Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 37: Rời đi (1)




Trên con đường nối liền tới hậu sơn, một thiếu niên chậm rãi bước đi…
Hắn mặc một bộ đồ màu trắng, mắt trái được bịt kín bởi một miếng vải cũng trắng nốt. Khuôn mặt anh tuấn miên man bất định.
Giang Lưu Nhi lắc nhẹ đầu. Hắn vốn định hôm nay sẽ rời đi, nhưng không ngờ tối qua lại xảy ra chuyện đó với Lâm Thải Tuyết. Hắn càng không muốn dính líu gì thì lại càng bị buộc vào.
Thiên thật là biết trêu ngươi.
“Ngươi có định tham gia thi đấu vào ba ngày sau không?” - Giọng một đệ tử nào đó hỏi.
“Đương nhiên là phải tham gia rồi. Ta nghe nói phần thưởng lần này khá lớn.” - Một đệ tử khác đáp lại.
“Thôi đừng nằm mơ nữa. Phần thưởng có lớn hơn cũng không tới lượt chúng ta… Ta tham gia cốt là để học hỏi thôi."
“Ừ… Ngươi nói đúng."

Xung quanh mình, Giang Lưu Nhi nghe đầy những lời bàn tán về thi đấu gì đó. Nhưng hắn cũng không để ý làm gì mà tiếp tục bước đi.
Khi về đến phòng, một cô gái đã ở bên trong. Trông thấy Giang Lưu Nhi, nàng chạy ra đón.
“Niệm Từ! Ngươi không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy ra ngoài làm gì? Mau vào nhà nhanh lên!" - Tô Phỉ vừa kéo tay hắn vừa nói.
Giang Lưu Nhi có chút bất đắc dĩ:
“Sư tỷ. Ngươi không cần phải tới đây chăm sóc ta nữa đâu! Vết thương trên người ta đã khỏi rồi."
“Nhưng mà ta muốn chăm sóc cho ngươi."
Mắt trái của ngươi bị mù rồi. Nếu như ta không thường xuyên tới đây, có một mình rồi ngươi nghĩ quẫn thì sao?
Tô Phỉ nghĩ thầm.
Nàng cảm thấy hắn vốn xinh đẹp như vậy giờ lại bị mù một con mắt, chắc chắn trong lòng hắn rất tổn thương, vì vậy mà nàng phải ở bên cạnh hắn.
Giang Lưu Nhi cũng không biết được suy nghĩ của nàng. Nhưng mà hắn thật sự không nguyện ý bị nàng chăm sóc như trẻ con thế này. Còn đuổi nàng đi thì hắn không đành, dù sao nàng cũng là vì lo cho hắn.
Thôi thì cố chịu hết hôm nay vậy…
Đêm đó…
Giang Lưu Nhi đứng trước dãy phòng phía tây, ngập ngừng hồi lâu. Hắn đã quyết định ngày mai sẽ rời khỏi, vì vậy, hắn muốn đến đây nhìn nàng một chút. Thế nhưng khi đã sắp đến phòng nàng thì hắn do dự. Hắn cứ đứng thế một lúc lâu… Cuối cùng, hắn cũng không bước vào mà quay về.
Gặp rồi thì sao đây?
Hắn không biết phải nói gì với nàng cả.
Nếu gặp mặt chỉ là để chia ly thì thôi thà rằng chẳng gặp còn hơn.
Giang Lưu Nhi quay về với tâm trạng có chút phiền muộn. Đang đi, chợt hắn thấy một vệt đen bay về phía hậu sơn với tốc độ rất nhanh.
Thần Thông Cảnh cao thủ!
Tại sao một Thần Thông Cảnh cao thủ lại đến hậu sơn của Thiên Nhai Các?
Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc. Hắn lặng lẽ bám theo.
Vệt đen kia dừng lại ở khu đất trống hôm trước Lâm Thải Tuyết bị bắt đến. Ở chỗ này có một người đang đứng đợi.
Tôn Ngọc?
Tại sao hắn lại ở đây? Hắn có quan hệ gì với người áo đen mới tới.
Cũng không để cho Giang Lưu Nhi nghi hoặc quá lâu. Tôn Ngọc bước lại gần người áo đen nhỏ giọng nói:
“Phụ thân. Người đã tới."
Tên áo đen gật đầu, sau đó hỏi:
“Con nói chính là chỗ này?”
Tôn Ngọc vội lên tiếng xác nhận:
“Vâng. Thưa phụ thân."
Tên áo đen, cũng tức phụ thân Tôn Ngọc – Tôn Kiên – sau khi xem xét một hồi, quay lại hỏi con trai mình:
“Lúc đó con hoàn toàn không cảm nhận được một chút khí tức nào của đối phương sao?”
Tôn Ngọc gật đầu khẳng định.
Tôn Kiên cau mày, vừa rồi hắn cũng không thăm dò được gì. Nếu đúng như những gì con trai ông nói thì chắc chắn tu vi của đối phương không thấp hơn mình. Thậm chí… e là còn cao hơn.
“Ta đã căn dặn con tìm cách biến Lâm Thải Tuyết trở thành người của chúng ta. Đến giờ, con không những không lấy được lòng nó lại còn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Con nói xem ta phải trừng phạt con thế nào?” - Giọng nói của Tôn Kiên bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tôn Ngọc nghe xong thì vội quỳ xuống, nói:
“Phụ thân xin bớt giận, là con vô dụng. Xin phụ thân cho con thêm ít thời gian. Con nhất định sẽ tìm cách biến Lâm Thải Tuyết trở thành người của chúng ta."
Hắn đúng là cũng có chút yêu thích Lâm Thải Tuyết, nhưng còn không đến nỗi phải mặt dày mày dạn theo đuổi nàng, dù sao thì ở Thiên Nhai Các này thân phận của hắn là cỡ nào cao quý, các sư muội muốn ngã vào lòng hắn cũng không hề ít. Sở dĩ hắn phải một mực theo đuổi Lâm Thải Tuyết là vì nàng có được hạ phẩm linh thể, ngày sau nàng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật chủ chốt của Thiên Nhai Các. Nếu có thể thu phục nàng lúc này thì thế lực của Tôn gia hắn sẽ tăng lên một bậc.
Tôn gia hắn muốn chính thức trở thành chủ nhân của Thiên Nhai Các này!
Còn về phần tên Niệm Từ kia thì Tôn Ngọc hắn chẳng muốn lôi kéo làm gì. Hắn không chấp nhận có một nam nhân nào giỏi hơn hắn tại Thiên Nhai Các trừ phụ thân hắn. Mà hình như phụ thân hắn cũng hiểu được gì đó nên cũng không hề bảo hắn lôi kéo Niệm Từ.

Tôn Kiên nghe Tôn Ngọc nói thì khẽ “hừ” một tiếng:
“Không cần." - Dừng một chút, Tôn Kiên nói tiếp: “Chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch."
Tôn Ngọc hơi nghi hoặc nhìn phụ thân mình.
“Ở Thiên Nhai Các này ngoài ta thì chỉ còn lại hai người có tu vi Thần Thông Cảnh. Ta đoán không lầm thì người đã ra tay với con là một trong số họ… Có lẽ bọn họ cũng đã bắt đầu để ý đến Tôn gia ta rồi. Vốn dĩ ta định âm thầm phát triển thế lực thêm vài năm nữa, nhưng xem ra bây giờ phải lập tức hành động."
Tôn Kiên giải thích cho hắn.
“Phụ thân định…”
Tôn Kiên trầm ngâm một chút rồi nói:
“Ta sẽ mời Âm Cốt Lão Nhân hợp tác để đối phó với các chủ và sư thúc. Tuy sẽ phải chia cho hắn một chút lợi ích nhưng chúng ta có thể chân chính trở thành chủ nhân thật sự của Thiên Nhai Các này. Đến lúc đó, chúng ta có thể muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cấm. Lại nói, vị các chủ của chúng ta vóc dáng cũng không tệ, từ lâu ta đã muốn nếm thử xem tư vị thế nào. Còn về hai đứa con gái của nàng và Lâm Thải Tuyết kia ngươi cũng có thể tùy thích chơi đùa."
Tôn Kiên càng nói về sau mặt càng cười đê tiện.
Đang quỳ dưới đất, Tôn Ngọc cũng cười đê tiện chẳng kém.
Đúng là cha nào thì con nấy!
Bàn tính một lúc, cha con Tôn Ngọc cuối cùng cũng rời khỏi đó. Cả hai đều không hề biết có một thân ảnh nấp gần đó cũng đang nhếch môi cười.
Cười khinh miệt!

Trong một gian phòng nằm ở phía tây Thiên Nhai Các, một thiếu nữ áo trắng ngồi trên giường, bộ dáng thẫn thờ.
“Cốc cốc…”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thiếu nữ áo trắng vẫn không nhúc nhích.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Thiếu nữ vẫn ngồi im lặng trên giường.
Có tiếng ai đó gọi…
Thiếu nữ chẳng đáp. Mà cũng không biết là nàng có nghe không.
Một bàn tay huơ huơ trước mặt, sau đó có tiếng ai gọi:
“Thải Tuyết!… Thải Tuyết!…”
Nàng bừng tỉnh, vội ngẩng đầu lên. Đối diện là một cô gái với khuôn mặt tràn đầy anh khí.
“Thái Anh. Ngươi gọi ta có chuyện gì không?” - Lâm Thải Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Lâm Thái Anh có chút cau mày nói:
“Thải Tuyết. Ngươi không có chuyện gì đấy chứ?”
Lúc nãy nàng đã đứng bên ngoài gõ cửa hai ba lần vẫn không thấy Lâm Thải Tuyết trả lời. Lâm Thái Anh tưởng rằng nàng không có trong phòng nên định rời đi. Thế nhưng khi ngang qua cửa sổ, nàng lại thấy Lâm Thải Tuyết đang ngồi trên giường với dáng vẻ như người mất hồn. Vì vậy, nàng mới vào xem.
Như không nhận thấy sự lo lắng của Lâm Thái Anh, Lâm Thải Tuyết đều đều đáp:
“Ta không có chuyện gì cả."
Bộ dáng thất hồn lạc phách của ngươi thế kia mà bảo là không có chuyện gì?
Lâm Thái Anh nói thầm một câu.
“Phải rồi Thải Tuyết, ngươi có định tham gia thi đấu lần này không?” - Lâm Thái Anh đổi chủ đề.
“Thi đấu?... Ta không muốn tham gia."
Nhìn nàng lúc này có vẻ không muốn nói chuyện, Lâm Thái Anh nói thêm vài câu có lệ rồi ra về.
Trong phòng, chỉ còn lại mình Lâm Thải Tuyết.
Nàng nhỏ giọng thì thào: “Thật ra trong lòng ngươi ta là gì?”
Sau đó thì căn phòng chỉ còn lại sự im lặng.

Trong một quảng trường rộng lớn, hàng ngàn người đang tập trung, chia thành từng nhóm nhỏ đứng rải rác.
“Các ngươi dự đoán thử xem năm nay ai sẽ đứng đầu nội môn?” - Một nam đệ tử nói với một vài người bên cạnh.
“Ta nghĩ chắc là Trình sư tỷ. Nghe nói sư tỷ đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong hơn nửa năm rồi."
“Ta thì lại cho rằng Hoàng Minh sư huynh sẽ đứng đầu nội môn. Hoàng sư huynh đã tu luyện thành Ưng Trảo Công, nghe nói uy lực rất đáng sợ." - Một nữ đệ tử chen vào.
“Các ngươi thấy Niệm Từ sư đệ thế nào?”- Một vị sư tỷ nào đó chợt hỏi.
“Niệm Từ sư đệ đúng là có tiến cảnh rất nhanh, ta tin chắc vài năm nữa đệ ấy sẽ là người đứng đầu nội môn, nhưng ta không nghĩ bây giờ Niệm Từ sư đệ có thể đấu lại mấy người Trình sư tỷ đâu."
Một vài người cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Trên đài cao của quảng trường, ngoài các chủ và mấy vị trưởng lão cao tầng thì hầu hết các trưởng lão bình thường đều có mặt.
Một vị trưởng lão trong số đó đứng ra nói:
“Mọi người im lặng!… Bây giờ ta sẽ đọc qua quy tắc và phần thưởng của lần thi đấu này…”
Theo những gì vị trưởng lão kia đọc thì phần thưởng của thi đấu lần này quả thật hết sức hấp dẫn. Giải nhất được ba ngàn hạ phẩm linh thạch, một bộ công pháp phàm cấp trung phẩm, một viên địa cấp hạ phẩm linh đan... Và điều đặc biệt là ba người đứng đầu thi đấu lần này sẽ được phép khiêu chiến một trong số những đệ tử hạch tâm. Nếu như có thể cầm cự qua mười chiêu thì sẽ được đặc cách tấn thăng làm hạch tâm đệ tử.
Đặc cách tấn thăng làm hạch tâm đệ tử?
Nghe quả thật rất tuyệt, thế nhưng mọi người đều biết nó gần như là điều không thể. Tiên Thiên Cảnh và Ngự Không Cảnh là một khoảng cách không hề nhỏ. Một hai chiêu thì còn được chứ mười chiêu thì... Có lẽ mục đích thật sự chỉ là để các đệ tử cọ sát học hỏi đi.
Hầu như mọi người đều tập trung bàn tán về phần thưởng và những ứng cử viên cho ba vị trí đầu, không ai chú ý tới trong một góc của quảng trường, một thiếu niên mặc thanh y đang chăm chú nhìn Tôn Ngọc ở phía xa, đáy mắt hàm ẩn sát cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.