Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 63: Nuôi hổ gây họa




Editor: Thanh Na
"Gần đây các ngươi có ai sức khỏe không tốt cần dùng thuốc không?" Ánh mắt lão phu nhân mang theo lãnh ý quét bên dưới một vòng, trong lời nói không mang chút, chỉ có rét lạnh thấu xương.
Mọi người đối mặt nhìn nhau, trong lòng tràn ngậpnghi ngờ, nhất là Tam di nương, nàng thật không rõ, chỉ đến Phổ Thế tự gặp đại sư một lát, không lý nào lại dính líu tới mình chứ.
Đúng vào lúc này, Vân ma ma vào bẩm báo, "Lão phu nhân, nha hoàn nhị tiểu thư trong sân, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Lão phu nhân có chút không vui cau mày lại, hiện giờ tra ra yêu nghiệt mới là việc quan trọng nhất, những thứ râu ria này nha đầu đó vào làm loạn cái gì? Hơn nữa Tuệ Vân Đại Sư còn đang làm khách trong phòng, mặt mũi của ông sao có thể để một tiểu nha đầu thân phận ti tiện vào xem được?
"Vào đi." Lão phu nhân trầm giọng nói.
Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng dùng nắp trà khuấy trà, nghe thấy nha hoàn trong viện mình có việc bẩm báo, cũng chỉ là ngước mắt nhìn thoáng qua nhàn nhạt, ngay sau đó lại cúi đầu chuyên tâm khuấy trà.
Nhìn Vân Lãnh Ca sóng nước chẳng xao, bộ dáng bình thản như nước, lông mày dài của Nhị di nương khẽ chau lại, trong lòng bất giác có chút run sợ.
Vân ma ma dẫn theo một nha hoàn đi vào, quả nhiên là Nha Nha, trong lòng Vân Lãnh Ca thở dài một tiếng, sao tuồng vui này lại dẫn đến vài nha hoàn không có ý tốt ở Liên Lãnh Uyển? Lập tức lại cảm thấy buồn cười, chỉ có hôm nay mình mới tự chọn nha hoàn, trước kia thì được bảy người Vận Nhi hầu hạ, không biết ngoại trừ ba người Ngâm Cầm, bốn người kia có mấy người vì mục đích riêng?
"Nô tỳ bái kiến lão phu nhân." Nha Nha đi vào hành lễ.
"Có chuyện gì?"
"Nô tỳ là muốn hỏi tiểu thư, chén thuốc hôm nay vẫn chưa uống, hiện giờ đã hơi nguội mất rồi, có phải là đợi tiểu thư hồi tiểu viện, nô tì mới lại mang vào không ạ?" Nha Nha rủ mắt xuống cẩn thận nhìn thoáng qua Vân Lãnh Cađang uống trà, thấy không khí trong phòng nặng nề, sợ hãi nói.
Nha Nha nói xong, thần sắc mọi người khác nhau ánh mắt đều nhìn về phía Vân Lãnh Ca.
"Lãnh Ca, gần đây thân thể con không khỏe sao? Đang dùng thuốc gì vậy?" Ánh mắt Lão phu nhân ẩn ẩn mang theo hoài nghi nhìn về phía Vân Lãnh Ca, hỏi dò, mặc dù lời nói xem như hiền hoà, nhưng hàn ý nhàn nhạt bên trong, là người thì cũng hiểu.
Trên mặt Nhị di nương, xuất hiện một nụ cười lạnh không dễ dàng phát giác, Vân Lãnh Ca, đây chỉ là bắt đầu thôi, hôm nay ngươi tuyệt đối sẽ không chạy thoát, tính cả mười mấy năm trước lão nương tử quỷ kia của ngươi nợ ta, nhất định ngươi phải trả cho ta gấp trăm ngàn lần, mẫu nợ nữ bồi, hôm nay chính là lúc ngươi phải trả nợ.
MặtVân Lãnh Ca vẫn như thường, dường như không phát hiện hàn ý trong mắt lão phu nhân, nhẹ nhàng nói, "Gần đây cháu gái hơi lười, ngủ cũng nhiều hơn một chút, nhưng giấc ngủ không sâu, ác mộng cứ mãi quấn thân, cho nên trước khi ngủ cháu sai người chuẩn bị canh an thần, uống vào thì ngủ an ổn hơn một chút."
Nàng theo ý Nhị di nương nói một phen khiến nàng hài lòng, khẳng định là đối với kế hoạch của nàng càng thêm hữu ích, trong lòng nhất định đang khai hoa.
Quả nhiên trong mắt Nhị di nương khi thấy được màn kia cực kì vui mừng, nhưng nháy mắt đã biến mất.
Vân Bá Nghị thở dài một hơi, vốn ông không tin vào Tuệ Vân Đại Sư không rõ lai lịch này, nghe hắn ta bày trò nói dóc này đã là thập phần không kiên nhẫn, hắn nói trong phủ có yêu nghiệt, ông không tin chút nào, nhưng lão phu nhân lại cảm thấy rất quan trọng, ông cũng không dám nghịch ý lão phu nhân người, cho nên tùy người này tìm yêu nghiệt trong phủ.
Lúc nghe nha đầu kia báo Vân Lãnh Ca đang dùng thuốc, trong lòng thầm cả kinh, đã biết hòa thượng này vốn nhằm về phía nàng, bây giờ Vân Lãnh Ca đối với mình hay đối với tướng phủ đều có chỗ dùng khổng lồ, tuyệt đối không thể vì chuyện vô căn cứ này mà phá hủy được, cho nên khi nàng giải thích chỉ là canh an thần thì lại cảm thấy không có gì lớn, mất ngủ gặp mộng là chuyện ai cũng thường xảy ra, nấu chút canh an thần trợ ngủ cũng nhân chi thường tình, chính ông cũng hay dùng, không đủ kì quái.
Nhìn đến nha hoàn đang đứng trong chính sảnh kia, Vân Bá Nghị mang theo ánh mắt không hài lòng liếc nha hoàn đó một cái, nếu không phải nàng nhiều chuyện, lại đi chọn giờ phút này đến bẩm báo chuyện bé như hạt vừng này, cũng sẽ không dẫn ra nhiều phiền toái như vậy.
Theo ý của ông, cứ để cho lão phu nhân tùy ý điều tra một phen, cuối cùng tra không ra cái gì. Thì sẽ không có gì để giải quyết.
Nha Nha rũ mắt, nàng cũng đang lặng lẽ đánh giá tướng mạo bất phàm của Vân Bá Nghị, tướng gia quyền cao chức trọng, bộ dáng đẹp mắt, nếu mình có thể thông phòng làm của hắn, sau đó mang thai chắc chắn sẽ được nâng lên làm thiếp, nếu có thể một lần nữa sinh con trai cho tướng gia, địa vị của nàng nhất định có thể trực tiếp vượt qua Nhị di nương, ngoại trừ lão phu nhân ra mình sẽ trở thành nữ tử có địa vị tối cao trong phủ.
Phải biết rằng, tướng gia đến nay vẫn chưa có nhi tử, mình thì còn trẻ như vậy, mang thai khẳng định không thành vấn đề, nếu trưởng tử của tướng gia từ bụng mình chui ra, vinh hoa phú quý chỉ ở trong mộng của nàng không phải là dễ như trở bàn tay?
Tâm tư đang chuyển thì gặp ánh mắt tướng gia quét qua mình, Nha Nha lập tức mừng rỡ, đôi mắt đẹp mang theo nhẹ nhàng ba phần nước và hàm ý xấu hổ nhìn Vân Bá Nghị.
Lòng Vân Bá Nghị khẽ động, lập tức hiểu rõ dụng ý của nha đầu này, cẩn thận đánh giá nàng một phen, thấy thân thể nàng kiều mỵ, mặc dù dung mạo không được coi là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng được xem là thiếu nữ hiểu phong tình, hơn nữa toàn thân dào dạt thanh xuân càng động lòng người.
Không quyến rũ giống Phượng Ngô, không giống kiều thương (đẹp kiểu yếu đuối) như Tam di nương, so với tứ di nương động lòng người sáng nay thì nàng thêm khí tức của thiếu nữ.
Chút không hài lòng lập tức tan đi, mang theo vui vẻ nhìn nha hoàn xinh đẹp này, từ trước giờ ông không phải là chính nhân quân tử, mỹ nhân có tâm tư với ông, đương nhiên là ai cũng không từ chối nổi, sau đó không phải cũng chỉ là một thông phòng bỏ đi thôi sao.
Trong lòng Nha Nha như ăn mật đường, bộ dáng xấu hổ như hờn dỗi nhìn tướng gia, thẹn thùng cúi đầu.
Trong sảnh sự chú ý của mọi người đều đặt ở lão phu nhân và Vân Lãnh Ca, ai mà chú ý đến một tiểu nha hoàn hèn mọn, trên mặt Vân Lãnh Ca cười quái dị, vừa rồi Vân Bá Nghị liếc mắt đưa tình với Nha Nha bị nàng thu hết vào mắt không bỏ sót tí nào.
Nếu Nhị di nương biết nanh vuốt do mình bồi dưỡng lại đi đánh chủ ý lên Vân Bá Nghị, không biết có bị chọc tức đến hộc máu không? Kế hoạch lúc đầu phải đổi một chút, chuyện đùa tốt vậy, sao mình lại có thể không cho nó lên sân khấu được.
Lão phu nhân ngưng mắt suy tư một hồi, canh an thần cũng không coi là thuốc gì, chỉ có tác dụng an thần mà thôi, như thế xem ra, hẳn là không phải yêu nghiệt mà đại sư nói.
Phải xác nhận, cúi đầu hỏi Nha Nha, "Nhị tiểu thư chỉ dùng canh an thần thôi sao? Bên trong có cho dược liệu gì khác không?"
"Hồi lão phu nhân, nô tỳ không biết, bất quá có đôi khi tiểu rất mệt, thậm chí có lần suýt nữa ngất đi." Nha Nha biểu lộ chân thành tha thiết, diễn một nha hoàn tận tâm giống như đúc.
"Hả? Có lần ta suýt ngất đi?" Đột nhiên Vân Lãnh Ca mở miệng, không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào, chỉ là nhàn nhạt lặp lại lời của nàng một lần nữa, ánh mắt mang theo thờ ơ nhìn Nha Nha, lúc thổi cốc trà để lại tiếng vang nhè nhẹ, "Tại sao bản thân ta lại không biết? Ngươi chỉ là nha hoàn tam đẳng trong sân, bình thường ngoại trừ lúc ta xuất môn ta đi thỉnh an, ngươi có thể trông thấy ta ra, thì ngươi thấy ta sắp té xỉu lúc nào?"
Sắc mặt Nha Nha biến thành xám trắng, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói, "Tiểu thư, buổi tối hôm đó người và lão phu nhân hồi phủ, nô tỳ đi tiểu đêm vừa vặn trông thấy ngài tinh thần không khá, bộ dạng sắp đã bất tỉnh, nô tỳ chỉ là lo lắng cho người, không có ý khác, xin tiểu thư minh giám."
"Ngược lại là ta trách oan cho ngươi?" Vân Lãnh Ca nhíu mày, đôi mắt thâm thúy mang theo lửa giận ẩn giấu, "Vì sao ngày đó ta tinh thần không khá, bằng không ngươi hỏi tổ mẫu xem một chút? Giỏi cho tâm tư của ngươi thật, ngươi nói mấy lời đó định làm gì?"
Giỏi cho một nô tài trung tâm hộ chủ, chuyển từ trộm nhìn sang bất cẩn thấy được, trong lời nói để lộ các tình huống cho lão phu nhân biết, còn mình thì bị bẻ sạch sẽ, không phải là người ngu.
Vân Lãnh Ca chỉ nói vài lời thật thật giả giả đã làm Nha Nha đổ mồ hôi lạnh trên trán, không xong, nói quá rồi.
"Tổ mẫu, ngày đó thân thể cháu đúng là không thoải mái, ngài là người rõ nhất." Vân Lãnh Ca có chút nghiêng đầu, nói với lão phu nhân.
Ánh mắt lão phu nhân chuyển từ Vân Lãnh Ca sang trên người Nha Nha: Lúc nãy mình chỉ hỏi có phải Vân Lãnh Ca chỉ dùng canh an thần thôi không, nha đầu này lại thêm mắm thêm muối ám hiệu rất nhiều, là muốn mình hoài nghi Lãnh Ca, ý nàng ta là gì?
"Ngày đó Lãnh Ca ở phòng lớn hiến nghệ, hao tâm tổn trí, về sau vô ý bị lạc đường trong ngự hoa viên, phải đi nhiều đoạn đường vô ích, nàng là một quý tiểu thư mảnh mai, đương nhiên thân thể không khỏe." Lão phu nhân thấy ánh mắt của nàng, trầm giọng giải thích với mọi người.
Vân Hạ Ca thật sự khôngđược lửa giận trong mắt, ánh mắt ngoan lệ nhìn Vân Lãnh Ca, nếu không phải nàng làm hại mình bị cấm túc, yến hội ở hoàng cung cũng là một cơ hội tốt để mình tạo danh tiếng.
"Lãnh Ca, ta thấy nha đầu này của cháu không phải là một nha hoàn tốt, chủ tử chưa hỏi, nàng ngược lại đã một năm một mười hận không thể nói hết tất cả các việc nhỏ ra, bất trung bất nghĩa như vậy, đánh." Ngữ khí Lão phu nhân lạnh lùng.
Một nha hoàn hạ đẳng cũng dám chưa chủ tử đồng ý đã tự ý đến nơi ồn ào, nếu ngày nào đó trong phủ có chuyện gì, chắc chắn sẽ bị nàng lan truyền không còn một mảnh, bà tuyệt đối không cho phép có nô tài như vậy sinh sự trong Tướng phủ.
"Tổ mẫu, có lẽ nàng lo lắng cho cháu gái thôi, cho nàng một cơ hội lấy công chuộc tội đi ạ." Ánh mắt Vân Lãnh Ca tươi mát tự nhiên nói với lão phu nhân, rồi lập tức nhìn sang Nha Nha, đồng tử tĩnh mịch đến cực hạn, như một vòng xoáy khổng lồ đang từ từ chuyển động, "Ta chỉ cho ngươi một cơ hội duy nhất, nếu còn có lần sau thì ta sẽ không che chở cho ngươi nữa."
Khí thế khiếp người của nhị tiểu thư khiến hô hấp Nha Nha hơi cứng lại, trong đầu lập tức trống rỗng, hồi lâu sau mới hiểu được, nhị tiểu thư đang châm biếm mình, ngoài sáng thì cầu tình lão phu nhân lần này bỏ qua cho sai lầm của mình, kì thực là muốn nói với mình, chuyện phản bội nàng nàng đã biết rồi, nếu mình không biết tốt xấu, lần sau nàng sẽ không nương tay.
"Tạ lão phu nhân, tiểu thư khoan thứ nô tỳ tội mở miệng mà không suy nghĩ đi ạ." Nha Nha phản ứng thần tốc, lập tức dập đầu tạ tội.
"Nếu Lãnh Ca đã tha thứ cho nha đầu này, mẫu thân hãy bỏ qua lần này đi." Vân Bá Nghị đương nhiên không đành lòng mỹ nhân hắn mới vừa ý còn chưa yêu thương một phen đã bị mang đi bán mất, nương theo Vân Lãnh Ca thuận đường cầu tình thay nàng.
Vẫn là Lãnh Ca thiện lương, dù cho nha đầu này suýt nữa khiến nàng bị lão phu nhân hoài nghi, nàng vẫn mở một cửa xin lão phu nhân mà bảo vệ nàng, rốt cuộc vẫn là đáy lòng nữ nhân lương thiện mềm yếu nhất.
Thấy nhi tử và cháu gái đã mở miệng, lão phu nhân cũng không phạt nhiều, đại sư còn ở đây, vạn nhất để lại ấn tượng cho ông mình là một người tâm địa độc ác, vậychắc chắn ông sẽ không giúp mình tìm yêu nghiệt nữa.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi, từ nay về sau trông chừng cái miệng của ngươi, nếu có lần sau, ai cũng không bênh vực ngươi được đâu." Giọng nói của lão phu nhân trầm thấp, cảnh cáo.
Nha Nha cuống quít cáo lui, trước khi ra cửa còn nhìn thoáng qua nhị tiểu thư đang cười ấm áp với mình, làm mồ hôi lạnh vừa được gió thổi khô lại chảy tiếp, nhị tiểu thư đúng là một nhân vật lợi hại, từ nay về sau không phải vạn bất đắc dĩ ngàn vạn lần không được đối địch với nàng, lại nghĩ, làm một nha hoàn thô sử không phải là ước nguyện ban đầu của mình, dù sao tướng gia cũng coi trọng mình, sớm muộn gì cũng đến cục diện đối địch với nhị di nương, còn không bằng đầu quân vào nhị tiểu thư, vì mình mưu một tương lai tốt, ngày sau phú quý không phải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay?
Tinh thần Nhị di nương tập trung đặt trên người trên người Vân Lãnh Ca khiến bà không bắt được thần sắc phức tạp của Nha Nha, cùng những chuyển biến trong nội tâm.
Vân Lãnh Ca biết Nha Nha là cố ý hãm hại nàng, vì sao nàng còn cầu xin cho Nha Nha thả địch vào sân của mình, chẳng lẽ nàng không sợ lần sau có thể lặp lại tình huống như vậy ư?
Vân Lãnh Ca nhàn nhạt cười cười, trong nụ cười mang theo lãnh ý: Vốn Nha Nha không thể giữ lại, nhưng tâm nàng ta quá cao, quá coi trọng mình nên mới dám nghĩ đến phụ thân, vậy mình tốt bụng giúp nàng một tay, thúc đẩy chuyện tốt – của nàng và Vân Bá Nghị, trong tướng phủ, nhất chi độc tú không bằng trăm hoa đua nở.
Kế không thành, Nhị di nương thầm hận, cắn răng, bất động thanh sắc đưa một ánh mắt về phía Tuệ Vân Đại Sư.
Tuệ Vân ngầm hiểu, đưa về một ánh mắt an tâm cho nàng, lần nữa cải trang thành bộ dáng thế ngoại cao nhân trầm giọng mở miệng nói, "Lão phu nhân, yêu nghiệt ra, nhẹ thì vài mạng người sẽ mất, nặng thì sẽ liên lụy đến cả hữu tướng phủ, kính xin lão phu nhân gia tăng tốc độ."
Tuệ Vân cố ý khuyếch đại nguy hại lên vô số lần, ý chính là muốn lão thái thái thấy rõ tầm quan trọng của chuyện mà mau chóng hạ quyết định, quả nhiên một lời của hắn khiến lão phu nhân thoáng chốc như kiến bò trên chảo nóng, đốt chung quanh, không ngờ thực sự làm cho Vân Bá Nghị đã sớm không còn kiên nhẫn giận tím mặt, cả khuôn mặt cũng xụ xuống, hay cho một hòa thượng độc ác, dám nguyền rủa Tướng phủ, cho là hắn đã chết hay sao?
"Hồ ly tinh bình thường hay biến thành nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo, thứ cho tiểu tăng lắm miệng một câu, trong phủ có tiểu thư nào cách đây không lâu suýt bỏ mình hay không? Nếu quả thật có, chỉ sợ chính tiểu thư đó đã sớm chết đi, yêu nghiệt này chiếm cứthể xác của nàng, mang theo trí nhớ lưu lại trong cơ thể kia, mới có thể không bị ai phát giác, an toàn trốn tránh trong tướng phủ." Tuệ Vân nhắm mắt lại, nặng nề nói ra một "Sự thật" như vậy.
Trong sảnh, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Vân Lãnh Ca, đại sư nói chắc chắn như thế, người trong phủ suýt chết chỉ có nhị tiểu thư, thật chẳng lẽ chính là nàng? Nàng chính là yêu nghiệt sao?
"Lời nói vô căn cứ, lời nói vô căn cứ, nữ nhi của ta đang yên ổn ở đây, đại sư kính xin người không được nói chuyện không có chút căn cứ nào, quấy rầy an bình trong phủ." Vân Bá Nghị giận dữ, đôi mắt trợn như chuông đồng, vỗ thật mạnh lên bàn một cái, lực đạo mạnh đến nỗi khiến tách cũng động, đột nhiên đứng người lên, lời nói cùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Tuệ Vân.
Lão phu nhân sợ nhi tử xông tới đại sư, khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu cười xòa nói, "Đại sư, ngài không nên tức giận, có phải sai rồi hay không? Lãnh Ca là dòng chính nữ của Tướng phủ, dịu dàng tri lễ, hào phóng chu đáo, hẳn là không thể nào."
Vân Bá Nghị hít sâu vài ngụm khí, ép tức giận xuống, ngồi xuống trầm mặt không nói một câu.
Trong lòng Lão phu nhân mê mang, tại sao lại nhằm vào Lãnh Ca, liên tưởng đến việc "Quỷ nước" lần trước, dù cho lão phu nhân luôn duy trì tôn kính đối với vị đại sư này, trong đầu lại không hiểu ra sao, lần trước là Nhị di nương cố ý hãm hại Lãnh Ca mượn danh quỷ nước bịa đặt vu oan cho nàng, lần này lại là một tội danh không khác lắm, chẳng lẽ lần này là nàng mua đại sư về lặp lại chiêu cũ?
Lão phu nhân trong lòng không ngừng suy nghĩ, người trong sảnh đa số cũng nghĩ đến phương diện đó, chủ tử Tướng phủ có mấy ai là tâm tư đơn thuần đâu.
Nhị di nương cảm nhận được ánh mắt mang nhiều ý nghĩa khác nhau trên người mình, trên mặt không chút nào kinh hoảng, dương dương tự đắc mỉm cười, lời nói của một bên đương nhiên không đủ để làm lão phu nhân và lão gia tin phục, làm sao nàng lại có thể không đầu óc diễn lại màn diễn thất bại hôm đó, nàng đã sớm làm vài thứ chuẩn bị, mặc kệ chuyện phát triển như thế nào cuối cùng đều có thể đạt tới mục đích của mình, vật chứng, bằng chứng như núi cùng dùng để chứng minh việc nàycó thật, chuyện Vân Lãnh Ca là yêu nghiệt, là chuyện thực không ai có thể thay đổi được.
Lão phu nhân thấy Nhị di nương thoải mái, không có bất kỳ chột dạ nào, trong lúc nhất thời không nắm được, bối rối trong lòng càng thêm dày đặc, vội vàng nói, "Đại sư, kính xin ngài tự mình bắt lấy yêu nghiệt này, để cho nàng có miệng khó cãi."
Chuyện phát sinh, lý do thoái thác đều đã sớm chuẩn bị trước, Tuệ Vân tự tin nói, "Từ nhỏ yêu nghiệt đã bị bệnh dịch tả thương sinh, đến khi vào trong phủ, chắc chắn là sẽ dùng tà thuật nguyền rủa các vị chủ tử, phái người đi đến sân của các vị tiểu thư tra xét một chút, sẽ biết lời tiểu tăng nói đều là lời tâm huyết."
Tâm tư Lão phu nhân dao động bất định, ánh mắt lần lượt nhìn mọi người trong phòng, nửa ngày, truy cứu là an nguy của bản thân đã chiến thắng chút hoài nghi đáy lòng, "Vân ma ma, đi tra xét trong phòng bốn vị tiểu thư, cẩn thận một chút, nhìn xem có vật nào dùng làm tà thuật như đại sư nói hay không."
Vân ma ma lĩnh mệnh lui xuống.
Vân Lãnh Ca hứng thú ngẩng cao đầu nhìnmàn kịch vui này, nghe vị Tuệ Vân này không thể chờ đợi được muốn quăng tên yêu nghiệt lên cho mình, đột nhiên cười một tiếng, tươi cười trong nháy mắt này sáng lạn như đóa hoa mùa xuân vừa mới mở, nắng chíu khiến cho không ai có thể nhìn thẳng, Tuệ Vân sắc tâm không thay đổi, nhìn chằm chằm nữ nhân động lòng người cười một tiếng, hô hấp cứng lại, tâm cũng nhảy lên, tạm dừng vài giây.
Bỗng nhiên nghe trong sân truyền đến một tiếng tiếng mèo kêu nho nhỏ, độ cong khóe môi Vân Lãnh Ca càng rộng.
“Đại sư, tiên hoàng ngự tứ Phổ Thế tự là đệ nhất quốc tự, ngài biết rõ điều này nghĩa là gì không?" Con mắt Vân Lãnh Ca lóe sáng kinh người, thản nhiên nói.
Tuệ Vân hoàn hồn, có chút không hiểu ý trong lời nói của nhị tiểu thư này là có ý gì, nhưng lệnh lão phu nhân đã phát ra, không thể nào thu hồi, đợi tí nữa vật chứng được trình lên, nàng sẽ bị nhận định là yêu nghiệt, mình cũng xem như công đức viên mãn rồi, tràn ngập kiêu ngạo nói, "Đương nhiên là tiên hoàng ân điển với bổn tự, càng lộ rõ coi trọng của ngài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.