặt bánh quy chocolate trong tay nàng, nói: "Đừng ném. Cô ăn nửa màu trắng tôi ăn nửa màu đen là được rồi."
Lạc Thần không ăn tiếp chỉ lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị nàng nhìn có chút xấu hổ nói: "Tôi chỉ sợ lãng phí thôi. Trong ba lô chỉ mang theo hai hộp bánh quy, thức ăn rất khan hiếm, cũng không biết lúc nào chúng ta có thể đi ra ngoài, tiết kiệm vẫn tốt hơn."
Lạc Thần gật đầu, khóe môi khẽ cong, nở nụ cười.
Sư Thanh Y thấy dáng vẻ tươi cười này của Lạc Thần thì tựa như rơi vào trong nước, một vòng rung động lan ra, mềm mại phi thường.
Cứ như vậy, Lạc Thần ăn vị kem, Sư Thanh Y phụ trách giúp Lạc Thần tiêu diệt vị chocolate mà nàng không thích, thật yên lặng qua một hồi lâu, mộ thất bên chỗ của Vũ Lâm Hanh đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú của nam nhân: "Con mẹ nó, đừng lại gần tôi."
Ngay sau đó, chính là một tiếng súng vang lên, trong mộ thất vang vọng,.
Bởi vì bụi mù còn chưa tan, Sư Thanh Y trong khoảng thời gian ngắn cũng thấy không rõ bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết là bên phía Vũ Lâm Hanh đột nhiên xuất hiện rối loạn.
Tiếng súng liên tiếp, đinh tai nhức óc giống như đến bãi bắn bia của quân đội.
Chỉ nghe Tô Diệc hô: "Đạn đối với thứ đó vô dụng, trước tiên dẫn dụ chúng nó ra khỏi cửa động, Trương Tuấn, cậu chuẩn bị thuốc nổ cho tôi! Nhanh lên một chút. Bảo vệ tiểu thư, để tiểu thư xuống phía dưới trước!"
Lại là một tiếng súng vang lên, thanh âm của Vũ Lâm Hanh vặn lớn thổi đến: "Chị em họ các cô, nhanh lên vào cửa động bên này!"
Sư Thanh Y cấp tốc đem những thứ lúc nãy lấy ra nhét vào trong ba lô, đeo lên trên lưng, cầm súng lục đi nâng dậy Tào Duệ rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cùng Duẫn Thanh nói: "Giáo sư, cô theo chị họ em, không được rời nàng nửa bước!"
Duẫn Thanh sắc mặt trắng bệch mà nhảy dựng lên chạy đến bên cạnh Lạc Thần, còn Lạc Thần đã lưu loát rút đao ra cầm trong tay.
Chỉ nghe nhẹ nhàng "Xuy" Một tiếng, lưỡi dao đen nhánh như đêm tối phát sáng, hàn quang lóng lánh làm nổi bật con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Thần.
Đao là cực đẹp trong đao, người là cực đẹp trong người.
Chợt nhìn qua, Sư Thanh Y nghĩ đao này cùng Lạc Thần cũng không xứng đôi.
Nàng hẳn là có một vũ khí đẹp hơn, chói mắt hơn mới đúng.
Là cái gì?
Có đúng hay không là một thanh kiếm? Một thanh cổ kiếm.
Tất cả tà vật trên thế gian đều bị chém giết dưới lưỡi kiếm lợi hại đó, không gì sánh bằng, bách chiến bách thắng. Thanh kiếm này bảo hộ chủ nhân của nó, cũng vĩnh viễn bảo hộ người thương của chủ nhân nó.
Sư Thanh Y trong đầu bỗng nhiên phác họa bóng lưng một nữ nhân cầm kiếm, bạch y trong gió lay động, không hiểu sao lòng nàng mơ hồ đau đớn.
Trong lúc hốt hoảng một nam nhân trong bụi mù dày đặc kêu to, hướng Sư Thanh Y bên này chạy tới, sau một khắc, thân thể cao ngất của hắn bị một cánh tay phía sau xuyên thấu, nam nhân này hừ đều chưa kịp hừ một tiếng, trái tim trong ngực đã bị cái tay kia moi ra.
Nam nhân giống như trang giấy tái nhợt rồi ngã xuống, trái tim của hắn máu chảy đầm đìa bị tay phải móng tay dài như dao gâm, da xanh tím của nam nhân mặc trang phục miêu tộc nắm ở trong tay.
Tiếp theo nam nhân Miêu tộc xem trái tim như phế phẩm ném đi.
Trang sức bạc trên thân nam nhân Miêu tộc không thấy đâu, tóc tai bù xù, lộ ra khuôn mặt da xanh tím quỷ dị, khóe miệng mở ra, hai con mắt âm lãnh trống rỗng khiến người ta sởn tóc gáy. Ngón tay trái của hắn đều bị cắn đứt còn lại bàn tay giống như quả cầu thịt, móng tay phải thật dài mà sắc nhọn.
Sư Thanh Y cắn răng, lưu loát nhắm vào trán nam nhân miêu tộc bắn một phát, đạn trực tiếp ghim vào trong đầu nam nhân, máu tươi lập tức tuôn ra.
Nhưng hành động của nam nhân hoàn toàn không bị ảnh hưởng, lao thẳng đến chỗ Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vừa nhìn thấy, đem cánh tay Tào Duệ gác ở trên vai, kéo Tào Duệ bắt đầu hướng một hướng khác chạy đi.
Chạy vài bước, Duẫn Thanh cũng chạy đến cùng Sư Thanh Y dìu Tào Duệ chạy vội về phía trước, Duẫn Thanh một mặt chạy một mặt thở hồng hộc nói: "Chị họ em cô ấy.... cô ấy muốn tôi đi theo em!"
Sư Thanh Y tâm trầm xuống, nhìn lại thì thấy Lạc Thần đã mang theo đao chắn ở trước mặt nam nhân Miêu tộc.
Nam nhân Miêu tộc này tay phải còn lưu lại đầy máu từ trái tim lúc nãy, năm ngón tay sắc nhọn hướng thẳng trên mặt Lạc Thần cào tới, dựa theo trảo pháp loại này thì khuôn mặt tinh xảo tao nhã của Lạc Thần sẽ bị cào thành mảnh nhỏ.
Lạc Thần hơi nghiêng thắt lưng, nhanh nhẹn tránh ra mống vuốt của nam nhân, đồng thời đem thanh đao trong tay trực tiếp cắm vào cổ nam nhân kia.
Máu tươi lần thứ hai chảy xuống, mà nam nhân này trên cỗ bị cắm lưỡi đao nhưng một chút cảm giác đau cũng không có, động tác cũng không vì vậy mà đình trệ, tay phải vung lên lại hướng vai của Lạc Thần cào tới.
Nam nhân Miêu tộc tốc độ rất nhanh, nhưng Lạc Thần tốc độ càng nhanh hơn, nàng nhấc chân đá vào khớp gối của nam nhân, lập tức làm hắn cả người lung lay, thân thể cũng theo đó mà khụy xuống.
Nhân cơ hội này, Lạc Thần nắm chuôi đao dùng lực xoay tròn, chỉ nghe thấy âm thanh kim loại cắt vào da thịt rợn người, lưỡi đao từ trong cổ nam nhân rút ra.
Đông tác rút đao xoay tròn loại này độ khó rất cao, tốc độ cũng phải nhanh, sau một khắc, cái cổ của nam nhân miêu tộc đứt ra, đầu mất đi chỗ chống đỡ, gần như lung lay sắp rơi, thoạt nhìn kinh khủng cực kỳ. (vâng, ta cũng thấy rất kinh khủng =_=", nửa đêm lại ngồi edit ngay đoạn này T_T)
Trong bụi mù, thân ảnh nữ nhân mặc áo sơ mi trắng thuần thục, nhanh nhẹn hơn cả báo săn, chuôi đao trong tay nàng giống như lưỡi hái của tử thần chuyên dùng thu gặt sinh mệnh.
Sư Thanh Y cảm thấy lưng phát lạnh, sản sinh một loại ảo giác giống như lưỡi đao chính là từ trong cổ nàng rút ra.
Dựa theo năng lực tiếp nhận của Sư Thanh Y, nàng cho rằng bản thân có thể tiếp nhận việc Lạc Thần biết võ công, có thể tiếp nhận Lạc Thần là người cổ đại, thế nhưng lúc này thấy Lạc Thần chiến đấu với thi thể biến dị kia, toàn bộ những cái mới nảy sinh vừa rồi thật sự vượt quá khả năng tiếp nhận của nàng.
Nam nhân Miêu tộc đã rơi vào trạng thái bán tê liệt, thế nhưng mọi việc vẫn chưa chấm dứt, Lạc Thần đột nhiên bỏ lại nam nhân miêu tộc kia nghiêng mặt đi, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Sư Thanh Y, khẩn trương quát: "Thanh Y, bên trái!"
Sư Thanh Y vô thức nhìn sang bên trái, thấy một bàn tay móng vuốt sắc nhọn nhanh như chớp chộp tới.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Sư Thanh Y đẩy Tào Duệ dựa vào lòng Duẫn Thanh, tay trái cầm súng bắn vào trán của khuôn mặt xanh tím đang đến gần.
Cự ly gần như vậy, Sư Thanh Y gần như quên mất hô hấp, đem khuôn mặt xấu xí đến mức tận cùng của nam nhân miêu tộc này nhìn rõ.
Sư Thanh Y kéo cò, "Phanh", một tiếng súng vang lên.
Bởi vì khoảng cách gần bị đạn bắn vào phát ra xung lực rất lớn, đầu của nam nhân trúng đạn ngửa về phía sau, Sư Thanh Y lại tiếp tục bắn thêm một phát, nhấc chân gạt ngang, nam nhân bị nàng gạt ngã trên mặt đất.
Sư Thanh Y quay đầu hướng Duẫn Thanh hô: "Hướng cửa động chạy!"
Sau một khắc, thi thể của nam nhân Miêu tộc lại từ trên mặt đất bật dậy.