Nếu mang《Hồ Gia Thập Bát Phách》 so với một vở kịch, thì mọi người có thể vì người hát hí khúc phẫn nộ hoặc sợ hãi, hoặc vì chính bản thân hí khúc mà cảm thấy buồn vui. Chung quy tất cả đều sẽ bị cuốn vào cảm xúc, trong tình huống mọi người đều đã đắm chìm vào hí kịch, đột nhiên lại thấy có một người tỉnh táo, cũng đủ để làm người ta kinh ngạc.
Khương Lê nhìn chằm chằm cặp mắt phượng xinh đẹp, trong lúc nhất thời cũng không thể hiểu được cảm xúc ẩn sau đôi mắt ấy, chỉ cảm thấy trong lòng lành lạnh, suýt chút nữa đã bị người ta nhìn thấu.
Vị kia là mỹ nhân Túc Quốc Công hỉ nộ vô thường, bây giờ đang đánh giá nàng, có thể còn đang cố gắng khám phá bí mật của nàng.
Khương lê rũ mắt xuống, che lại hàng vạn cảm xúc trong lòng, thản nhiên hướng về phía dưới đài hành lễ, nàng đã đàn xong.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi sự trào phúng, châm biếm, khinh thường, thậm chí chửi rủa đều ngừng lại. nếu như trước đây ba môn đầu Khương Lê được hạng nhất vẫn có người không phục, bởi vì dù sao cũng không thi trước mặt mọi người, thì giờ đây những người nghi ngờ nàng đã không còn gì để nói.
Người đánh đàn trên đài, chính xác là Khương nhị tiểu thư.
Trong các giám khảo, vị tiểu lão đầu Miên Câu vui sướng hô lên trước tiên, hắn nói: "Tiểu nha đầu, đàn của ngươi là ai dạy?"
Thiên kim nhà thủ phụ bị gọi là "tiểu nha đầu", thực sự là có chút ngang ngược. Nhưng người này là nhạc sư cung đình Hồng Hiếu Đế thích nhất, Khương Nguyên Bách còn phải cho hắn thể diện, cho nên sẽ không có ai dám nói gì.
Một câu nói của Miên Câu, dường như làm đám người lấy lại tinh thần, quả thực tất cả mọi người đều thấy kỹ thuật cầm nghệ này của Khương Lê rất thành thạo, không giống như người lần đầu đánh đàn, nhìn dáng vẻ này, chỉ sợ là đã học trong nhiều năm. Không lẽ ở am ni cô lại có cầm sư, còn là một cao nhân, ẩn mình khỏi thế tục bên ngoài?
Khương Lê nhìn thấy ánh mắt sáng rạng rỡ của Miên Câu liền hiểu được trong lòng Miên Câu đang suy nghĩ gì, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền nói: "Gia sư đã đi xa..."
A, quả nhiên có cao nhân chỉ dạy!
Miên Câu suýt chút nữa không kìm chế được mà lao tới, liên tục hỏi: "Sư phụ ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Đi đâu rồi? Làm thế nào mới có thể tìm được hắn?"
Khương Lê lúng túng nhìn hắn, mơ hồ nói: "Học sinh cũng không biết..."
Miên Câu nghe vậy, trước tiên là có chút lo lắng, sau đó lại nghĩ đến cái gì, rồi thở dài, nói: "Được rồi, được rồi, những cao nhân này phần lớn không muốn lộ hành tung của mình, muốn sống một đời tự do như gió, làm sao lại muốn ràng buộc với thế gian này." Lại nhìn Khương Lê, hơi có chút hâm mộ mà nói: "Tiểu cô nương này thật may mắn, tuổi còn nhỏ mà có thể được cao nhân chỉ dạy như vậy, đời này cũng có thể hưởng thụ không hết. Tại sao ta không có được may mắn như vậy? Aiya!"
Khương Lê thấy bộ dạng than ngắn thở dài của hắn, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Nhưng những lời này của Miên Câu cũng đã giải đáp được nghi hoặc trong lòng của mọi người.
Xung quanh mọi người đều bàn luận.
"Hóa ra Khương nhị tiểu thư là được cao nhân chỉ dạy, khó trách đàn tốt như vậy. Ta thấy so với Khương tam tiểu thư khi nãy còn tốt hơn rất nhiều."
"Chứ còn gì nữa, Miên Câu tiên sinh đã nói rồi, có thể được Miên Câu tiên sinh gọi là cao nhân, tất nhiên không tầm thường, Khương nhị tiểu thư là đồ đệ của cao nhân, người bên ngoài sao có thể so sánh được?"
"Khương nhị tiểu thư thật là may mắn, không chừng sau này có thể trở thành cầm sư. Người nhìn bộ dạng của Miên Câu tiên sinh xem, đó là sự yêu thích người tài đấy."
"Xì, để thiên kim thủ phụ đi làm cầm sư? Khương nhị tiểu thư cũng không có bị bệnh."
Từ nãy đến giờ đều là những lời bàn tán trên trời dưới đất. Diệp Thế Kiệt Ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này, sau khi suy nghĩ rõ ràng, lại không nhịn được mà bật cười.
Ngay từ đầu hắn không khỏi lo lắng cho Khương Lê, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy, Khương Lê đã có biện pháp của mình. Thiên kim đại tiểu thư trước đây xem thường thương gia bây giờ đã trưởng thành, trở thành một người rất khác so với ngày xưa, Điều rõ ràng nhất là, nàng đã trở nên thông minh hơn rất nhiều so với trước đây.
Khương Nguyên Bách nghe đồng liêu xung quanh khen ngợi Khương Lê, nhất thời cảm thấy phức tạp khó hiểu. Một mặt, bất luận thế nào, nữ nhi của mình được mọi người tán thưởng, đối với ông cũng là chuyện vui vẻ. Mặt khác nhìn Khương Ấu Dao ủy khuất, ông lại có chút đau lòng.
Rốt cuộc cũng là tiểu nhi tử mình nâng trên tay như châu ngọc, cho tới bây giờ cầm nghệ của Khương Ấu Dao là giỏi nhất, giờ lại bị Khương Lê đánh bại, tất nhiên rất khó chịu và thất vọng.
Trên thực tế, trong lòng Khương Ấu Dao đố kỵ nhiều hơn là khổ sở, hận thù lớn hơn là thất vọng. Khi Khương Lê bắt đầu đàn, liền biết được, cục diện hôm nay sợ là đã bị Khương Lê làm cho rối tung. Nàng nhìn Quý Thục Nhiên, sắc mặt cũng đang ngưng trọng, trong lòng có chút lúng túng.
Lúng túng đi qua, chính là cảm giác xấu hổ sâu sắc.
Bị Khương Lê đánh bại, một Khương Lê bị ném vào am ni cô, sớm đã không còn gì đánh bại, chuyện này so với việc bị giết Khương Ấu Dao còn khó chịu hơn. Nhất là khi nhìn những người xung quanh khen ngợi cầm nghệ của Khương Lê không khác gì đang tát vào mặt Khương Ấu Dao.
Khen Khương Lê đàn giỏi, vậy nàng là cái gì?
Ngay khi Khương Ấu Dao ức chế đến sắp mất đi khống chế trên mặt, Quý Thục Nhiên ngồi bên cạnh nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, nói: "Đừng hoảng, còn chưa kết thúc, chưa chắc sẽ thua."
Sau khi nghe Quý Thục Nhiên nói, Khương Ấu Dao mới dần dần bình tĩnh trở lại, mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng cũng không biểu hiện ra cái gì.
Sắc mặt biến hóa của Khương Ấu Dao đã bị Khương Ngọc Nga nhìn thấy hết, trong lòng nghi ngờ không biết Quý Thục Nhiên đã nói cái gì, nhưng nghi ngờ hơn là Khương Lê tại sao có thể đánh đàn xuất chúng như thế?
Vốn cho rằng sau khi Khương Lê hồi phủ, so với mình chỉ là kẻ đáng thương...Thế nhưng sự thực liên tiếp chứng minh Khương Lê vẫn có thể giẫm lên đầu mình.
Khương Ngọc Nga oán hận nhìn chằm chằm Khương Lê, không biết là vì bản thân có phụ thân là con thứ nên không cam lòng hay là vì chính mình không sánh được với Khương Lê mới không cam lòng.
Bây giờ, Mạnh Hồng Cẩm trong lòng rất không thoải mái, bất cứ khi nào Khương Lê được khen ngợi, mọi người cũng sẽ thương tiếc liếc nhìn nàng một cái, mỗi người ở đây như đang nhắc nhở nàng không quên chuyện mình đã đánh cược. Nhìn sắc mặt khó coi của Mạnh Hữu Đức, Mạnh Hồng Cẩm nghĩ đến mà sợ hãi. Nếu như Khương Lê thực sự giành được hạng nhất tất cả các môn trong kỳ thi của Minh Nghĩa Đường thì chính mình phải ở trước cổng Quốc Tử Giám cởi bỏ váy áo ngoài quỳ xuống xin lỗi Khương Lê.
Lúc đó, bản thân sẽ biến thành trò cười của toàn bộ thành Yến kinh. Còn có thể làm Mạnh gia không ngóc đầu lên được, phụ thân nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Sống lưng của Mạnh Hồng Cẩm đột nhiên lạnh buốt, dường như đã nhìn thấy được tương lai đáng sợ ấy.
Không được, nàng tự an ủi mình, Khương Ấu Dao cũng đàn rất tốt, Khương Lê chưa chắc sẽ đạt được hạng nhất, sẽ không...
Khương Lê đi xuống đài, nàng không trở lại vị trí của Khương gia bên kia, mà đi về phía Liễu Nhứ đang vẫy tay với nàng.
Liễu Nhứ hưng phấn kéo nàng ngồi xuống, Khương Lê lần đầu tiên thấy cô nương này biểu lộ nhiều cảm xúc đến như vậy, nói: "Khương Lê, ngươi vừa mới đàn 《Hồ Gia Thập Bát Phách》thật sự rất lợi hại! Khó trách trước khi ngươi lên đài nói muốn đàn bài chưa ai đàn qua,《Hồ Gia Thập Bát Phách》là lần đầu tiên có người trên sân kiểm tra đàn đấy, ta thấy ngươi so với Khương Ấu Giao đàn còn tốt hơn rất nhiều, ngay cả đối với một người có cầm nghệ bình thường như ta cũng có thể cảm thấy được ý cảnh trong tiếng đàn của người, nếu giống như "thấu cảm" mà ngươi nói, trận này người đứng đầu ngoài ngươi ra không thể là ai khác!"
Nàng nói rất tự tin giống như nàng chính là giám khảo vậy.
Khương Lê mỉm cười: "Cũng chưa chắc.", nàng liếc nhìn lên đài.
Trên đài kiểm tra, Miên Câu đối mặt với Sư Duyên nói: "Tiểu Duyên Duyên, tiểu nha đầu Khương gia mới vừa đàn kia, người cảm thấy thế nào?"
"Tiểu Duyên Duyên", nhạc quan Sư Duyên giữ vẻ mặt nghiêm túc, đối với cách xưng hô của Miên Câu từ chối cho ý kiến, nói: "Cũng được."
Người đời đều biết rằng, qua nhạc Sư Duyên có tính tình ngạo mạn, hay bắt bẻ, phần lớn người được hắn đánh giá đều là "quá khó nghe" "khủng khiếp" "không tốt", được một câu "cũng được", vậy là đã nói rõ Sư Duyên công nhận người này.
Miên Câu rất hiểu rõ tính tình của Sư Duyên, lúc này liền vỗ tay một cái nói: "Ta biết tiểu Duyên Duyên cùng ta có suy nghĩ giống nhau mà. Cao thủ như chúng ta đều nghĩ như vậy!" Lại nhìn về Kinh Hồng tiên tử cùng Tiêu Đức Âm, hỏi: "Tiên tử với Tiêu tiên sinh thấy thế nào?"
Kinh Hồng tiên tử có chút khó xử.
Nàng đã cầm bạc của Quý Thục Nhiên, chuyện "hối lộ giám khảo" trước đây chưa từng xảy ra ở Minh Nghĩa Đường, Kinh Hồng tiên tử sở dĩ làm như vậy, cũng vì nghĩ hôm nay ở Minh Nghĩa Đường không ai có thể so được với cầm nghệ của Khương Ấu Dao. Bằng vào năng lực của mình Khương Ấu Dao cũng có thể đạt được hạng nhất, chỉ nghĩ bạc Quý Thục Nhiên đưa là để cảm tạ đã chỉ dạy Khương Ấu Dao, chẳng qua quà cảm tạ này có hơi hào phòng một chút.
Nên Kinh Hồng tiên tử cũng nhận lấy, nghĩ đây cũng là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, ngược lại nếu Khương Ấu Dao có thể được hạng nhất, thì mình đã có ân tình với Quý gia. Hơn nữa Khương Ấu Dao xét cho cùng cũng là một nửa đồ đệ của nàng, về công hay tư, nàng cũng nên thiên vị Khương Ấu Dao một chút.
Vốn chuyện là ván đã đóng thuyền, ai biết được nửa đường lại nhảy ra một Khương Lê. Bình tĩnh mà xem xét, cầm nghệ của Khương Lê cao hơn Khương Ấu Dao, nhất là Khương Lê chỉ mới mười lăm tuổi đã có thể lĩnh ngộ được thấu cảm, đây thực sự là một chuyện hiếm có.
Kinh Hồng tiên tử ngưỡng mộ tài năng cũng trong sạch thanh cao, nhưng nhiều năm ở trong chốn ăn chơi dù chỉ là một đào kép, cũng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Khương Lê tất nhiên rất giỏi nhưng nàng đã cầm bạc của Quý Thục Nhiên. Trong hai đích nữ của Khương Nguyên Bách, một người là Khương Lê bảy tuổi đã bị đưa đi, một người là Khương Ấu Dao đã ở bên cạnh Khương Nguyên Bách mà lớn lên. Khương Ấu Dao càng được sủng ái hơn, Khương Ấu Dao con có Quý Thục Nhiên cùng Quý gia, trong khi Khương Lê không có gì cả....
"Khương Lê không tệ, ngang bằng với Ấu Dao.", Kinh Hồng tiên tử suy nghĩ hồi lâu mới nói.
Lời này vừa nói ra, chưa từng nghĩ Miên Câu lại thẳng thừng nói: "Chẳng lẽ vì Khương Ấu Dao là đồ đệ của tiên tử nên mới thiên vị nàng? Ta thấy kỹ năng của tiểu nha đầu Khương Lê so với Khương Ấu Dao còn cao hơn, còn chưa nói đến《Hồ Gia Thập Bát Phách》so với《 Bình Sa Lạc Nhạn》càng khó hơn, nói tới việc lĩnh ngộ được ý cảnh, khi Khương Ấu Dao còn chưa làm được, thì tiểu nha đầu Khương Lê kia đã có thể làm được. Tiên tử ngươi sao bây giờ càng ngày càng tầm thường như vậy, qua mấy năm nữa, sợ là "thấu cảm" của chính ngươi cũng mất!"
Lời nói này cực kỳ không khách khí, giống như không chừa lại chút mặt mũi cho Kinh Hồng tiên tử. Kinh Hồng tiên tử khi còn ở Vọng Tiên Lâu làm đào kép, lúc nào cũng được văn nhân, khách khứa khen ngợi, chưa từng bị một người nào không khách khí mlà trách mắng như thế. Lúc này trên mặt đỏ bừng xấu hổ vô cùng.
"Được rồi, vậy còn Tiêu tiên sinh thấy thế nào?" Miên câu lại hỏi Tiêu Đức Âm.
Tiêu Đức Âm trầm ngâm một hồi, nhưng ngoài dữ liệu lại mở miệng nói: "Ta cũng thấy Khương Lê ngang nhau với Khương Ấu Dao
Đây cũng là không thừa nhận Khương Lê giỏi hơn Khương Ấu Dao.
Lúc này Miên Câu cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tiêu Đức Âm cũng thay đổi, hắn nói: "Tiêu tiên sinh chẳng lẽ cũng nhận Khương Ấu Dao là đồ đệ à? Sao cả hai lại có thể nói những lời trái lương tâm như vậy."
Tiêu Đức Âm nói: " Không phải như vậy, Khương Lê tất nhiên đàn rất tốt, nhưng《Hồ Gia Thập Bát Phách》quá thê oán, không giống như《 Bình Sa Lạc Nhạn》ý cảnh rộng mở, tự do. Về kỹ năng của《Hồ Gia Thập Bát Phách》và《 Bình Sa Lạc Nhạn》đều như nhau, khó là khó ở ý cảnh, suy cho cùng người bình thường khó có thể đồng cảm với những khúc thê oán, u sầu như vậy. Ngay cả về sở thích cũng sẽ không thích những khúc không vui vẻ, thê lương, mà chỉ thích những khúc thoải mái, phóng khoáng, muốn thấu cảm còn phải hợp với người nghe."
"Nói vớ vẩn!." Miên Câu bị Tiêu Đức Ân chọc cười, nói: "Hôm nay ta mới biết hóa ra thấu cảm còn phải chia cấp bậc. Xin lỗi cho ta nói thẳng, Tiêu tiên sinh, ngươi là đang đánh tráo khái niệm, là đang ngụy biện, thế này thì đã không xứng với danh đệ nhất nữ cầm sư Yến kinh rồi, đến phu nhân trạng nguyên Tiết Phương Phi kia so với ngươi còn giỏi hơn, qua mấy năm nữa chắc chắn tiểu nha đầu Khương Lê kia sẽ thắng được ngươi!"
Lời nói này không chút khách khí, làm Tiêu Đức Âm đột nhiên biến sắc.
Nàng nói: "Miên Câu tiên sinh ăn nói cẩn thận! Tiết Phương Phi đạo đức bản thân ô uế, ngươi dám mang ta so sánh với nàng ta!"
"Thế chắc nhân phẩm của Tiêu tiên sinh tốt à!?" Miên Câu nói với giọng trào phúng.
"Ngươi!"
Kỳ thi còn chưa kết thúc, mà hai vị giám khảo ở trên đài đã cãi vã. Mặc dù Miên Câu nhìn thì rất dễ nói chuyện, nhưng cũng là một người rất cố chấp. Kinh Hồng tiên tử vội vàng hòa giải, cười nói: "Hai vị đừng tức giận, còn có các học sinh khác chưa lên đài, chờ mọi người thi xong cũng không muộn, nếu như nửa đường còn có cầm nghệ cao siêu hơn thì sẽ không khó lựa chọn nữa."
Miên Câu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới bỏ qua. Thế nhưng mọi người trong lòng biết rõ, trong số những học sinh còn lại, muốn vượt qua Khương Lê cùng Khương Ấu Dao căn bản là không có.
Cuối cùng vẫn phải tranh cãi một phen.
Trên đài Miên Câu cùng Tiêu Đức Âm tranh cãi cũng được Khương Lê nhìn thấy, mặc dù nàng không nghe được hai người rốt cuộc nói cái gì, nhưng cũng có thể đoán được là liên quan tới cầm nghệ của nàng và Khương Ấu Dao. Miên Câu át hẳn sùng bái mình, bởi vì trước khi Miên Câu vào cung chỉ là một nhạc sư dân gian thông thường, trước đó Khương Lê có hát qua một điệu hát dân gian, sẽ rất hợp với Miên Câu.
Còn Tiêu Đức Âm, nếu là lúc trước, Khương Lê nhất định cho rằng nàng ta sẽ đứng về phía mình, thế nhưng hiện lại......rất khó nói.
Chu Ngạn Bang chăm chú nhìn vào Khương Lê đang ngồi bên cạnh Liễu Nhứ, vừa rồi cầm nghệ của Khương Lê đã là rung động toàn sân, trong lòng hắn liền kiên định muốn hủy bỏ hôn ước với Khương Ấu Dao, toàn tâm toàn ý với Khương Lê. Khương Lê vốn là vị hôn thê của hắn, nếu không phải trời xui đất khiến khéo chừng bây giờ bọn họ đã thành thân.
Nữ tử như vậy, vốn là của hắn, phải là của hắn.
Chu Ngạn Bang nghĩ, bây giờ Khương Lê dựa vào bản lĩnh của mình đã thoát được cái danh "ngu ngốc", nếu thế, cha mẹ cũng sẽ không phản đối gay gắt. Mặc dù có danh hại mẹ, giết đệ, nhưng Ninh Viễn Hầu luôn yêu thương hắn, cũng sẽ chịu thỏa hiệp. Chỉ là nếu làm như vậy lại có lỗi với Khương Ấu Dao, nghĩ tới đây, Chu Ngạn Bang có chút áy náy, đành phải dùng cách khác đền bù cho nàng.
Trong khi Chu Ngạn Bang còn đang suy nghĩ đến Khương Lê, cách đó không xa, Thẩm Ngọc Dung cũng có vẻ bối rối, hoang mang.
Khi Khương nhị tiểu thư đánh đàn trên đài, không hiểu vì sao hắn tự nhiên nhớ tới thê tử đã qua đời của mình. Nói đến thì cầm nghệ của Tiết Phương Phi cũng là số một, trước đây tại Đồng Hương - Tương Dương, Tiết Phương Phỉ thường xuyên đánh đàn, khi đó hắn thường đứng ở dưới chân tường ngoài cửa Tiết gia, nghe tiếng cười cũng tiếng đàn của người đẹp.
Về sau Tiết Phương Phi tới Yến Kinh, không còn đánh đàn nữa, hắn trở thành trạng nguyên, bận rộn với những lần xã giao, trong trí nhớ tiếng đàn của Tiết Phương Phi cũng dẫn mơ hồ, mà tại hôm nay, khi nghe Khương nhị tiểu thư đàn phía dưới, không hiểu sao lại thấy hình dáng của thê tử đã mất.
Mặc dù Tiết Phương Phi sẽ không đánh những khúc thê oán như thế, mặc dù Tiết Phương Phi và Khương Lê là hai người khác nhau nhưng..........
Thẩm Ngọc Dùng trở nên khác thường, làm Vĩnh Ninh công chúa ngồi bên cạnh Thành Vương chú ý đến. Nụ cười của Vĩnh Ninh công chúa vẫn như cũ, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một tia oán hận. Nhìn bộ dạng này của Thẩm Ngọc Dung, rõ ràng là đang nhớ tới Tiết Phương Phi.
Vừa nghĩ tới Thẩm Ngọc Dùng bây giờ vẫn còn nhớ Tiết Phương Phi, Vĩnh Ninh công chúa ghen tỵ tới phát điên, cũng hận cả Khương Lê. Đều đáng chết, Khương Lê giống ai không giống, lại giống với tiện nhân kia!
Khương Lê không biết suy nghĩ mọi người bên ngoài thế nào, nàng chỉ đang tính toán trong lòng, không biết Túc Quốc Công - Cơ Hành có phải phát hiện ra cái gì không, ánh mắt của Cơ Hành luôn làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, chẳng lẽ còn có thâm ý gì? Nhưng trừ lần ở núi Thanh Thành trước đó, nàng cùng Cơ Hành cũng không có gặp lại nhau. Cho dù Cơ Hành nhớ kỹ nàng, thì cũng chỉ mới gặp một lần.
Nói thế nào cũng không có quan hệ gì nha.
Khương Lê hạ quyết tâm, nếu như Cơ Hành tố cáo nàng, nói nàng ở núi Thanh Thành là chủ mưu của vụ Tĩnh An sư thái, nàng sẽ liều mạng không buông tha, dù sao cũng không có chứng cứ gì chứng minh.
Cứ mãi nghĩ như thế mà ngay cả học sinh lên đài thi cũng không để ý, từng học sinh tiếp tục đàn, Liễu Nhứ cũng xong, Khương Ngọc Yến cũng xong Khương Ngọc Nga cũng hoàn thành. Thẳng đến học sinh cuối cùng, đã là xế chiều, toàn bộ kỳ thi cầm nhạc đã kết thúc.
Đã có Khương Ấu Dao, hoặc là có Khương Lê ở trước, nên tiếng đàn của những người phía sau nghe thật vô vị, giống như chỉ có kỹ năng, thậm chí tới kỹ năng cũng không thành thạo. Thật sự chênh lệch quá lớn, đừng nói phải am hiểu đàn, đến người ngoài cũng có thể lập tức nhận ra ai thấp ai cao.
Kết quả thi cầm nhạc sẽ công bố tại chỗ. Hiện tại tâm điểm chú ý của mọi người không gì khác chính là hai người Khương Lê và Khương Ấu Dao
Khương Ấu Dao ở dưới đài, nắm chặt tay Quý Thục Nhiên, thời khắc này, thần sắc không khỏi trở nên khẩn trương.
Nếu thứ mình am hiểu, giỏi nhất mà lại thất bại bởi Khương Lê......Khương Ấu Dao không dám nghĩ tới, nếu Chu Ngạn Bang thấy mình như vậy sẽ nghĩ cái gì!
Nhị phòng Lư thị nhìn thấy Khương Ấu Dao không còn tự tin như trước, liền cười nói với Quý Thục Nhiên: "Vẫn là đại tẩu giỏi, nuôi được hai nữ nhi, ai nấy đều thông minh, ta thấy đều là người đại phòng nên bất luận là Ấu Dao hay Lê nha đầu là người đứng nhất thì đại tẩu nhất định đều vui vẻ, đúng là không hổ là hài tử của đại ca."
Quý Thục Nhiên vốn đang tâm phiền ý loạn, nghe Lư thị nói vậy càng thêm tức giận, nhưng trên mặt không lộ ra chút gì, cười nói: "Chuyện này là đương nhiên, ta thật ra còn cảm thấy, Lê nhi đàn tốt hơn một chút." còn chủ động khen ngợi Khương Lê.
Khương Ngọc Nga trong lòng cười nhạo, ắt hẳn trong lòng vị đại bá mẫu này đã hận chết Khương Lê, nhưng Khương Ngọc Nga thà tình nguyện để Khương Ấu Dao đứng đầu còn hơn là thấy Khương Lê được hạng nhất, dù sao Khương Lê không có gì cả, một người không có gì cả sao có thể cùng người có tất cả mà muốn tranh đoạt. Phải ngoan ngoãn cúi đầu khuất phục, như chó vẫy đuôi mừng chủ như mình mới là đúng.
Năm vị giám khảo đang thảo luận.
Về những học sinh khác thì không có ý kiến gì, chỉ đến hai người Khương Lê và Khương Ấu Dao là bất đồng quan điểm.
Kinh Hồng tiên tử với Tiêu Đức Âm cho rằng, Khương Ấu Dao phải là hạng nhất, mà Miên Câu cùng Sư Duyên thì cho rằng Khương Lê mới là đứng nhất. Hai phe giằng co không có hồi kết, ai cũng không chịu nhượng bộ.
"Ai có mắt đều nhìn ra được Khương Lê đứng đầu, các ngươi rốt cuộc là bị sao vậy?" Miên Câu tức giận cực độ, "Các ngươi đều nghe không ra sao?"
"Miên Câu tiên sinh" Tiêu Đức Âm nói: "Mỗi cá nhân có một cái nhìn khác nhau, chính chúng ta cũng không thể làm thay đổi suy nghĩ của ngài, ngươi cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của chúng ta."
Trong lòng Kinh Hồng tiên tử có chút ngạc nhiên.
Nàng là bởi vì đã nhận bạc của Quý Thục Nhiên, Khương Ấu Dao cũng là tự tay nàng dạy dỗ, bất đắc dĩ mới phải lựa chọn Khương Ấu Dao. Thế nhưng với tư cách là một người chơi đàn mà nói, cầm nghệ của Khương Lê phải hơn Khương Ấu Dao, Tiêu Đức Âm không thể không nghe ra.
Vậy vì sao Tiêu Đức Âm nhất định phải loại Khương Lê mà chọn Khương Ấu Dao, chẳng lẽ Tiêu Đức Âm cũng nhận bạc của Quý Thục Nhiên? Nhưng chuyện này là không có khả năng, Tiêu Đức Âm ngày thường làm tiên sinh ở Minh Nghĩa Đường, cuộc sống giàu có, huống hồ trước đây còn từ chối làm cầm sư cung đình, có thể thấy được là không ham phú quý vinh hoa, nên nguyên nhân không phải là vì bạc.
Kinh Hồng tiên tử khó có thể lý giải được.
Tiêu Đức Âm cũng thật kiên định.
Miên Câu càng không có khả năng chịu thua, ngay cả Sư Duyên cũng không nói một câu nào. Kinh Hồng tiên tử chần chờ một chút nói: "Chẳng lẽ lần này muốn đồng hạng nhất?"
Đồng hạng nhất, trước đây kiểm tra cũng không phải là chưa có. Là vì hai bên thực sự xứng đáng, khó chọn một người nên mới bất đắc dĩ như vậy.
Miên Câu cười lạnh: "Rõ ràng Khương Lê đàn tốt hơn Khương Ấu Dao!" Đây là có ý không chấp nhận.
Cái này không được, cái kia cũng không được, bầu không khí liền rơi vào thế giằng co.
Giám khảo chậm chạp không có kết quả, thời gian dần trôi qua làm mọi người trên sân kiểm tra chú ý.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao còn chưa có kết quả?"
"Ta vừa rồi nhìn thấy Miên Câu đại sư chỉ vào Khương nhị tiểu thư với Khương tam tiểu thư, có phải là khó chọn hay không?"
"Đúng thật là Khương nhị tiểu thư với Khương tam tiểu thư cân tài cân sức, nhưng ta lại thích Khương tam tiểu thư hơn, Khương tam tiêu thư thật là xinh đẹp! Dĩ nhiên cầm nhạc của Khương tam tiểu thư phải là hạng nhất."
"Ta ngược lại là thích Khương nhị tiểu thư, vì《Hồ Gia Thập Bát Phách》chưa từng có người đàn qua."
Khương Ấu Dao thấy mãi chưa có kết quả, trong lòng dần dần dâng lên một tia hy vọng, cho dù là đồng hạng nhất cũng sẽ tốt hơn so với việc Khương Lê thắng nàng.
"Chúng ta không để ở đây đến tối được." Miên Câu hơi mất kiên nhẫn: "Dù sao cũng phải có được một ý kiến chung."
"Nhưng bây giờ cũng không có biện pháp khác." Kinh Hồng tiên tử cười khổ một tiếng. Nàng cùng Tiêu Đức Âm nhất định không chịu nhượng bộ, Miêu Câu cùng Sư Duyên cũng giống như bọn họ.
Tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên, mang theo chút lười biến, thâm ý hỏi: "Làm sao? Còn chưa kết thúc à?"
Nhìn đến, lại là người luôn luôn ngủ gật Túc Quốc Công - Cơ Hành, chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, đang vuốt ve quạt xếp trong tay, mỉm cười nhìn bọn họ.
Cho dù Kinh Hồng tiên tử đã là vợ người ta, nhưng nhìn thấy nụ cười của Cơ Hành, nhất thời cũng không nhịn được mà xao lãng, sau khi hoàn hồn lại, mới áy náy nói: "Trước mắt là có bất động......"
Miên Câu lại giống như nghĩ đến cái gì, mắt sáng lên, quay sang Cơ Hành nói: "Quốc Công gia, vừa khéo ngươi đã tỉnh, ta và tiểu Duyên Duyên thấy Khương Lê phải là hạng nhất, tiên tử cùng Tiêu tiên sinh lại cho rằng hạng nhất phải là Khương Ấu Dao, hai người bọn ta không ai có thể thuyết phục ai, nay ngươi đã tỉnh, hôm nay ngươi cũng là giám khảo, ngươi nói một chút đi, ngươi đứng về phía nào?"
Kinh Hồng tiên tử quả thực dở khóc dở cười.
Miên Câu tìm ai không tìm, lại tìm vị Túc Quốc Công này. Mặc dù không hiểu vì sao Túc Quốc Công lại trở thành giám khảo cầm nhạc, nhưng mà hôm nay trước mắt bao nhiêu người, vị Túc Quốc Công này từ khi vào sân liền ngủ, nửa chừng có lẽ đã tỉnh lại một hai lần, nhưng rất nhanh lại nhắm mắt lại.
Từ lúc đánh giá học sinh đầu tiên tới giờ, Cơ Hành cũng chưa từng nói một câu nào, dường như hôm nay hắn chỉ tới dạo chơi, tham gia náo nhiệt. Cho nên bốn người đã ngầm hiểu với nhau, không nên đi làm phiền hắn, bốn người liền tự quyết định kết quả thành tích những người khác. Mà cho dù cho Cơ Hành tham gia, thì hắn cũng không phải cầm sư, làm sao có thể hiểu gì về đàn chứ?
Thế nhưng trước mắt, lại cho vị Túc Quốc Công đến mí mắt còn không thèm nâng lên này đến đánh giá kết quả cuối cùng giữa Khương Lê và Khương Ấu Dao ai sẽ đứng nhất. Kinh Hồng tiên tử thậm chỉ hoài nghi, Túc Quốc Công có biết ai là Khương Ấu Dao, ai là Khương Lê không? Ngay cả tiếng đàn cũng không nghiêm túc nghe mà đã đi đánh giá, đây không phải vô lý sao?
Quan trọng nhất là, thái độ của Túc Quốc Công, hắn căn bản là khinh thường khi tham gia vào những việc này, sợ là còn chẳng muốn nói lời nào.
Miên Câu nhưng lại dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Cơ Hành.
Cơ Hành nhìn tờ giấy đỏ trước mặt, ánh mắt dừng lại ở trên hai tấm bảng gỗ "Khương Lê" và "Khương Ấu Dao", thấp giọng nói: "Khương Lê......"
"Đúng! Có nghe thấy không, Túc Quốc Công đại nhân rất sáng suốt, đã quyết định Khương Lê!", Miên Câu mừng rỡ suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
"Miên Câu tiên sinh, xin hãy kiên nhẫn." Tiêu Đức Âm thản nhiên nói: "Quốc Công đại nhân còn chưa nói hết."
Tiêu Đức Âm suy nghĩ, đối với đàn Túc Quốc Công không có yêu thích gì, thứ yêu thích là hát hí khúc, hôm nay cũng không nghiêm túc nghe, nên nhất định không phải chọn dựa trên cầm nghệ. Một trong những sở thích của Túc Quốc Công còn có yêu thích mỹ nhân, Khương Ấu Dao là một đại mỹ nhân xinh đẹp sống động.......Tiêu Đức Âm đột nhiên trong lòng "lộp độp" một tiếng, nói đến Khương nhị tiểu thư Khương Lê, cũng không có xấu!
Nàng quay đầu nhìn về hướng Khương Lê.
Khương Lê đang nghiêng đầu cùng Liễu Nhứ nói gì đó, càng nổi bật lên vẻ thanh tú, không có gì có thể sánh được, màu xanh biếc của quần áo như ngày xuân, càng phác họa ra dáng vẻ thiếu nữ yểu điệu, tốt đẹp, tựa hồ có thể ngửi được hương thơm trên tóc lướt qua.
Khương Ấu Dao quả thực rất đẹp, nhưng Khương Lê một điểm cũng không kém!
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy thanh niên áo đỏ xinh đẹp đột nhiên dương môi nở nụ cười, tay nắm lấy quạt xếp, lưu loát tùy ý chỉ về một hướng, thản nhiên nói: "Chính là nàng."
Đám người vội vàng nhìn về hướng hắn chỉ!
Quạt xếp lụa vàng mỏng như cánh ve, gập lại chỉ còn một đường dài hẹp, cây quạt đột nhiên chỉ tấm bảng gỗ chỉ có hai chữ.
Khương Lê!
Cơ Hành chọn Khương Lê.
Lòng Kinh Hồng tiên tử như được buông lỏng, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cầm bạc của Quý Thục Nhiên nàng cũng đã cố gắng giúp Khương Ấu Giao, thế nhưng đây là chính lời của Túc Quốc Công, nàng không thể khống chế được. Mà Khương Lê quả thực là xứng đáng.
Tiêu Đức Âm vẫn cố chấp nói: "Quốc Công gia chớ có đùa, thi cử không phải việc nhỏ......." tất cả lời nàng muốn nói đều nuốt lại vào trong, đơn giản là vì Cơ Hành đang liếc nhìn nàng.
Cái nhìn lạnh lùng kia như hàm chứa sự mỉa mai, giống như hiểu rõ bí mật từ đáy lòng nàng, làm nàng trong nháy mắt như rớt vào hầm băng, không nói nên lời.
Miên Câu quyết định thật nhanh, vung bút lên một cái, tại vị trí hạng nhất ngay trên bảng vàng viết xuống tên Khương Lê.
Mọi chuyện đều kết thúc!
Tiêu Đức Âm bất lực nhìn Khương Lê chiếm lấy vị trí đầu trên bảng vàng, không còn khả năng thay đổi gì nữa, Túc Quốc Công - Cơ Hành thế mà khẽ cười một tiếng, đứng dậy, giống như không muốn ở lại, mà muốn rời đi.
Trước khi rời đi, ánh mắt như có như không nhìn về phía Khương Lê.
Khương Lê cũng đang theo dõi Cơ Hành, còn đang nghĩ mục đích của Cơ Hành là gì, thình lình Cơ Hành lúc gần đi lại nhìn nàng một cái, trong lúc nhất thời làm nàng ngơ ngác, lúc này đã cảm nhận được người này thật xứng đáng với hai chữ "thất thường", thật là không hiểu được đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà hắn là đang chuẩn bị đi sao?
Còn đang ngạc nhiên, tiểu đồng cột khăn đỏ đã cầm bảng vàng đã viết xong, bắt đầu đọc từng hạng một.
Từ dưới lên trên, Liễu Nhứ được trung đẳng, Khương Ngọc Yến cùng Khương Ngọc Nga kém một chút, Mạnh Hồng Cẩm ngược lại được hạng sáu, càng lên trên, Khương Ấu Dao lại càng gấp.
Nàng có thể được hạng nhất không?
Tiểu đồng khăn đỏ đọc tên nàng: Khương Ấu Dao, hạng nhì."
Khương Ấu Dao chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào trên đất, may mà có Quý Thục Nhiên đỡ lấy nàng. Chờ sau khi đứng vững, toàn thân khẽ run, tuyệt vọng chờ tiểu đồng kia nói ra cái tên kế tiếp, trong lòng liều mạng gào thét tuyệt đối không thế được.
Nhưng sau đó nàng đã nhận được kết quả không như mong muốn.
"Hạng nhất, Khương Lê!"
Hai chữ dứt khoát, đập nát hết tất cả ảo tưởng của Khương Ấu Dao, giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Khương Ấu Dao. Đồng thời bị đâm đến bị thương còn có Mạnh Hồng Cẩm.
Mạnh Hồng Cẩm lắc đầu, hung hăng dùng sức nhéo mình một cái, dường như muốn phân biệt tất cả mọi chuyện bây giờ là mơ hay thực, trên tay truyền đến cảm giác đau rõ ràng, như nhắc nhở nàng tất cả đều là sự thật.
Sau ba môn, lại thăng thêm một môn, Khương Lê đã bốn lần đứng nhất.
Cứ tiếp tục thế này, mình sẽ thua trong vụ đánh cược, phải đứng trước cổng Quốc Tử Giám, biến thành trò cười của toàn bộ thành Yến Kinh.
Bản thân đã định là sẽ thua rồi!
Trong lúc nhất thời, trong đầu Mạnh Hồng Cẩm chỉ có ý nghĩ này.
Diệp Thế Kiệt ở xa xa nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Khương Lê đứng nhất, hắn vừa cảm thấy không tin nổi lại cảm thấy chuyện này là điều đương nhiên, chính hắn cũng không phát hiện, vào thời điểm khi nghe được Khương Lê hạng nhất, khóe miệng của hắn nở một nụ cười.
Cuối cùng là đã thắng.
Liễu Nhứ luôn miệng chúc mừng, nụ cười của Khương Lê cũng rất dịu dàng, cũng không có bao nhiêu vui mừng. Trên thực thế, nàng mang kiến thức đã học ra tham gia kỳ thi Minh Nghĩa Đường, là đang bắt nạt những học sinh trẻ tuổi này. Chẳng qua, nhìn trên sân kiểm tra sôi trào tiếng người, lòng Khương Lê cũng có chút cao hứng.
Một trận chiến này, coi như đã làm nàng nổi danh một chút.
Khương Lê lại quay đầu, muốn tìm Cơ Hành, chỉ thấy được bóng lưng áo đỏ trước cổng sân kiểm tra, dần dần biến mất trong ánh nắng của buổi chiều tà.
Quên đi, Khương Lê thầm nghĩ, có lẽ là bản thân nhạy cảm, Túc Quốc Công với Khương gia cũng không có liên quan, sao lại có thể chú ý tới một nữ tử trẻ như mình, đơn giản chỉ là vừa khéo gặp qua, cảm thấy mới lạ nhìn mà thôi, giống như hắn đang xem một con hát đang học một vở hí kịch mới mà thôi.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Khương Lê liền trở lại bình thường.
Liễu Nhứ so với mình còn kích động hơn, nói: "Khương Lê, ngươi là hạng nhất, ngươi có nghe không?"
"Ta nghe được rồi." Khương Lê cười nói.
"Nhìn ngươi sao lại không thấy xúc động gì thế?" Liễu Nhứ có chút hoài nghi, "Chẳng lẽ ngươi không vui mừng?"
"Sao ta lại không vui mừng chứ?" Khương Lê nói: "Chỉ là nghĩ đến kế tiếp còn có ngự xạ, trong lòng cảm thấy lo lắng mà thôi."
"Đúng nha!" Liễu Nhứ cũng nghĩ đến, "Ngự với xạ hai môn này, ngoại trừ những nữ nhi con nhà tướng thì các cô nương trong học đường chúng ta phần lớn đều yếu. Ngươi............biết không?" Nàng thận trọng hỏi Khương Lê. Nếu là lúc trước, Liễu Nhứ ắt hẳn không chút do dự mà nghĩ Khương Lê chắc chắn sẽ không biết. Nhưng vì đã trải qua nhiều lần trước đó, Liễu Nhứ cũng không biết được Khương Lê là biết hay không, lúc nào Khương Lê cũng làm ra những chuyện ngoài dự liệu, để cho người ta nghi ngờ nàng đến tột cùng là có cái gì không biết làm không. Ví như ba môn thư, số, lễ, ví như có thể phân biệt được đồ thật, giả, cũng như là có thể đàn được《Hồ Gia Thập Bát Phách》mà trước đây chưa ai đàn qua.
Khương Lê mơ hồ nói: "Biết một chút."
Cho dù chỉ là "biết một chút" Liễu Nhứ cũng bị câu trả lời này làm cho kinh sợ, suýt nữa hét lớn "Ngươi quả nhiên là biết."
"Được rồi." Khương Lê cười cười nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát cả, ta chỉ ứng phó với kỳ thi mà thôi, chắc là hôm nay vận khí tốt, không biết ngự xạ có còn vận khí tốt như này không." Nàng vừa nói chuyện với Liễu Nhứ, vừa đi đến vị trí của Khương gia.
Khương Nguyên Bách nhìn thấy tiểu nhi nữ Khương Ấu Dao có bộ dạng thất hồn lạc phách, trong lòng cảm thấy khó chịu, lại thấy đại nhi tử đi về hướng này, liền lộ ra biểu cảm phức tạp. Khương Lê ở am ni cô tám năm, không người dạy nàng cũng có thể trổ mã thành như vậy, cái này giống như chứng minh bản thân Khương Lê so với Khương Ấu Dao còn thông minh hơn, nhưng nữ nhi tài trí này cứ vậy mà bị chậm trễ.
Một mặt Khương Nguyên Bách cảm thấy áy náy vì những năm qua không làm gì cho Khương Lê, mặt khác lại không cách nào quên tám năm trước Khương Lê đã phạm sai với Quý Thục Nhiên. Mặc dù biết sai có thể sửa, nhưng sự tổn thương đã hình thành, dù là dùng biện pháp bù đắp cũng sẽ còn vết thương, đối với Khương Lê là thế, đối với ông cũng là như vậy.
Khương Lê xem nhẹ ánh mắt phức tạp của Khương Nguyên Bách, đón nhận ý cười thân thiện của Lư thị, Lư thị nói: "Lê nha đầu thực sự giỏi, mới vừa vào Minh Nghĩa Đường không bao lâu, là được hạng nhất. Ta biết được nhiều năm ở Minh Nghĩa Đường chỉ có Lê nha đầu là lợi hại nhất, người khác không thể làm được thế mà Lê nha đầu ngươi chỉ một lần đã có thể làm được."
Việc khen ngợi Khương Lê, cũng là đang âm thầm đạp cho Khương Ấu Dao một cước. Ý nói Khương Lê có thể làm được chuyện mà Khương Ấu Dao không thể làm được, Khương Ấu Dao không thể sánh bằng Khương Lê.
Khương Ấu Dao nghe vậy, trong lòng càng oán hận hơn, sắc mặt càng thêm phần ủy khuất, nhìn hết sức đáng thương.
Khương Nguyên Bách ho hai tiếng, không đành lòng nhìn tiểu nữ nhi khổ sở trong lòng, liền nói: "Ấu Dao cũng không tệ."
Quý Thục Nhiên ngược lại còn nói: "Tuổi Ấu Dao vẫn còn nhỏ, không bằng sự tinh thông của Lê nhi. Lê nhi hôm nay thật sự đã làm cho chúng ta mở mang tầm mắt." nàng cười nhìn về phía Khương Lê: "Sau này Ấu Dao phải học hỏi từ Lê nhi nhiều hơn."
Bộ dạng rộng lượng này làm Khương Lê cũng phải nể phục, Quý Thục Nhiên này còn có thể co được dãn được. Thế nhưng để nàng chỉ dạy Khương Ấu Dao, chưa nói đến chính nàng có nguyện ý hay không, chỉ sợ Khương Ấu Dao cũng không muốn. Huống hồ Khương Lê cũng không cho rằng, Khương Ấu Dao sẽ cảm thấy nàng hơn Kinh Hồng tiên tử.
Trên mặt vẫn phải tỏ ra thật tốt, Khương Lê cười trả lời: "Đều là mẫu thân dạy tốt."
Khương Ngọc Nga ở một bên nhìn, trong lòng cười nhạo, bây giờ còn diễn vẻ hiền hành hiếu thảo, ai biết được mỗi người đang có ý đồ riêng gì chứ, Quý Thục Nhiên diễn trò, Khương Lê cũng sẽ đóng kịch, trong lòng Khương Ngọc Nga dần dần bắt đầu phòng bị Khương Lê.
"Ngày mai còn có ngự xạ." Khương lão phu nhân nói: "Lê nha đầu, ngươi biết không?"
Ngự, xạ, vốn là cưỡi ngựa cùng bắn tên, kỳ thi năm nay đã đem hai môn nhập lại thành một, là trên đường cưỡi ngựa sẽ bắn tên, cũng tương đương với kỵ xạ. Bởi vì cách đây vài năm người Đột Quyết xâm phạm, người Đột Quyết đến từ thảo nguyên, am hiểu kỵ xạ, trong quân liền bắt đầu thao luyện kỵ xạ. Minh Nghĩa Đường cũng noi theo trong quân, để các nữ tử thi cưỡi ngựa với bắn cung tên hợp lại là một, mượn kỹ thuật kỵ xạ kiểm tra đồng thời hai môn, coi như làm một nhưng lại được hai.
"Biết một chút." Khương Lê nói.
Khương Ấu Dao cũng Khương Ngọc Nga trong lòng như rơi xuống, nhìn Khương Lê, sao cái này nàng ta cũng biết?
Chẳng lẽ bên trong núi Thanh Thành còn có một Minh Nghĩa Đường khác, ngự xạ đều dạy sao?
Khương Nguyên Bách cũng rất kinh ngạc, hỏi: "Ngươi học được ở đâu?"
"Ở am ni cô từng có khách tới dâng hương tặng cho một con ngựa, con lúc nuôi ngựa nhất thời hiếu kỳ, đã vụng trộm cưỡi qua, con ngựa kia tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, cũng không khó khống chế." Khương Lê nói: "Còn về bắn cung, con với Đồng Nhi từng ở trong rừng lấy cành cây làm cung tên, bắn chim ăn để no bụng."
Trong lòng Đồng Nhi nghi ngờ, chuyện này lúc nào sao nàng không biết? Nhưng vẫn gật đầu phụ họa theo Khương Lê, mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói dối theo chủ tử.
Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách nghe được những lời này trong lòng rất không thoải mái, nuôi ngựa, bắn chim, để no bụng, nếu không biết còn tưởng rằng đây là hoạt động của nhà nghèo khổ ở nông thôn nào đó, nào nghĩ đến đây là tiểu thư nhà thủ phụ, những năm qua, không biết được Khương Lê đã trải qua bao nhiêu khổ cực.
Khương Nguyên Bách là một người dễ bị thuyết phục, cũng dễ mềm lòng, nhất là đối với người nhà của mình, lúc này cảm thấy cực kỳ hối hận với cách làm ban đầu của mình.
Quý Thục Nhiên trong lòng thầm hận, Khương Lê dám ở ngay trước mặt mình tố cáo, tuổi còn quá trẻ, lại thủ đoạn như vậy, nếu không tìm ra biện pháp ngăn cản nàng ta thì phải làm sao? Không biết trong tương lai ở Khương phủ bản thân sẽ có bao nhiêu phiền phức nữa.
Không thể để lại Khương Lê, Quý Thục Nhiên nghĩ thầm, nhưng dùng biện pháp thông thường cũng không được.
Đang lúc trong lòng Quý Thục Nhiên suy nghĩ, đột nhiên phát giác được cái gì, tình cờ nhìn thoáng ra, lại kinh ngạc.
Cách đó không xa, Mạnh Hồng Cẩm đứng ở trong đám người, trực tiếp nhìn thẳng vào Khương Lê, tuy ngắn ngủi, mơ hồ, nhưng trong ánh mắt là đang âm trầm tính toán, lọt vào tầm mắt của Quý Thục Nhiên.
Quý Thục Nhiên trước tiên là có chút ngờ vực, nhưng lập tức bừng tỉnh, cảm thấy chắc chắn nên đã thoải mái hơn. Nàng mỉm cười nhìn Khương Lê, u ám trong nháy mắt được quét sạch, thậm chí còn lấy lòng Khương Nguyên Bách nói: "Những năm tháng qua Lê nha đầu thực sự đã chịu khổ rồi, bây giờ con đã về nhà, những ngày kia đều đã qua, sau này chỉ có thể càng ngày càng tốt hơn."
Khương Nguyên Bách rất hài lòng với sự chu đáo của Quý Thục Nhiên, nhưng Khương Lê nghe được lời này, lập tức cảnh giác.
Đã xảy ra biến hóa gì? Quý Thục Nhiên đột nhiên lại thoải mái hơn.
Là có gì đã thay đổi?