Trong nắng sớm, Tô Lệ dột nhiên từ trên giường ngồi dậy, há mồm thở dốc.
Nàng bàn tay thon gầy vỗ ngực, động tác đình trệ, hai mắt vô hồn, phảng phất thất thần.
Sau một lúc lâu sửng sốt, nàng cầm lấy di động, gọi vào dãy số đã sớm khắc vào trong tâm.
Điện thoại thực nhanh bị tiếp nhận, âm thanh của Ứng Phi Yên lười biếng từ tính:
“Làm sao vậy bảo bối, nhớ tôi sao? Không phải 10 giờ ở hôn lễ sẽ nhìn thấy sao, tôi rất mong chờ bộ dạng em mặc sa rê, nhất định rất đẹp.”
Nếu như mọi khi, Tô Lệ nghe được lời này, nội tâm sớm đã gợn sóng nhộn nhạo, nhung hiện tại, nàng không hề dao động, ngón tay gắt gao chà xác di dộng.
Nàng âm thanh khàn khàn hỏi:
“Chị mấy ngày trước… Có phải gặp qua, một người tên Giang Chước Dạ?”
Ứng Phi Yên trầm mặc một chút, cười hỏi:
“Em hỏi cái này để làm gì, chúng ta chút nữa kết hôn, em còn không tin tưởng tôi? Tôi luôn đối với hoa cỏ ở giới giải trí đều không hứng thú, em cũng biết.”
Tay Tô Lệ run lên, nàng nắm lấy di động, không màng mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, tiếp tục hỏi:
“Chị đại biểu cho công ty của chị, tặng cho cô ấy một hộp chocolate, phải không?”
Ứng Phi Yên lại một trận trầm mặc, sau một lúc lâu mới trả lời:
“Haha, đúng vậy, làm sao vậy, đây là hoạt động thương nghiệp của công ty, đừng nói loại dấm như này em cũng ăn? Bảo bối ơi, em thật đúng là lợi hại, không ra khỏi cửa còn có thể biết chuyện lông gà vỏ tỏi này… Đợi chút ở hiện trường hôn lễ ngoan ngoãn đợi tôi, tôi muốn…”
“Cạch” một tiếng, Tô Lệ cúp điện thoại, làm cho lời ngon tiếng ngọt của Ứng Phi Yên đột nhiên im bặt.
Ứng Phi Yên buông di động, nhíu nhíu mày, lại nhẹ nhàng xì một tiếng.
Bên này, Tô Lệ không ngăn được run rẩy từ trong ra ngoài, trái tim dần lạnh xuống.
Tối hôm qua nàng mơ cái một giấc mơ thật dài, chuyện trong mơ… vậy mà giống y như hiện thực!
Ở trong mơ, toàn bộ thế giới là một quyển tiểu thuyết bách hợp tên “Trời sinh tuyệt phối yêu em”, Ứng Phi Yên là nữ chính A, Giang Chước Dạ là nữ chính O, mà bản thân Tô Lệ, chỉ là vai phụ hơn nửa cốt truyện liền bệnh chết!
Trong tiểu thuyết, Ứng Phi Yên cùng Giang CHước Dạ gặp nhau, là lúc Ứng Phi Yên trước lúc kết hôn.
Lúc ấy Ứng Phi Yên đại biểu công ty, tặng Giang Chước Dạ một hộp chocolate quý giá, hai người như vậy kết duyên, Giang Chước Dạ trở thành người phát ngôn của công ty.
Một người là bá tổng đỉnh cấp A, một người là minh tinh đỉnh cấp O. trong lúc hợp tác tự nhiên sẽ sinh ra ái muội.
Ứng Phi Yên một bên áy náy với người vợ trong nhà hằng năm sinh bệnh Tô Lệ, một bên cùng Giang Chước Dạ dây dưa không rõ, còn nói với Giang Chước Dạ:
“Tôi yêu cô ấy, nhưng tôi cũng yêu em, tôi rất thống khổ, làm sao bây giờ?”
Trong cốt truyện, Tô Lệ sau khi cùng Ứng Phi Yên cãi nhau một trận lớn, phát bệnh nằm ở bệnh viện, mang máy thở giãy giụa thở dốc.
Cùng lúc đó, Ứng Phi Yên lại đi chiếu cố mua say cùng Giang Chước Dạ, dưới sự dẫn dắt tin tức tố của đỉnh cấp O, Ứng Phi Yên cùng Giang Chước Dạ đã phát sinh quan hệ, không nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Tô Lệ ở đêm Ứng Phi Yên cùng GIang Chước Dạ lên giường, bị bệnh qua đời.
Lúc sau, Ứng Phi Yên rối rắm thống khổ, rồi lại nắm được tài sản của Tô gia, trở thành bá chủ thương nghiệp, Giang Chước Dạ lấy được ảnh hậu quốc tế, hai người thành một đôi thần tiên quyến lữ. Mà cái tên Tô Lệ, hoàn toàn bị mọi người quên đi…
Nhớ lại thế giới cốt truyện trong mơ, thế giới quan 22 năm qua của Tô Lệ hoàn toàn sụp đổ.
Nàng từ hồi 16 tuổi phân hóa thành đỉnh cấp O, liền yêu thầm Ứng Phi Yên, cho đến một năm trước, Ứng Phi Yên chủ động tỏ tình, Tô Lệ hạnh phúc sắp ngất xỉu.
Lúc ấy cha mẹ phản đối, Tô Lệ dùng tuyệt thực, thủ đoạn tự mình làm hại bản thân, buộc cha mẹ gật đầu, vừa mới được như ý nguyện, lúc phải gả cho người một đời yêu nhất Ứng Phi Yên, lại biết được chân tướng của thế giới tàn khốc!
Tô Lệ nắm sách vở trên bàn, ngón tay dùng sức đến khớp xương trở nên trắng bệch.
Nàng đứng dậy, váy ngủ vải bông thật dài, phác họa ra thân hình mảnh khảnh thon dài của nàng, eo thon thon một tay có thể ôm hết, mắt cá chân cơ hồn cùng tay mảnh khảnh giống nhau.
Tô Lệ ôm ngực, đi ra cửa phòng, ngoài cửa trang trí dải lụa rực rỡ, bong bóng, hoa tươi được đám người hầu thay thế, mồm năm miệng mười dò hỏi:
“Tiểu thư, có phải thân thể lại không thoải mái không?
“Tiểu thư lại đau ngực? Hôm nay ngày trọng đại không thể trì hoãn, mau đi kêu bác sĩ lại đây!”
Tô Lệ vẫy vẫy tay, ngăn trở mọi người, nhẹ giọng nói:
“Hôn lễ hôm nay…. Tôi không đi.”
Đám người hầu ồ lên một tiếng, lập tức có người đi xuống lầu mời cha mẹ Tô gia.
Tô Lệ trở lại phòng của mình, thu thập rửa mặt, mặc một cây đen, thuận tay xách túi của mình, trực tiếp đi tầng hầm gara thứ hai.
Gara, một chiếc Maybach màu bạc hoàn toàn mới lấp lánh, đó là lễ vật kết hôn nàng chuẩn bị đưa cho Ứng Phi Yên, số lượng có hạn trên toàn cầu, nàng chuẩn bị nửa năm mới mua được.
Ứng Phi Yên thích chơi xe, Tô Lệ ảo tưởng rất nhiều biểu cảm cô nhìn thấy chiếc xe này, nhưng hiện tại, xe này không có khả năng đưa cho Ứng Phi Yên.
Chẳng sợ mua rồi lại bỏ, cũng tuyệt đối không đưa cho loại người như Ứng Phi Yên!
Tô Lệ ném túi vào, ngồi vào vị trí điều khiển, run rẩy sờ lên tay lái.
Lâu rồi không lái xe, kỹ thuật có chút lạ, nhưng giờ phút này trong lòng nàng có một cột lửa vô danh, thiêu tới đầu óc thật tỉnh táo, tay chân tự động biết nên làm thế nào.
Nàng khởi động xe, xe thể thao phát ra tiếng gầm rú, mở cửa gara.
Tô Lệ sớm bảo giọng nói trợ thủ tra xét hành trình của Giang Chước Dạ, hôm nay trùng hợp Giang Chước Dạ vừa lúc ở Bắc thị làm hoạt động thương trường, nàng khởi động xe thể thao thẳng đến thương trường.
Khóe mắt vẫn luôn ướt át, Tô Lệ gắt gao cắn răng, không cho nước mắt rơi xuống, môi dưới bị răng trắng cắn, mang theo gương mặt tái nhợt vì bệnh trước sau không đổi, giờ phút này lộ ra một tia đỏ ửng không bình thường,
Hiện tại, người trong nhà chắc là đều đang ở cùng Ứng Phi Yên tìm người đi….A, buồn cười là, mình nhiều năm như vậy, gần như toàn bộ tâm tư đều dùng cho Ứng Phi Yên, chưa từng nhìn kỹ xem thế giới này.
Mà nữ chủ của toàn bộ thế giới, Giang Chước Dạ, nàng từ đó tới giờ chưa từng thấy qua!
Đại khái phụ nữ đều như vậy, biết người yêu ngoại tình, liền nghĩ mọi cách đi xem người thứ ba, ít nhất làm rõ người thứ ba kia trong như thế nào.
Tô Lệ không chịu thua, nàng bị bệnh tim bẩm sinh, 12 tuổi làm giải phẫu tim lại không hể khôi phục hoàn toàn, khắp nơi bị quản lý hoàn toàn, cửa chính không ra cửa phụ không tới, không hưởng thụ được một chút thú vui sinh hoạt của người bình thường.
Nỗ lực sinh tồn nhiều năm như vậy, cuối cùng lại cho ra một kết quả buồn cười, nàng thật sự không cam lòng! Không chịu thua!
Xe chạy đến thương trường, tìm không thấy chỗ đậu xe, Tô Lệ ở ngoài vòng ba vòng, ngừng ở chỗ xa hơn bãi đậu xe ngoài trời một chút.
Tô Lệ mãnh liệt ho khan vài cái, mở cửa xuống xe.
Thật nhiều cả trai lẫn gái chen chút ở cửa thương trường, khắp nơi đều là bảng đèn viết “Giang Chước Dạ”.
Thương trường hình như có một đám người đang đi ra ngoài, đám người bộc phát ra tiếng thét chói tai:
“Giang Chước Dạ,! A! Xinh đẹp tuyệt vời a a a!”
Tô Lệ đi đến phía trước, dáng người nàng thật gầy yếu, từ khe hở giữa đám người kích động đi vào, còn thực nhẹ nhàng đứng ở hàng đầu tiên.
Vừa mới đứng vững, vừa nhấc đầu,Tô Lệ đối diện một đôi mắt không chút để ý.
Người mặc váy dài xanh sẫm chạm đất, lộ ra cẳng chân thon chắc, dáng người nữ nhân tinh tế thon dài, làn da trắng lóa mắt, cả người đều mang theo chói lọi, có thể gợi cảm đến đau đớn tim người.
Thật sự là, quá đẹp luôn.
Không cần hoài nghi, đây là Giang Chước Dạ rồi, loại cấp bậc nhan sắc này, trên đời này không người nào có thể có được có được.
Chỉ có vài giây như vậy, Tô Lệ đại não hoàn toàn trống rỗng, trong đầu chỉ có cặp mắt hoàn mỹ đến không thở nổi.
Người đối diện chỉ giằng co vài giây, Giang Chước Dạ bình tĩnh dời đi tâm mắt, mặt không cảm xúc tiếp tục đi về phía trước, cũng không để ý những fan kia hét chói tai.
Tô Lệ chú ý tới, các fan tuy rằng kích động, nhưng không ai dám vươn tay lên sờ, chạm vào góc áo của Giang Chước Dạ, có người muốn duỗi tay lại không dám duỗi, thoạt nhìn rất kỳ cục.
Giang Chước Dạm đi qua bên người Tô Lệ, một trận mùi hương tươi mát truyền đến.
Giống như rừng rậm sau cơn mưa, hương vị như cỏ mới lớn.
Tô Lệ ngây người một chút, nhớ tới mình ở trên đường nghĩ tới việc tốt, vội vàng vượt lên một bước, vươn đôi tay, ngăn trước mặt Giang Chước Dạ.
Fan xung quanh đang hét chói tai đột nhiên dừng lại.
Giang Chước Dạ nhíu mày, khuôn mặt hoàn mỹ tựa như tranh sơn dầu kia, hiện ra một chút biểu tình không kiên nhẫn.
Phía sau Giang Chước Dạ rất nhiều nhân viên công tác đi theo, thấy bộ dạng này của Tô Lệ, tất cả đều vội vàng, muốn đem Tô Lệ đuổi đi.
Nhưng Tô Lệ nhìn chính là một thân người bệnh, đứng ở đó như lung lay sắp đổ, không có người thật sự dám động tay vào nàng, chỉ có thể ở bên cạnh quát lớn vài câu.
Tô Lệ đem chìa khóa xe trên tay ném cho Giang Chước Dạ.
Giang Chước Dạ vẫn không nhúc nhích, cũng không nhìn chìa khóa kia, ngược lại trở lý ở bên cạnh chộp được.
Tô Lệ một đường đi đến nơi này, bởi vì phẫn nộ đến đỏ ửng đã sớm biến mất. sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong mắt một mảnh ướt át, sáng lấp lánh.
Nàng gắt gao mím khóe môi, chỉ buông ra hai chữ:
“Cho cô, C402.”
Con số phía sau kia là đánh số của chỗ đậu xe.”
Trợ lý cầm chìa khóa kia đầu tiên là ngơ ra, theo sau lập tức đi đến phía trước, muốn đem chìa khóa trả về, Tô Lệ lại nhanh chóng chui vào đám người, giống như lúc tới nhanh chóng chuồn mất.
Đứng giữa dòng người vây quanh, Giang Chước Dạ đứng tại chỗ, nhìn hước Tô Lệ đào tẩu, như suy tư gì đó.
Tô Lệ ở ven đường bắt một chiếc taxi, trở về căn nhà biệt thự của mình.
Ở trong xe taxi, nàng liền thấy cửa biệt thự nhà mình đứng một đống người.
Tô Lệ thở dài một hơi, vừa rồi làm việc không suy xét hậu quả, hiện tại nàng không biết phí bao nhiêu miệng lưỡi, mới có thể thuyết phục được ba mẹ bảo thủ cũ kỹ,
Cũng may Ứng Phi Yên không ở trong đám người, Tô Lệ còn không đến mức ở hiện trường mất khống chế.
Nàng đi xuống xe taxi, mẹ lập tức nghênh đón, mặt đầy quan tâm che giấu không được, há mồm lại là một trận quở trách:
“Cái đứa nhỏ này, hôm nay kết hôn, làm sao lại dám chạy lung tung? Vừa rồi đi đâu, không phải chạy xe sao, xe đâu?”
Tô Lệ im lặng một chút:
“Chiếc xe kia, con tặng người khác.”
Mày liễu của mẹ dựng ngược, đang muốn nói chuyện, cha ở phía sau giơ tay ngăn lại, tiếp đón con gái:
“Đi vào nói tiếp.”
Tô Lệ bị mọi người vây quanh đi vào trong, vừa đi tới cửa nhà, liền thấy xa hoa sô pha nhà mình, Ứng Phi Yên ngồi ở kia không chút cẩu thả.
Tô Lệ hô hấp cứng lại.
Trái tim không chịu nổi khống chế kịch liệt đau đớn.
Người trước mắt là toàn bộ thanh xuân cả đời nàng, là người nàng yêu sâu sắc nửa đời người, nhưng tương lai không xa, người này sẽ ở trước giường bệnh của mình, ôm người phụ nữ khác nói yêu cô ta.
Tô Lệ vẫn luôn cho rằng mình hiểu rõ Ứng Phi Yên, nàng biết đối phương thích ăn gì, nhãn hiệu yêu thích, thích đọc sách gì cùng ngữ khí nói chuyện; nàng biết thành phần phức tạp của gia đình đối phương, cũng hiểu lý tưởng mà đối phương theo đuổi, càng hiểu được mẫu người yêu cầu của đối phương.
Cuối cùng cả đời nàng, đem mình chế tạo thành hình tượng lý tưởng của Ứng Phi Yên, đôi lại cái kết quả như vậy.
Theo như trong giấc mơ, giờ phút này, là thời điểm mình cùng Ứng Phi Yên kết hôn, trong lòng đã đối với vị Giang Chước Dạ sáng sủa chói mắt kia, sinh ra không ít ý tưởng.
Tô Lệ nhớ tới hình ảnh trong mơ:
Ứng Phi Yên dùng bộ mặt dữ tợn đối với mình rít gào:
“Cô dùng thân thể của mình trói buộc tôi, làm tôi mất đi tự do! Bệnh của cô không phải do tôi tạo ra, nhưng lại là tôi gánh vác hậu quả, cô không cảm thấy cô quá ích kỷ sao? Tiểu Dạ của tôi, chưa bao giờ ích kỷ như vậy, nàng tri kỷ hiểu chuyện, sẽ nấu canh đưa tới văn phòng cho tôi, mà cô sao? Cô chỉ biết không ngừng sinh bệnh gọi điện thoại cho tôi, làm tôi bỏ hết công tác trở về chăm sóc cô, một chút không để tâm tới đại cục! Cô mất đi chỉ là thân thể khỏe mạnh, mà cô ấy không có tôi, là mất đi tình yêu!”
Tô Lệ nhìn khuôn mặt đẹp đến không tì vết của Ứng Phi Yên, bỗng nhiên cảm giác, một trận ghê tởm.
Ứng Phi Yên đã đi tới, trên mặt cô vẫn mang theo mỉm cười ôn nhu, thực quan tâm nói:
“Lệ Lệ của tôi, mặt em như thế nào lại trắng bệch vậy? Cơ thể lại không thoải mái sao?”
Lệ Lệ của tôi. Tiểu Dạ của tôi. Người này có phải từ trước tới giờ không học được cách gọi tên một cách bình thường?
Tô Lệ còn chưa nghĩ ra làm sao để đáp lời, dạ dày liền cuồn cuộn một trận, nàng không khống chế được hé miệng, “Ọe” một tiếng, phun ra.
Ứng Phi Yên mặt một cây trắng lễ phục kết hôn, lần này Tô Lệ, lại trực tiếp phun cho nàng một thân!