Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 7: Tương dương án_ chap 7




Xung Tiêu Lâu lần ba đột nhập
Vượt ba ải bộ bộ kinh tâm
Chín tầng Xung Tiêu Lâu trùng trùng cạm bẫy, đẫy rẫy hiểm nguy.
"Để tại hạ tính sơ, từ lúc tiến vào cửa lớn Xung Tiêu Lâu, chúng ta đã đi qua sáu giao lộ, mười tám đường đi, khói độc phả ra, ám tiễn tông vào, sàn lật, cơ quan, cạm bẫy thi nhau triển khai vô số..."
Trong con hẻm đi nhỏ hẹp tối tăm, Nhất Chi Mai vừa bấm đốt ngón tay nhẩm tính, "Nếu không có đám cổ trùng của Kim giáo uý, e rằng mấy người chúng ta không chết thì cũng xây xước chút đỉnh."
Triển Chiêu thẳng người, nhíu chặt mày nhìn về con đường hun hút phía trước, quay đầu lại nói với Kim Kiền- người vẫn đang ngồi xổm dưới đất, trầm giọng: "Kim giáo uý như thế nào rồi? Có dò đường được tiếp không?"
"Không sao không sao! Nghỉ ngơi một chút là có thể dò đường tiếp!"
Nói đoạn, nàng ngồi bệt xuống khoanh chân, ngoạm mằn thầu, nhai ngấu nghiến, vỗ vỗ má: "Thuốc của đại sư phụ thực là cực phẩm! Điều khiển cổ trùng thêm hai canh giờ nữa đối với thuộc hạ cũng không thành vấn đề! Chỉ là uống xong thì lại cồn ruột nhanh đói. Phải ăn mấy miếng chống đói nếu không... Hay là mọi người ngồi xuống ăn cùng?"
"Trời ơi! Kim giáo uý cũng thật quá vô tư đi! Xung Tiêu Lâu hiểm địa oán khí, oan hồn đầy rẫy, vậy mà ngươi cũng có dư tâm tình mà nuốt bánh trôi qua nổi cổ họng?"
Phòng Thư An nghiêng đầu nhìn Kim Kiền, không ngớt tặc lưỡi.
"Ngũ gia ta thấy Tiểu Kim Tử ngay cả khi ở bãi tha ma cũng còn ăn được huống chi...", Bạch Ngọc Đường khoanh tay trước ngực, nhướn mày.
"He he! Ngũ gia nói phải lắm!", Kim Kiền vừa cạp bánh vừa nhe nhởn. Ăn xong xuôi rồi mới đứng lên, phủi phủi mấy vụn bánh vướng người.
"Ăn no rồi! Tiếp tục thôi!"
Nói xong, Kim Kiền bèn tháo băng nơi bàn tay, ép xuống mấy giọt nhỏ xuống đất, vừa nhổ nước bọt vừa "ra lệnh": "Phư phư phư, nào! Các em! Lên!"
Lời vừa dứt, một đám kiến chen chúc từ dưới khe sàn bò lên, di chuyển thành vòng tròn quanh thân Kim Kiền.
"Xuất phát!", một tiếng ra vẻ khí phách hào hùng vang lên, đoàn quân kiến như thác đổ về. Chúng nhân cũng phấn chấn xốc lại tinh thần. Cả đoàn đi hàng một rồng rắn nối gót nhau. Nhất Chi Mai đi đầu, tiếp đến là Phòng Thư Án, Triển Chiêu theo sát, Kim Kiền bám ngay sau, bọc hậu là Bạch Ngọc Đường. Năm người này theo dấu đám cổ trùng tiến về phía trước cẩn trọng.
"Bạch ngũ gia! Con đường này có chút khác so với ngày trước chúng ta đi! Ngã ba ngã tư chồng chéo hơn thì phải!?" Kim Kiền căng thẳng nhìn xung quanh rồi nói.
"Con đường này nhiều phần là bố trí theo Thiên Cương Bát Quái, thay đổi khó đoán. Ngay cả Ngũ gia cũng không thể thấu hết được cái tinh diệu bên trong!""He he Ngũ gia nói phải! Xung Tiêu Lâu bố trí mật đạo còn rắc rối hơn mạng nhện, vừa tà môn vừa dày âm khí lại đặc lãnh khí, giờ phút biến hoá, sinh tử đan xen, một năm không lặp!", Phòng Thư An đứng gần đó bày giọng giới thiệu.
"Hắc Hồ Ly không phải tự xưng thông thuệ hơn người hay sao? Cớ gì để một thời gian nằm vùng lâu như vậy mà không cách nào thăm dò?", Nhất Chi Mai liếc mắt nhìn về phía Quỷ Đầu To.
"Môn chủ cũng là không còn cách nào nữa rồi!", Phòng Thư An thở dài, "Từ sau lần tỉ thí lôi đài ở Thiên Hạ Đệ Nhất Trang về đây, Hoả sứ dường như phát giác ra điều gì đó nên đã giam lỏng Môn chủ nên đành trơ mắt đứng nhìn, hữu tâm vô lực!"
Nói tới đây, Phòng Thư An đột nhiên biến sắc: "Nói vậy, từ lúc ta xông vào địa lao cứu người, môn chủ từng nói nhiều điều không hay... Không nhẽ..."
Những lời này đột nhiên kéo bầu không khí căng thẳng trùm lên mọi người.
"Trí tiên sinh đã nói gì?", Triển Chiêu gấp giọng hỏi.
"Môn chủ nói... ", mắt đậu của Phòng Thư An nhìn quanh lo lắng, "Rằng ngài mẫn tiệp hơn người, tài hoa tột đỉnh, nhân trung long phụng, không ai sánh bằng. Mà trời xanh quen thói người tài đánh ghen, nên ngài ắt chịu kiếp đa tuệ mà đoản thọ!"
Nói tới đây, tròng mắt hắn đỏ lên, "Môn chủ sẽ gặp bất trắc gì sao?"
Triển Chiêu rũ mắt, Bạch Ngọc Đường nhướng mày, Nhất Chi Mai trợn mâu.
"Phòng huynh!", Kim Kiền tối mặt tối mày, ra vẻ bình tĩnh trấn an: "Kim mỗ nghĩ Trí tiên sinh chắc chắn sẽ vô sự!"
"Không lẽ... Kim giáo uý đã bấm độn tính quẻ ra như vậy?", gương mặt Quỷ Đầu To sáng lên hi vọng.
Da mặt Kim Kiền hơi giật giật, "cũng chẳng phải tính toán gì, mà là vì...", Kim Kiền dừng giọng lấy hơi, "Ăn bẩn sống lâu!" (*)
"Phụt!", Nhất Chi Mai quay đầu.
"Khụ!", Triển Chiêu ho khan.
"Tiểu Kim Tử nói phải lắm!", mắt Bạch Ngọc Đường tít lại thành hai vầng trăng khuyết, giọng trêu đùa.
------
(*), nguyên văn câu của Kim Kiền: "Hoạ hại hoạt thiên niên" trong câu: "Hảo nhân bất trường thọ, hoạ hại hoạt thiên niên", có nghĩa: "Người tốt mệnh đoản, gian xảo sống lâu";)) Từ câu này, không phải ngẫu nhiên mà các cụ nhà mình đã dặn lại con cháu: "Ăn bẩn sống lâu, người Tàu bảo thế" =)) (tất nhiên nghĩa ăn bẩn ở đây nên được dịch ra là kẻ có tà tâm, gian xảo)
Như mình đã nói, mình sẽ tiết chế việc sử dụng quá đà thành ngữ Tàu và kiếm một câu nghĩa tương đương trong tiếng Việt:">
Bảo vệ sự trong sáng của tiếng Việt là trách nhiệm và nghĩa vụ của công dân Việt Nam=))
------
"Thay vì lo lắng cho Môn chủ nhân trung long phụng của ngươi, thì thà để tâm xem lúc nào chúng ta mới leo đến đỉnh Xung Tiêu Lâu thì hơn!", Nhất Chi Mai cười cười vỗ vai Phòng Thư An, tay kia cầm đuốc soi đường.
Mấy người còn lại nhanh chóng hàng một rồng rắn bám lưng nhau mà đi, bỏ lại Phòng Thư An vẫn đần mặt một lúc, mãi sau mới lạch bạch đuổi theo, hớt hải nói: "Môn chủ không phải thế màaaaa!!!!!!!!!!!!!!!"******
Năm người cứ thế đi mãi, đi mãi cho đến khi người dẫn đường là Nhất Chi Mai bỗng dưng khựng lại, "Mau tới đây xem!"
Sắc mặt tất thảy căng thẳng nhưng vẫn tiến lên, hồi sau mới cả kinh.
Ánh lửa bập bùng, chiếu ra một con đường lát gạch, nơi cuối con đường là một đại sảnh to rộng thênh thang.
Đại sảnh kia lớn vậy nhưng không thấy mặt đất, chỉ chừa lại cái miệng hố sâu hoắm, đen sì, đáng sợ.
Kim Kiền tròn mắt, ngó đông liếc tây, không khỏi ngạc nhiên, "Bạch ngũ gia! Cái... Cái này là..."
"Tại sao lại đến cái nơi quái quỷ này nữa!", Bạch Ngọc Đường nhăn trán.
Triển Chiêu nhìn hai người Bạch, Kim mà hỏi: "Đây là nơi nào?!", giọng trong vắt nhưng không giấu được nét run run.
Bạch Ngọc Đường đáp lời: "Là Giang Xuân Nam đã dụ ta và Tiểu Kim Tử sa vào Đồng Võng Trận ngay tại đây!"
Nhất Chi Mai hít một hơi: "Có nghĩa là, dù có chọn con đường khác thì điểm đến cuối cùng cũng chính là đại sảnh Đồng Võng Trận này..."
"Xem ra đây là sinh cơ quan đầu tiên mà Ôn Văn bố trí!", mắt hoa đào nheo lại.
Triển Chiêu lặng lẽ đứng cạnh nghe, mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn trừng trừng đại sảnh trước mặt, bãn tay dần nắm chặt thành quyền.
"Nhưng Giang Xuân Nam đã chết! Liệu cơ quan này còn mở được nữa không?", Phòng Thư An vò đầu bứt tai.
"Nếu ta nhớ không nhầm thì khi đó, Giang Xuân Nam đã lấy đầu đập xuống sàn thì cơ quan đã mở rồi!", Kim Kiền nhìn mặt đất đã sụt xuống thành cái hồ sâu mà nói không chắc chắn lắm.
"Không! Cái này là bẫy liên hoàn, lớp thứ nhất là cửu khuyết huyền âm lung! Lớp thứ hai mới là cái cơ quan trên sàn mà Giang Xuân Nam mở ra!", Bạch Ngọc Đường bình tĩnh giảng giải, "Và đó cũng chính là tử môn!"
"Nói cách khác,..." Nhất Chi Mai nhìn quanh vách tường nhẵn bóng, nhíu mắt phụng, "bức tường bát diện này có lẽ sẽ mở ra sinh cơ quan!"
Bạch Ngọc Đường nhẹ gật đầu.
"Dù sao thì cũng đều là tử môn thôi!", Kim Kiền chỉ về mặt thứ hai đếm từ trái sang của bức tường mà nói với vẻ mặt chán nản. "Chỉ vì lần trước đi vào đây mà xém nữa..."
Nói chưa dứt câu, Kim Kiền cảm thấy sau lưng lạnh toát, theo phản xạ khoá miệng ngay lại. Một luồng khí lạnh hư hư thực thực phả tới. Kim Kiền nheo mắt nhìn Bạch Ngọc Đường phía sau, bắt gặp mắt hoa đào nhìn lại mình với vẻ: "Ngươi không bớt lời đi một chút được sao?", đi kèm với biểu cảm nhăn nhó như táo bón.
Da mặt Kim Kiền chùng xuống, mắt từng chút, từng chút một liếc sang vị hộ vệ đang trầm mặt bất thường.
Đường không u ám, ánh lửa lập loè, vắng hơi tiếng động.
Bóng hồng y như tùng đứng thẳng, mắt nhìn Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường, ướt đẫm đau đớn.
Hai người Bạch, Kim thì cảm thấy da đầu tê rần, đứng hình, nửa chữ cũng không thốt lên nổi."Hắt xì! Hắt xì!", Phòng Thư An hắt hơi liên tục, sợ hãi nhìn qua tứ phía: "Trời ơi cái Xung Tiêu Lâu này đặt cơ quan gì mà lạnh chết ta rồi!"
Một bàn tay nhanh chóng chắn miệng Quỷ Đầu To. Chẳng ai khác chính là Thiên Hạ đệ nhất thần thâu Nhất Chi Mai đang lôi cổ Phòng Thư An sang một bên.
"Khụ! Tiểu Miêu! Sự việc dù sao cũng đã qua rồi! Không nên để trong lòng!", Bạch Ngọc Đường nói với giọng khô khốc.
"Đúng đúng! Triển đại nhân! Không phải Bạch ngũ gia cùng thuộc hạ vẫn sống đó thôi!", Giọng Kim Kiền cũng khô khốc không kém.
Triển Chiêu bình tĩnh nhìn hai người, mãi sau mới rũ mắt nhẹ giọng, "Triển mỗ biết, chỉ là Triển mỗ thấy nơi này... Trong lòng...". Thanh niên hồng y thở hắt ra một cái, hơi thở trắng xoá rồi nhanh chóng tan nhanh trong cái không khí u lạnh mới nãy, "Hai người còn sống là tốt rồi!"
Triển Chiêu ngước mắt nhìn Bạch, Kim lần nữa, miệng vừa kéo thành vệt cười trong như nắng ấm.
Xuân phong nhất tiếu, ý nồng lòng xiêu, nhất tiếu mê hồn, nhị tiếu phiền tiêu.
Kim Kiền vội nhìn sang hướng khác.
Bạch Ngọc Đường vuốt vuốt mũi lặng thầm.
Cả hai mặt nóng ran như phải cảm. Cũng may trong tối nhìn không rõ nên miễn cưỡng coi là không ai phát hiện ra.
Vốn dĩ không gian xung quanh đáng lí nên âm u ma mị, thì giờ đây bị ba cái người này biến thành bầu không khí vô cùng hường phấn.
"E hèm! Khụ khụ!", Thiên hạ đệ nhất thần thâu rốt cuộc cũng không chịu nổi mà đành đánh tiếng ho khan.
Mày sơn khẽ chớp, hắc mâu loé lên, giọng trong như ngọc của Triển Chiêu đánh thức mọi người: "Bạch huynh! Mai huynh! Vậy cơ quan này nên giải thế nào?"
Bạch Ngọc Đường ám hít một hơi rồi nói sau khi quan sát bức tường bát diện: "Bạch mỗ nghĩ cơ quan chắc chắn nằm trên tường!"
"Tại hạ cũng nghĩ vậy!", Nhất Chi Mai giọng vô cùng tự đắc, đồng thời bỏ tay ra khỏi Phòng Thư An sắp sửa chết ngạt.
Ơ hơ! Cái này không phải bắt chấy trên đầu người trọc sao, rõ một một như ban ngày sao mà còn phải hội ý thảo luận. Đại sảnh không còn mảnh sàn nào, nếu như còn có cơ quan thì chắc chắn chỉ còn ở trên tường thôi!
Xuân phong nhất tiếu tất sát kỹ kì thực đã khiến mọi người mê muội cả rồi. Kim Kiền biết vậy nhưng cũng chỉ âm thầm la ó trong lòng.
Giờ trọng điểm là: "Tìm cơ quan kiểu gì?"
Mắt nhỏ Kim Kiền lướt qua bức tường bát diện, khẽ nhíu mày.
Mặt tường vừa bóng vừa trơn, kể cả có tuyệt đỉnh công phu mà bay qua cũng không cách nào tìm nổi điểm đặt chân mượn lực. Vì vậy rất khó để xác định tìm cơ quan. Công việc này đòi hỏi tỉ mỉ cao quá rồi.
"Muốn tìm cơ quan, chỉ e không có cách nào!", Triển Chiêu lướt qua mấy bức tường trơn bóng, rồi nhìn sang Nhất Chi Mai: "E là..."
"Phải phiền đến Thiên hạ đệ nhất thần thâu rồi!", Bạch Ngọc đường tiếp lời.
"Xì! Phiền quá đi!", Nhất Chi Mai nhăn trán.Dù nói vậy nhưng động tác lại vẫn vô cùng lanh lẹ không một chút lề mề. Trường bào trút bỏ, để lộ áo chẽn, Nhất Chi Mai hít hơi thật dài, phi thân như một bóng ma qua đại sảnh. Sau một tiếng "bụp", Nhất Chi Mai lúc này đã bám dính trên tường.
Nà ní!?!?? (*)
------
(*) cái này là Kim Kiền nói tiếng Nhật =)) Có nghĩa là: Cái gì =))))))))
------
Mắt nhỏ mở lớn, miệng há mắt trợn, Kim Kiền nhìn Nhất Chi Mai như nhìn thấy một con thằn lằn khổng lồ, đã vậy còn phi thân một vòng các mặt tường với mục đích kiểm tra.
"Ai yo yo! Bích Hồ Công (*) của Thiên hạ đệ nhất thần thâu quả là danh bất hư truyền! Lão Phòng thực được mở rộng tầm mắt!", Phòng Thư An đứng một bên hô lên.
------
(*) nghe văn hoa vậy thoy chứ nó là công phu thằn lằn, hay còn hiểu theo nghĩa công phu đu tường =))
------
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lộ ý cười.
Bích hồ công?!
Ta vốn nghĩ đó là danh từ, hoá ra nó cũng được coi là từ cảm thán được!
Thể loại công phu này không thể nằm trong phạm trù nhân loại nữa rồi.
Kim Kiền xem như có cái nhìn mới về giới hạn tuyệt vời của con người.
"Có rồi!" Sau khi kiểm tra cẩn thận, Nhất Chi Mai tới cạnh tường thứ nhất, gõ nhẹ. Mấy tiếng loảng xoảng, bức tường nứt ra, lộ một con đường tối đen.
"Kim giáo uý!", Triển Chiêu nhìn nghiêng.
"Tuân mệnh!", Kim Kiền giơ một tay lên. Tức thì đám kiến từ dưới đất bò lên sẵn sàng.
Triển Chiêu đánh một chưởng, đẩy đám cổ trùng nọ vào con đường kia.
Nhất Chí Mai rời về bên cạnh chúng nhân, vừa mặc áo vừa nói: "Nếu tại hạ tính không nhầm, thì đây là cửa sống!"
Quả nhiên đám kiến quay lại, xếp lại thành chữ "Ok"
"Đi thôi!", Nhất Chi Mai vui vẻ bay qua cái hố lớn vào thẳng con đường trước mắt, "Quả nhiên là đường sống mà!"
"Cảm tạ trời đất!", Phòng Thư An mắt sáng rực, quay lại nắm lấy đai lưng Bạch Ngọc Đường mà giật giật.
"Xú quỷ! Ngươi định làm cái trò gì?", Bạch Ngọc Đường mí mắt nhảy lên.
"Hê hê! Khinh công của tại hạ thì Bạch Ngũ gia biết thừa rồi! Đành nhờ Ngũ gia đưa ta qua đó!", Phòng Thư An ưỡn ẹo.
Bạch Ngọc Đường chân mày nhảy kịch liệt, la lối: "Sao lại là ta! Tìm con mèo kia đi!"
"Í không được! Triển đại nhân sát khí đầy người thế kia ta không có dám lại gần!", Phòng Thư An kinh hãi kêu lớn.
Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn Triển Chiêu, Kim Kiền, khoé miệng giật giật, cố nặn ra một câu: "Không có lần sau!"
Nói xong, Bạch ta xách đai lưng Phòng Thư An như xách gà, tuyết y như vân nhấc Phòng Thư An phi qua cái hố, nhẹ nhàng đáp xuống con đường bên kia."Kim Kiền", tiếng nói dịu dàng truyền đến bên tai Kim Kiền.
"Có!", Kim Kiền đứng thẳng. Một cánh tay vòng qua eo nàng, hơi thở ấm nóng bên tai, "Nắm chặt!"
Tự nhiên, Kim Kiền cảm thấy toàn thân nóng bừng, mắt hoa lên, chân không chạm đất, cơ thể bị Triển Chiêu nhấc bổng, ôm chặt trong lòng, cứ thế mà phi qua đại sảnh tới điểm đích bên kia.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, nhưng Kim Kiền cứ như thấy thời gian đang ngưng lại, tiếng hơi thở bên tai, mùi cỏ xanh quẩn quanh bao trọn lấy cơ thể, bàn tay ấm vòng quanh eo, tất cả không gian như đang thách thức thần kinh yếu đuối.
Chân vừa chạm đất cũng là lúc cánh tay bên hông bỏ ra. Nhưng cảm giác hoa mắt chóng mắt của Kim Kiền vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi tí nào.
Ai yo má ơi! Thêm vài lần như vầy nữa chắc tim con nổ tung mất.
Kim Kiền đập đập lồng ngực, chật vật điều khiển lại nhịp tim loạn đập.
"Tiểu Kim Tử! Sao lại thở gẤp vậy?", nghe thấy tiếng thở dốc của Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường quay phắt đầu lại hỏi.
"Liệu có phải do điều khiển cổ trùng quá sức hay không?", nét mặt Triển Chiêu căng thẳng.
"Không không! Thuộc hạ không sao!", Kim Kiền nuốt nuốt nước miếng.
"Thật sự không sao?!", ánh mắt đen quét một lượt đánh giá.
Triển đại nhân! Xin ngài! Ngài cứ nhìn như thế thì không sao cũng thành có sao đó!
Kim Kiền rũ mắt, vội vàng tiến lên: "Nhanh nhanh! Mau đi thôi!"
Nói xong, vừa chạy vừa cúi đầu len vào sau lưng Nhất Chi Mai, tay giật giật gấu áo Đệ nhất thần thâu, giục giã: "Đi mau đi mau!"
Nhất Chi Mai trân trối nhìn xuống đoạn tay áo bị Kim Kiền nắm lấy, tự nhiên thấy run cầm cập, quay đầu lại đã thấy Bạch Ngọc Đường nheo mắt, Triển Chiêu nhăn mày, song lườm hợp bích, tự động giật tay áo ra, dưới chân như lắp thêm gió, đạp không lướt mất. Kim Kiền thấy thế bèn lập tức bám càng.
Bạch Ngọc Đường lông mày vẫn chưa có dấu hiệu dãn ra tí phân nào, quay đầu nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu thầm thở dài một tiếng, liền đi theo lên.
Phòng Thư An một mặt vẫn không hiểu gì, "Có chuyện gì thế!? Sao thế?! Ấy! Chờ vớiiiiiiii!"
******
Đi vào con đường thứ hai chưa lâu, mọi người liền thấy có gì đó không ổn.
Đoạn đầu đường thông ngõ thoáng, lối đi rộng rãi, đủ hai người dàn ngang, nhưng càng đi lại phát hiện ra vẫn chưa có cái ngã ba nào, thậm chí đến cơ quan ám khí cũng tiệt bóng.
Nói cách khác là chả có gì.
Cả đoạn đường như đường hầm có vào mà không có ra, chẳng có vẻ gì là khôn lường biến hoá, như thể đang bước vào một không gian không đáy.
Chúng nhân cứ thế bước tới. Được thêm một đoạn nữa, cả đoàn có cảm giác như trúng phải thuốc mê, mắt hoa lên, tinh thần tê liệt. Cơn buồn ngủ từ từ đậu trĩu mi mắt.Sau hai tuần nhang, vẫn chưa có gì xảy ra. Chúng nhân lại nơm nớp càng lúc càng thấy bất an.
"Không biết bao giờ mới tới đầu kia!?", Phòng Thư An vừa ngáp vừa hỏi.
"Theo quãng đường chúng ta vừa đi, khoan bàn đến Xung Tiêu Lâu, thì chúng ta cũng đi được hết hai vòng Tương Dương Thành rồi đó!", Kim Kiền dụi mắt.
"Hay chúng ta bị lạc mà không biết!", Nhất Chi Mai phỏng đoán.
"Lạc đường?", Phòng Thư An hét tướng lên, "Từ đầu đến cuối chỉ có độc một con đường này thôi mà!".
"Không phải!". Triển Chiêu nhíu mày, nhìn xung quanh, đột nhiên rút Cự Khuyết ra vẽ một đạo bạch ấn.
"Triển đại nhân làm cái gì vậy?!", Kim Kiền ngẩn người.
"Đừng gây tiếng động!", Bạch Ngọc Đường giơ tay ra dấu cho Kim Kiền ngừng nói, sau đó vén bào ngồi xuống quan sát kĩ đạo bạch ấn dưới đất. Triển Chiêu và Nhất Chi Mai cũng ngồi xuống theo. Kim Kiền cùng Phòng Thư An dù không hiểu gì nhưng cũng bắt chước mấy người kia.
Sau đó....
Một hình ảnh hiện lên khiến người ta khó mà tin nổi.
Bạch ấn trước mắt mọi người di chuyển từng chút từng chút một, dần đi tới bên tường, rồi biến mất. Hay nói cách khác là bị bức tường nọ đè lên.
"Đây là cái quái gì?!", Kim Kiền vò đầu nói.
"Hay là ma làm?", Phòng Thư An kinh hãi.
"Ma làm cái đầu ngươi!", Nhất Chi Mai bạt đầu Phòng Thư An, "Là cơ quan!"
"Cơ quan gì mà tà môn vậy!", Kim Kiền trừng mắt nhỏ.
"Cả địa đạo đang di chuyển!", Triển Chiêu định thần nói.
"Cái gì!?", Phòng Thư An trợn tròn mắt.
"Đại loại thế!", Bạch Ngọc Đường nhìn một vòng quanh mặt đất, "Cả con đường là một đường xoắn ốc, cứ đi đến cuối thì con đường lại di chuyển đem chúng ta trở lại vị trí ban đầu, nói các khác thì không bao giờ thoát ra được!"
"Tức là nãy giờ chúng ta chỉ di chuyển quẩn quanh tại chỗ! Có điều địa đạo này quá lớn nên khi nó di chuyển, không ai có khả năng nhận ra."
"Cha mẹ ơi!", Phòng Thư An nuốt nuốt nước bọt.
Chết tiệt! Cái giống cơ quan cổ đại này, càng nghe càng chả hiểu gì cả!
Kim Kiền chấm mồ hôi.
Nhất Chi Mai đột nhiên kêu lên: "Là Thiên Cương Loa toàn trận (trận đồ xoắn ốc)".
Mọi người nghe thấy nhất thời phấn chấn. Triển Chiêu hỏi ngay: "Nếu biết rõ vậy, hẳn Mai huynh cũng đã có cách giải?"
"Thiên cương loa toàn trận vốn chỉ có trong truyền thuyết! Tại hạ chỉ nghe sư phụ nhắc tới một lần thì làm sao biết cách phá giải!", Nhất Chi Mai ủ rũ mặt mày, kéo không khí trầm mặc của địa đạo xuống theo.
"Không lẽ chúng ta sẽ bị giam tại đây?", Kim Kiền lo lắng.
"Đừng vội lo lắng!", Bạch Ngọc Đường vén bào đứng dậy, áp tai vào tường, ngón tay thon dài gõ gõ lên đó rồi áp tai nghe ngóng, "Tuy rằng Bạch mỗ chưa từng nghe qua tên trận đồ này, dù vậy, nếu đã làm cho con đường này xoay vòng xoắn ốc được thì  ắt hẳn bức tường này chứa cơ quan! Chỉ cần phá được tường, sẽ có khả năng sẽ phá trận!""Ngũ gia ngài đùa à?!", Kim Kiền líu lưỡi, "Bức tường này dày hơn tường thành. Bên trong có cơ quan thì cũng chắc gì phá được!"
"Suỵt!", Bạch Ngọc Đường ra dấu im lặng.
Mọi người lập tức im tiếng. Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường áp tai vào tường một hồi rồi nói: "Nơi này có tiếng cơ quan hoạt động rất nhỏ! Chi bằng tìn cách phá vỡ chỗ này xem thử!".
"Bức tường này dùng đá xanh xếp kín, rắn chắc vô cùng, sức người khó phá.", Nhất Chi Mai lắc đầu chán nản, tay gõ gõ vào tường, "Sớm biết đã mang theo Hàn Nhị Ca để cho vài quả phích lịch lôi hoả đạn đặng mà phá banh ra rồi!"
Triển Chiêu lặng lẽ đứng một bên nãy giờ, đột nhiên ấn mạnh tay vào tường.
Kim Kiền đứng cạnh nhắc nhở: "Triển đại nhân đừng tốn công vô ích nữa! Bức tường này quá dày...".
Nào ngờ chưa nói xong thì đã thấy, sau một hồi hồng y hộ vệ tập trung nội lực đến độ tay bạo nổi gân xanh, tiếng cạch vang lên, bàn tay ấn lõm vào bên trong, mảng tường lớn vỡ vụn, lộ ra cái lỗ sâu hoắm đen sì.
Một phen tĩnh mịch. Nhất Chi Mai trợn mắt. Bạch Ngọc Đường nhướng mày.
Phòng Thư An như vừa nhấp được ngụm trà, tay thu lại, nuốt nuốt nước bọt xuống cổ họng: "Phụ thân phụ mẫu nhị vị đại lão gia ơi!"
Dù ai cũng biết nội công của Triển Chiêu tăng lên đáng kể nhưng đến mức này...
Đại sư phụ và Nhị sư phụ đã làm gì với Triển đại nhân thế này!? Không lẽ là tháo ra lắp lại.
Kim Kiền thấy sau lưng lạnh toát.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu trân trối, mặt đen lại không thua gì đít nồi, hồi lâu mới miễn cưỡng nhả ra mấy chữ:
"Ai khiến Xú Miêu nhà ngươi nhúng tay vào! Ngũ gia ta cũng làm được như vậy!"
"Triển mỗ tin Bạch huynh có khả năng! Chỉ là lúc này không phải lúc tỉ thí nội lực! Bây giờ Bạch huynh hãy nhanh chóng phá cơ quan!", Triển Chiêu điềm tĩnh.
Bạch Ngọc Đường cắn răng: "Chờ đó! Thoát được ra ngoài ta sẽ cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!"
"Triển Chiêu xin chờ!", Triển Chiêu ôm quyền.
"Hứ!", Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, khom người nhìn xuống hố đen, "Aizz"
"Sao rồi?! Chẳng lẽ không có cơ quan nào?", Phòng Thư An lau mồ hôi.
"Không chí có cơ quan mà còn có kèm một đường tắt luôn nữa!", Bạch Ngọc Đường quay đầu lại cười với mọi người, "có một cầu thang đi thẳng lên, có lẽ để tiện cho việc bảo dưỡng cơ quan nên đã thiết kế ra."
"Thật sao?", Nhất Chi Mai đi lên nhìn ngó một hồi, vui vẻ nói: "Đúng là có đường! Triển đại nhân! Chi bằng ngài đánh ra vài chưởng nữa để lỗ này rộng ra thêm tí!"
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường trừng mắt: "Nhìn gì mà nhìn! Xú Miêu ngươi không phải tự xưng nội công thâm hậu sao! Của ngươi đó"Triển Chiêu khẽ thở dài, tiến lên một bước, tung ra mấy chưởng liên tiếp, gạch vụn rơi ra, để lộ ra một cái lỗ một người chui lọt.
"Tiểu Kim Tử!", Bạch Ngọc Đường thò cổ vào trong xem xét rồi vẫy vẫy tay.
Kim Kiền hiểu ý liền lệnh cho cổ trùng vào động thăm dò. Đợi đến lúc có mấy con quay lại báo đằng trước an toàn, chúng nhân mới cùng nhau đi vào. Vừa vào đến nơi, ai cũng kinh ngạc vì hoá ra bên trong bức tường này còn có thêm một hố trời nữa.
Nơi trước mắt là 1 cái hố vừa cao vừa sâu, khắp
hố có các bánh răng cơ quan, đồng, sắt, thép, gỗ đủ loại, to nhỏ không giống nhau, cái thì lớn bằng cúc áo, cái khác lại to như chậu rửa mặt, bánh răng đan nhau, tốc độ xoay lúc nhanh lúc chậm, tiếng cạch cạch xoay khớp dội lại, vang vọng không gian. Con đường đá kia xuyên ngang qua mấy bánh răng, nom khúc khuỷu, gấp khúc, nhìn khá nguy hiểm.
"Đồ sộ quá!", Kim Kiền buột miệng thốt ra lời cảm khái trong lòng.
Mọi người cũng kinh ngạc không kém.
"Đi bên này!", Nhất Chi Mai dẫn đường, nói nhỏ, "Bước đi cẩn thận, đừng để rơi vào giữa những bánh răng này mà thịt nát xương tan!"
Ai cũng biết vậy nên không dám phân tâm nữa mà bước đi cẩn trọng. Trong khi, cầu thang trước mặt hẹp, dốc, chỉ đủ đặt nửa bàn chân, phía dưới toàn những bánh răng khổng lồ, như chực nghiến nát những ai không may sa chân xuống hố. Mỗi tấc trên cơ thể cảm thấy tiếng bánh răng quẩn quanh nặng nề, thực sự là mỗi bước khó khăn, kinh tâm động hồn.
"Jesus Như Lai, Jesus Như Lai!", Kim Kiền nhất bước nhất niệm.
"A di đà phật! A di đà phật!", Phòng Thư An cũng không kém thành kính.
Hai người một trước một sau, từng tiếng nối nhau, khiến cho ba kẻ còn lại mặt đen thành mảng.
Đi trong tâm trạng lo lắng như vậy mất nửa tuần nhang, đột nhiên Nhất Chi Mai vui vẻ tăng tốc bò lên hai bước, giơ tay gõ vào cái cửa phía cuối con đường. Cánh cửa bật mở sau tiếng lách cách, hé ra ánh lửa màu vàng chiếu qua.
"Cuối cùng cũng ra rồi!", Nhất Chi Mai nhanh nhảu nhảy lên.
Mọi người còn chưa kịp nhắc Phòng Thư An cẩn thận thì đã nghe tiếng la thất thanh của hắn: "Có maaaaaaaaaaa!"
Chúng nhân thất kinh nhảy vội lên, ánh lửa vàng chiếu thẳng vào khiến họ loá mắt một lúc trước khi kịp thích nghi. Đến lúc này, mọi người mới kinh hoàng tột độ. Nơi họ đang đứng, vẫn là cái sảnh không cửa vào hình bát giác, trên cao dắt chục bó đuốc khiến đại sảnh sáng trưng như ban ngày.
Giữa đại sảnh, một kẻ thân hình hộ pháp tựa con gấu, bắp tay ngang cột đình, áo giáp chẽn màu đen. Nhìn hắn có phần xơ xác tàn tạ với mạch máu nổi khắp đùi, tay, ngực, hệt như mấy con con giun đang lổm ngổm bò dưới da, không khỏi khiến người ta sởn tóc gáy. Tóc hắn bay loạn, che đi phân nửa khuôn mặt. Duy chỉ cặp mắt lộ ra, sáng quắc, đỏ ngầu, ánh lên vẻ khát máu.
"Là Lam Kiêu!", Phòng Thư An kinh hãi thụt lùi lại một bước.
"Húuuuuu!", Lam Kiêu ngẩng đầu tru dài một tiếng hoang dại của mãnh thú. Trông hắn lúc này không còn gì giống với dáng vẻ con người nữa."Hắn bị tẩu hoả nhập ma!", Kim Kiền run lên.
Lam Kiêu kia đột nhiên xoay người lao lên như một viên đạn, rồi xông tới đám người Kim Kiền. Mùi tanh của máu thấm đẫm sát khí hoà trong không gian, xộc tới mũi càng lúc càng nồng. Nhanh như chớp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tóm lấy Kim Kiền lôi về đằng sau. Nhất Chi Mai cũng vội bay sang một bên. Bỗng nhiên lúc này mới phát hiện ra dị vật bám ở chân, cúi xuống liền nhận ra là Phòng Thư An chẳng biết tự lúc nào đã bám dính lấy đùi mình. Cơ thể Nhất Chi Mai như vác thêm quả tạ, không tránh khỏi động tác có chút chậm đi ba phần.
Nhất Chi Mai sợ hãi hốt hoảng, vội đem tuyệt học cả đời mình phát huy tột bậc mới trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tránh né kịp thời. Dẫu vậy, vẫn dính một chưởng của Lam Kiêu đánh bay mảnh áo.
"Ngươi muốn hại chết ta phỏng?!", Nhất Chi Mai đến lúc ở ngưỡng an toàn mới ai oán la ó.
"Huynh đưa ta theo với!", Phòng Thư An mặt đầy nước mắt, giàn dụa nước mũi.
"Cẩn thận!", Triển Chiêu hét lên cảnh báo.
Nhất Chi Mai ngước lên nhìn xém chút nữa mất mạng.
Lam Kiêu đột ngột rẽ hướng, phóng đến trước mặt. Nhất Chi Mai thậm chí còn ngửi thấy mùi máu bám trên mắt tên sát thủ.
"Má ơiiiiii!", Phòng Thư An vẫn ôm đùi Nhất Chi Mai mà hét.
"Kêu kêu cái gì!", Nhất Chi Mai nhất thời bực mình mắng, đoạn hất bay Phòng Thư An ra, thuận tay rút ra từ bên hông một roi mềm mại màu xanh, xuất thẳng vào đầu Lam Kiêu.
Ai ngờ Lam Kiêu lại tóm được sợi dây đang vung lên với tốc độ điện xẹt, xoay cánh tay một cái khiến Nhất Chi Mai mất đà bay ra đập thẳng vào tường.
"Phụt!", Nhất Chi Mai ngã xuống, miệng thổ huyết tươi. Lam Kiêu vẫn như con thú dữ, toàn thân nhuốm mùi máu, sát khí hung hãn, xông tới chực cắn xé cho con mồi.
Nhất Chi Mai với nét mặt kinh hoàng rõ ràng là không còn khả năng chống đỡ.
Trong lúc tình thế cấp bách, đột nhiên, sợi Kim Tác lao lên, quấn quanh hông Nhất Chi Mai lôi đi.
Một đạo kiếm quang sắc bén vung lên, Cự Khuyết lao đến với thế mãnh sói nuốt trăng, bỗng chốc hoá thành bức tường ánh sáng chói mắt, đè Lam Kiêu xuống. Thân hình to lớn của hắn bị bức tường ánh sáng đè nghiến, huyết tương đỏ đen lẫn lộn, máu thịt tung toé, thối rữa văng đầy sàn đất. Mạch máu Lam Kiêu xoắn bện, con ngươi thu nhỏ, toàn thân đầy máu. Một đạo huyết quang phun thẳng lên trời, phá tan bức tường ánh kiếm trong chốc lát. Nghìn mảnh sáng vụn ra như sao rơi.
Sắc mặt Triển Chiêu khẽ biến, chân khí tụ quanh ngươi, tà áo đỏ tung bay phấp phới. Ngón tay thon dài nắm chắc Cự Khuyết vung lên. Luồng chân khí từ từ bay lên, quấn quanh thanh phong cổ kiếm giống như đang nuốt trọn lấy, khiến người ngoài nhìn vào không thể thấy thanh kiếm đâu nữa.
"Hoắc!"
Hồng y như lửa. Ánh kiếm màu trăng bạc loé lên, hoá tinh hà, sau cùng ngưng tụ vờn quanh thân Lam Kiêu.
Kim quang rít lớn, vùng đến. Khổn long tác hoá rồng vàng bay tới. Bạch y vô khuyết múa lượn, hoá rồng bạc  tiến lên, hoà với ánh kiếm thượng cổ của Triển Chiêu đang xoay vần vũ.Nhất kiếm nhất tác, nhất hồng nhất bạch, song quang ảo diệu, lướt qua chói mắt, đâm hướng Lam Kiêu. Chốc lát, cả đại sảnh tràn ngập ánh sáng lôi đình, chấn thiên động địa, rung lên từng hồi.
Nhất Chi Mai ở nơi góc sảnh không giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc, Phòng Thư An ôm đầu khép chặt mắt, Kim Kiền lùi lại, lệnh cho cổ trùng vây quanh, tạo thành vòng tròn bảo vệ cho cả ba.
Cuộc chiến đấu này quả thực không nằm trong khái niệm nhân loại nữa má ơi!
"Ú húuuuuuuu", Lam Kiêu gào khóc, máu thịt vụn rời.
Mãi sau, Kiếm quang nhạt bớt, tản dần đi trong không gian.
Hồng y phấp phới, tuyết sam phiêu lãng, song song tiếp đất, cùng nhìn về phía giữa đại sảnh.
Lam Kiêu nằm một đống giữa sàn, người không ra dạng, ma chẳng ra thây, bầy nhầy máu thịt, tắt thở tại chỗ, chết đau chết đớn.
"Cái này là ma hay người?", Nhất Chi Mai bàng hoàng ôm ngực.
"Má ơi! Sợ chết ta rồi", Phòng Thư An đi lên, "Lam Kiêu vốn cũng ra dạng người, sao hôm nay lại ra cái giống này?"
"Tám phần do Thương Mộ cho dùng thuốc quá mạnh!", Kim Kiền lau mồ hôi phỏng đoán.
Triển Chiêu nhíu mày nhìn xác Lam Kiêu khẽ lắc đầu. Trong khi Bạch Ngọc Đường thu lại Khổn Long Tác, mặt đầy khinh thường: "Đưa cái thứ đập một nhát chết tươi thế này ra, Tương Dương Vương đã quá coi thường chúng ta!"
Ủa? Đâu ra mà một đòn chết luôn được vậy? Nếu không phải do Miêu nhi đại nhân nội công thâm hậu góp tám phần cộng thêm hai phần trợ lực của Bạch ngũ gia ngài thì cửa gì chạm được tới Lam Kiêu?!!!
Kim Kiền âm thầm mắng thuê.
"Xem ra cơ quan sống ở tầng này là cái tên vừa chết mất dạng kia đây!", Nhất Chi Mai đứng dậy,  khoé mắt khẽ động. "Chỉ là... Ta giết chết mất cơ quan sống rồi, chỉ e sẽ mất manh mối cơ quan chết"
"Vội gì!", Bạch Ngọc Đường nhấm nháy, "Chỉ cần có cơ quan là sẽ có manh mối!"
Mọi người gật đầu để cho Nhất Chi Mai và Bạch Ngọc Đường dẫn đường. Kết quả là...
Chẳng có kết quả gì.
"Sao không có gì chứ?!", Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
"Không lẽ là đường cụt?!", Nhất Chi Mai thắc mắc.
"Mai huynh! Triển mỗ nhớ Mai huynh từng bảo, Ôn Văn có thói quen bố trí sinh tử cơ quan nối tiếp xen kẽ nhau...", Triển Chiêu trầm ngâm.
Mọi người nghe xong có vẻ nghĩ ngợi, chẳng hẹn mà cùng quây quanh xác Lam Kiêu.
"Không sai! Nếu hắn là sinh cơ quan, ắt trên người có manh mối!", Nhất Chi Mai nói, "Chỉ là..."
Chỉ là...
Cái xác trước mặt kia nát bét thối rữa, thực sự mất mỹ quan.
Mọi người thở dài ngao ngán. Tuy vậy, việc chính vẫn phải làm. Cuối cùng, mọi người không ai bảo ai, cùng nhau dò xét thêm, rốt cuộc cũng ra một chút manh mối."Nhìn ngực hắn này!", Kim Kiền chỉ trỏ những mạch gân xanh lè nổi cộm.
Quả thật, dưới da hắn, có thứ gì đó gồ lên nổi cộm, to bằng lòng bàn tay. Mọi người nhìn nhau rồi nhìn Phòng Thư An. Còn bản thân hắn lại trợn ngược mắt: "Nhìn gì mà nhìn?"
"Không phải ngươi có mảnh đao cắt móng chân sao?!", Bạch Ngọc Đường châm chích.
"Thử cắt lớp da này ra xem nào!", Kim Kiền nghiêm chỉnh hơn chút.
"Sao lại là ta?", Phòng Thư An vẫn cự nự.
"Hoạ Ảnh của ta ở Tương Dương phủ rồi!", Bạch Ngọc Đường xoè tay.
"Tại hạ chưa bao giờ dùng kiếm!", Nhất Chi Mai hai tay dắt áo.
"Ta không đem theo dao mổ!", Kim Kiền lí do đầy đủ.
Triển Chiêu tay vẫn cầm Cự Khuyết, đứng yên không nói gì, đôi mắt đen muôn lời trăm ý sâu thẳm nhìn Phòng Thư An.
Quỷ Đầu To không cam tâm, lén nuốt nước bọt, tiến lên trước, rút con dao nhỏ phòng thân cắt ngực Lam Kiêu, lôi từ trong đó ra được con một miếng sắt bấy máu.
Kim Kiền đột nhiên có cảm giác quen quen, bất giác thốt lên: "Đây là..."
Sau khi lau sạch, miếng sắt hiện nguyên dạng, có mạ vàng, trên khắc chữ kèm dấu.
Kim Kiền giật lấy săm soi: "Ủa? Cái này không phải là chúng ta lấy được từ trong hộp giấu Thượng Phương Bảo Kiếm của Bách Bông công tử sao?! Sao nó lại ra được đây? Ta nhớ rõ ràng..."
Nói đến đây, Kim Kiền đột nhiên ngừng lại.
"Sao vậy?!", Triển Chiêu hỏi.
"Không đúng! Không phải vật này!", Kim Kiền giơ lên, chỉ cho mọi người, "miếng ta thấy có khắc 4 chữ Vạn, nhưng miếng này chỉ có 3!"
Mọi người cùng quan sát thì nhận thấy đúng như lời Kim Kiền nói.
"Không lẽ miếng sắt này ẩn chứa bí mật?!", Phòng Thư An tròn mắt đậu.
"Chìa khoá?!", Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh nhăn mày. "Nếu thật sự là chìa khoá thì ắt có ổ khoá!".
"Trên tường không có... Chẳng lẽ ở dưới đất?!", vốn định tìm kiếm manh mối trên sàn, nhưng khi nhìn xuống, thấy bãi lầy máu thịt vụn nát kia, Nhất Chi Mai không khỏi thấy lợm giọng.
Mọi người cúi nhìn, sắc mặt cũng ngán ngẩm.
"Xú Miêu! Ban nãy ngươi không bớt chém một chút được sao!", Bạch Ngọc Đường vô cớ nổi đoá.
Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng.
"Đừng vội đừng vội! Ta có cách đây!", Kim Kiền lôi bình sứ từ túi vải bên hông, mặt tự đắc. "Bửu bối dắt lưng, luôn mang theo người, dung thi tán dược, huỷ thây dẹp xác, dọn sạch hiện trường!"
Nắp sứ bật mở, Kim Kiền rắc bình tứ phía. "Chỉ cần chờ một lát là hiện trường án mạng sẽ bị huỷ sạch!"
Bột trắng rắc lên. Máu thịt gặp phải, sau một lúc không lâu, liền sủi bọt tan thành nước thấm dần xuống đất.Ai nấy cũng thầm thở phào, dò xét từng tấc một trên mặt đất.
"Có rồi! Ở đây nè!", Phòng Thư An kêu lớn.
Mọi người vội vàng chạy tới. Đúng là có một viên gạch hơi lõm xuống. Vừa may lúc nãy xác vụn kia bốc hơi chứ nếu không cũng rất khó mà phát hiện manh mối này.
"Tiểu Kim Tử! Đưa miếng sắt đây!", Bạch Ngọc Đường giục.
"Được!", Kim Kiền lập tức giao ra thứ đang cầm.
"Bạch huynh cẩn thận chút!", Triển Chiêu dặn dò.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, thận trọng đặt miếng sắt vào giữa vết lõm nông nọ. Một tiếng "cạch" nhỏ khẽ vang lên. Sau đó mọi thứ lại chìm vào tĩnh mịch.
Chờ một lát không thấy gì, mọi người đâm chán nản.
Bỗng dưng, tiếng kêu o o phát ra từ nền đất đang dần rung lên.
"Cẩn thận!".
Hai tay trái phải của Kim Kiền lập tức bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nắm lấy. Nhất Chi Mai túm lấy Triển Chiêu. Phòng Thư An một bên giữ lấy Nhất Chi Mai, một bên bám vào Bạch Ngọc Đường. Năm người tạo thành vòng tròn căng thẳng nhìn xung quanh.
"Rắc rắc rắc"
Tiếng động ngày càng lớn, ngày càng liên tục, đột nhiên rung mạnh một cái, nền đất trồi lên cao, ngày càng sát trần.
"Không phải chứ!", Kim Kiền tối mặt.
Cứ như thế này, chẳng phải mọi người sẽ bị ép đến nát bấy ra sao.?
"Nhìn kìa!", Nhất Chi Mai bỗng hét tướng lên.
Quả thật, từ phía trần nhà có biến lạ. Một cái trụ tròn, kích thước bằng đúng cái vật bằng sắt lúc nãy, nhô dần ra.
Bạch Ngọc Đường vội ngồi thụp xuống vơ lấy miếng sắt nọ, bay lên đặt vào phần nhô ra kia.
"Cạch cạch!", trần nhà rung nhẹ, tách rời ra thành tám mảnh, dịch chuyển dần về các phía, để lộ ra con đường đen xì rộng thênh thang, tối hù.
Nhất Chi Mai châm bó hoả chiết cầm theo, soi ra được con đường đá lát gạch xanh. Xung quanh tường trơn bóng, lõm vào 8 mảng, dịch về các phía. Bên trong, nghe được lờ mờ tiếng lạch cạch phát ra. Mỗi tiếng cạch cạch lại đẩy cho nền đất nhô cao dần thêm
"Thật thần kì!", Triển Chiêu cảm khái.
"Ôn Văn này cũng có chút bản lĩnh!", Bạch Ngọc Đường ra vẻ bình luận có thâm niên.
"Hy vọng cơ quan này không phi ra mấy con thiêu thân gì đó!", Phòng Thư An chắp tay cầu nguyện.
"Chả khác gì thang máy!", Kim Kiền nhìn quanh lẩm bẩm.
"Chả khác gì cơ?", tai Triển Chiêu khẽ động.
"Ý thuộc hạ là chả khác gì thang trời đó mà!", Kim Kiền ngây ngô.
"Thang trời?! Tên hay đấy!", Nhất Chi Mai gật đầu, "lão già Ôn Văn quả nhiên không hổ danh là kỳ tài! Cái thứ này cũng nghĩ ra được!"
"Bộ Ôn Văn già lắm sao?", Kim Kiền ngạc nhiên.
"Cũng tầm 70 gì đó!", Phòng Thư An tiếp lời, "Nhưng tính cách thì như trẻ con, toàn làm việc không nghiêm túc!"Hửm!? Cái tên Quỷ cổ rụt nhà ngươi tư cách gì bảo người khác không nghiêm chỉnh.?!
Kim Kiền và đồng bọn âm thầm liếc Phòng Thư An với vẻ mặt khinh bỉ.
"Khụ! Cái này...", Phòng Thư An ngượng ngùng đánh trống lảng, "Không biết có gì ở trển ha?"
"Không được lơ là!", Triển Chiêu lập tức thu về bộ mặt nghiêm túc.
Mọi người đồng lòng gật đầu, tập trung tinh thần.
"Thang máy" cứ thế đưa mọi người lên cao dần. Mỗi người một tâm trạng, người thì lo lắng, người tập trung cao độ. Duy chỉ có Nhất Chi Mai là ngáp ruồi liên tục, tự vấn đến khi nào mới dừng lại được.
Thế rồi, trên đỉnh đầu, vọng ra một tiếng lạch cạch yếu ớt. Ánh sáng le lói từ đâu đó xuyên đỉnh đầu. Ngước lên, mọi người mới nhận ra có 8 luồng sáng từ 8 mảng trần tách ra đang xói vào. Lên gần càng đến nơi, ánh sáng màu cam ấm nóng như mặt trời càng nứt rộng hơn, chiếu sáng mãnh liệt hơn.
"Cẩn thận!", Bạch Ngọc Đường cảnh báo.
Chúng nhân căng thẳng, ngước mắt lên chăm chú, tầm nhìn càng lúc càng cao, càng lúc càng rõ. Rốt cuộc, khi sàn nhà kia ngừng lại, một sảnh bát giác khác lại mở ra. Kích cỡ đại sảnh này y hệt cái trước, thậm chí số lượng đuốc cũng không sai một cây. Chỉ khác là, nơi mặt tường kia, xuất hiện một cánh cửa bằng đồng.
5 người thận trọng quan sát.
"Ủa! Sao không có gì hết vậy!", Phòng Thư An ngạc nhiên.
"Nhìn bất thường vậy chắc chắn có biến!", Nhất Chi Mai cảnh giác.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bảo vệ hai bên Kim Kiền, tay Cự Khuyết, tay Khổn Long Tác, hộ nàng ngay trung tâm đảm bảo an toàn. Bốn mắt chứa điện quang quét qua tứ phía.
Kim Kiền cũng tự nhiên thấy căng thẳng theo.
Một tiếng rắc vang lên. Cửa từ từ mở. Một người bước tới. Trường bào bay phần phật, tay áo lộng gió lùa, khí chất tối cao nhã, chẳng ai khác ngoài Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.
Đột nhiên mọi thứ yên lặng.
"Môn chủ!", Phòng Thư An định thần lại, vui vẻ lao đến.
"Roẹt!"
Tử điện kiếm ánh tím rạch một nhát dài kéo từ trên xuống dưới Phòng Thư An. Mọi người kinh ngạc. Phòng Thư An rờ tay lên thấy máu, kinh hãi đến són ra quần, vừa bò vừa lăn chạy về.
"Mẹ ơi! Môn chủ điên rồi!"
Lúc này nhìn hắn mới thấy rõ, từ trên xuống dưới, từ quần tới áo, từ đỉnh trán trở xuống, đều bị vết kiếm lia qua rạch một đường chia đôi người. Cũng may khinh công Trí Hoá không giỏi, bằng không, chưa biết chừng khi nãy Trí Hoá lao tới thì thân hình Phòng Thư An có lẽ đã bị xẻ đôi.
Nhất Chi Mai vội kéo Phòng Thư An đẩy về hướng Kim Kiền. Kim Kiền mau mắn rút thuốc ra, vừa điều trị vừa an ủi: "Không sao không sao! Không bị phá tướng đâu!"
"Trí Hoá!", Triển Chiêu bước tới, trầm mặc nhìn Hắc Yêu Hồ.
Tay cầm Tử Điện Kiếm của Trí Hoá buông thõng. Mắt phụng âm trầm, lơ đãng mất tập trung, lòng trắng mắt lộ ra vệt máu, giống như...
"Thập tuyệt quân?", Bạch Ngọc Đường kinh ngạc thốt lên.
"Vẫn là Bạch Ngọc Đường nhãn lực hơn người!". Giọng nói lạnh lùng văng vẳng vọng từ phía sau cánh cửa đồng.
Kẻ bước ra, hắc y trùm phủ, đoạn tóc tơ đen phủ hông, ánh mắt lạnh lẽo, bán dung thanh mĩ, bán dung lộ sẹo,...
... Là tên phản đồ Vũ Mặc.
À... Không! Phải gọi hắn là...
Sát sĩ Băng Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.