Đích Gả Thiên Kim

Chương 58: Sẵn Lòng




Nếu Khương Lê kiểm tra không đứng hạng chót Mạnh Hồng Cẩm phải quỳ xuống nói xin lỗi Khương Lê.
Nếu Khương Lê kiểm tra so với Mạnh Hồng Cẩm còn xuất sắc hơn, Mạnh Hồng Cẩm phải ở trước cổng Quốc Tử Giám quỳ xuống nói xin lỗi Khương Lê.
Nếu Khương Lê không chỉ so với Mạnh Hồng Cẩm xuất sắc hơn, mà còn so với toàn bộ nữ sinh ở Minh Nghĩa Đường xuất sắc hơn, Mạnh Hồng Cẩm phải ở trước cổng Quốc Tử Giám chịu đòn nhận tội, quỳ xuống nói xin lỗi Khương Lê.
Ba điều kiện, một cái so với một cái làm người ta giật mình, ba lần cược, một cái so với một cái làm người ta lạnh người!
Minh Nghĩa Đường lâm vào yên tĩnh đáng sợ, không chỉ có Mạnh Hồng Cẩm chết lặng, mà cả đám người Khương Ấu Dao, thậm chí Tơ Liễu cũng ngây dại, không ai nói chuyện, cũng không ai có thể lên tiếng.
Một lát sau, Mạnh Hồng Cẩm lấy lại tinh thần, hổn hển nói: "Khương Lê, ngươi thật to gan!"
"Lá gan của ta luôn luôn rất lớn," Khương Lê cười nhạt, "Cũng không biết Mạnh tiểu thư can đảm đến mức nào? Mới vừa rồi nhìn còn rất lớn, hiện tại thì... Lần cược này, ngươi có thể đảm nhận nổi không?
Mạnh Hồng Cẩm cắn răng không lên tiếng, Khương Lê nói rất bình thản như không, lần cược đáng sợ như vậy, lời nàng không một chút dao động, dường như đây chỉ là một trò chơi đơn thuần. Lại không biết vụ đánh cược của các nàng kinh hãi thế tục ra sao, một khi có người thắng, bên thua sẽ bị sỉ nhục khắp thành Yến Kinh, thậm chí ngay cả gia tộc cũng phải nhục nhã.
Khương Lê thậm chí còn nói tới Quốc Tử Giám...
Học sinh ở Quốc Tử Giám đều là thanh niên tài tuấn trong thành Yến kinh, trong đó không thiếu con em quan gia, quý tộc, nói không chừng sau này phu quân của thiên kim tiểu thư các nàng là chọn từ trong đám người này. Ở trước Quốc Tử Giám mất mặt, chính là mất mặt trước mặt hôn phu tương lai của mình, sau này sẽ có lang quân nào sẽ cưới một nữ tử đã trở thành trò hề như vậy, tâm tư Khương Lê thật sự ác độc.
Mạnh Hồng Cẩm chỉ cảm thấy từng trận rét lạnh trong lòng.
"Cược thì cược!" Đứng sau lưng Mạnh Hồng Cẩm có một cô nương vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn khinh thường nói: "Hồng Cẩm tỷ tỷ mau đồng ý nàng ta đi, Khương nhị tiểu thư rất tự tin, có thể có phần tự tin quá mức."
Liễu Nhứ cũng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Khương Lê ánh mắt vô cùng nôn nóng.
Mạnh Hồng Cẩm lúc này mới nhớ tới, nàng đưa ra vụ cược như vậy, đương nhiên là bởi vì nàng ngay từ đầu không nghĩ tới mình sẽ thất bại. Một người ở am ni cô tám năm, cho dù ở am ni cô có kinh thư, có thể dạy nàng tập viết, đọc sách, nhận mặt chữ thì so với lục nghệ cũng không giống nhau. Thư, số, ngự, bắn, nhạc, lễ, mỗi một hạng đều phải trải qua thời gian dài tập luyện, chưa kể đối với Khương Lê, chỉ sợ lục nghệ cũng là lần đầu tiên tiếp xúc, trong thời gian ngắn như vậy, muốn hiểu được cơ bản là rất khó khăn, mà các cô nương ở Minh Nghĩa Đường học mấy năm hơn, nếu như thật sự thất bại trước Khương Lê, đó mới là kỳ lạ.
Khương Lê nhất định hạng chót, nàng dám đặt cược như kia, nhất định là tự đào hố chôn mình.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hồng Cẩm nở một nụ cười, nói: "Nếu Khương nhị tiểu thư có hứng thú cũng như có dũng khí, ta đương nhiên sẽ sẵn lòng đi tới cùng, Nói được thì làm được, hôm nay tất cả bọn tỷ muội Minh Nghĩa Đường đều chứng kiến, chờ có kết quả kiểm tra, Khương nhị tiểu thư cũng đừng ỷ vào mình là tiểu thư nhà thủ phụ mà nói không tính toán gì hết đấy."
"Ta sẽ không," Khương Lê cười cười: "Chỉ mong ngươi cũng sẽ không."
Vẻ mặt nàng thản nhiên, không lo không sợ, ở trong mắt Mạnh Hồng Cẩm nhìn thấy vô cùng chói mắt, lúc này hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Đoàn người đều tốp năm tốp ba tản đi, nhìn Khương Lê bằng ánh mắt có khinh bỉ cũng có thương hại, dường như đã sớm thấy được kết cục nhục nhã của nàng. Khương Ấu Dao đi tới, nhìn Khương Lê nói: "Nhị tỷ, ngươi cần gì phải cùng Mạnh tiểu thư tranh đua cao thấp, Hồng Cẩm trước nay kiểm tra ở Minh Nghĩa Đường cũng là đứng thứ ba, ngươi lần này cũng nàng cứng đối cứng, thật sự không phải hành động sáng suốt."
Khương Lê nhìn nàng, nói: "Theo ý tứ của tam muội thì ta bây giờ phải tìm Mạnh Hồng Cẩn, để nàng ta hủy bỏ vụ đánh cược?"
Khương Ấu Dao nghiêm mặt một chút, vội mở miệng: "Thế nhưng tất cả mọi người ở Minh Nghĩa Đường đều đã chứng kiến, nhị tỷ ngươi mà hủy bỏ vụ đánh cược, người khác sẽ cho rằng ngươi không thể chấp nhận thất bại, liên lụy đến toàn bộ danh tiếng Khương gia chúng ta."
Khương Lê nói: "Một khi đã như vậy, vụ đánh cược này không thể hủy bỏ, tam muội cũng không cần vì ta mà lo lắng, con người của ta, vận khí luôn luôn rất tốt, ngộ nhỡ lần này vận khí cũng tốt, vừa vặn liền thắng thì sao?"
Khương Ấu Dao cười cười: "Vậy thì vô cùng tốt." Ngữ khí lại rất không tin.
Sau khi Khương Ấu Dao rời đi, Liễu Nhứ đi lên phía trước, nhìn bóng lưng Khương Ấu Dao khinh bỉ nói: "Tam muội này của ngươi, rõ ràng đang bỏ đá xuống giếng, chờ xem ngươi bị chê cười."
"Thật ngu ngốc." Khương Lê cười cười, Khương Ấu Dao một lòng muốn thấy mình danh dự mất sạch, nhưng lại không ngẫm lại xem, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, nếu thật sự thua, phải thực hiện giao ước quỳ xuống xin lỗi Mạnh Hồng Cẩm, thì toàn bộ Khương phủ sẽ mất mặt, thân là tiểu thư Khương phủ, làm sao Khương Ấu Dao có thể một mình trốn thoát?
Khương Ấu Dao không hiểu đạo lý này, có lẽ mặc dù có hiểu, cũng tình nguyện để bản thân bị tổn hại chỉ vì muốn Khương Lê bị xấu mặt, giống như Vân Song đối với Hương Xảo ngày đó.
"Đều là tại ta." Liễu Nhứ áy náy nhìn Khương Lê, "Ta vừa rồi bị các nàng khích tướng, nếu không phải vì ta, ngươi vốn không cần làm như vậy."
"Cũng không phải vì ngươi." Khương Lê trấn an nàng, "Các nàng có tâm xoi mói, cho dù không là chuyện này, thì cũng sẽ bị các nàng kiếm cớ chuyện sau, không bằng mượn lần này. Nào lại có đạo lý lúc nào cũng phải đề phòng như vậy, không bằng mượn lần này làm sạch sẽ một lần.
"Thế nhưng ngươi bây giờ cần phải làm sao bây giờ?" Liễu Nhứ nói: "
Nhưng là ngươi hiện tại phải làm làm sao bây giờ?" Tơ Liễu nói: "Ta nghĩ ngươi đã dám đặt cược, hẳn là có mấy phần năng lực. Thế nhưng lục nghệ ở Minh Nghĩa Đường vốn rất khó, không gạt ngươi, hàng năm ta kiểm tra đều có một hai môn bị rớt, còn ngươi vừa mới trở về Yến Kinh."
"Kỳ thật ta đã nhìn qua là không quên." Khương Lê nháy mắt với nàng
Liễu Nhứ sửng sốt, thiếu chút nữa hét ra tiếng: "Thật sự?"
"Đương nhiên là giả." Khương Lê cười vỗ vỗ vai nàng, "Bất quá ta cũng không tệ như bọn họ nghĩ đâu. Không cần lo lắng cho ta, ngươi cứ ôn tập thật tốt đi, chỉ cần chờ kết quả có, thì ngày đó Mạnh Hồng Cẩm sẽ phải quỳ gối trước cổng Quốc Tử Giám miệng nói xin lỗi."
Liễu Nhứ còn muốn nói điều gì, Khương Lê đã chuyển đề tài. Tuy rằng trong lòng lo lắng vô cùng, nhưng xem đáng vẻ mỉm cười của Khương Lê, không biết vì sao, Liễu Nhứ lại cảm thấy an tâm, đối với Khương Lê là tin tưởng không nghi ngờ.
Có lẽ, nàng thật sự có biện pháp nào đó.
Khương Lê trong lòng cười nhạt, một lần thi cử mà thôi, bị Mạnh Hồng Cẩm khiêu khích, nên đúng là nàng có chút mất kiên nhẫn. Tuy nhiên, có một mục đích khác thu hút nàng, nếu đạt được hạng nhất, có thể tiến cung diện thánh nhận thưởng.
Dạ yến ở trong cung sẽ có các tân quý của triều đình, hôm đó, trung thư xá lang Thẩm Ngọc Dung cũng phải tới, còn có Vĩnh Ninh công chúa.
Nàng thật sự rất muốn gặp hai người này một lần, dù là cái gì cũng không thể làm, dù là bây giờ còn chưa thể chính tay đâm chết kẻ thù, nhưng dù có ngồi xa xa nhìn, thấy được mặt của bọn họ cũng tốt.
Bằng cách này, liền có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở án oan của Tiết gia, nợ máu của gia đình.
Không thể quên, không dám quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.