Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 89: Trót lưỡi đầu môi, say trong men tình [3]




Mấy ngày sau, Liên Tâm cũng rất thuận lợi tiến cung, mà khi ta thấy nàng trong nháy mắt đó ta liền hối hận.
Nàng mang thai.
Nhìn dáng vẻ nàng lúc này, ước chừng đã sáu bảy tháng rồi.
“Tiểu thư, ngài làm sao vậy? có chuyện gì mà Vũ Tình hốt hoảng lo sợ chạy đến tìm nô tỳ. còn nói ngài khóc không ngừng, khiến cho nôtỳ lo lắng không thôi.” Ta đỡ nàng ngồi xuống, lôi kéo tay nàng, tự giễu cười.
“Không có gì, chỉ là ta nhớ ngươi, thế nhưng không tiện ra ngoài gặp mặt. Nên bảo Vũ Tình cho mời ngươi vào đây. Mang thai rồi, thân thể bất tiện sao?” Ta quá nóng nảy, hiện tại Liên Tâm đang mang thai, sao ta có thể nhẫn tâm nói những chuyện đó với nàng được.
“Nàng nói ngài lo lắng bồi hồi suốt, khiến cho nô tỳ cũng thấp thỏm không yên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? hãy nói cho nôtỳ nghe một chút.” Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay của ta, hơi ấm từ lòng bàn tay nàng truyền sang cũng giúp ta thêm an tâm hơn.
“Không có gì, đừng quá lo lắng.” Ta nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay của nàng. giơ tay lên khẽ phẩy phẩu, Ta thực sự rất sợ, sợ chạm vào hơi ấm từ nàng sẽ khiến ta không kìm được nước mắt của mình: “Hôm đó ta nằm mơ, mơ thấy… mơ thấy Tố Quốc và nước Thần xảy ra xung đột binh đao, chiến sự kéo dài mấy ngày liền. Quốc không còn là quốc, nhà không còn là nhà…!” Nước mắt lần nữa lại tràn mi, tay ta run rẩy không ngừng.
“Tiểu thư, đó chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi, đừng lo lắng quá.” Vẻ mặt Liên Tâm dần dần bình tĩnh. nỗi đau trong lòng ta cũng vơi dần.
“Đúng vậy, chẳng qua là mộng mà thôi. Ta… Ta suy nghĩ quá nhiều… Từ ngày Vũ quý phi đến, nói những lời mê sảng… khiến lòng ta lo lắng.” Ta muốn cười một cái, thế nhưng khóe miệng co rúm, thế nào cũng không thể cười được.
“Tiểu thư, mọi việc cứ cư xử như bình thường, Vũ quý phi kia, nghe nói hình như bị hoàng thượng ruồng bỏ, cho nên mới chạy đến đây nói những lời mê sảng như vậy với ngài, chẳng qua muốn trút giận mà thôi! Ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều mấy lời của người khác, nghĩ nhiều chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi thêm!” Gật đầu, không có nói nữa.
“Huống chi, nếu ngài thật sự bất an, đi tìm thánh thượng tâm sự vẫn hơn, đừng giam mình ở đây ưu sầu một mình. Hơn nữa, nghe tướng công nói, dạo gần đây dường như thánh thượng không có vào triều sớm. tất cả mọi chuyện đều giao cho tân tể tướng xử lý. Tân tể tướng tuổi không lớn lắm nhưng nghe nói là người có tài trị quốc.” Nghe nói như thế trong lòng ta càng thêm thắt chặt, đã nhiều ngày không vào triều… có thật là như vậy không…?!
Liên Tâm nhìn thấy ta thất thần, bèn nở nụ cười, vỗ vỗ lên tay ta nói: “Hôm đó ngài mơ thấy giấc mộng thế nào, đến bây giờ vẫn còn dáng vẻ thất hồn lạc phách thế này, trông cứ như giấc mông của ngài thực sự xảy ra rồi vậy.”
Ta khe khẽ thở dài, liếc nhìn bụng của nàng khẽ hỏi.”Mấy tháng?”
“sắp bảy tháng rồi.” Nàng nở nụ cười hạnh phúc khi nói những lời này.
“Vậy thì tốt quá, ngẫm lại những ngày trước ta còn đang mang thai, mà hôm nay bé Thụy Tuyết cũng sắp trăm.” ngày rồi.” Mỗi khi nhắc đến chuyện con cái thì lời nói đều toát ra vẻ hạnh phúc ôn hòa.
“Nếu có thể có một công chúa đáng yêu lanh lợi giống như Thụy Tuyết thì còn gì vui hơn. Mỗi ngày bé trong bụng cứ liên tục đạp, cứ tưởng muốn nứt da luôn rồi đấy.” Mặc dù lời nói trách cứ, thế nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương.
“Chỉ cần đứa bé được khỏe mạnh thì mọi thứ đều tốt, hắn ta có tốt với muội không?” Ta thực sự rất lo lắng cái tên Phương Húc kia cũng là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa gia thế Liên Tâm cũng không tốt, nếu như bị ức hiếp thì không có lấy một ai có thể trông cậy vào.
“Tiểu thư, ngài chớ quá lo lắng. Tướng công đối xử với nô tỳ rất tốt, vô cùng tốt. Tuy rằng xuất thân của nô tỳ thấp kém, thậm chí đôi lúc cũng sợ hãi chàng sẽ cưới thê nạp thiếp, thế nhưng, đến nay chàng vẫn chưa từng có ý nghĩ như vậy. Ngày tháng bình thản trôi qua không buồn không lo, Cuộc đời này của Liên Tâm có thể gặp được người yêu quý Liên Tâm giông như phu nhân cùng tiểu thư, lại còn có được một đấng lang quân như Phương Húc, thì còn gì để cầu mong nữa.” Nghe thấy nàng nói như vậy, ta cũng yên lòng hơn nhiều.
“Thế con Doanh Tâm? Dạo gần đây nàng có khỏe không?”
“Nàng vẫn giống như trước kia vậy, ngày ngày cười đùa không ưu lo, cuộc sống quan hệ với mọi người trong phủ cũng rất tốt, đám hạ nhân trong phủ cũng rất quý mến nàng, bình thường nói đùa vài ba câu vui vẻ, chỉ là có mấy nhà đến đề thân đều bị nàng cự tuyệt. Chắc rằng duyên phận chưa đến!” Thấy cuộc sống hiện tại của các nàng hạnh phúc như vậy, ta cũng không không nỡ lòng quấy rầy. Nếu thật sự có được một gia đình hòa thuận vui vẻ như vậy, cũng là phúc phận. Phương gia mặc dù không phải quan lớn phú gia gì, nhưng cũng có thể xem là một nhà khá giả giàu có. Hơn nữa, họ là người chính trực, gặp được người như vậy, cùng nắm tay nhau bước đi trên đường đời thì còn có gì đáng lo âu.
“Nghe muội nói như vậy, ta cũng an lòng. mọi người cùng chung sống với nhau đã một thời gian dài, trải qua bao nhiêu gia khổ, giờ được hưởng cuộc sống hạnh phúc xum vầy, cũng là trời cao thương xót ban ơn cho. phải trân trọng nó, biết không?”
Liên Tâm chỉ nhìn ta cười cười, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.