Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 55: Khi sự thật được phơi bày




Sự thật à sự thật, sao có thể khác hoàn toàn với suy nghĩ của mình thế kia?.
Cuộc nói chuyện trong phòng nghỉ kết thúc không vui vẻ gì, Tiêu Tiêu rời khỏi đó với sắc mặt trắng bệch, đáy mắt còn ẩn chứa vẻ do dự cùng oán giận.
Chung Thụy muốn hôn cô, cuối cùng bị cô cắn lên môi một cái, khỏi cần nghĩ, những người ở phim trường chỉ cần nhìn thôi cũng biết hai người đã làm chuyện tốt gì ở trong phòng rồi!
Chung Thụy chết tiệt, trước khi tách nhau ra, cũng muốn làm ầm ĩ một trận mới được sao?
Quả nhiên, khi đạo diễn nhìn thấy vết thương trên môi của Chung Thụy, không khỏi sửng sốt: “Miệng của cậu… Thôi quên đi, bảo thợ trang điểm sang đây giúp cậu trang điểm lại đi”.
Nói xong, tầm mắt của đạo diễn lơ đãng liếc về phía Tiêu Tiêu bên cạnh, người ở phía sau xoay mặt qua một bên, một bộ “Chuyện này không liên quan đến tôi”, im lặng để cho trợ lý giúp đỡ cài những vật trang sức nặng lên đầu.
“Người trẻ tuổi, vẫn nên kiềm chế một chút đi” Đạo diễn cười như không cười, vỗ vỗ bả vai Chung Thụy, nhỏ giọng dặn dò.
Có điều Tiêu Tiêu đang đứng ngay bên cạnh, những lời này như vô tình lọt vào tai cô, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên.
Chung Thụy lại không để ý, cười cho qua chuyện.
Đạo diễn cũng biết chừng mực, không xen vào việc của người khác, chỉ đạo cho những nhân viên trường quay chuẩn bị bố cảnh tiếp theo, đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chuyển qua nơi khác.
Tiêu Tiêu trừng mắt với Chung Thụy, nếu có nhân viên trường quay nào đó bị phóng viên mua chuộc làm lộ ra tin tức, thì anh xong rồi, cho đáng đời!
Chung Thụy nhìn về phía cô, nở nụ cười.
Đạo diễn thoáng nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, chỉ cau mày : Thanh niên bây giờ, ài…
Sự căm hận của vũ cơ, cộng thêm cơn tức của Tiêu Tiêu, làm cho phân cảnh kế tiếp cực kỳ thành công.
Đạo diễn càng ngày càng hăng máu, nhìn chằm chằm vào màn hình thấp giọng khen ngợi, một màn rồi lại tới một màn, chỉ sợ cảm xúc của hai người đột nhiên biến mất, nói gì đi nữa cũng không thể để hai người người bị gián đoạn được.
Các nhân viên không hề kinh ngạc. Bọn họ đều là người đạo diễn tin dùng, sớm đã quen với những lần ông ta nhất thời hưng phấn sẽ quay phim không ngừng nghỉ. Các diễn viên đa phần cũng đều hiểu. (Tô Tô pé nhỏ dịch)
Hơn nữa đạo diễn có thể khơi dậy khả năng diễn xuất tốt nhất của diễn viên, bọn họ cũng rất vui vẻ mà phối hợp.
Tiêu Tiêu không hiểu nỗi, sao cô không nghe thấy tiếng đạo diễn hô dừng lại, chỉ có thể tiếp tục diễn không ngừng.
Lời thoại thì cô đã nhớ kỹ rồi, nhưng chỉ bực ở chỗ là đang đói bụng mà vẫn phải quay phim, không ngờ đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống này đấy.
Buổi sáng bởi vì tức giận, A Sâm mua đồ ăn sáng cô chỉ ăn qua loa một hai miếng, bây giờ đói đến nỗi ngực dán vào lưng, ngay cả nước miếng cũng không được nuốt nữa là.
Tiêu Tiêu buồn bực trong lòng, cũng bội phục sự chuyên nghiệp của đạo diễn.
Chung quy diễn viên và nhân viên trường quay bọn họ không được ăn cơm, thì đạo diễn cũng vậy thôi, ông ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, vui sướng khoa tay múa chân chỉ đạo mọi người nhanh chóng đổi phân cảnh, đổi trang phục…
Tiêu Tiêu 冏, nhìn đạo diễn này không giống như một ông già năm mươi sáu mươi tuổi.
Một ngày một đêm, tiến độ của phim vượt mức quy định, đạo diễn vẫn chưa có ý định hô chấm dứt. Nếu không phải nhìn thấy Tiêu Tiêu và Chung Thụy lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, thật sự không thể tiếp tục được, chắc chắn ông ta sẽ tiếp tục quay nữa.
Đạo diễn vung tay lên ra hiệu giải tán, Tiêu Tiêu nhận lấy hộp đựng cơm không biết là cơm tối hay cơm khuya do A Sâm đưa tới, múc vài muỗng cơm nhưng nuốt không nổi. Đói quá lâu, ngược lại ăn không vô.
Khó trách đa số dạ dày của diễn viên đều không tốt, đoán chừng là gặp phải đạo diễn điên khùng, một ngày chưa chắc ăn được ba bữa cơm…
“Về thôi” Chung Thụy đi lên, nhìn thấy hộp đựng cơm trên tay Tiêu Tiêu, anh đưa tay giành lấy: “Đừng ăn những thứ không có dinh dưỡng chứ, cùng đi ăn một chút cháo cho ấm dạ dày nhen?”
Đề nghị của anh làm Tiêu Tiêu có chút động tâm. Đã một thời gian dài chưa ăn gì, dạ dày quả thực rất khó chịu, nếu ăn một ít cháo nóng, chắc sẽ tốt lên nhiều.
Nhưng người nói lại là Chung Thụy, Tiêu Tiêu vẫn chưa nghĩ ra nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với anh.
Vốn dĩ cô đâu có ý định rời khỏi anh, nhưng mà dáng vẻ hiện tại của Chung Thụy, giống như cuộc nói chuyện trong phòng nghỉ căn bản không hề diễn ra.
“Không được” Tiêu Tiêu lắc đầu từ chối, cô vừa nghĩ đến việc mình còn phải thu dọn hành lý cho xong nữa: “Để tôi kêu anh Sâm đem vài thứ dọn ra ngoài, đêm nay tôi sẽ ở khách sạn”.
Chung Thụy nhíu mày, không nghĩ tới cô lại ngang bướng như vậy, đã nửa đêm canh ba còn muốn dọn ra khỏi nhà anh: “Đi về trước, còn chuyện khác tối nay nói sau”.
Anh duỗi tay túm lấy Tiêu Tiêu, nhưng lại bị cô đẩy ra.
Cả bốn phía đều có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu bắn sang đây, Tiêu Tiêu không muốn chuốc thêm phiền phức, nhỏ giọng nói: “Lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, anh cần gì…”.
Chung Thụy nhìn chằm chằm cô rồi mở miệng: “Anh cũng đã nói rất rõ, hay là em muốn ở nơi công cộng, bị anh khiêng ra khỏi phim trường hả?”.
Tiêu Tiêu thất kinh, ngây ngẩn cả người. Người này đúng là dám nói dám làm, nếu cô thực sự bị Chung Thụy khiêng ra khỏi phim trường, sáng ngày mai trên trang đầu của báo nhất định sẽ có hình ảnh của hai người.
Cô tức giận bất bình mà trừng mắt với Chung Thụy, nhìn anh đi lên từng bước từng bước như thể sẽ khiêng cô lên thật vậy, làm cô sợ đến mức lùi nhanh hai bước, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp theo sát Chung Thụy.
Dọc đường đi Tiêu Tiêu cũng không thoải mái, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe không thèm nhìn Chung Thụy.
Đến lúc về tới chỗ ở, cô lập tức bị Chung Thụy lôi lôi kéo kéo vào cửa, không khỏi vung tay đẩy anh ra.
“Chỉ như thế thôi mà em đã không tin anh, ngay cả một câu giải thích cũng không muốn nghe?” Chung Thụy nhíu mày, duỗi tay ra lần nữa.
Tiêu Tiêu né tránh tay anh, thản nhiên nói: “Tôi không thể nào mà tin lời giải thích của anh nữa, có bản lĩnh thì anh trực tiếp đi tìm Nguyễn Tình đối chất đi”.
Cô cũng không tin da mặt người này sẽ dày như thế, dám đi tìm Nguyễn Tình đối chất vào ban đêm ban hôm thế này!
“Có thể!” Chung Thụy trả lời không chút do dự, cầm lấy di động tìm số điện thoại của Nguyễn Tình, nhưng lại bị Tiêu Tiêu đi lên ngăn lại.
Cô trừng lớn mắt, vẻ mặt thì kinh ngạc: “Anh điên rồi! Nửa đêm, gióng trống khua chiêng đi tìm Nguyễn Tình, chẳng lẽ muốn cho tất cả mọi người đều biết chuyện đêm đó sao?”
“Không có gì là không thể” Chung Thụy im lặng nhìn cô, thong dong mà đặt di động xuống, kéo kéo vai Tiêu Tiêu: “Chỉ cần có thể khiến cho em tin tưởng anh, để cho cả thế giới biết thì có làm sao đâu?”
“Anh điên rồi…” Ngoại trừ những lời này, Tiêu Tiêu cũng không biết nên nói câu gì khác. Để cho tất cả mọi người đều biết, thì cô còn có mặt mũi nào ra đường gặp người ta nữa!.
“Truyền thông ngày nay đều nói, đàn ông năm thê bảy thiếp là phong lưu, phụ nữ mà giạng chân ra chính là hạ lưu. Anh có thể làm ẩu làm càng, nhưng sau này làm sao tôi có thể lập gia đình nữa?” Tiêu Tiêu dùng tay đẩy anh ra, nhưng vô ích.
Chung Thụy ôm chặt cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Sợ cái gì, rất đúng lúc, nếu chuyện này được nói ra, em ngoại trừ gả cho anh, thì không có lựa chọn nào khác đâu”.
“Vô sỉ bỉ ổi!” Tiêu Tiêu nghiến răng, trước kia sao cô lại không phát hiện da mặt người này lại dày như vậy, còn một bụng suy nghĩ đen tối.
“Nói cùng với Nguyễn Tình đối chất là em, phản đối cũng là em. Không muốn nghe giải thích chính là em, không muốn tin tưởng lại là em, bây giờ lại không để cho anh có cơ hội được nói ra, cuối cùng em muốn cái gì đây?” Chung Thụy ôm cô, nhẹ nhàng thở dài, một bộ “Không lấy Tiêu Tiêu thì không còn cách nào cả”.
Tiêu Tiêu nổi giận, nói thế mà nói được à, giống như người sai là cô vậy!
“Đêm đó anh uống rượu, sau khi tiệc tan thì bị đưa về phòng khách sạn, trước đó anh cũng đâu biết làm sao mà ở trên giường lại có một người sống to đùng như thế chứ!” Chung Thụy cũng không quản Tiêu Tiêu có nghe lọt tai hay không, ôm cô vào lòng, cằm gác vào hõm vai của cô, kề sát vào tai cô, nhẹ giọng nói.
Tiêu Tiêu khinh thường: “Rượu say loạn tính? Đúng là một cái cớ rất tốt nhỉ”.
Chung Thụy cũng không giận, tiếp tục nói: “Anh nằm trên giường mới phát hiện bên cạnh còn có một người nữa, còn chưa phản ứng kịp, thì đã bị người ta đè bẹp rồi cởi quần áo anh nữa, em vừa kéo đai váy đen xuống, vừa cúi đầu sờ soạn lên người anh, có người đàn ông nào mà chịu được chứ!”.
Sắc mặt của Tiêu Tiêu hết trắng lại đỏ, đè nén, cố gắng không tin câu nói của anh: “Nói lung tung, anh đừng nghĩ đổ hết trách nhiệm cho em! Em uống rượu, sao có thể như vậy chứ…”.
Thanh âm của cô càng ngày càng thấp, câu cuối cùng cô không còn chút sức lực nào để nói cho hết.
Tiêu Tiêu nhớ rõ lúc tụ tập với nhóm bạn trước khi tốt nghiệp, cô nhất thời cao hứng uống khá nhiều rượu, mơ mơ màng màng, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, người ở ký túc xá đều dùng ánh mắt quái lạ để nhìn cô, còn có một người vỗ vỗ bả vai nhắc nhở mình, về sau tuyệt đối không được uống say…
Cô nhăn mặt, bản tính của cô chắc không giống như Chung Thụy nói đâu nhỉ?.
Sau khi mình uống say, lại có thể lớn mật như thế, vừa hôn lại vừa sờ, còn trực tiếp lột sạch sẽ Chung Thụy nữa chứ? (^.^)
“Em không tin, chuyện đêm đó căn bản em không nhớ rõ mà!” Tiêu Tiêu chết cũng không thừa nhận, sau khi mình uống say thì huyên náo ầm ĩ như thế: “Cho dù tửu lượng của em không được tốt, nếu như anh, cái kia, không động tâm, thì làm sao có chuyện như thế xảy ra?”.
Bất cứ một ngôi sao nữ nào cởi hết quần áo đứng ở trước mặt Chung Thụy, chẳng lẽ anh sẽ không nói hai lời mà ăn người ta luôn sao?
Thân là Ảnh đế, Chung Thụy cũng không đến mức “Đói lòng sung chát cũng ăn”* thế kia chứ?
*Ví với cấp bách, không cần chọn lựa.
Chung Thụy buồn cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt mặt Tiêu Tiêu rồi nhéo một cái, trong thanh âm khàn khàn mang theo vẻ ám muội: “Em không biết đâu, dáng vẻ của em đêm đó có bao nhiêu mê người…”.
“Đừng nói nữa!” Vẻ mặt của Tiêu Tiêu hết hồng lại xanh, nếu nói thêm câu nào nữa, chắc chắn cô sẽ đào một cái hố mà chôn mình vào!
Cúi đầu thoáng nhìn thấy Tiêu Tiêu cụp mắt, lông mi hơi run run lên, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, vẻ mặt quẫn bách, làm Chung Thụy nhịn không được muốn cười. Bỗng nhiên anh lại cảm thấy cô thật đáng yêu, khiến cho người ta ngứa ngáy muốn bắt nạt cô!.
“Em không phải muốn biết chuyện đêm đó sao? Tất cả các chi tiết, anh đều có thể tái hiện lại…” Chung Thụy ôm cô vào phòng ngủ, cùng ngã xuống giường.
Tiêu Tiêu thuận thế ngồi ở trên người anh, không khỏi lại 冏: “Anh buông ra, em không muốn nghe”.
“Em không nghe, thì làm sao biết chuyện đêm đó được? Làm sao mà tin được lời nói của anh cuối cùng có phải là sự thật hay không?” Chung Thụy cầm lấy tay Tiêu Tiêu đặt ở trước ngực mình, nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, gằn từng tiếng.
Tiêu Tiêu bị anh nắm rất chặt, hai tay đặt trên nút áo của Chung Thụy.
Chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, Tiêu Tiêu đã bị hai tay của Chung Thụy lôi kéo, vạch tìm cúc áo của anh.
Chung Thụy đúng là muốn tái hiện lại chuyện đêm đó một lần nữa, còn không quên ở bên cạnh giải thích: “Ngày đó anh mặc chính là áo sơ mi màu xanh nhạt, là quần áo của nhà tài trợ C, không nghĩ tới chỉ mặc một lần liền hỏng”.
Tiêu Tiêu trợn mắt, nếu cô nhớ không lầm, C là nhãn hiệu trang phục cao cấp rất nổi tiếng ở nước ngoài, mỗi một bộ quần áo đều là số lượng có hạn, thực sự có khi là vô giá. Nếu cô tự tay mua một bộ quần áo đó, đoán chừng tiền cát-sê một năm cũng không thể mua được cái cổ áo nữa là!.
Cô ho khan hai tiếng, muốn rút tay về, nhưng bị Chung Thụy nắm quá chặt.
Ngay sau đó, anh đột nhiên sáp lại gần môi của Tiêu Tiêu, tinh tế hôn lên, còn không quên giải thích: “Đầu tiên là em hôn môi của anh, vừa liếm vừa cắn, dáng vẻ hung dữ căn bản không giống như hôn, mà trái lại giống như đối diện với kẻ thù vậy”.
“Đúng rồi, em còn cắn trên xương quai xanh của anh một cái nữa, dấu răng đến chiều ngày hôm sau cũng chưa biến mất, may mắn là ngày đó không có hợp đồng nào cả” Nói xong, Chung Thụy lại cười: “Anh chụp dấu răng nữa này, vẫn còn trong di động, muốn xem không? Đây là chứng cớ, nếu không em lại nghĩ lời nói của anh không phải là thật”.
Anh ngồi dậy, làm bộ như muốn đi lấy điện thoại, lập tức bị Tiêu Tiêu kéo lại, ấp úng nói: “Không cần nhìn…”.
Cô thật sự không có dũng khí để nhìn cái gọi là bằng chứng chính xác đó, nếu Chung Thụy lấy ra thật, cô sợ mình sẽ xấu hổ đến nỗi cắm đầu đụng vào tủ đầu giường mất, đỡ phải tiếp tục mất thể diện nữa.
Sự thật à sự thật, sao có thể khác hoàn toàn với suy nghĩ của mình thế kia?.
Vốn đều là lỗi của Chung Thụy, sao kết quả ngược lại là cô chủ động bức ép hiến thân vậy?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.