Qua một đoạn thời gian, ánh sáng trên người Nepal như có như không, ma pháp hộ tráo trên người hắn cũng
vỡ tan. Song ngoài dự liệu của Tiếu Ân, hắn cũng không thi triển thêm ma pháp hộ tráo nữa mà tiếp tục
phi hành.
Tiếu Ân ngẩn ra, lập tức hiểu được ý của Nepal, nguyên Nepal cũng giống mình, muốn sử dụng lực lượng
tinh thần quý giá để dùng cho Phong Tường Thuật, như vậy có thể duy trì thời gian nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiếu Ân nổi lên một tia ấm ấp. Mặc dù trước kia không tiếp xúc nhiều với Nepal,
nhưng Nepal là loại người điển hình của trường phái ngoài lạnh trong nóng, trong rừng Gobbi hết lòng dạy
mình và Benson, giờ phút quan trọng này lại càng thấy rõ được bản chất chính thức của một con
người.
Phi hành như thế suốt sáu giờ, tốc độ của Nepal chậm lại, sau đó chậm rãi rơi xuống đất.
Ngoài Benson được bảo vệ tốt, cơ thể của Tiếu Ân và Nepal đều lạnh lẽo, nếu như không phải còn hô hấp
thì không khác gì so với người chết, hơn nữa đầu tóc còn bị gió thổi rối tung, trông không khác gì mấy
cái tổ quạ.
Tiếu Ân liếc mắt nhìn Nepal, không nhịn được cười to lên. Nếu như giờ phút này tham gia diễn hề, hai
người bọn họ sẽ không cần phải rườm rà tiến hành hóa trang.
Hai chân Nepal vừa chạm đất lập tức ngồi bệt xuống, hơn nữa hắn lấy ra một khối ma hạch, hấp thu năng
lượng trong đó bổ sung lực lượng tinh thần tiêu hao. Tiếu Ân quan sát địa hình bốn phía. Nepal chọn một
chân núi bí mật đáp xuống, trên cơ bản khó có khả năng bị kẻ khác phát hiện. Hắn do dự một chút,
hỏi: "Chúng ta có nên tìm một cỗ xe không, như thế thì ban ngày mới di chuyển được."
Nepal không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: "Không được, chúng ta không thể tiết lộ hành tung, ban ngày
nghỉ ngơi, ban đêm phi hành. Trước khi tới ma pháp tháp, không thể để cho bất cứ ai phát hiện."
Dừng một chút, Nepal nói tiếp: "Dù là tới ma pháp tháp, chúng ta cũng chỉ lén lút gặp sư phụ, không
để cho người khác phát hiện."
Trong lòng Tiếu Ân run lên, hỏi: "Thế còn mấy nhập môn học đồ khác?"
"Phải giữ bí mật." Nepal nói xong, nhắm hai mắt lại, khôi phục lực lượng tinh thần.
Tiếu Ân thở dài một hơi, Nepal càng cẩn thẩn tức là gia tộc Leyden càng cường đại, phiền phức trên người
mình càng khó giải quyết.
Hắn chậm rãi vén ống tay áo lên. Nhìn hình xăm ma pháp khắc trên tay, trong lòng hắn hiện lên một tia bối
rối. Nhưng dù sao hắn không phải là người thường, sau một lúc, hắn khống chế lại tâm tình của bản thân,
lấy ra một khối ma hạch, hấp thu năng lượng trong đó.
Khi Tiếu Ân hấp thu hết năng lượng trong ma hạch, lực lượng tinh thần của hắn khôi phục lại hoàn toàn,
còn Nepal thì khác vẫn còn hấp thu, nhưng ma hạch trong tay hắn đã thay đổi ba lần.
Benson vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ nhưng sắc mặt vẫn tốt, giống như một tiểu hài tử ngủ say. Trong lòng
Tiếu Ân có chút hâm mộ, không biết Nepal sử dụng ma pháp gì khiến Benson duy trì được trạng thái
này.
Sửa sang lại một chút, Tiếu Ân ngồi lại chỗ cũ, nhưng tay hắn vô ý chạm vào ngực, sắc mặt không khỏi
biến đổi, hung hăng vỗ mạnh vào trán. Bản thân mình cuối cùng là bị sao vậy, sao lại quên mất ma pháp
quyển trục chứ. Nếu như nhớ sớm hơn thì sao phải chịu khổ sở hơn nửa ngày trên không trung.
Xem ra đột ngột giết người trong rừng Gobbi ảnh hưởng đối với bản thân đã vượt qua dự tính.
Tay vung lên, đem hơn một trăm quyển trục trong vòng cổ ra. Thể tích của quyển trục cũng không lớn, mặc
dù có hơn một trăm quyển nhưng cho vào ba lô thì không thành vấn đề gì, miễn cưỡng vẫn mang được.
"Đó là thứ gì?" Nepal chậm rãi mở hai mắt ra, tinh thần của hắn đã khôi phục hơn nửa, vẫn mắt
nhắm mắt mở nhưng nhìn thấy nhiều ma pháp quyển trục như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ
quái.
"Đó là ma pháp quyển trục." Tiếu Ân không quay đầu lại nói: "Đều là quyển trục ma pháp hộ
tráo, buổi tối phi hành chúng ta không lo không có vòng bảo hộ rồi."
Nepal từ từ mở mắt ra, hắn dụi dụi hai mắt, dường như mình không có nhìn lầm. Nếu như chỉ có một ít
ma pháp quyển trục thì hắn không để ý nhưng số lượng quyển trục lại hơi nhiều, nhét đầy cả một ba
lô.
"Tiếu Ân, có bao nhiêu quyển trục?"
"Đại khái có chừng trăm quyển."
"Đệ lấy chúng ở đâu ra?"
"Do đệ chế tạo ra."
"Đệ… Do chính đệ?"
"Đúng vậy." Tiếu Ân quay đầu, dùng giọng điệu rất hiển nhiên hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Nepal muốn nói nhưng lại thôi, sau đó cố gắng miễn cưỡng tươi cười nói: "Không sao, đệ làm rất
tốt."
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng có chút nghi hoặc, có phải đêm qua mình phi hành quá lâu, cho nên bây
giờ mới xuất hiện ảo giác.
Một ngũ cấp học đồ, trong vòng hai năm đã chế tạo được một trăm ma pháp quyển trục…
Thiên phú của Nepal trong số các ma pháp học đồ được xem là rất tốt, nếu không thì hắn đã không tiến giai
trở thành thập cấp học đồ, hơn nữa còn nhanh chóng nắm giữ được Phong Tường Thuật.
Hắn luôn tin tưởng đối với thực lực cường đại của mình, nhưng nhìn một trăm ma pháp quyển trục, sự tin
tưởng trong lòng hắn lung lay. Lần đầu tiên hắn có chút hoài nghi, so sánh với Tiếu Ân, dường như mình
chỉ là một ma pháp sư ngu ngốc?
Ba ngày sau, ba người thuận lợi trở về ma pháp tháp.
Liên tiếp phi hành trong bốn đêm, quả thực là lấy mạng Nepal. Đặc biệt lần bay qua một con sông lớn,
thiếu chút nữa là Nepal không thể kiên trì. Nếu như không có Tiếu Ân cấp ma pháp hộ tráo cùng Khinh Linh
Thuật giảm bớt sức nặng của ba người, chỉ sợ ba người bọn họ đã không thể trở về ma pháp tháp, mà rơi
xuống giữa sông, đánh nhau với Hà Bá rồi.
Mặc dù trở về an toàn nhưng bốn đêm liền phi hành khiến lực lượng tinh thần của Nepal tiêu hao hết, khi
hắn tới ma pháp tháp, cuối cùng nối gót theo chân Benson, ngất đi.
"Sư phụ, Benson và Nepal thế nào?" Thấy Maren không nói gì, cuối cùng Tiếu Ân không nhịn được
hỏi.
"Bọn chúng không sao." Maren thở dài nói: "Nepal chẳng qua hao phí quá nhiều lực lượng tinh thần,
chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khôi phục, hơn nữa kinh nghiệm trải qua lần này có sự trợ giúp và phát
triển rất lớn đối với hắn, có lẽ trong vòng năm năm nữa, hắn có thể trở thành nhất tinh ma pháp sư
chính thức."
Tiếu Ân lo lắng nhìn vi ̣ bằng hữu thân thiết đã hôn mê vài ngày hỏi: "Benson thì sao?"
"Mặc dù nó bị thương nặng nhưng Nepal đã xử lý kịp thời, hơn nữa loại thương thế này đối với ma pháp
sư chúng ta mà nói cũng không tính là gì. Trong vòng nửa năm, ta sẽ trả lại cho con một Benson khỏe mạnh
như trước."
Trên mặt Maren lộ ra nụ cười, hắn rất hài lòng đối với thái độ của Tiếu Ân.
Tiếu Ân thở dài một hơi, cuối cùng hắn yên lòng.
Chỉ là nụ cười trên mặt Maren chậm rãi biến mất, nhìn Tiếu Ân ánh mắt tràn ngập vẻ khó xử.
Trong lòng khẽ động, Tiếu Ân hiểu được suy nghĩ của Maren, thử dò xét hỏi: "Sư phụ, chuyện của con
khó giải quyết đúng không?"
Maren do dự một chút, sau đó nặng nề gật đầu nói: "Không chỉ không ổn, mà tình cảnh của con rất nguy
hiểm."
Tiếu Ân sờ đồ án ma pháp quỷ dị trên cánh tay, mặc dù cách một lớp y phục mỏng nhưng hắn vẫn cảm ứng
được năng lượng dao động trong đó.
"Sư phụ, chẳng lẽ người không có cách tiêu trừ nó hay sao?"
"Không thể, thứ này do ma đạo sỹ chế tạo, trừ khi thực lực của con đạt tới ma đạo sỹ. Hoặc có một
vị truyền kỳ pháp sư ra tay, nếu không thứ này sẽ làm bạn với con một đoạn thời gian dài." Maren
lắc đầu, nghiêm trọng nói.
"Ma đạo sỹ?" Tiếu Ân thất kinh. Gia tộc Leyden kia chẳng lẽ có quan hệ với ma đạo sỹ?
"Tiếu Ân, kẻ con giết là người của gia tộc Leyden thuộc đế quốc Nặc Khả Đa. Con biết đế quốc Nặc Khả
Đa chứ?"
"Biết, đó là chính quốc của công quốc Louis chúng ta."
"Không sai, nhưng con có thể không biết, trong đế quốc có hai vị ma đạo sỹ tọa trấn." Maren nhìn
sắc mặt trắng bệch của Tiếu Ân, cười khổ nói: "Đế quốc Nặc Khả Đa là một trong năm đại cường quốc,
cũng là chính quốc của công quốc Louis chúng ta. Đế quốc cường thịnh như vậy là do có hai vị ma đạo
sỹ."
Tiếu Ân chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Sư phụ, trước kia ngài có nói, bình thường ma đạo sỹ sẽ không
nhúng tay vào cuộc chiến giữa các quốc gia mà."
"Đúng vậy, không chỉ có ma đạo sỹ mà kể cả tứ tinh đại ma pháp sư trở nên thường thường cũng sẽ
không tham chiến." Maren tức cười nói: "Ma pháp sư là lực lượng quá cường đại, cấp bậc ma pháp sư
càng cao, lực phá hoại càng lớn, cho nên trong các cuộc chiến tranh bình thường, trừ phi quốc gia mình
ủng hộ gặp phải nguy cơ hủy diệt, nếu không tứ tinh đại ma pháp sư trở lên đều không tham chiến."
Lông mày Tiếu Ân nhíu lại, nói: "Nếu ma đạo sỹ không ra mặt thì chúng ta việc gì phải lo
lắng."
Maren lộ vẻ xem thường nói: "Tiếu Ân, đế quốc Nặc Khả Đa mặc dù cường thịnh nhưng sẽ không tùy tiện
truy nã một ma pháp sư. Nhưng gia tộc Leyden thì khác, chỉ riêng lực lượng của bọn họ cũng thừa đủ để
tiêu diệt công quốc Louis."
Tiếu Ân biến sắc, liên tưởng tới những lời sư phụ vừa nói, thất kinh hỏi: "Chẳng lẽ gia tộc Leyden
có hai ma đạo sỹ."
"Không!"
Sắc mặt Tiếu Ân lập tức bình tĩnh trở lại, nhưng câu nói tiếp theo của Maren lại khiến sắc mặt hắn khó
coi.
"Gia tộc Leyden chỉ có một ma đạo sỹ, nhưng tất cả đệ tử trực hệ đều được hắn truyền hình xăm ma
pháp này."
"Ma đạo sỹ…" Tiếu Ân thì thào nói, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
"Đúng vậy!" Maren bất đắc dĩ lắc đầu giải thích: "Gia tộc Leyden là gia tộc ma pháp hiếm có,
nghe nói trong cơ thể bọn họ có dòng máu của viễn cổ thần linh, hễ là đệ tử trực hệ đều có một phần
mười khả năng có thiên phú ma pháp, mà tỉ lệ trở thành ma pháp sư chính thức cao tới một phần tư."
Mắt Tiếu Ân khẽ động, con số này thực quá kinh người, nói cách khác, đệ tử trực hệ trong gia tộc, chỉ
cần có bốn mươi người, là có thể sinh ra một vị ma pháp sư chính thức. Mà trong thế giới, có được
thiên phú ma pháp chỉ có một phần nghìn, thế mà khả năng thành ma pháp sư chính thức của gia tộc Leyden
ngay cả một phần mười cũng chưa đến.
"Sư phụ, con hiện giờ phải làm gì?" Tiếu Ân hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
Mặc dù biết được thực lực cường đại của địch nhân nhưng Tiếu Ân không hề hối hận. Tuy vậy, trong lòng
hắn có một ít buồn phiền, sớm biết như thế mình không nên sử dụng dao, nên sử dụng ma pháp mới
đúng.
Nhưng dù có thay đổi, coi như mình sử dụng ma pháp, chỉ sợ ấn ký ma pháp này vẫn giáng xuống đầu
mình. Người ta là ma đạo sỹ, pháp thuật nếu có thể dễ dàng phá giải như thế, đám người Maren sẽ cười
vào mặt cho.
Maren cử động, chậm rãi đi lại trong phòng, mỗi bước chân của lão có khoảng cách khác nhau, hơn nữa trên
người mơ hồ hiện ra thần sắc nghiêm trọng khó nói.
Lập tức Tiếu Ân hiểu, chuyện này rất quan trọng, chỉ sợ vượt quá khả năng của sư phụ, nếu không người
đã không biểu lộ sự thất thố trước mặt mình.
Nhìn Benson và Nepal, trong lòng Tiếu Ân xuất hiện nhiều suy nghĩ, biện pháp tốt nhất để giải quyết
chuyện này chính là giao nộp hắn. Nhưng một khi bị giao nộp thì kết quả của bản thân mình không cần nghĩ
cũng biết.
Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn, hắn quyết định, tuyệt đối không thể bó tay chịu trói.
Đôi mắt chuyển động, Tiếu Ân quyết định, trong lòng hắn rất tỉnh táo nhưng khuôn mặt lại tràn ngập bi
phẫn, hướng về phía Maren kêu lên: "Sư phụ…"