Nếu nói Kinh Hồng tiên tử là tiên tử hạ phàm, thanh khiết bất khả xâm phạm, thì Túc Quốc Công lại giống như một đóa hoa nở rộ [1] khoác lên mình sự lộng lẫy, cao quý, lặng lẽ di chuyển trong đêm tối [2] yêu mị mê người, câu dẫn hồn phách trong nháy mắt.
[1] tùng gian u dạ (丛间幽夜): được dùng để miêu tả hình ảnh trong một đêm tối yên bình, khi hoa nở rực rỡ tạo nên một cảm giác thần tiên.
[2] cẩm y dạ hành (锦衣夜行): có nghĩa là đi bộ trong đêm với trang phục lộng lẫy. Thường được sử dụng để miêu tả việc một người có danh tiếng, tài học, cao quý, nhưng không muốn không khai, khoe khoang trước mặt mọi người.
Người trẻ tuổi áo đỏ xuất hiện ở sân kiểm tra, trong nháy mắt liền thu hút sự chú ý của mọi người. Khuôn mặt xinh đẹp, không tì vết như ẩn chứa ma lực làm mọi người si mê, mà ánh mắt hắn như cười như không, cùng với khóe môi khẽ nhếch lên như cười nhạt càng thêm phần gian ác. Đây là một thanh niên mê người, ngay cả nốt ruồi son ở khóe mắt cũng quyến rũ, yêu dã như hình thêu phượng hoàng đen trên áo, khiến người ta si mê, chói mắt."
Hắn bước đi nhàn nhã, trong sân kiểm tra đi lại với tư thái thanh nhã lại lười biếng, giống như đang ở trong đình ngắm trăng, thế nhưng lại làm toàn bộ đám người trong sân kiểm tra không thể giữ vững được vẻ đứng đắn của mình, ngay cả tiên tử cao quý, thanh khiết đi phía trước cũng có vẻ như đang giả vờ.
Đúng là vẻ đẹp trời cho, trong lòng Khương Lê thầm than, nàng đã gặp qua nam tử đẹp mắt, Thẩm Ngọc Dung, Tiết Chiêu, thậm chí Khương Cảnh Duệ, Diệp Thế Kiệt, nhưng so với vẻ đẹp của Cơ Hành thì là một khoảng cách vô cùng lớn không thể sánh được, nếu như không tận mắt nhìn thấy, thì sẽ rất khó tin trên đời sẽ có một nam tử hay là một người có thể đẹp đến như vậy.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn, Mạnh Hồng Cẩm cùng Khương Ấu Dao ở xa cũng nhìn chằm chằm Cơ Hành, không muốn rời mắt đi. Đám người tựa hồ cũng đã quên, Cơ Hành là một tên điên vui buồn thất thường, xem như hắn là mỹ nhân, thì cũng là mỹ nhân có độc, nắng mưa thất thường, vẫn là bớt trêu chọc tới là tốt nhất,
Cơ Hành không để ý chút nào tới những ánh mắt của người khác, cứ đi theo sau Kinh Hồng tiên tử tới vị trí giám khảo, ngồi xuống. Bây giờ, tính cả Tiêu Đức Âm ở đây, tổng cộng có năm vị giám khảo.
Tiêu Đức Âm bởi vì là tiên sinh của Minh Nghĩa Đường, nên đương nhiên có mặt ở đây, Nhìn thấy Miên Câu cũng đã tới, hắn là nhạc sư cung đình của Bắc Yên hiện nay, chuyên tấu nhạc cho hoàng thượng, phi tần, hắn mặc một bộ vải thô, trông rất vui vẻ, có phong thái của một ẩn sĩ. Còn có một nam tử trung niên gầy gò, đây là Sư Duyên, là nhạc quan có chức vị cao nhất hiện nay, chưởng quản lễ nhạc, trông có chút ngạo mạn.
Mấy vị này, hoặc là cầm sư, nhạc quan hoặc là người dạy đàn, đều là những người liên quan tới "cầm nhạc", duy chỉ có Cơ Hành trong này là không thích hợp. Thân phận của hắn là vương tước chân chính, cùng với những người khác không thể so sánh nổi, chỉ nghe nói hắn thích nghe hí kịch, lại không biết cũng nghe đàn, hơn nữa nghe đàn khác với biết đánh đàn. Hắn thậm chí có thể gọi là người ngoài cuộc, muốn một người ngoài nghề tới đánh giá cuộc thi, nghe như trò đùa trẻ con vậy.
Nhưng dù có ai trong lòng nghĩ gì, cũng sẽ không thể hiện ra ngoài. Cũng không biết là sợ chọc giận Cơ Hành, hay là đã bị dung mạo của hắn mê hoặc.
Hôm nay Khương Lê có thể thấy được những người bản thân biết hoặc không quen biết, tất cả đều đang tụ lại ở đây, nàng còn có thể nhìn thấy Chu Ngạn Bang, ánh mắt trong lúc vô tình chạm vào ánh nhìn của Chu Ngạn Bang, mắt Chu Ngạn Bang lập tức sáng lên, khiến Khương Ấu Dao nhìn Khương Lê với ánh mắt hung ác như muốn xé xác nàng.
Kỳ thi cũng sắp bắt đầu.
Trên cánh tay của tiểu đồng cột một chiếc khăn đỏ, bắt đầu thông báo thứ tự của mọi người, Khương Lê chỉ chọn những người mình quen biết mà nhớ kỹ, Mạnh Hồng Cẩm là thứ tám, Khương Ấu Dao là mười hai, Khương Lê là mười ba, Liễu Nhứ là mười tám, Khương Ngọc Yến hai mươi, Khương Ngọc Nga hai mươi lăm.
Vì mọi người không còn nhiều thời gian, nên không có dư thừa thêm trình tự nào nữa, rất nhanh đã lần lượt lên sân.
Các quý nữ của Minh Nghĩa Đường đã có thể vào Minh Nghĩa Đường tất nhiên đều là xuất sắc, cho dù là bình thường thế nào thì so với người bình thường cũng đã gọi là tốt.
Khương Nghe tai nghe tiếng đàn, nhưng tâm trí cũng không ở chỗ này. Trong lòng nàng suy nghĩ, bây giờ Thẩm Ngọc Dung cùng Vĩnh Ninh công chúa đại khái là càng ngày càng quấn quýt, si mê. Vĩnh Ninh công chúa cùng Thành Vương là huynh muội, tất nhiên Vĩnh Ninh công chúa sẽ muốn giới thiệu Thẩm Ngọc Dung với Thành Vương. Nếu như Khương Lê đoán không nhầm, sau này Thẩm Ngọc Dung sẽ là người của Thành Vương là chuyện chắc chắn.
Thành Vương có thế lực, Thẩm Ngọc Dung cũng có chút đầu óc, có thể được Thành Vương đối đãi ưu ái, bây giờ Thẩm Ngọc Dung là Trung Thư xá lang, còn được Hồng Hiếu Đế coi trọng, nếu được Thành Vương trợ giúp, chẳng phải sau này địa vị sẽ cao hơn sao? Lúc đó muốn đối phó với Thẩm Ngọc Dung sẽ càng khó hơn.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, Thành Vương bây giờ cùng Hữu tướng quan hệ tốt, Hữu tướng - Lý Trọng Nam vừa hay là đối thủ một mất một còn của Khương Nguyên Bách. Theo đó, Khương gia cùng Thành Vương cũng không đi chung đường, nếu như lợi dụng Khương gia để đối phó với Thành Vương chung phe với Thẩm Ngọc Dung, thì mọi chuyện đều sẽ hợp lý.
Mượn gia thế của Khương gia, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho nàng rất nhiều.
Chỉ là muốn dựa vào gia thế như nào, phải suy nghĩ cho thật tốt.
Trong lòng đắn đo những thứ này, lại không cảm thấy thời gian trôi qua chậm, chớp mắt bảy quý nữ đã thi xong, đã đến phiên Mạnh Hồng Cẩm.
Liễu Nhứ bảo Khương Lê tập trung nhìn, chỉ thấy Mạnh Hồng Cẩm lên kiểm tra.
Hôm nay Mạnh Hồng Cẩm so với trước bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng có thể vì cầm nhạc vốn không phải sở trường của nàng. Nàng ngồi xuống, lấy đàn ra, đốt hương, rửa tay, đánh một khúc《Tiêu Tương Thủy Vân》.
《Tiêu Tương Thủy Vân》thể hiện tâm trạng của nam du khách khi nhìn thấy cảnh mây nước cuồn cuộn trên đường đi về phía nam, khơi dậy tình yêu sâu sắc trong lòng về giang sơn, đất nước, cùng với những suy tư về một cuộc sống bất ổn và khao khát tìm kiếm một cuộc sống bình yên, ẩn dật.
Coi trọng tán âm [1], ngâm nhiều. Khương Lê nghe cảm thấy khúc 《Tiêu Tương Thủy Vân》của Mạnh Hồng Cẩm mềm mại, không giống như nam du khách mà giống với tiểu thư tới ngắm trăng.
[1] Tán âm (散音): Là âm thanh của đàn cổ khi bạn không nhấn phím bên tay trái chỉ sử dụng tay phải để đánh ra âm thanh của dây, đây là âm thanh sâu sắc, mạnh mẽ.
Tuy rằng không thể hiện được tâm tình của người sáng tác, nhưng kỹ thuật cũng rất thuần thục. Chẳng qua chỉ học được cách đánh đàn, chứ không chú trọng vào cảm xúc khi đánh đàn, Mạnh Hồng Cẩm xem như cũng đã cố gắng, nhưng thành thực mà nói thì là không có thiên phú chơi đàn.
Quả nhiên khi Mạnh Hồng Cẩm đàn xong, ngoài một vài vị công tử không biết gì khen ngợi ra thì năm vị giám khảo trên mặt cũng không biểu lộ cái gì. Cơ Hành thậm chí còn lơ đãng, đùa nghịch với chiếc quạt xếp trong tay, không ngừng đóng mở, khuôn mặt diễm lệ, yêu kiều.
"Mạnh Hồng Cẩm đánh cũng được" Liễu Nhứ thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy cũng dễ cho ngươi hơn."
Ba môn đầu của Khương Lê là đứng đầu, chỉ cần ba môn sau không hạng chót, thì sẽ không bị đuổi khỏi Minh Nghĩa Đường, cũng không cần quỳ xuống xin lỗi Mạnh Hồng Cẩm. Nhưng kể cả như vậy, nếu như ba môn sau quá kém, thì khả năng thắng cũng có thể bị lật ngược.
Ít nhất Mạnh Hồng Cẩm không "kinh diễm tứ phía", Khương Lê có thể yên tâm một chút.
"Chỉ là người muội muội kia của ngươi không đơn giản." Liễu Nhứ nói: "Ta thấy nàng ta trông tự tin như đã có kế hoạch, lần này ước chừng là có chỗ ỷ lại, ngươi lại vừa khéo ở ngay sau nàng ta......."
Thật là không may.
Dù đáng tiếc, nhưng điều gì tới cũng phải tới. Sau Mạnh Hồng Cẩm, lại tới ba người khác, rất nhanh, đã đến thời điểm Khương Ấu Dao lên sân.
Nàng ta tiến lên, còn cố ý đi đến trước mặt Khương Lê, cười nói: "Nhị tỷ, ta đi trước." Nghe như là một người muội muội khiêm tốn, lễ phép chỉ đang nói chuyện cùng tỷ tỷ, nhưng thật ra trong lời nói là sự khiêu khích, Khương Lê cũng không quan tâm.
Nàng cũng cười theo nói: "Chúc may mắn,"