"Ngươi muốn làm quan?"
Diệp Thế Kiệt nhất thời yên lặng, Khương Lê nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt quá mức thuần khiết, thậm chí làm hắn sinh ra một loại ảo giác sạch sẽ rõ ràng, Diệp Thế Kiệt lập tức né tránh ánh mắt Khương Lê, từ trong mũi phát ra âm thanh, coi như là đáp lại.
Việc này vốn không cần nói với nàng, Khương Lê dù sao cũng từng xem họ là kẻ thù. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn không ngờ lại cảm thấy Khương Lê là người có thể tin tưởng.
"Sau kỳ thi của Quốc Tử Giám, nếu thành tích xuất sắc, có thể được nhận chức quan." Khương Lê nói: "Tuy nhiên ngươi từ Tương Dương tới làm quan, chẳng lẽ ngoại tổ mẫu mọi người sau này cũng sẽ chuyển tới sao?"
Diệp Thế Kiệt rất kinh ngạc, Khương Lê vậy mà có thể nghĩ đến việc này, hắn nói: "Sau khi ổn định ở đây, có lẽ sẽ chuyển tới."
"Chuyển đến có chỗ có lợi cũng có chỗ có hại" Khương Lê mang suy nghĩ trong lòng lưu loát nó: "Có thể ở kinh thành có chỗ đứng vững chắc, sau này Diệp gia cũng coi như có danh vọng. Diệp gia có một hai con cháu làm quan, Diệp gia có thể đảm bảo trăm năm không cần lo lắng. Tuy nhiên, một khi tới kinh thành sẽ có người ghen ghét, nhà họ Diệp cũng sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn."
Diệp Thế Kiệt kỳ quái nhìn nàng, nói: "Ngươi suy nghĩ thật sâu xa." Hắn biết Khương Lê vừa mới trở về Yến Kinh cách đây không lâu, lúc trước khi Khương Lê bị đưa đến am ni cô, Diệp phu nhân lo lắng đến phát bệnh, trong lòng hắn còn rất sung sướng, vì dù sao Khương Lê thật sự không có lương tâm.
Tám năm mới trở lại kinh thành, Khương Lê dường như lại hiểu rõ về thế lực ở trong kinh.
Khương Lê cười nói: "Ta dù sao cũng là người Yến Kinh."
Diệp Thế Kiệt khinh thường nói: "Người ở thành Yến Kinh nên cho mình giỏi hơn người khác sao? Buồn cười."
Biết thái độ thù địch của vị biểu ca này đối với mình không thể phút chốc biến mất, Khương Lê cũng không tức giận, chỉ là bỗng nghĩ tới cái gì, nói: "Muốn vào Quốc Tử Giám học phải được giới thiệu, Diệp gia cũng không có người làm quan trong triều, người làm sao vào được?"
Diệp Thế Kiệt nói: "Ngươi hỏi cái này cái gì?"
Khương Lê cảm thấy thái độ của Diệp Thế Kiệt có chút kỳ quái, liền hỏi: "Chỉ là tò mò."
"Là nhị thiếu gia Hữu tướng phủ giới thiệu ta vào" Diệp Thế Kiệt cuối cùng vẫn trả lời Liễu Khương Lê vấn đề này.
"Hữu tướng?" Khương Lê không hiểu, "Diệp gia cùng hữu tướng sao lại có quan hệ?"
Lại nói Hữu tướng đương triều với Khương Nguyên Bách là đối thủ một mất một còn. Mấy năm nay Hữu tướng - Lý Trọng Nam nổi lên, nhớ ngày đó, Lý Trọng Nam là do Khương Nguyên Bách đề bạt lên, về sau không biết tại sao, thế lực lớn dần. Gần như bây giờ vai vế có thể sánh ngang với Khương Nguyên Bách. Khương Nguyên Bách hối hận đã không kịp, đành phải cùng Lý Trọng Nam giằng co.
Bởi vậy, khi nghe nói Diệp Thế Kiệt nhắc tới Lý Trọng Nam, Khương Lê cảm thấy rất lạ.
"Con thứ hai của Lý Trọng Nam - Lý Liêm từng đến vùng lân cận của Tương Dương thăm người thân, bị người khác tính kế dính líu vào một vụ kiện cáo, ta tình cờ ngang qua, thuận tay cứu hắn. Về sau hắn biết được ta là người Diệp gia, đã đề nghị giới thiệu ta vào Quốc Tử Giám học."
Có thể vào học ở Quốc Tử Giám, chuyện này đối với Diệp gia như là một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Nếu Diệp Thế Kiệt có thể có được một chức quan nhờ vào Quốc Tử Giám học, thì việc này đối với Diệp gia có tầm quan trọng rất lớn, vì vậy Diệp Thế Kiệt đã sảng khoái đồng ý với đề nghị này.
Khương Lê nghe Diệp Thế Kiệt nói xong, nhưng trong lòng rất khó hiểu. Không nói đến những thứ khác thì có đúng là Lý Liêm cảm kích Diệp Thế Kiệt vì đã ra tay giúp đỡ nên mới quyết tâm giới thiệu Diệp Thế Kiệt không? Lý Liêm thật sự là người có ơn tất báo sao?
Khương Lê biết, khi Thẩm Ngọc Dung đậu trạng nguyên để thăng quan tiến chức thuận lợi, nên đã tốn công sức tìm hiểu tính tình các đồng liêu trong triều đình. Hữu tướng Lý Trọng Nam có hai con trai, đại nhi tử trong miệng mọi người là một thanh niên tài tuấn, ngược lại nhị nhi tử Lý Liên rõ ràng là một tay ăn chơi, tội ác chồng chất, một kẻ như vậy lại chơi trò trả ơn, Khương Lê theo bản năng liền cảm giác không ổn.
Chắc là vì cảm thấy không thích hợp nên càng nghĩa sâu xa hơn. Khương Lê đột nhiên lại nghĩ đến việc hôm qua Lưu Tử Mẫn tìm Diệp Thế Kiệt kiếm chuyện, Diệp Thế Kiệt chính là một trong những người bạn xấu của Lý Liêm, rất thân với Lý Liêm.
Lý Liêm nếu thật sự muốn báo đáp Diệp Thế Kiệt, thì sẽ nhắc đến tên Diệp Thế Kiệt với Lưu Tử Mẫn, Lưu Tử Mẫn biết mối quan hệ của Diệp Thế Kiệt với Lý Liêm thì sao lại tìm Diệp Thế Kiệt kiếm chuyện?
Trừ phi, Lý Liêm biết Lưu Tử Mẫn gây phiền phức cho Diệp Thế Kiệt, hơn nữa còn là ngầm đồng ý, thậm chí chính hắn là người chủ mưu.
Chỉ là Lý Liêm tại sao muốn làm như vậy?
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Khương Lê đã đoán được hết tất cả các khả năng.
Diệp Thế Kiệt không biết suy nghĩ trong lòng Khương Lê, thấy Khương Lê xuất thần, hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
"Biểu ca," Khương Lê nghiêm mặt nói: "Lý Liêm này là người tâm tư không đứng đắn, ở thành Yến Kinh danh tiếng cực kỳ tệ, nếu ngươi muốn trở thành quan, tốt nhất đừng dính líu tới hắn. Bằng không tương lai lại bị liên lụy, một mình ngươi thì cũng không sao, thế nhưng đối với Diệp gia là mất nhiều hơn được. [1]."
[1] từ gốc: lợi bất cập hại (得不偿失): Nghĩa là "lợi ích thu được không đủ để bù đắp cho tổn thất đã chịu." Thường được sử dụng để chỉ ra việc mất mát vượt xa giá trị của những gì chúng ta đạt được.
Diệp Thế Kiệt biểu cảm nghiêm túc một chút, hỏi Khương Lê: "Ngươi có phải biết gì rồi không?"
Thật là thiếu niên thông minh, Khương Lê thầm tán thưởng trong lòng, nhưng trước mắt nàng cũng không hiểu rõ được ý đồ của Lý Liêm, lại càng không muốn suy đoán lung tung. Đành phải uyển chuyển nhắc nhở: "Tạm thời cũng không biết, chỉ là ta thấy, với bản tính của Lý Liêm, nhất định không phải người có ơn sẽ báo đáp, bởi vậy việc ngươi được hắn giới thiệu vào Quốc Tử Giám, chưa hẳn là không có nguyên nhân khác. Diệp biểu ca, tương lai của Diệp gia đều là trách nhiệm của ngươi, nên mọi thứ đều phải thận trọng từ lời nói đến hành động, thậm chí loại người như Lý Liêm, cũng phải trách xa"
"Ngươi..."
Không đợi Diệp Thế Kiệt nói chuyện, Khương Lê lại nói: "Lưu Tử Mẫn với Lý Liêm là bạn tốt, hôm qua ngươi đã thấy được đức hạnh của Lưu Tử Mẫn, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ngươi tự nghĩ đi."
Diệp Thế Kiệt ánh mắt khẽ lay động, Khương Lê hiểu, hắn nghe ra được ẩn ý trong những lời này.
"Vậy còn ngươi?" Diệp Thế Kiệt hỏi: "Ngươi có ý đồ gì? Tuy rằng ngươi nói hôm qua chỉ là tình cờ, nhưng Diệp gia chúng ta là người làm ăn, coi trọng nhất là không nợ nần ai, ngươi đã giúp ta, vậy muốn ta trả lại cái gì? Muốn hòa giải với Diệp Gia?"
Đồng Nhi đứng một bên hầu hạ, nghe xong lời này, suýt không nhịn được mà nhào lên, biểu thiếu gia Diệp gia này nói chuyện thật khó nghe, cứ như thể Khương Lê là một thương nhân đầy tính toán vậy.
"Tại sao ta lại nhờ ngươi giúp ta nối lại tình xưa với Diệp gia?" Khương Lê cười cười không để ý, nhìn Diệp Thế Kiệt mở tay ra.
Diệp Thế Kiệt nhìn bàn tay như ngọc, trắng nõn non mềm đang đưa ra trước mặt mình, chẳng qua.......Diệp Thế Kiệt cũng nhìn thấy vết chai giữa các ngón tay của Khương Lê.
Diệp Thế Kiệt sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến Khương Lê từng ở am ni cô tới tám năm, tám năm trời, dù sao cũng là một tiểu cô nương, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở. Hắn từ trước đến nay nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, dù có ăn nói lợi hại thế nào thì vừa thấy thứ này, không tự chủ được mà mềm lòng.
Lại nghe Khương Lê không nhanh không chậm nói: "Nếu Diệp biểu ca nhất quyết nói ta có ý đồ, vậy ta cứ một mực không đòi hỏi gì hẳn là Diệp biểu ca sẽ thấy bất an, vậy thì ta xin lấy vậy."
"Lấy cái gì?" Diệp Thế Kiệt nhíu mi. 𝖳hử đọc truyệ𝒏 khô𝒏g quả𝒏g cáo tại [ 𝖳r𝗨𝙢𝖳 ruy𝖊𝒏.𝗏𝒏 ]
"Bạc đó!" Khương Lê thản nhiên nói: "Một trăm lượng bạc, việc làm ăn của Diệp gia các ngươi chắc cũng đã quen thuộc với câu, gọi là hoàn tất giao dịch, không còn nợ nần [2].
[2] từ gốc: Ngân hóa lưỡng cật (银货两讫): Thành ngữ này ám chỉ việc hai bên đã hoàn tất giao dịch và thanh toán số tiền, không còn nợ nần gì nữa.