Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 65: Học viện Thương Mộc!




Diệp Huyên cõng muội muội trở về phủ đệ, vừa đến nơi thì Diệp Liên đã ngủ.
Sau khi đặt cô bé xuống giường, Diệp Liên lại co người run lẩy bẩy.
Diệp Huyên sợ hãi, hắn vội đắp thêm chăn cho cô bé, nhưng Diệp Liên vẫn rất lạnh.
Thấy cảnh này, Diệp Huyên hơi hoảng hốt, như nhớ đến điều gì đó, hắn nhanh chóng lấy Thiên Hỏa Noãn Ngọc treo trên cổ Diệp Liên ra, khi nhìn thấy Thiên Hỏa Noãn Ngọc, hắn sửng sốt.
Lúc này bên trên miếng ngọc đó có một tầng băng mỏng!
“Tiền bối?”
Diệp Huyên vội la lên trong lòng: “Tiền bối, chuyện này…”
“Đưa ngọc kia vào đây!”
Giọng nói của cô gái bí ẩn đột nhiên vang lên.
Diệp Huyên vội đưa Thiên Hỏa Noãn Ngọc vào trong tháp Giới Ngục, một lát sau, Thiên Hỏa Noãn Ngọc xuất hiện trong tay hắn một lần nữa, mà lúc này, nó đã trở lại dáng vẻ ban đầu.
Diệp Huyên lập tức đeo lên cổ Diệp Liên, dần dần, sắc mặt Diệp Liên mới dễ nhìn hơn một chút.
Thấy cảnh này, trong lòng Diệp Huyên mới yên tâm hơn.
Mà lúc này, cô gái bí ẩn nói: “Linh lực của miếng ngọc này đã biến mất chín mươi chín phần trăm so với ban đầu, nhiều nhất chỉ duy trì được khoảng một ngày, sau đó, nó sẽ biến thành một hòn đá vô dụng, ngươi mau chóng tính toán đi”.
Hòn đá vô dụng!
Vẻ mặt Diệp Huyên dần trở nên nặng nề, nếu Thiên Hỏa Noãn Ngọc này mất đi hiệu lực thì muội muội nên chịu đựng hàn khí này thế nào đây?
Một lát sau, Diệp Huyên ra khỏi phòng.
Hắn đứng trước cửa nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, hai tay siết chặt lại.
Ngày mai sẽ là ngày tuyển sinh của học viện Thương Mộc!
Học viện Thương Mộc!
Một khi hắn gia nhập học viện Thương Mộc, học viện lớn nhất Khương Quốc này, hắn sẽ có thể nhờ người chữa bệnh cho muội muội. Mà muội muội cũng không cần phải chịu đựng nỗi khổ ốm đau nữa!
Đúng lúc này, Lục Tiêu Nhiên đi vào trạch viện.
Ông ta cười khổ: “Diệp tiểu hữu, xin lỗi vì chuyện tối nay”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Không liên quan đến Lục tiền bối!”
Lục Tiêu Nhiên nói khẽ: “Vốn dĩ ta khá xem trọng Đại hoàng tử, nhưng chuyện hôm nay khiến ta phát hiện hắn ta cũng không như mình tưởng tượng… Hầy, mấy con cháu hoàng gia này thật biết giả vờ!”
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Lục tiền bối, đừng trách ta nói thẳng, bây giờ ông chọn phe còn quá sớm, hơn nữa, e rằng vị bên trên cũng không muốn nhìn thấy!”
Lục Tiêu Nhiên cười khổ: “Đương nhiên ta hiểu những điều này, nhưng bây giờ nếu không chọn phe, sau này e rằng đã không còn kịp nữa!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta xin nói thẳng, Lục tiền bối chỉ cần cống hiến cho bệ hạ bây giờ là được, chỉ cần bệ hạ chưa chết, Lục tiền bối và nhà họ Lục cũng sẽ không xảy ra chuyện”.
Lục Tiêu Nhiên gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế, cuộc chiến tranh giành thái tử này, nhà họ Lục của ta không muốn xen vào nữa”.
Diệp Huyên gật đầu, không nói thêm gì.
Lúc này, Lục Tiêu Nhiên cười nói: “Tiểu hữu, ngày mai là ngày chiêu sinh của học viện Thương Mộc, lúc đó nhi tử nghịch ngợm của ta ở trong học viện phải nhờ tiểu hữu quan tâm rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Lục tiền bối, ta vẫn chưa chắc có thể gia nhập học viện Thương Mộc đâu!”
Lục Tiêu Nhiên hơi lắc đầu: “Nếu học viện Thương Mộc không nhận cậu sẽ là tổn thất lớn nhất của bọn họ!”
Diệp Huyên cười, không nói gì.
Sau khi Lục Tiêu Nhiên rời đi, Diệp Huyên trở về tháp Giới Ngục.
Mà vừa quay lại tháp Giới Ngục, hắn phát hiện lầu trên như có tiếng động.
Rất nhẹ, nhưng hắn thật sự nghe thấy.
Diệp Huyên hỏi với giọng điệu nặng nề: “Tiền bối, đó là?”
Cô gái bí ẩn nói: “Ngươi cảm thấy nó là gì?”
Diệp Huyên cười khổ: “Tiền bối, tầng thứ hai rốt cuộc có nhân vật gì thế?”
Sau khi im lặng một lát, cô gái bí ẩn đáp: “Không phải một kẻ lương thiện, nói chung sau khi vào học viện, ngươi phải nghĩ cách tìm Linh Kiếm nâng cao cảnh giới của mình, tất cả đều phải tăng tốc!”
Diệp Huyên gật đầu, bây giờ tháp Giới Ngục khiến hắn khó mà yên tâm, phải nói là lúc nào cũng hơi thấp thỏm!
Vì bản thân hắn cũng cảm thấy tồn tại ở tầng thứ hai không phải kẻ tốt lành gì!
Không có căn cứ gì, chỉ là một loại cảm giác, mà cảm giác này là tháp Giới Ngục mang đến cho hắn! Phải nói là sự cảnh cáo của tháp Giới Ngục với hắn!
Như cô gái bí ẩn nói, hắn phải tăng tốc.
Đương nhiên việc cấp bách của hắn bây giờ là gia nhập học viện Thương Mộc!
Một ngày trôi qua.
Sáng sớm, mặt rời đỏ từ từ mọc lên từ phía chân trời.
Diệp Huyên dắt muội muội Diệp Liên đi ra khỏi cổng lớn của phủ đệ, Lục Tiêu Nhiên và nhóc béo Lục Minh đứng đợi ở bên ngoài.
Lục Tiêu Nhiên quan sát Diệp Huyên, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng, hắn vốn dĩ đã rất tuấn tú, bây giờ ăn diện một chút, thật sự có thể nói là cực kỳ tao nhã, nếu đeo một thanh kiếm bên hông, khoe ra thân phận kiếm tu, e rằng sẽ khiến không ít thiếu nữ của Đế Đô si mê điên đảo.
Diệp Liên cũng thay một bộ váy màu xanh sẫm, sau đầu cô bé thắt một cái bím tóc thật dài, dù tuổi khá nhỏ nhưng ai cũng có thể nhìn ra đây là một cô bé xinh đẹp, qua mấy năm nữa chắc chắn sẽ nghiêng nước nghiêng thành.
Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của hai huynh muội, trong lòng Lục Tiêu Nhiên càng khẳng định chắc chắn lai lịch của hai huynh muội này không đơn giản!
Lục Tiêu Nhiên ngưng suy nghĩ, cười nói: “Diệp tiểu hữu, chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó kéo Diệp Liên theo sau cha con Lục Tiêu Nhiên đi về phía xa.
Chỗ của bọn họ cách học viện Thương Mộc không xa, vì vậy nên bọn họ chọn đi bộ.
Đế Đô hôm nay có thể nói là cực kỳ náo nhiệt, học viện Thương Mộc chiêu sinh là chuyện lớn nhất Đế Đô, ở cả Khương Quốc này muốn nổi bật hơn người nhanh nhất, cách tốt nhất là vào học viện Thương Mộc!
Vừa vào học viện Thương Mộc có thể nói là cá chép hóa rồng, vì vậy mỗi khi học viện Thương Mộc chiêu sinh, thiên tài yêu nghiệt ở mọi nơi trên Khương Quốc đều sẽ đến, mà những thiên tài này đến, đương nhiên người nhà của họ cũng sẽ đi theo.
Vì thế, Đế Đô trở nên rất nào nhiệt.
Thật ra Diệp Huyên không biết một điều là nếu không có Lục Tiêu Nhiên, e rằng hắn và muội muội đến Đế Đô ngay cả chỗ ở cũng không tìm thấy, vì một tháng trước khách điếm Đế Đô đã gần như được đặt trước hết rồi!
Hôm nay Diệp Liên vui vẻ một cách kỳ lạ, vì hôm nay Diệp Huyên sẽ gia nhập học viện Thương Mộc, một khi hắn gia nhập học viện Thương Mộc, Diệp Huyên sẽ không còn một mình nữa, hắn sẽ có một chỗ dựa, cũng sẽ có tương lai xán lạn, khi đó, dù bệnh của cô bé không được chữa khỏi, cô bé cũng có thể yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.