Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 27:




Vân Hy nói: “Tam công tử khách sáo rồi, vụ án của ti chức có động tĩnh, ti chức tới đây là đúng bổn phận.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Điền Tứ thở hồng hộc chạy tới.
Vân Hy hỏi Điền Tứ: “Ngươi vừa rồi đi đâu vậy?”
Vốn đang đứng chờ cùng nàng ở cửa miếu Quan Âm, vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi.
Điền Tứ nói thầm trong lòng, vừa rồi lúc hắn tránh ra, rõ ràng có nói một tiếng với Vân bộ khoái.
Lúc ấy Vân bộ khoái lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa miếu, còn “Ừ” để đáp lời hắn. Hắn cho rằng nàng nhìn thấy Tam công tử, không có thời gian để ý tới mình, nào biết nàng lại thất thần.
Điền Tứ nói lắp, con người lại thành thật, cảm thấy không cần thiết phân biệt này nọ, chỉ giải thích: “Ngài, ngài lúc trưa, gấp gáp tới đây. Ta nghĩ, nghĩ ngài chưa ăn trưa, nên mua, mua đồ ăn cho ngài.”
Tuy rằng đi mua, nhưng hai tay lại trống không.
Hắn lại nói: “Đi —— chậm, canh, canh giờ này, tiệm bánh bao đầu phố đã đóng cửa.”
Vân Hy nhìn sắc trời nói: “Không sao, chút nữa nha môn sẽ cung cấp bữa tối.”
Sau đó hỏi Trình Sưởng: “Tam công tử, không biết ngài tìm ti chức có chuyện gì quan trọng?”
Trình Sưởng nói: “Trong miếu Quan Âm có cái đình, rất yên tĩnh, chúng ta đến đó nói chuyện.”
Mọi người vừa đến đình ngồi xuống, một tôi tớ của vương phủ đã theo Tông Thân Vương phi rời đi từ lâu quay lại, trình lên một hộp gấm nhỏ tinh xảo và nói: “Bẩm tiểu vương gia, Vương phi đi được nửa đường, nghĩ đến tối nay vương phủ mở tiệc muộn, sợ ngài bị đói, kêu tiểu nhân đưa hộp đồ ăn này cho ngài để lót bụng.”
Trình Sưởng nhận lấy, nói rằng thay ta cảm tạ mẫu thân.
Thực ra hắn không đói lắm, nghĩ Vân Hy còn chưa ăn trưa vì tới gặp mình, thuận tay đưa hộp gấm cho nàng: “Cho cô.”
Giữa mùa hè, ngày dài, đến chạng vạng mà trời còn chưa tối, nhưng mặt trời đã thu lại tia nhọn.
Hai người ngồi trên ghế ở hành lang, cách nhau một khoảng cách thích hợp, Vân Hy nhìn hộp gấm đột nhiên đưa tới trước mặt mình, cùng với ánh sáng đan xen giữa ngón tay thon dài của Trình Sưởng, nhất thời sửng sốt.
Trình Sưởng nói: “Cô chưa ăn trưa phải không? Ăn cái này trước đi.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ tự nhiên, từ chối thì giống như làm ra vẻ.
Vân Hy nói lời cảm tạ, cầm hộp gấm đặt lên đầu gối, lẳng lặng mở ra.
Trong hộp gấm, bánh sen lạnh vô cùng tinh xảo được xếp ngay ngắn bốn phía, Vân Hy vừa định duỗi tay lấy, động tác chợt dừng lại.
Một lúc sau, nàng đóng hộp gấm lại, đưa cho Trình Sưởng và nói: “Cái này…… Khi nào Tam công tử đói bụng thì tự mình dùng.”
Trình Sưởng kinh ngạc, mở hộp gấm ra xem theo bản năng, thấy một khuyên tai đông châu nhỏ bên cạnh bánh sen lạnh ở góc dưới bên phải.
Vì khuyên tai có cùng màu với bánh sen lạnh, bởi vậy không dễ phát hiện, giống như người làm bánh vô tình làm rơi bên trong.
Trình Sưởng đã hiểu.
Vừa rồi ở trong miếu Quan Âm, nghe Tông Thân Vương phi liên tục khen tay nghề của tiểu thư Lâm thị, biết làm các món ăn vặt, bánh hoa sen lạnh ăn vào mùa hè sẽ giải nhiệt rất nhiều.
Vương phi không đeo khuyên tai đông châu nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, những người hầu trong vương phủ cũng không đeo, thật ra rất hợp với tiểu thư Lâm thị kia.
Nghĩ đến bánh hoa sen không phải do Vương phi đưa, mà là Lâm Nhược Nam đặc biệt làm cho hắn.
Trình Sưởng mím khóe miệng, nhất thời im lặng.
Hắn biết mọi việc sẽ không trùng hợp như vậy, nếu Lâm Nhược Nam không cố tình tháo khuyên tai và để bên trong, thì chính là Vương phi hoặc là Trương thị hướng dẫn nàng cởi xuống, nói chung là dùng để truyền đạt tình ý.
Trình Sưởng thật ra không có cảm giác gì với Lâm Nhược Nam, ở bên cạnh mấy tháng liên tục, cũng nói chuyện khá nhiều, nhưng không nảy sinh bất cứ tình cảm nào. Cho dù cưới về nhà, nhiều nhất có thể làm là tôn trọng nhau như khách, không bao giờ nói là vợ chồng hòa hợp.
Trình Sưởng cũng không rõ mình thích kiểu nào.
Kiếp trước hắn chưa từng có tình cảm thật sự. Tuy rằng quen nhiều người, nhưng đa phần chẳng đi tới đâu, trước khi xuyên qua đã làm chó độc thân nhiều năm, vì thế cũng suy nghĩ rất thông suốt, cảm thấy cả đời này sống một mình cũng tốt, nếu không thì phải tìm một người mà mình yêu thật lòng.
Nhưng hắn không đưa hộp gấm đựng bánh hoa sen cho Vân Hy nữa.
Dù sao cũng là chút tấm lòng, Trình Sưởng nghĩ, hắn nhận hay không là một chuyện, nhưng nếu tặng đi thì có chút không tôn trọng người ta.
Giống như những lá thư tình mà hắn nhận lúc trước, có quá nhiều, căn bản không có thời gian đọc, nhưng vẫn cẩn thận cất trong ngăn kéo, không ném, cũng không tùy tiện đưa cho người khác giễu cợt.
Người viết thư làm thơ với tấm lòng tràn đầy rung động, không nên chà đạp.
Trình Sưởng gọi một người hầu tới, đưa hộp gấm cho hắn và nói: “Giúp ta cất.”
Sau đó hắn nhìn Vân Hy, muốn nói về công việc nhưng lại thấy nàng ngồi cụp mắt, hai tay đặt trên đầu gối rất nề nếp, không nói gì hồi lâu, giống như đang ngẩn người.
Cô nương này luôn luôn lanh lợi, chẳng lẽ đói quá nên ngốc rồi?
Trình Sưởng nghĩ thế nên nói: “Gần đây có quán ăn, đi, đưa cô đi ăn tối.”
Nói xong hắn đứng dậy, đi ra ngoài miếu Quan Âm.
Vân Hy sửng sốt, nhặt thanh kiếm đặt bên cạnh vội vàng đuổi theo: “Không cần phiền phức. Hôm nay vương phủ có tiệc, Tam công tử đã hứa với Vương phi điện hạ sẽ về phủ dùng bữa đúng không? Giờ đi ăn thì chút nữa làm sao? Nha môn của ti chức có cung cấp đồ ăn, lát nữa sẽ ăn.”
Sở dĩ vương phủ có tiệc, là vì Vương phi nhìn thấy Lâm Nhược Nam nên tạm thời nảy sinh ý định, chờ đến giờ mở tiệc thì canh giờ đã muộn.
“Không sao, ta ăn với cô trước rồi về.” Trình Sưởng nói, “Lần trước đã làm phiền cô về chuyện của người lái thuyền, muốn mời cô bữa cơm xoàng, lần này lại phiền cô đến đây.”
Nhìn sắc trời, lại cười, “Vừa lúc ta cũng đói bụng.”
Cuối ngày mây tía bao phủ, ngọn đèn dầu ở quán ăn đầu phố rực rỡ.
Có lẽ do đã vào hạ, người ở Kim Lăng không thích ra ngoài khi nhàn rỗi, công việc kinh doanh của quán ăn không được tốt lắm, gã sai vặt đón khách trước cửa mơ màng sắp ngủ, thấy Trình Sưởng như thấy thần tiên, trợn mắt há hốc mồm một lúc mới tỉnh táo, vội vàng mời khách quý vào trong.
Tới nhã các trên tầng hai, Trình Sưởng gọi đồ ăn.
Trong lúc chờ, hắn không hề trì hoãn, nói với Vân Hy: “Thực ra ta kêu người đến phủ tìm cô, không phải vì trong phòng chứa củi có động tĩnh, mà do ta có việc cần làm phiền cô.”
Hắn cân nhắc một chút, rồi nói tiếp, “Cô còn nhớ người hầu có vết sẹo trong lòng bàn tay đã đi theo chúng ta tới nhà thuỷ tạ hôm tiệc mừng thọ của lão thái quân ở Bùi phủ không?”
“Nhớ.” Vân Hy gật đầu.
Người hầu có vết sẹo là người đã đưa gạch vàng cho người lái thuyền.
Người lái thuyền làm theo ý hắn, nhét gạch vàng vào tay áo của Tam công tử, muốn hại hắn chết đuối, sau đó không thành, người lái thuyền bị người đuổi giết, tới Kinh Triệu phủ đầu thú, không ngờ lại bị đầu độc chết.
Trình Sưởng bảo Trương Đại Hổ giả làm người lái thuyền, nhốt trong phòng chứa củi của Kinh Triệu phủ, dẫn sát thủ đến diệt khẩu.
Đáng tiếc hơn một tháng trôi qua, trong phòng chứa củi không có chút động tĩnh nào.
Hiện tại người hầu có vết sẹo trên lòng bàn tay xuất hiện, trở thành manh mối duy nhất của bọn họ.
Trình Sưởng nói: “Ta nhận được một tờ giấy cách đây mấy ngày, hẳn là do người có vết sẹo để lại, hắn nói hắn không thể trực tiếp tới vương phủ tìm ta, phải đợi đến tiết hạ chí vào cuối tháng mới tìm cách gặp ta.”
Lễ hạ chí vốn là một ngày hội bình thường ở Đại Tuy, nhưng năm nay Tái Bắc đại thắng, kim thượng vô cùng vui mừng, ra lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày, dự định vào tiết hạ chí sẽ ra khỏi Tuy Cung để vui chơi với dân chúng.
Kim thượng muốn ra khỏi Tuy Cung, tông thân hoàng thất như Trình Sưởng đương nhiên phải đi cùng.
“Lúc đó ta phải đi chung với xa giá, có lẽ không tiện lắm. Ngoài ta ra, chỉ mình cô đã từng gặp người có vết sẹo kia, bởi vậy muốn phiền cô giúp ta để ý hôm đó, nếu tìm được hắn thì dẫn hắn tới gặp ta.”
“Được.” Vân Hy đồng ý, “Hôm tiết hạ chí, ta phải tuần tra trên phố, lúc đó nhất định chú ý nhiều hơn.”
Không lâu sau, tiểu nhị dọn đồ ăn.
Thức ăn không nhiều lắm, không lãng phí, nhưng cũng đủ cho bọn họ.
Vân Hy nhìn các món ăn trên bàn, đều là khẩu vị thanh đạm, trong lòng có chút hoang mang.
Trước đây Tam công tử thường gây rối ở Kim Lăng, không phải nàng chưa từng đi dọn dẹp cục diện rối rắm, đã từng ra vào thuyền hoa và quán ăn, lúc đó thấy các món ăn sơn hào hải vị đầy bàn, mùi vị đều rất nặng.
Tại sao Tam công tử chỉ rơi xuống nước một lần, mà ngay cả khẩu vị cũng thay đổi?
Hôm đó chẳng phải đại phu khám bệnh cho hắn nói rằng hắn không có gì hay sao? Không nghe nói phải cần ăn kiêng.
Vân Hy không khỏi ngước mắt nhìn Trình Sưởng.
Chỉ thấy hắn xếp đũa, lúc ăn cơm rất yên tĩnh, nhưng không hề cứng nhắc rập khuôn theo quy củ, động tác gắp đồ ăn và múc canh trông lịch sự, tao nhã và phóng khoáng.
Nàng chưa bao giờ thấy ai ăn như vậy.
Không cẩu thả, cũng không nhàm chán.
Rất đẹp.
Đương nhiên nàng chưa từng thấy điều đó là bình thường, đây là nghi thức trên bàn ăn kết hợp với văn hóa phương tây sau này. Trình Sưởng làm công việc kiểm soát rủi ro, hầu hết khách hàng là các nhà lãnh đạo doanh nghiệp, vì vậy hắn học được điều cốt lõi một cách tự nhiên.
Dường như cảm nhận được Vân Hy đang quan sát mình, Trình Sưởng ngước mắt hỏi: “Món ăn không hợp với khẩu vị của cô phải không?”
Muốn đổi thì gọi tiểu nhị tới.
Vân Hy vội vàng ngăn cản và nói: “Không phải.”
Một lúc sau, nàng giải thích: “Ti chức chỉ cảm thấy…… Tam công tử đã thay đổi.”
Trình Sưởng sửng sốt, chỉ cười, không để ý lắm.
Mấy tháng qua, rất nhiều người đều nói như vậy, nói rằng hắn vấp ngã một lần nên khôn hơn một chút, sau khi rơi xuống nước thì đổi tính, không hề quậy phá giống như trước.
Quả thật cũng có người nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, không biết mai sau hắn có trở lại như cũ hay không.
Vân Hy thấy Trình Sưởng trầm mặc, trong lòng càng hoang mang hơn, tựa như không còn kìm nén được nữa.
“Thực ra cũng không phải thay đổi.” Nàng lại nói.
“Ti chức không tiếp xúc nhiều với Tam công tử trước đây, không biết ngài đến tột cùng là thế nào.” Nàng mím môi, “Ti chức chỉ cảm thấy, sau khi Tam công tử rơi xuống nước, ngài không giống như…… người nơi này.”
Nàng chưa nói nơi này là chỗ nào.
Kim Lăng? Có vẻ không đúng.
Đại Tuy? Dường như cũng không phải.
Nhưng nơi này chính xác là ở đâu?
Vân Hy ngước nhìn Trình Sưởng, cố gắng giải thích.
Nhưng lại thấy Trình Sưởng chậm rãi dừng đũa, ngẩn ngơ nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.