Dessaro Nhân Ngư

Chương 8:




Không biết hôn mê mất bao lâu, tôi mới tỉnh lại.
Tôi vẫn còn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, tiếng sột soạt truyền tới từ bên cạnh buộc tôi phải chống mí mắt, ánh sáng từ ngọn đèn làm cho mắt tôi có chút khó chịu, không khỏi nhắm mắt lại, tôi nghe thấy có người đứng dậy, ngọn đèn bị chỉnh tối đi một chút.
Tôi lại mở to mắt, hình bóng Rhine dần trở nên rõ ràng trong tầm mắt. Anh ta tới gần đầu giường của tôi, cúi thấp xuống, gương mặt quen thuộc kia vẫn treo nụ cười thường trực như trước, lại khiến tôi cảm thấy vô cùng giả dối và xa lạ, bởi vì tôi còn nhớ rất rõ ràng bộ dạng trong mưa của anh ta lãnh khốc thế nào. Người kia, từ đầu đến cuối vẫn lừa gạt tôi, từ thân phận đến mục đích khảo sát thực sự lần này, đều là một màn lừa bịp.
Tôi nhíu mày dõi theo anh ta, không nói một lời, cảm thấy đầu óc choáng váng, đến cả khí lực nghi ngờ cũng không có.
Rhine lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cúi đầu, thậm chí dùng một loại ngữ khí dịu dàng mở miệng. "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cảm thấy tốt hơn chưa, anh bạn?"
"Rất tốt." Tôi lãnh đạm cười cười, phun ra vài chữ, âm thầm dồn sức muốn hung hắng quất mấy đấm lên gương mặt biến thái dối trá kia, thế nhưng vừa động tay một chút, tôi mới phát hiện mình hoàn toàn không thể thực hiện được hành động này.
- Tay của tôi bị tách ra trói ở hai bên giường bệnh giống như bệnh nhân tâm thần, trên đùi được quấn một vòng băng gạc, hạ thân chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần trong, cũng bị tách ra cột vào chân giường.
Tư thế này khiến tôi thoáng chốc cảm thấy thật nhục nhã, tôi nâng mí mắt lên, dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn anh ta. "Rhine, anh làm cái gì vậy?"
Rhine ngẩn người, sau đó gian trá cười rộ lên. "Ai da, thượng đế a, tiểu học giả của tôi, cậu cho rằng đây là do tôi làm sao? Đây là bác sĩ bất đắc dĩ mới phải làm thế, bởi vì lúc cậu hôn mê giãy giụa dữ quá, hệt như có người đang hung hăng cưỡng hiếp cậu vậy."
"Anh nói bậy bạ cái gì đó!" Tôi cười nhạt phản bác, cảm thấy phẫn nộ vì hình dung lộ liễu của anh ta, hơn nữa nhớ tới chuyện trong phòng tắm, lại càng thấy cả người không tự nhiên. Rhine như có chút đăm chiêu lướt qua một vòng trên người tôi, ánh mắt dừng lại trên phần đùi trần trụi, lộ ra một nụ cười mười phần sắc tình. "Bất quá, bác sĩ đó làm việc thật không tệ, hiện giờ cậu quả thực rất giống một món ăn mĩ vị chuẩn bị riêng cho tôi."
Anh ta vừa nói như vậy, vừa chậm rì rì di chuyển đến bên chân tôi, tôi khẩn trương nghiêng mặt sang trừng anh ta, thấy anh ta đặt một bàn tay lên bên đùi khác không bị thương của tôi, bàn tay thô ráp mang theo vết chai của anh ta không bị cản trở đụng tới làn da tôi, tôi không nhịn được nổi lên một mảng da gà, giựt giựt cánh tay bị trói chặt, cất giọng khàn khàn nói. "Đáng chết, đừng chạm vào tôi!"
Thế nhưng, dưới tình huống này lời tôi nói hoàn toàn không có bất cứ tác dụng ngăn cản nào, Rhine chỉ nghiền ngẫm huýt sáo, tay lập tức xoa xoa về phía đùi trong của tôi, cho đến khi tìm được gốc rễ giữa hai chân tôi, làm càn sờ soạng một phen. "Dessaro, làn da của cậu thật trơn nhẵn a, chẳng khác nào con gái cả."
"Lấy ra!" Tôi vô cùng phẫn nộ, gần như muốn nhảy lên khỏi giường đánh anh ta, tay chân lôi kéo khung giường bằng sắt phát ra những tiếng ca ca chói tai. Tôi không hề hoài nghi rằng loại người dối trá biến thái như Rhine sẽ làm ra chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này, có lẽ anh ta là lính đánh thuê, chỉ vì tiền tài bán mạng, nhân tính, đạo đức và sinh tử ở trong mắt anh ta hoàn toàn chỉ như giày cũ bị ném bỏ, huống chi là xâm phạm một người cùng giới.
Dường như muốn xác minh dự cảm không lành của tôi, bàn tay khiến tôi buồn nôn giữa hai chân dịch lên phía trên mấy tấc, từ từ phủ lên bộ vị yếu hại của tôi, không nhẹ không nặng xoa xoa một phen, lại thò tay vào mép quần trong, kích thích khiến tôi mẫn cảm run rẩy, giọng nói cũng run lên. "Đừng chạm vào đó!"
Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn Rhine, muốn làm ra vẻ mặt rét lạnh không khuất phục, thế nhưng ánh mắt đảo qua hai chân bị tách ra của mình và bàn tay Rhine bên trong quần, hai gò má không thể ức chế nóng lên vì tình cảnh khiến người ta xấu hổ đến cực điểm này. Tôi biết mặt mình chắc chắn đang đỏ lên. Thân là nam nhân, tôi hiểu rất rõ bộ dạng này hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp nào hết, hơn nữa còn ngược lại, sẽ gợi lên dục vọng xâm phạm thêm bước nữa của đối phương.
Vì che giấu sắc đỏ trên mặt, tôi vội vàng nghiêng đầu sang một bên, liều mạng đung đưa cổ tay của mình, cố gắng kéo một bên dây trói. Đồng thời tôi cảm thấy Rhine cúi đầu xuống, một bàn tay nắm lấy cằm của tôi, cưỡng ép xoay mặt tôi sang đối diện với anh ta.
Rhine dùng một loại ánh mắt giống như thưởng thức quan sát gương mặt tôi, tựa hồ đang hưởng thụ và hấp thu cảm xúc của tôi, Tôi nhẹ răng hung hăng cắn vào ngón tay anh ta, dùng răng nanh nghiến chặt khớp xương của anh ta, trong miệng thoáng chốc liền tràn đầy vị máu tanh. Mà Rhine lại giống như không biết đau đớn, vẻ mặt không gợn sóng nhìn tôi vài giây mới mở miệng. "Biết làm sao đây, tôi thật sự không nhịn được muốn có được cậu ngay bây giờ? Biểu tình của cậu làm tôi cứng lên rồi, Dessaro."
Nói xong, một bên dây trói cột lấy cổ tay tôi bị anh ta cứng rắn kéo ra, thân thể có được khe hở để hoạt động, eo lưng bị anh ta nâng lên, thừa dịp ngồi lên giường, ôm tôi lên trên đùi mình. Tôi lập tức cảm nhận được một vật thể cứng rắn chọc lên mông, còn chưa kịp phát ra âm thanh, môi đã bị bàn tay anh ta che kín lại.
Tôi chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm, vung một bên tay ngăn cản bàn tay anh ta đang muốn cởi quần trong của tôi, vành mắt sung huyết như muốn nứt ra. Lúc này tôi mới cảm thấy được ở cùng với Rhine còn nguy hiểm hơn cả khi chung sống một phòng với nhân ngư, sao tôi lại có thể ngu xuẩn không nhận ra bộ mặt thật của anh ta sớm một chút!
"Dessaro, có phải cậu rất muốn biết thân phận thực sự của tôi, cùng với mục đích bí mật của chuyến đi lần này, đúng không?" Rhine một bên cởi bỏ quần trong mà tôi sống chết túm chặt, một bên thấp giọng nói bên tai tôi. Tôi liều mạng lắc đầu, muốn tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không có hứng thú, chỉ hi vọng anh ta lập tức buông tôi ra.
"Sau này cậu sẽ biết thôi. Bởi vì cậu cũng sẽ trở thành người giống như tôi. Đương nhiên, là sau khi tôi làm cậu đã."
Anh ta vỗ ba một tiếng lên mông tôi, nở nụ cười hạ lưu, vội vàng bắt đầu cách quần dùng lực cọ xát lên tôi, ồ ồ thở dốc, buông bàn tay đang che miệng tôi ra cởi thắt lưng của mình.
Tôi theo bản năng há miệng lớn tiếng kêu cứu, nhưng âm tiết phát ra trong vô thức khiến chính tôi cũng không ngờ được. "Agaras! Agaras -"
Tôi ngạc nhiên đờ người, động tác của Rhine dừng lại một chút, cũng trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười chế nhạo giống như nghe được chuyện vui gì đó, hạ thể dùng lực húc húc vào mông tôi. "Cậu cư nhiên lại cầu xin nhân ngư kia cứu mình sao? Con dã thú kia hiện giờ có khi còn đang hấp hối như cá khô nằm trong hồ chứa nước đấy!"
Nhân ngư sắp chết?
Đại não của tôi ong ong giống như bị đập cho một cú, trước mắt tựa hồ rơi vào một đám mây đen, đến cả ý thức phản kháng cũng bị đả kích mang tính hủy diệt này hoàn toàn chiếm cứ. Bàn tay thất thần từ từ thả lỏng, quần trong bị Rhine kéo xuống, tính khí nóng bỏng của anh ta chọc lên mông tôi, không ngừng nảy lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xâm nhập vào trong cơ thể tôi.
Tôi vô cùng đau đớn nhắm mắt lại, tâm tình một mảnh tro tàn.
"Thùng thùng thùng -"
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm một người đàn ông vang lên. "Giáo sư Rhine? Tôi nghe thấy có tiếng người kêu to, là cậu sao?"
"Bác sĩ, tôi cần giúp đỡ, tôi sắp chết!"
Tôi giống như túm được sợi rơm cứu mạng, điên cuồng hô to trả lời, đồng thời liều mạng lôi kéo dây trói, giãy dụa lung tung trên người Rhine, khiến cho anh ta không thể không buông tôi ra, đứng dậy.
Tôi duỗi tay ra, lập tức túm lấy quần trong rách rưới không chịu nổi, nhìn thấy Rhine dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ, đi ra ngoài, đóng kín cửa lại.
Tôi nghe thấy anh ta đứng ở cửa giải thích gì đó với bác sĩ, dùng một loại ngôn ngữ mà tôi nghe không hiểu, nhưng có thể nhận ra bác sĩ kia hỏi khá cẩn thận, ngữ khí vô cùng nghi hoặc. Vì vậy tôi thoáng an tâm một chút, ít nhất có thể đoán được bác sĩ nơi này không phải là đồng bọn của Rhine, Rhine không chỉ giấu giếm thân phận với tôi, mà anh ta cũng cần phải che đậy bí mật nào đó với những người khác.
Tôi có hi vọng giành được cơ hội tự do hành động, thế nhưng điều kiện tiên quyết là, tôi không thể khiến bọn họ nghĩ rằng tôi là bệnh nhân đang trong trạng thái không ổn định. Tôi cần phải, bảo trì bình tĩnh.
"Tôi cần giúp, bác sĩ."
Khi bác sĩ đẩy cửa đi vào, tôi hít sâu một hơi, dùng ngữ khí vô cùng trấn định nói, mong đợi hắn có thể nghe hiểu được tiếng Anh. Thế nhưng khi nhìn thấy rõ gương mặt kia, tôi không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì đó là một người tôi quen biết, một tiền bối trong lĩnh vực sinh vật mà tôi rất tôn kính.
Sao tôi lại có thể nhìn thấy hắn ở ngàn dặm xa xôi thế này được!
Lúc này, đối phương ngược lại đi tới gần, ôn hòa mở miệng cười nói. "Hắc ~ đây không phải thiên tài kiệt xuất nhất đại học hàng hải St. Petersburg, tiểu Wallace sao?"
Những lời này thoáng chốc khiến tôi như trở lại thời gian còn ở Moscow, những tháng ngày điên cuồng làm nghiên cứu với những đồng bạn nhiệt huyết trong hệ sinh vật, không khỏi có chút hoảng hốt. Cho đến khi hắn vỗ vỗ bả vai tôi, tôi mới tỉnh táo lại, lắp bắp không nói nên lời. "Trời ạ, tiền bối Da Vinci, là anh sao, sao anh lại ở đây? Ách, đúng rồi, tha thứ cho sự ngu xuẩn của tôi..." Tôi gãi gãi đầu, "Kỳ thật tôi muốn hỏi, đây là nơi nào?"
"Cậu hồ đồ rồi sao anh bạn." Da Vinci có chút kinh ngạc, hắn cởi dây trói ra cho tôi, nói. "Cậu đi Iceland, không phải là vì muốn tới nơi này sao? Cơ sở nghiên cứu sinh vật biển Darwin, được tài trợ bởi chính phủ Nga, Rhine nói cậu và cậu ta nhận được mệnh lệnh của chính phủ nên đến đây, vinh quang cỡ nào a!"
Sau đó hắn không ngừng lải nhải nói mấy câu tán thưởng, tư duy của tôi lại rơi vào mờ mịt. Lần khảo sát này rõ ràng là hạng mục tốt nghiệp của tôi, từ khi nào lại có quan hệ với chính phủ, lời nói dối của Rhine cũng quá lớn rồi!
Rốt cuộc anh ta là loại người nào?
"Thượng đế của tôi a, các cậu phát hiện ra nhân ngư, đây là kỳ tích kinh người nhất thế kỉ đó!"
Trái tim tôi nảy lên vì những lời này, kích động nắm lấy cánh tay hắn. "Nhân ngư ở đâu? Có phải nó... sắp chết hay không?"
"Vớ vẩn!" Da Vinci cười nhạo tôi. "Nhân ngư đang sống rất tốt trong hồ nước nhân tạo, chỉ là hiện giờ vô cùng nóng nảy, cự tuyệt tất cả thức ăn, nguyên nhân khiến nó như vậy còn chưa xác định." Nói xong hắn nhíu nhíu mày. "Tôi đoán là Rhine bắn quá nhiều đạn gây mê, khiến nhân ngư rơi vào trạng thái kích ứng...."
"Mang tôi đi xuống hồ chứa nước!" Tôi không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn. "Nghe này, Da Vinci, tôi có thể trao đổi với nhân ngư, tôi có thể thử làm nó bình tĩnh lại, lập tức mang tôi đến đó."
~~~OvO~~~
Lời tác giả: Mới không nói nhân ngư nóng nảy là vì lo lắng cho an nguy của Dessaro đâu, lại đang ở kỳ động dục, tính dục tăng vọt.... muốn thú tính đại phát.
Dessaro đi tìm chết.....
Hết chương 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.