Sau khi quyết định, mấy người Sở chân nhân rời khỏi Đạp Thiên Điện.
Trong điện chỉ còn lại Diệp Huyên và võ sư Nam Phái.
Diệp Huyên ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc.
Lòng tham!
Rất nhiều lúc, lòng tham sẽ cắn nuốt hết lý trí của con người!
Tấn công Thần Quốc?
Lúc này, hắn chợt phát hiện, ở trong vũ trụ hỗn độn này, rất nhiều lúc không có đúng và sai.
Trước khi đến, Sở chân nhân nói với hắn, chống lại Thần Quốc là vì thiên hạ chúng sinh!
Nhưng đây chỉ là mấy lời nói nhảm thôi!
Những người đến từ các Hoang giới này thật ra đều là vì bản thân họ!
Thần Quốc muốn chinh phục bọn họ, mà bọn họ cũng muốn chinh phục Thần Quốc!
Ai đúng ai sai!
Đều giống nhau!
Tất cả mọi người trong điện cảm thấy Thần Quốc không mạnh đến thế, nhưng hắn biết, Nam Cung Uyển kia không lừa hắn!
Hơn nữa có lẽ Thần Quốc còn mạnh hơn những gì Nam Cung Uyển nói!
Có điều hắn đã không muốn quan tâm nữa rồi!
Hắn đến đây là vì cùng chống lại Thần Quốc với những người này, để bảo vệ Thần Võ Thành.
Nhưng bây giờ xem ra hắn sai rồi.
Những người này đều đến vì bản thân mình, mà một khi để bọn họ tiến vào Thần Quốc, chắc chắn bọn họ cũng sẽ biến thành ma quỷ.
Rất nhiều lúc, nhân tính có thể đen tối đến mức không còn nhận ra bản thân!
Diệp Huyên định đứng dậy rời đi, lúc này, võ sư Nam Phái cách đó không xa đột nhiên nói: “Ta tin những gì cậu nói trước đó!”
Diệp Huyên nhìn võ sư Nam Phái, người này ở lại để trông hắn, rõ ràng là sợ hắn báo tin cho Thần Quốc.
Nghĩ vậy, Diệp Huyên không khỏi cười châm chọc.
Lúc này, võ sư Nam Phái lại nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ thất bại!”
Diệp Huyên nhìn võ sư Nam Phái: “Vậy vì sao tiền bối không ngăn cản?”