Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 11: Hỏi người, làm sao cắt đứt tơ tình? [1]




“Tiên sinh, giảng giúp thủ khúc này nhé? Là bài ‘khúc cung trăng. Xuân tình’ của Từ Tái Tư
Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư,
Thân tựa mây bay, tâm tựa tơ lay, hơi thở mong manh,
Dư hương còn phảng phất, khách lãng du tìm mãi dáng hoa xưa,
Bệnh tương tư hỏi thường đến bao giờ?
Là khi đèn lung lay sắp tắt, là lúc trăng khuya khoắt sắp tàn.”(*)
(*)Tương tư
平生不会相思,才会相思,便害相思。
身似浮云,心如飞絮,气若游丝。
空一缕馀香在此,盼千金游子何之。
证候来时,正是何时?
灯半昏时,月半明时。
Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.
Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti.
Không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi.
Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì?
Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì.
Tạm dịch:
Bình sinh vốn không tương tư, thế mà tương tư, khổ vì tương tư
Thân như mây trôi, trái tim rồi bời, hít thở không được
Lại vì quyến luyến mùi hương ai, đợi (kẻ) lãng tử ngàn vàng đáng chăng
Rồi sẽ thế nào, đợi chờ ra sao
Trăng khuya, đèn đêm lúc tỏ lúc mờ.
Ta cười nói với tiên sinh, ta hy vọng tiên sinh có thể hiểu được tâm ý của ta.
“Thủ khúc này là miêu tả mối tình đầu của thiếu nữ, người thiếu nữ vừa biết đến hai chữ tương tư đã phải chịu khổ trong tương tư. Thân tựa mây bay, tâm tựa tơ lay, hơi thở mong manh, ý là nói thiếu nữ tưởng niệm tình nhân mà hốt hoảng, thân bất do kỷ, tâm trạng không yên, thân thể suy yếu.”
“Điều này là nói, từ đầu đến cuối chỉ là tương tư?”
“Cũng gần như thế, điều muốn nói ở đây chính là những đau khổ đắng cay của mối tình tương tư.”
“A, hóa ra là vậy!” Ta làm bộ như chợt hiểu ra: “Lỡ mắc bệnh tương tư rồi thì phải chữa làm sao đây?” Ta hỏi.
“Nhiễm Nhi có người để ý rồi ư?” Tiên sinh hỏi ta, mặt của ta nhất thời đỏ bừng, nhưng lại không muốn buông tha.
“Tiên sinh sẽ làm thế nào?”
“Ngươi càng lúc càng không biết lớn nhỏ!”
“Hì hì, tiên sinh sao lại không nói vậy?” Ta thè lưỡi, nghịch ngợm cười cười. Việc này vẫn không giải quyết được.
Ta biết, ngay cả khi ta yêu cho hắn, mặc dù hắn có tình ý với ta. Chúng ta cũng không thể đến được với nhau. Bởi vì hắn là sư, ta là đồ, chính vì “Một ngày làm thầy cả đời làm thầy”. Trở ngại sư đồ của chúng ta và tư tưởng quá hà khắc của thế tục, cho nên chúng ta chẳng tìm được lý do tiến đến với nhau.
Vậy tự mình chặt đức tư nhiệm này cho xong.
Có vài thứ đã được định là ta không thể đạt được, cũng vô phương giành lấy, để hắn rời khỏi tầm mắt mình, không bằng tự mình vạch đường đi cho hắn.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng ra ta đã vui vẻ hoan hỷ đi tìm phụ thân, Suốt đêm qua ta cứ do dự mãi, không biết phải làm sao, đến khi trời gần sáng mới quyết định.
“Cha.” Cha đang chuẩn bị đi vào triều, lại bị ta kéo lại.
“Nhiễm Nhi, sao hôm nay lại dậy sớm vậy, có chuyện gì?”
“Cha phải vào triều ư? Vậy chờ sau khi cha bãi triều quay về, con tìm cha trò chuyện sau cũng được, cha đi thong thả.” Sau khi ta cung tiễn cha ra khỏi cửa, lại quay về phòng suy tính chuyện này. Chợt phát hiện ra bản thân mình lại do dự như vậy, thật không giống tác phong ngày thường của ta.
“Tử Câm, năm nay cũng gần 18 tuổi rồi nhỉ!”
Tử Câm tựa hồ không cảm thấy có gì lạ nên đáp: “Đúng vậy. Qua đông là tròn 18, tiểu thư hỏi có chuyện gì?”
“Không có gì! Ngươi thấy tiên sinh thế nào?” Lời vừa thốt ra, đã thấy hai gò má Tử Câm đỏ ửng, khóe miệng cong lên nụ cười mỉm ngượng ngùng nói: “Dịch tiên sinh, là một người rất tốt!” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào trong mắt của nàng ấy, sóng nước dập dờn.
“Vậy ngươi nguyện ý làm vợ tiên sinh không?”
Lời nói của ta có quá khinh người không? sau khi nghe thấy lời này của ta, bỗng nhiên Tử Câm quỳ gối xuống trước mặt của ta, hai mắt rưng rưng nói rằng: “Tiểu thư, Tử Câm đã làm gì sai ư?”
“Không có, ngươi không làm gì sai cả. Chỉ là…”
“Vậy tại sao không để Tử Câm tiếp tục hầu hạ ngài!” Ta vẫn chưa kịp nói hết câu đã bị cắt đứt, đó không phải tác phong trước giờ của Tử Câm.
“Không phải, chỉ là ngươi đã mười tám, nếu không gả đi sẽ thành gái lỡ thì. Ta không thể làm lỡ ngươi như vậy. Tiên sinh là người tốt, hơn nữa cũng không xa lại gì đối với ngươi, nếu ngươi nguyện ý kết hợp mối nhân duyên này, chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.” Ta nâng nàng dậy, ánh mắt mặc dù dỗ dành và cổ vũ, thế nhưng trong lòng như đao vắt!
“Tiểu thư…” Ta phát hiện được niềm vui trong ánh mắt của nàng: “Thế nhưng, nếu Dịch tiên sinh, không muốn thì sao?” Bỗng nhiên thanh âm của nàng ấy lộ chút ưu sầu. Có thể thấy được nàng rất lưu ý chuyện này.
“Đừng lo, ta sẽ bàn với cha chuyện này. Nếu như cha nhắc với tiên sinh, chắc hẳn tiên sinh sẽ không chối từ.”
“Vậy thì cám ơn tiểu thư. Thế nhưng, thân phận của ta…” Nàng thật ra rất cẩn thận. Cư nhiên có thể suy nghĩ chu toàn mọi thứ.
“Nếu ta và ngươi kết làm tỷ muội, ngươi trở thành nghĩa tỷ của ta, như vậy chẳng phải ổn rồi sao.”
“Thế nhưng Tử Câm thân là nha hoàn, nhà mẹ đẻ cũng không đưa được chút đồ cưới nào.” Vẻ mặt Nàng lo lắng, hai mắt rũ xuống, coi như âm thầm khổ não.
Lúc này, trong lòng của ta lộ vẻ hèn mọn, thực sự, ta chưa từng nghĩ đến những điều này. Hóa ra tâm cơ của nàng ta lại sâu đến như vậy. Có thể khiến nàng rời khỏi ta cũng không phải là chuyện xấu.
Ta vẫn tỏ ra hòa nhã, mỉm cười nói rằng: “Tỷ tỷ lo lắng làm gì! Nếu chúng ta đẵ trở thành tỷ muội, vấn đề đồ cưới sao có thể làm qua loa được. Nói như thế nào thì tỷ cụng là nghĩa nữ tể tướng, chẳng nhẽ ngay cả giá khuê đưa tiễn nữ nhi cũng không có ư? nếu thế bảo ông quay về quê cày ruộng thôi.” Ta nhấn mạnh hai chữ “Nghĩa nữ”, ta không muốn nhìn thấy biểu tình tham lam này của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.