Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 7: Lên đường




“Giam thủ tự đạo.”
Nam Cung Nhã nói ra bốn chữ này. Lập tức mọi người đều thay đổi sắc mặt, Tức giận căm tức có, mà kinh ngạc cũng có. Ngay cả luôn không có chút biểu tình Lưu Trưng cũng có chút chấn động.
Lời này không thể nói lung tung.
Lưu Trưng có chút hối hận. Nàng mặc dù vừa mới nhận thức Nam Cung Nhã, Nhưng Nam Cung Nhã như thế nào nàng cũng kiến thức không ít. Nàng đây có tính là bệnh cấp loạn đầu y (tương tự có bệnh thì vái tứ phương)? Thế nhưng liền thật sự tin Nam Cung Nhã có thể tìm ra tên trộm băng tằm y.
Bất quá việc đã đến nước này liền không thể quay đầu lại.
Lưu Trưng cả người đều đề phòng, tập trung lưu ý. Nếu có chút gì không đúng, vậy cũng chỉ có thể lôi kéo Nam Cung Nhã chạy. Chính là không biết có chạy thoát được hay không.
Tổng tiêu đầu nghe những lời này, lại cũng không giận. Hoặc là kỳ thật trong long hắn cũng đã ẩn ẩn đoán như vậy. Hắn đối thủ hạ của mình tuy tin tưởng nhưng vẫn có chút phòng bị. Có thể thần không biết quỷ không hay đánh cắp băng tằm y, chỉ sợ thật có nội ứng. Nhưng nói đến nội ứng là ai, hắn lại không có đầu mối.
“Kia như cô nương chứng kiến, phải làm như thế nào mới tìm được tên trộm đồ?” Câu nói này đối với Nam Cung Nhã thật ra khách khí không ít. Nhưng đối với tổng tiêu đầu cũng chỉ coi như một câu đối thoại mà thôi. Thực hiển nhiên hắn không nghĩ là cái tiểu nha đầu sẽ giúp hắn tìm ra tên phản đồ.
Nhưng Nam Cung Nhã lại nhanh như chớp nhìn quanh một vòng, rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu.
“Là hắn.”
Ngón tay nàng chỉ vào một cái cao gầy tiêu sư.
Lưu Trưng cảm thấy người này có chút quen mắt. Hơi suy tư một chút, liền nhớ ra, là cái tiêu sư nghiện đánh bạc vừa vào trấn liền nhét bánh mì vội vàng đi đến Kim Ngọc đổ phường.
Tiêu sư mạc danh kỳ diệu bị chỉ vào, sác mặt có chút xanh mét.
“Tiểu nha đầu ngươi không nên ăn nói bậy bạ! Người nào tận mắt thấy lão tử trộm đồ nào!”
“Ai, còn cần nhìn sao?” Nam Cung Nhã nhún vai: “Ai mặc quần áo dầy nhất người đó chính là kẻ trộm băng tằm y.”
Tổng tiêu đầu có chút nghi hoặc: “Tại sao lại nói như thế?”
Các ngươi tìm cả ngày cũng không có kết quả. Như vậy chỉ có thể nói, kẻ trộm đã đem băng tằm y mặc ở trên người. Bất quá băng tằn y rất lạnh. Người này mặc dù mặc một tầng quần áo cũng không chống cự nổi hàn độc của nó. Lại nhìn sắc mặt của hắn, chắc là đã mặc thật lâu, cho dù vẫn âm thầm vận công vẫn không có tác dụng gì... Ngươi nhìn mặt hắn đều đã lạnh đến tím tái. Nếu còn không nhanh cởi nó ra, chỉ sợ ngươi bị nó đông lạnh chết.” Nam Cung Nhã một bên vừa thở dài, một bên bước lại gần, tận tình khuyên nhủ: “Vì một chiếc áo mà lôi kéo cả mạng sống của mình vào, cũng không quá đáng giá, ngươi nói có phải không?” Băng tằm y được dệt từ tơ của băng tằm nên mang theo hàn độc. Lại dùng ngàn năm hàn ngọc mài thành phấn để nhuộm thành một chiếc áo lót. Nhìn qua chỉ là một chiếc áo bình thường, còn không mềm mại bằng quần áo bình thường, nhưng chỉ cần mặc vào liền có thể cảm nhận thấy hàn độc xâm nhập tận cốt tủy.
Áo này không có đao thương bất nhập, cũng không thể bách độc bất xâm. Nói trắng ra là, nó chỉ có công dụng đối với người luyện nội công thuần dương. Nhất là khi luyện loại nội công cực kỳ cương mãnh, lúc luyện không cẩn thận có thể dễ dàng hủy đi sinh mệnh. Nhưng nếu mặc vào băng tằm y, vừa lúc có thể lãnh nhiệt hỗ thể, điều chỉnh nội khí.
Đương nhiên, cũng có một vài người nội công thâm hậu cố tình tìm đầm băng, hàn ngọc giường để luyện công. Cũng không phải bởi vì nội công của họ là thuần dương mà là ở nơi thật lạnh luyện nội công, công lực sẽ tăng trưởng rất nhanh. Đầm băng cùng hàn Ngọc giường mang vác không tiện, cho nên bọn họ cũng sẽ muốn một chiếc băng tằm y. Nhưng những người này rất ít, toàn bộ trong giang hồ thật đúng là không có mấy cái dám luyện công như vậy.
Nói tóm lại...
Băng tằm y không phải là bảo bối đối với tất cả mọi người. Nó chỉ có tác dụng hỗ trợ đối với người luyện công.
Chỉ bởi vì cực kỳ hiếm có mới trân quý phi thường.
Chỉ tiếc tiêu sư này căn bản không hiểu điều đó. Chỉ đoán đây là bảo bối cực kỳ lợi hại, lại thấy bình thường không có gì lạ, liền mặc ở trên người tính toán lừa dối qua cửa. Bất quá chờ hắn mặc vào trên người cảm thấy được không ổn đã quá muộn. Hắn nội công bình thường lại không có tuyệt thế thần công dùng để hộ thể, đương nhiên duy trì không được.
Nam Cung Nhã vừa nói xong, tiêu sư kia thật sự có chút khiếp, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, lại lập tức hóa thành sương. Hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng không dự đoán được lại tỏa ra hàn khí.
Tổng tiêu đầu vung tay lên, tiêu sư bên cạnh nhanh chóng mở y phục của hắn ra.
Bên trong áo qua nhiên là một kiện áo giáp, trong áo giáp chính là một chiếc áo đơn mỏng manh, nhìn rất bình thường. Nhưng khi tiêu sư bên cạnh đưa tay lại đã bị đông lạnh đến mức kêu ra tiếng.
Tổng tiêu đầu nhíu mày, nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã.
Nam Cung Nhã không giấu diếm, chỉ nói: “Tìm vài người luyện thuần dương nội công cùng nhau vận công hóa giải một ít hàn khí là có thể cởi ra.
Tổng tiêu đầu trong lòng cảm kích tiểu nha đầu mạc danh kỳ diệu xuất hiện này. Vì thế hắn vừa chắp tay, khách khí nói: “Ít nhiều nhờ cô nương tuệ nhã mới điều tra rõ được việc này, Liêu mỗ cảm kích vô cùng.”
Nam Cung Nhã cười hì hì nói: “Tổng tiêu đầu khách khí, ta cũng là... Cũng chính là vừa vặn biết.”
Nói đến đây, vị Liêu tổng tiêu đầu cũng ý thức được có chút không đúng.
“Không biết cô nương là...”
“Ta...” Nam Cung Nhã dừng một chút mới nói: “Nam Cung Nhã.”Liêu tổng tiêu đầu sắc mặt liền thay đổi.
Nam Cung Nhã xem như người ở trong giang hồ đều biết, chỉ có Lưu Trưng căn bản vẫn sống ẩn cư, không giao thiệp với giang hồ mới không biết. Cũng không phải bản thân Nam Cung Nhã cực kỳ nổi danh, chỉ bởi vì họ Nam Cung là một trong thế gia vọng tộc.
Nam Cung thế gia là một trong tứ đại thế gia, lấy đao thuật nổi tiếng. Gia chủ hiện tại tên là Nam Cung Vô Nhai, phía dưới có hai nhi tử và một nữ nhi, lần lượt lấy âm điệu trong kinh thi đặt tên là “Phong”, “Nhã”, “Tụng”. Trong đó “Nhã” là nữ nhi duy nhất là Nam Cung Nhã. Chẳn qua Nam Cung Nhã không phải Nam Cung Vô Nhai thân sinh, mà là con huynh trưởng của Nam Cung Vô Nhai.
Có thể đem lai lịch cùng phương pháp hóa giải nói được tường tận như vậy, Liêu tổng tiêu đầu tự nhiên tin tưởng.
“Nguyên lai là đại tiểu thư của Nam Cung gia, Liêu mỗ lúc trước nhiều lần thất lễ, cong mong kiến giải.”
Nam Cung Nhã là người có tính tình hiền hòa sáng sủa, vội vàng cười nói: “Liêu tổng tiêu đầu không cần phải khách khí. Ta bất quá là cái hậu bối, cái gì cũng không hiểu. Nếu luận đứng lên, ta còn phải xưng hô ngài một tiếng bá bá mới đúng.”
Lời này nói ra, Liêu tổng tiêu đầu miệng tuy rằng liên tục nói “Không dám”, nhưng trong lòng đối với Nam Cung Nhã lại kính vài phần.
Bất quá...
Nếu vị trước mắt này là Nam Cung đại tiểu thư, như vậy tuổi trẻ nam tử đi cùng nàng thân phận cũng không bình thường. Vì thế Liêu tổng tiêu đầu quay đầu hướng Lưu Trưng cười nói: “Xin hỏi, các hạ là...”
Lưu Trưng nhíu mày, nhưng vẫn đáp lại: “Diệp Lưu Trưng.”
Tên này...
Liêu tổng tiêu đầu cố gắng lục soát ở trong đầu, cũng không có một tí trí nhớ nào về cái tên này. Hay là... Đại khái... Có lẽ là tùy tùng hoặc hộ vệ của Nam Cung tiểu thư đi? Đúng nhất định là như vậy, trên lưng còn đeo một thanh kiếm bao có chút kỳ quái. A... Nhưng toàn bộ Nam Cung gia đều dùng đao...
Liêu tổng tiêu đầu trong lòng kinh ngạc sợ hãi.
Nam Cung Nhã liếc nhìn khuôn mặt không chút sợ hãi của Lưu Trưng, nhất thời nổi hứng trêu trọc, vì thế tiến lên giới thiệu: “Liêu bá bá, vị này chính là phu quân của ta.”
“Phu...phu cái gì?” Liêu tổng tiêu đầu mở to hai mắt nhìn.
“Phu, quân.” Nam Cung Nhã cười hì hì đi qua phía Lưu Trưng. Nàng vốn là người dễ dàng cùng người khác thân cận, trải qua một đem ngắn ngủi ở chung, nàng không đối với Lưu Trưng phòng bị như lần đầu. Thật sự giống như tỷ muôi cùng một nhà ôm ấp thân thiết, khoác lấy tay Lưu Trưng: “Bá bá xem hai người chúng ta có xứng hay không?”
“Tự... tự... tự nhiên là xứng, xứng đến cực điểm.”
Nguyên bản vẫn trầm ổn tổng tiêu đầu có chút không nói nên lời.
Lưu Trưng nhíu mày càng chặt hơn, nhưng cũng không giải thích. Chính là đem cánh tay bị Nam Cung Nhã khoác lấy rút ra ngoài... Không rút được, quên đi, kệ nàng thôi. “Liêu bá bá phu thê chúng ta cần gấp rút lên đường, xin cáo từ.” Nam Cung Nhã cười nói.
“Hảo... Hảo, hảo.”
Mãi cho đến khi nhìn các nàng “thân thiết” rời viện, lại nghe tiếng các nàng lên lầu thu dọn đồ đạc, xuống lầu tìm tiểu nhị hỏi thăm nơi mua ngựa. Tiếp theo nghe hai người các nàng rời đi khách điếm, Liêu tổng tiêu đầu mới chậm rãi thở ra.
“Tổng tiêu đầu, cái kia...”
“Cái gì?”
“Nam Cung đại tiểu thư không phải từ nhỏ đã đính hôn cùng Thượng Quan gia sao?”
“Ân...”
“Hơn nữa nàng không búi tóc, vẫn để kiểu tóc của cô nương!”
“Ân...”
“Kia, đây là... đây là... Bỏ trốn?”
“Câm miệng! Nói hưu nói vượn gì đấy! Nhanh nhanh dùng bồ câu đưa thư đưa tin cho đại đương gia... Đã nói...đã nói...”
“Nói cái gì?”
“Quên đi, ngươi vẫn là tự mình quay về, đem chuyện này cẩn thận nói cho đại đương gia. Thuận tiện đem kẻ dám cả gan làm loạn áp tải vè cho đại đương gia xử trí!”
“Rõ.”
Nếu Nam Cung Nhã biết mình bị mọi người nói thành lẻ lẳng lơ, không để ý liêm sỉ cùng người bỏ trốn, chỉ sợ sẽ lập tức trở về cùng kẻ đó liều mạng. Mà một đương sự khác cũng không nghĩ tới sau chuyện này, cái tên Diệp Lưu Trưng rất nhanh sẽ truyền khắp giang hồ. Nguyên nhân tự nhiên là lừa gạt đại tiểu thư của Nam Cung thế gia. Mà vị Nam Cung đại tiểu thư cố tình lại là một đóa kiều hoa mà đại đa số thanh niên tài tuấn muốn hái.
Lúc này hai người đang chọn ngựa.
Tiêu chuẩn chọn ngựa của Nam Cung Nhã là phải xem nhan sắc cùng diện mạo. Bạch mã tuấn dật xuất thần, hắc mã lãnh khốc suất khí (đẹp trai), hồng mã tựa hồ cũng không sai, cùng xiêm y mình mặc hôm nay rất xứng...
Lưu Trưng dựa ở một bên, tâm trạng suy tư.
Nàng đối với băng tằm y hay Nam Cung thế gia không lớn hứng thú. Nàng chính là thắc mắc một vấn đề mà nghĩ mãi vẫn không thông: “Ngươi thật ra làm sao biết người nọ còn mặc một tầng áo giáp?”
“A?” Nam Cung Nhã cuối cùng hồi thần, nghĩ nghĩ nói: “Nhìn cổ tay áo, còn có trình tự vạt áo cùng hình dạng... Đánh giá ra.”
“...”
“Thế nào? Rất lợi hại phải không?
” Nam Cung Nhã đắc ý dào dạt: “Ta nói cho ngươi, ta có bản lãnh quá mục bất vong. Trên đường bất cứ y phục hay linh kiện trang sức, ta chỉ cần liếc mắt qua là nhớ kỹ.”
Đã gặp qua là không quên? Lưu Trưng nhíu mày.
Nguyên lai hia người bọn họ đều có bản lãnh qua mục bất vong. Chẳng qua... Nam Cung Nhã chỉ đối với quần áo trang sức là gặp qua không quên được. Vậy đại khái nàng luyện ra được nhờ “Tiêu tiền vào trang điểm ăn mặc” đi? Lưu Trưng dở khóc dở cười.
“Phu quân, chúng ta mua một bạch mã, một hồng mã được không? A, bất quá hắc mã cũng không sai, nếu không...”
“...”
Nam Cung Nhã mím môi, nước mắt lưng tròng.
Nam Cung Nhã tươi cười như hoa, một hơi gọi “phu quân” nhưng không gượng mồm. Lưu Trưng chỉ làm như không nghe không gặp, hướng người bán ngựa nói: “ Lấy hai con ngựa lai màu xám.”
“...”
“Đi.”
“Từ từ.” Nam Cung Nhã lại “thuận tay” kéo lấy cánh tay Lưu Trưng: “Còn... Còn có xe ngựa! Còn chưa có mua xe ngựa!”
“Xe ngựa?” Lưu Trưng nhíu mày, lại nhìn Nam Cung Nhã bộ dáng có chút chột dạ, thế nhưng đã hiểu: “Ngươi không biết cưỡi ngựa?”
“Ách,... Ân..”
“....”
Lưu Trưng thật không biết nói gì. Ngay cả nàng lớn lên ở nông thôn cũng biết cưỡi ngựa thê nhưng Nam Cung Nhã, bản thân tựa hồ từ cái gì rất lợi hại thế gia lại không biết cưỡi ngựa!
“Còn... Còn có ta cũng không biết võ công!” Nam Cung Nhã đơn giản nói tiếp một hơi: “Một chút...Một chút cũng không biết! Ngươi khẳng định biết đúng không? Nếu trên đường gặp phải người xấu, ngươi nhất định phải bảo vệ ta.”
Lưu Trưng rất muốn nói cho Nam Cũng Nhã. Ta cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.