Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 65:




Edit: tiểu an nhi (LQD)
Trong câu chuyện xưa của kịch bản, nhân vật chính chỉ có bốn người, Tỏa Nhi, Triệu Đoan Trạch, Ngụy Tử Mộ và Lâm Lang.
Nếu như muốn kết thúc thế giới này, nhất định phải chết ít nhất hai người. Nhưng những người này còn chưa xấu đến mức buộc cô phải giết đi. Theo kịch bản gốc, bọn họ có thể sống thêm rất nhiều năm, cho nên ngay từ đầu Thuỷ Ngân đã xác định có lẽ mình sẽ sống ở thế giới này trong một thời gian rất dài.
Lúc trước Thủy Ngân luôn là một công dân tuân thủ pháp luật và quy tắc xã hội. Nếu không phải bị bắt buộc xuyên qua những thế giới này thì chắc chắn cả đời cô sẽ không bao giờ đi giết người. Dù sao cô cũng không phải là một tên sát nhân hung ác cuồng loạn thích giết chóc.
Trong thế giới hỗn loạn, nếu có người gây tổn thương đến cô hoặc là uy hiếp đến sự an toàn của người nhà, cô sẽ sớm lên kế hoạch đối phó thật tốt, vì để sống sót tới lúc cần thiết cô sẽ vẫn ra tay.
Nhưng điều này không có nghĩa rằng việc giết người là đúng đắn, chỉ vì muốn nhanh chóng kết thúc một thế giới mà chủ động giết đi hai người không có thù oán gì với mình, cô sẽ không làm vậy. Hơn nữa, tiếp tục chuyển sang một thế giới khác thì thế nào? Đối với cô mà nói, thế giới này, thế giới tiếp theo hay bất kỳ một thế giới nào khác chẳng có gì khác biệt cả.
Đây là ranh giới cuối cùng của cô, không cần biết là đang ở đâu, làm người đều nên tuân thủ nguyên tắc của chính mình. Như vậy mới không để bản thân bị mất phương hướng trong "hành trình" dài dằng dặc nhàm chán này.
Thời gian ở thế giới sau lại dài hơn thời gian ở thế giới trước, giống như lưỡi đao cùn cứa vào da thịt. Thế giới hiện tại không dữ dội giống như thế giới đầu tiên, thậm chí còn mang theo một loại không khí giống như "năm tháng tĩnh lặng" ―― một cuộc sống bình thường lại càng dễ làm con người khuất phục so với một cuộc sống đầy xung đột trắc trở, từ đó sẽ phải từ bỏ sự kiên trì của chính mình.
Đặc biệt là ở thế giới này, linh hồn của cô bị vây nhốt trong một thân thể yếu ớt, không có cách nào được tự do. Mỗi một ngày chỉ có sự bình thản và yên tĩnh, cảm giác cô độc đó gần như có thể ép một người phát điên. Do vậy Thủy Ngân không thể không khiến mình phải chú tâm đắm chìm làm một việc gì đó ―― cô bỏ ra mấy năm chỉ để luyện chữ đọc sách.
Không ngừng tiếp xúc những sự vật mới, học tập kiến thức mới, thì dù thân thể yếu ớt này có buộc cô phải luôn ở trong nhà thì tâm của cô vẫn cứ được tự do.
Trong các năm từ tám tuổi cho đến mười lăm tuổi, Thủy Ngân lật tung tất cả các quyển sách có trong nhà họ Triệu, lại xây thêm một cái thư phòng. Kinh thư, sách sử, sáng tác xưa, văn tập kinh điển của quốc gia cũng được, hay những sách truyện viết thứ này thứ nọ đang lưu hành bây giờ cũng tốt, cô đều xem hết.
Có một vài quyển sách giúp cô học được những kiến thức mới, có vài quyển có thể giúp cô mở mang tầm mắt, có quyển cũng không có công dụng thực tế gì nhưng lúc đọc lại có thể giúp cô thả lỏng đầu óc. Còn có quyển kỳ thực khá nhàm chán vô dụng nhưng cũng coi như giúp cô hiểu rõ hơn về thế gian muôn màu.
Sau mấy năm kiên trì luyện chữ hàng ngày, cuối cùng Thuỷ Ngân cũng đạt được một chút thành tựu. Lúc đầu đó chỉ là một phương thức để cô ổn định cảm xúc, về sau dần dần trở nên quen thuộc, lại biến thành một phương pháp dùng để thả lỏng tâm trí. Nhìn vệt mực đen lướt trên mặt giấy trắng, cảm giác thoải mái đó không kém gì cảm giác lúc nhảy cao lên khi múa, hay khi cất cao giọng tận hứng mà hát.
Không chỉ có vậy, điểm thiếu hụt về thính giác lại trở thành thứ hỗ trợ cho cô tập trung chuyên tâm vào làm một việc gì đó, không để cho cô bị nhiễu loạn bởi những sự việc bên ngoài.
Triệu lão gia mỗi lần thấy cô đều khen không dứt miệng, còn không ngừng khoe khoang với mấy ông bạn già. Hai bức chữ ‘phúc’ cô viết tốt nhất, một bức được Triệu lão gia treo trong đại sảnh, bày cùng với những tác phẩm của các đại sư thư pháp nổi tiếng; còn một bức bị Triệu Đoan Trạch cầm đi, treo ở trong phòng của cậu, vừa bước vào cửa là có thể thấy ngay.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân là một đôi vợ chồng cũng như một đôi cha mẹ bình thường nhất trong thời đại này. Tuy rằng sự sáng suốt và cởi mở trong suy nghĩ không bằng ba Đường và mẹ Đường ở thế giới trước, nhưng chắc chắn rằng họ vô cùng yêu thương cô.
Nhưng nhiều khi, người xấu chưa tổn thương đến mình thì người thương mình lại càng dễ gây tổn thương cho mình hơn. Mặc dù hai vợ chồng này yêu thương cô, nhưng quan niệm giữa cô và bọn họ có cách biệt quá lớn, khẳng định không thể thấu hiểu lẫn nhau. Mà Thủy Ngân cũng sẽ không vì ý tốt của bọn họ mà đi trên con đường bọn họ đã chuẩn bị sẵn.
Cô muốn làm gì hay nên làm cái gì, đã sớm có kế hoạch của chính mình rồi.
Năm Thủy Ngân mười hai tuổi, cô chủ động yêu cầu học quản lý sổ sách cùng với Triệu lão gia. Cô muốn hiểu rõ tình hình trong các cửa hàng, nắm chắc hình thức quản lý buôn bán kinh doanh.
Tuy yêu thương con gái thật nhưng Triệu lão gia lại không muốn dạy cho cô. Ông nghĩ là con gái thì học những cái này có làm được cái gì, sau này gia nghiệp nhà họ Triệu là của anh trai cô, cũng không để cho cô quản. Con gái vẫn là nên lấy chồng chứ không phải học những thứ vô dụng này.
Nhưng ông không thể lay chuyển được sự kiên trì của cả hai đứa con nhà mình.
Thủy Ngân muốn học, Triệu lão gia không dạy, ông anh trai tốt Triệu Đoan Trạch lại vỗ ngực cam đoan cứ để cho cậu dạy. Từ trước đến nay cậu không muốn học những cái này, Triệu lão gia bắt lấy cậu muốn dạy, cậu có thể trốn được thì trốn thật nhanh, chạy tới võ quán học cả một ngày, khiến cho Triệu lão gia vô cùng hối hận lúc trước đã dẫn cậu đến võ quán.
Vậy mà sau khi Triệu Đoan Trạch tuyên bố gánh trách nhiệm dạy dỗ em gái, cậu chủ động hỏi cha ruột về những vấn đề trong làm ăn, sau đó quay đầu dạy lại cho em gái biết ―― cách thức giống y như lúc tập viết hồi xưa vậy.
Thực ra Triệu Đoan Trạch không hiểu tại sao em gái lại muốn học những thứ này, nhưng là một người anh trai tốt, chỉ cần em gái muốn học thì cậu để ý đến nguyên nhân làm gì, cứ tìm cách thoả mãn nguyện vọng của em gái là được.
Triệu lão gia thấy rốt cuộc con trai cũng chịu đi theo mình học công việc làm ăn, đối với việc hai đứa con dạy lại cho nhau cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mặc kệ hai đứa.
Sau mấy năm học hỏi, không bất ngờ chút nào, vẫn là Thuỷ Ngân học được tốt hơn. Cô ưu tú hơn nhiều so với anh trai của mình, chọc cho Triệu lão gia bóp cổ tay thở dài cảm thán không biết bao nhiêu lần, sao con gái nhà mình lại không phải là con trai chứ. Nếu con bé mà là con trai thì cái gia nghiệp lớn như vậy của ông khẳng định sẽ để lại cho đứa con trai thứ hai rồi, ai mượn thằng con trai lớn sắp hai mươi tuổi mà vẫn ham chơi như thế.
Kỳ thật không phải là Thuỷ Ngân nhất định muốn học công việc làm ăn, đây chỉ biện pháp cô đi đường vòng để bắt Triệu Đoan Trạch học cách quản lý nhà cửa lẫn việc buôn bán mà thôi. Ông anh trai này ấy mà, không thể ép buộc làm gì được, nhất định phải để cậu nguyện ý chủ động muốn học.
Nắm chuẩn được tính cách của Triệu Đoan Trạch, cô thường xuyên sử dụng cách cũ này. Kịch bản tuy không mới nhưng có tác dụng là tốt rồi. Triệu Đoan Trạch ngoan ngoãn học làm ăn được ba năm, chuyện trong nhà cũng bắt đầu xử lý có chút quen tay. Cậu học không tốt bằng Thủy Ngân không phải vì cậu không thông minh, mà là bởi cậu không có hứng thú, không muốn nghiêm túc học tập chăm chỉ.
Ở trong thời đại này, gia tộc có tác dụng rất quan trọng. Cuộc sống của tất cả mọi người đều phải phụ thuộc vào gia tộc, không "độc lập" giống như người ở thời kỳ hiện đại được. Thủy Ngân hiểu rất rõ, nếu mình muốn tiếp tục sống tự do ở thế giới này thì nhà họ Triệu phải luôn luôn thịnh vượng, đứng vững không đổ.
Cái chết của Triệu lão gia và Triệu phu nhân ở trong kịch bản gốc là thứ mà cô luôn muốn tìm cách thay đổi. Nhưng cô không biết bọn họ chết vì cái gì, chết vào lúc nào. Chỉ đành một bên nhắc đi nhắc lại bọn họ mỗi lần đi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, một bên nghĩ biện pháp để Triệu Đoan Trạch học được kiến thức ở chỗ Triệu lão gia càng nhiều càng tốt.
Nhỡ chẳng may cô không thể ngăn cản được việc Triệu lão gia và Triệu phu nhân qua đời thì cũng để cho Triệu Đoan Trạch có thể tiếp nhận gia nghiệp, xử lý công việc làm ăn của nhà họ Triệu một cách thuận lợi. Nhờ đó có lẽ nhà họ Triệu sẽ không đến mức suy tàn nhanh chóng như trong kịch bản gốc.
Vậy nhưng khi đối mặt với tai nạn bất ngờ thì những thứ mà Thuỷ Ngân chuẩn bị cũng vẫn là vô ích.
Thời điểm gần đến sinh nhật lần thứ mười lăm của Thủy Ngân, Triệu lão gia và Triệu phu nhân xảy ra chuyện.
Triệu lão gia đi thành lân cận đàm phán công việc buôn bán tơ lụa năm sau, còn Triệu phu nhân thì tiện đường qua đó thăm hỏi một vị bác gái bị bệnh nặng. Kết quả trên đường trở về, lúc đi ngang qua một con đường núi, đất đá sạt lở đổ xuống chôn vùi cả người lẫn hàng hoá.
Triệu Đoan Trạch dẫn theo người không ngủ không nghỉ đào bới vài ngày mới đào được thi thể của cha mẹ ra mang về.
Đây đơn thuần là một tai nạn ngoài ý muốn, người làm thì còn có nguyên nhân, nhưng thiên tai chính là không ngờ tới được như vậy.
Triệu Đoan Trạch giống như trong một đêm liền trưởng thành, cậu không còn chạy khắp nơi chơi bời, chỉ làm chuyện mình thích, cái gì cũng mặc kệ như trước nữa. Cậu đưa thi thể của cha mẹ về nhà, tìm người đến làm pháp sự, mời bạn bè thân thuộc họ hàng gần xa tới tham gia tang lễ, sắp xếp công việc làm ăn của các cửa hàng trong nhà.
Người trẻ tuổi trong một đêm mất đi sự che chở, ở trước mặt em gái cũng không dám biểu lộ ra sự thống khổ lẫn sa sút tinh thần. Thế nhưng Thủy Ngân nhìn thấy cậu nửa đêm quỳ gối trước quan tài của cha mẹ trong linh đường khóc đến cực kỳ bi thương, rồi lại trông thấy cậu sứt đầu mẻ trán đối mặt với những công việc làm ăn bề bộn của nhà họ Triệu.
Vị gia chủ cường thế tài giỏi lẫn phu nhân của nhà họ Triệu đều chết hết, để lại một cậu thiếu niên trẻ tuổi và cô con gái vẫn còn nhỏ.
"Từ trước đến nay Triệu Đại thiếu gia vẫn không thích quản lý mấy chuyện kinh doanh buôn bán này. Nhà họ Triệu giao vào trong tay cậu ta, không biết sau này sẽ như thế nào đây.”
"Người trẻ tuổi không biết cái gì, chỉ sợ cậu ta chỉ đạo linh tinh. Nếu cửa hàng có tổn thất gì thì lại là chúng ta gánh trách nhiệm cho xem."
"Còn có những thương gia mà chúng ta đang hợp tác kia nữa, bọn họ đều nhìn vào uy tín và mặt mũi của Triệu lão gia mà đồng ý mua bán. Bây giờ đổi thành Triệu Đại thiếu gia không biết còn giữ được mối làm ăn nữa hay không."
Chưởng quỹ của các cửa hàng nhà họ Triệu ở khắp nơi tới tham gia tang lễ của Triệu lão gia và Triệu phu nhân. Bọn họ âm thầm tụ tập lại một chỗ thảo luận, giọng điệu không quá coi trọng Triệu Đại thiếu gia.
Vào thời điểm như thế này không tránh khỏi việc lòng người bị xao động, Triệu Đoan Trạch căn bản không áp nổi những chưởng quỹ già láu cá này. Triệu lão gia ra đi quá đột ngột, chưa kịp trải sẵn đường cho con trai thật tốt, để lại cho cậu một cục diện rối rắm.
Tuy vẫn có một vài chưởng quỹ trung thành nguyện ý ra sức nâng đỡ vị thiếu gia trẻ tuổi này nhưng có rất nhiều người đã rục rịch hành động, mưu đồ chuẩn bị đường phát triển khác. Bọn họ bám vào cái cây to nhà họ Triệu làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng muốn tìm một cơ hội cao hơn, hay kiếm được chỗ khác tốt hơn; thậm chí còn có người cảm thấy mình hoàn toàn có thể độc lập tách ra khỏi nhà họ Triệu, tự mình làm quản lý cửa hàng.
Triệu Đoan Trạch còn chưa thoát khỏi sự thống khổ sau cái chết của cha mẹ lại nghênh đón một đợt đả kích khác. Công việc làm ăn của nhà họ Triệu các nơi đồng loạt xảy ra vấn đề, tuy rằng đều không phải là chuyện to tát gì nhưng làm cho cậu ngày nào cũng rối ren tất bật, mệt mỏi không chịu nổi. Không những thế, bởi vì Triệu lão gia qua đời mà một vài chỗ không muốn hợp tác với bọn họ nữa, ngay cả đơn đặt hàng tơ lụa năm nay cũng không muốn tiếp tục đàm phán.
Những vị chưởng quỹ đã từng đối xử hiền lành với cậu bây giờ đều trở nên khó tính quái gở, mấy người lúc trước nịnh nọt gọi cậu là Triệu đại gia cũng chẳng thấy đâu.
Triệu Đoan Trạch cực kỳ mệt mỏi, tính tình càng ngày càng trở nên không tốt. Thời điểm các chưởng quỹ của đủ các cửa hàng lớn bé đến báo cáo sổ sách, có người còn cố ý làm giả số liệu để lừa dối, không ít kẻ cậy già lên mặt, muốn thay Triệu lão gia "chỉ bảo dạy dỗ" cậu, khiến cho cậu cảm thấy mình đang bị mọi người cô lập.
Ném bàn tính ‘bộp’ một cái, Triệu Đoan Trạch đứng ngay tại chỗ mắng chửi người, lại rước về một đống lời răn dạy tận tình khuyên bảo của đám người đó.
Đợi đến khi mọi người rời đi hết, Triệu Đoan Trạch một mình ngồi giữa thư phòng hỗn độn, nhìn một đống sổ sách ở trước mặt, nghĩ đến ánh mắt khinh miệt không tín nhiệm của những người kia, cậu đột nhiên vươn tay xé nát sổ sách rồi quẳng mạnh xuống đất.
...
Thủy Ngân lại bị bệnh, có lẽ là do thời điểm trông coi linh cữu cho Triệu lão gia và Triệu phu nhân bị nhiễm lạnh, sau đó lại phải tiếp khách quá mức mệt nhọc. Thân thể này của cô chịu không nổi, nằm ở trên giường hôn mê mất mấy ngày.
Đợi đến lúc sức khoẻ khá hơn, cô hỏi thăm tình huống của anh trai, nhóm nha hoàn chăm sóc cho cô lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Đại thiếu gia cậu ấy, gần đây bề bộn nhiều việc, tính tình cũng cực kỳ không tốt, lúc trước thường xuyên nghe thấy tiếng cậu ấy mắng chửi người. Nghe nói đến cả chưởng quỹ lâu năm của nhà chúng ta cậu ấy cũng mắng, làm cho các chưởng quỹ hết sức khó chịu."
Nha hoàn bên người cô là cô cố ý dạy viết chữ, sau khi biết được tin tức, Thủy Ngân ra hiệu cho bọn họ đi mời Triệu Đoan Trạch tới.
Lúc trước cô sinh bệnh, Triệu Đoan Trạch rất hay đến thăm cô, nhưng lần này thì không. Chỉ e có khi không chỉ vì công việc quá bận rộn mà có lẽ một phần là không dám tới gặp cô.
Đúng là Triệu Đoan Trạch không dám đi gặp em gái thật, khoảng thời gian này cậu cực kỳ thất bại, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình hoàn toàn vô dụng, bất cứ việc gì cũng xử lý không tốt. Cậu thực sự không muốn cho em gái thấy bộ dạng chán đời này của mình.
Thủy Ngân không mời được Triệu Đoan Trạch, nghe nói cậu đã đi ra ngoài rồi. Một lần, rồi hai lần vẫn như vậy, Thuỷ Ngân thầm hoài nghi, sai người đi thăm dò hành tung của Triệu Đoan Trạch. Sau một hồi điều tra thì phát hiện mấy ngày nay cậu đều tới chơi ở sòng bạc Thuận Long.
Đó là sòng bạc mà Thắng thúc quản lý.
Mấy năm vừa rồi Triệu Đoan Trạch cơ bản không tiếp tục qua lại với Thắng thúc nữa, không ngờ nhà họ Triệu vừa xảy ra chuyện, một đám yêu ma quỷ quái đều xông ra hết.
Thủy Ngân xoã tóc dựa vào bên giường, xoay xoay từng viên hạt châu trên cổ tay mình. Gương mặt vẫn còn mang theo nét ngây thơ nhưng không hề có cảm xúc. Thật lâu sau, cô vẫy tay gọi người lấy bút và mực ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.