Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 20:




Edit: Thượng Quan Khinh Nhu
Beta: Thượng Quan Minh Lục.

"Gọi được ở đâu đó?" Cô đã gọi n cuộc điện thoại nhưng vẫn không tìm được người.
"Trước khi tới anh đã tìm được thợ thông cống thoát nước rồi."
"Vậy..."
Diệp Quân có chút không phản ứng kịp, thấy người ta bắt đầu hút nước ra khỏi nhà mình, cô thở phào nhẹ nhõm. Không cần biết bằng cách nào, tìm được là tốt rồi.
Nước rút xong còn phải xử lý, lau dọn sạch sẽ, Tiêu Ngạn Thành xách theo cây lau nhà và thùng nước đi đổ.
Diệp Quân nhanh chóng đuổi sát theo.
Tiêu Ngạn Thành ngăn cô lại: "Em ở đây, chỗ đó đoán chừng không sạch đâu."
Diệp Quân: "Để tôi làm cho, đã phiền anh nhiều rồi, thật ngại quá."
Đây là nhà cô, anh ta từ trên trời rơi xuống giúp mình đã là vô cùng cảm kích rồi, sao có thể để anh ấy giúp dọn dẹp những việc bẩn như thế.
Tiêu Ngạn Thành cau mày, giọng nói tỏ rõ không cho phép từ chối: "Em về quét dọn trong phòng đi."
Diệp Quân sững sờ giây lát.
Lúc này người bên kia đã gọi: "Đem đống nước phiền phức này quét đi nhanh, mau, mau tới đây."
Diệp Quân hết cách đành chạy vội vào nhà.
Trong phòng vệ sinh, Tiêu Ngạn Thành cũng bận rộn với cây lau nhà và thùng nước.
Trải qua một hồi tổng vệ sinh cả trong lẫn ngoài, cống thoát nước đã thông, Diệp Quân và Tiêu Ngạn Thành lại cùng nhau quét dọn sạch sẽ nhà vệ sinh và hành lang.
Lau mồ hôi, nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng.
"Anh đi tắm đi..."
Nét mặt Diệp Quân đầy vẻ áy náy.
Mặc dù ngày trước Tiêu Ngạn Thành giúp cô rất nhiều chuyện, cô đều tỏ vẻ không hề cảm kích, cũng làm bộ không thèm để ý. Nhưng chuyện hôm nay, người bình thường còn thật sự không có cách nào giúp được.
"Không sao, em tắm đi, anh về nhà tắm." Nói xong anh định ra về.
"Đừng." Diệp Quân nắm lấy góc áo của anh.
Tiêu Ngạn Thành cảm nhận được động tác của Diệp Quân, chân vừa mới bước ra cửa liền quay đầu, cúi xuống nhìn bàn tay cô.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng noãn đang nắm lấy vạt áo sơ mi của mình.
Anh nhìn bàn tay kia, trong đầu nổ đùng một cái.
Đã từng có một thời, áo sơ mi trắng mộc mạc giản dị, không nhiễm bụi trần, cô nắm lấy vạt áo mình, ngẩng đầu ngước mắt liếc nhìn, linh động thuần khiết.
Đó là những năm tháng thanh thuần tốt đẹp nhất trong đời anh.
Chóp mũi anh chua xót, mắt cay cay, ngạc nhiên ngây người chăm chú nhìn cô, nhìn đôi mắt long lanh như nước, loáng thoáng tựa như hình dáng năm ấy.
"Ở lại tắm rửa sạch sẽ đi đã, nếu không ra ngoài trên người có mùi."
"Được"
Diệp Quân một mình lau dọn phòng khách và hành lang bên ngoài, ban nãy thợ thông cống thoát nước lôi dụng cụ thông cống dài ngoằng đi tới đi lui nên chỗ này cũng rất bẩn thỉu.
Thỉnh thoảng nhìn lên thấy phòng tắm sáng đèn, cách tấm kính thuỷ tinh mờ không nhìn rõ tình huống bên trong, chỉ mơ hồ nghe được tiếng nước chảy.
Cô cúi đầu tiếp tục quét dọn, một cảm giác khó nói thành lời len lỏi trong tim.
Bốn năm trước bà ngoại qua đời, để lại cho cô một khoản tiền khoảng 150 vạn. Lúc đó giá phòng còn chưa cao, một căn nhà 60m2 hai phòng khoảng 240 vạn, cô đem khoản tiền kia đặt cọc mua căn nhà này rồi lại đôn đáo dùng tất cả số tiền còn lại sửa sang, tự mình đến chợ vật liệu xây dựng mua từng đồ đạc, rèm cửa trong nhà.
Có thể nói căn nhà 2 phòng ngủ này là một tay cô tạo ra, hoàn toàn thuộc về cô.
Cho đến nay, ngoài thợ sửa chữa ra không có ai trừ cô từng ở qua căn nhà này, thậm chí ngay cả cha mẹ cô cũng không biết chỗ này.
Nhưng bây giờ, cô mạnh mẽ cảm giác được ngoại trừ mình ra đã có một người khác tắm trong phòng tắm của mình.
Nghĩ tới đây, cô bỗng nhớ ra trên kệ phòng tắm có để một ít đồ dùng không tiện để người ngoài trông thấy.
Có điều giờ mới nhớ ra thì cũng đã muộn rồi.
Đúng lúc này, thanh âm trong phòng tắm ngừng lại.
Một lúc sau, tiếng của Tiêu Ngạn Thành từ trong truyền ra.
"Diệp Quân, em có thừa khăn tắm không?"
"Có, ở ngăn bên trong ô chứa đồ có khăn mới."
"Ừ"
Tiêu Ngạn Thành trong phòng tắm chắc hẳn đang lau chùi, Diệp Quân dọn dẹp xong xuôi rồi đi vào bếp tất bật làm nước dưa hấu.
Một lát sau, Tiêu Ngạn Thành đi ra, tóc còn ướt một nửa, trên người vẫn mặc áo sơ mi và quần tây cũ.
Diệp Quân đưa nước dưa hấu qua: "Uống một chút đi."
Tiêu Ngạn Thành cũng không khách sáo, nhận lấy ngửa cổ uống.
Anh hẳn là khát khô cả họng, ngửa cổ uống ừng ực, yết hầu theo đó mà trượt lên xuống.
Áo sơ mi của anh hơi ẩm, nút cổ áo bung mở lộ ra một phần nhỏ trước ngực nước da màu lúa mạch, bóng loáng cường tráng. Ắt hẳn do vội vã mà nước trên người còn chưa lau hết, một giọt nước từ ngực trượt xuống rồi biến mất sau lớp áo.
Gợi cảm tới đòi mạng.
Nước dưa hấu toả ra mùi hương thơm mát khó cưỡng, Diệp Quân tự nhiên cũng muốn uống.
Tiêu Ngạn Thành uống sạch, trả cốc lại cho Diệp Quân: "Muộn rồi, ngày mai em còn phải đi làm, đi ngủ sớm một chút đi. Anh về trước."
Diệp Quân cảm thấy không nên để anh cứ thế đi về nhưng Tiêu Ngạn Thành nói xong liền chuẩn bị ra cửa, cô cũng không nói lời nào.
Sau khi đóng cửa ra khỏi nhà, anh một mình đứng trên cầu thang thật lâu.
Mấy năm trôi qua, tính tình Diệp Quân so với trước kia có phần đổi khác, bề ngoài nhìn qua lạnh lùng lãnh đạm, không biết còn tưởng cô so với trước đây đã trưởng thành hơn.
Nhưng thật ra không phải.
Mấy đồ lặt vặt để trong phòng tắm vẫn như trước.
Ngay cả sữa tắm cũng không đổi, vẫn là mùi đào năm đó.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo ban nãy Diệp Quân nắm qua, loáng thoáng tựa như ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Kể từ sau chuyện thông cống thoát nước này, Diệp Quân không thể không suy nghĩ lại về chuyện Tiêu Ngạn Thành.
Lần này cô chủ động add wechat của anh, hỏi thăm chuyện hôm đó.
Diệp: Sao anh biết hôm đấy cống thoát nước nhà tôi có vấn đề?
Kim Tiêu: Trùng hợp đi qua khu của em, thấy đã muộn mà đèn còn sáng nên ghé qua xem thử.
Diệp: Anh cho rằng tôi sẽ tin à?
Kim Tiêu: Nằm mơ được báo mộng thấy, có được không?
Diệp:...
Kim Tiêu: Anh quả thực không bịa ra được lý do.
Diệp: Bịa không được thì nói thật.
Kim Tiêu: Được rồi, thật ra sau khi tan làm anh định tới xem em hôm ấy có trực không, kết quả ở tầng dưới nghe thấy tiếng động nên lo lắng liền đến hành lang nhìn thử một chút.
Diệp Quân nhìn thấy anh trả lời như thế, không biết đáp lại sao.
Là trùng hợp hay thường xuyên tới xem?
Một lúc sau, cô cũng trả lời: Anh hay tan làm lúc mấy giờ?
Kim Tiêu: Cái này khó nói trước được, gần đây nhiều việc, rời công ty cũng tầm 10 giờ.
Diệp Quân im lặng thật lâu cuối cùng gửi tin nhắn: Anh tội gì phải thế.
Cô đã rất trịnh trọng tỏ rõ thái độ, cô muốn xem mặt, muốn hướng tới tương lai, nhưng tương lai của cô không có Tiêu Ngạn Thành. Vậy mà anh lại cứ ở bên cô như vậy, còn dùng một thái độ không cần người khác báo đáp.
Kim Tiêu: Em đừng cảm thấy gánh nặng, dù sao anh vẫn ổn, ngoài công việc anh cũng không bận gì khác.
Diệp Quân không đáp.
Kim Tiêu: Thật ra những việc thế này em không nên làm, không thích hợp, loại việc bẩn như vậy hãy để một người đàn ông tới gánh vác. Em không phải đang nói tới bạn trai sao? Chắc em và bạn trai chưa thân nhau lắm? Không sao, chờ sau này thân thiết hơn, anh ta tới giúp em, đến lúc đó thì anh mới an tâm.
Diệp Quân nhìn chằm chằm từng chữ "Kim Tiêu" gửi tới, suy ngẫm ý nghĩa từng câu chữ trong lời anh nói.
Tất cả những cảm xúc ưu tư thường ngày, nhớ nhung xoắn xuýt, yêu hận đan xen, đắng cay ngọt bùi, hết thảy những thứ đó lúc này đều ập đến bủa vây trong đầu cô.
Đầu ngón tay cô khẽ run đánh ra một hàng chữ: "Anh không yên tâm đúng không, vậy sao 7 năm qua tôi chẳng thấy anh có vẻ gì là không yên tâm?
Có điều đánh xong mới nhận ra, lời này cứ như oán phụ.
Cô xoá đi, định đánh lại.
Đúng lúc này, Kim Tiêu trả lời: Mấy năm qua, anh cứ tưởng em ở nước ngoài.
Bàn tay vốn định gõ của Diệp Quân dừng lại.
Cứ nghĩ cô ở nước ngoài là sao.
Nhưng cô vẫn luôn ở trong nước, ở thành phố B, chưa bao giờ rời khỏi.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nơi đó hiển thị: "Kim Tiêu đang nhập..."
Cô chờ, chờ xem tiếp theo anh nói gì.
Nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy.
Cuối cùng nhận được một câu: Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi, không phải ngày mai em còn trực ban sao?
Diệp Quân nhìn thấy câu này, trong lòng không nói rõ được là thất vọng hay là thế nào, không thể làm gì khác hơn đành đáp lại một câu: Sao anh biết?
Kim Tiêu: Anh hỏi Cố Tinh Tinh về lịch khám bệnh dán bên ngoài khoa sản.
Thật ra lịch khám bệnh dán bên ngoài khoa sản chỉ có tên của các chuyên gia, không có tên hiệu của bác sĩ thông thường, có điều Tiêu Ngạn Thành cố tình hỏi y tá cho nên biết được.
Diệp Quân không vạch trần anh, cũng không hỏi thêm nữa, trả lời qua loa một câu: Ừ, anh cũng ngủ sớm đi.
Diệp Quân đêm nay không ngủ được.
Cô không rõ bây giờ mình và Tiêu Ngạn Thành xem như là loại quan hệ gì, đối với cô có thể coi như là giao kết rõ ràng với quá khứ hay không.
Hơn nửa đêm, cô ngồi dậy nhắn tin wechat cho Đàm Nghi Mông: Tôi và bạn trai cũ còn cần thời gian để chấm dứt, khoảng thời gian này chúng ta tạm thời ngừng gặp nhau đi. Nếu như anh có đối tượng khác phù hợp thì cũng có thể tiếp tục với người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.