Diệp Huyên: “…”
Thiếu nữ nói: “Ngươi muốn dùng thì dùng đi! Người Thần Quốc ta cũng không phải là không chịu thua được!”
Diệp Huyên cười, sau đó bảo Tiểu Linh Nhi cất kiếm đi, hắn nhìn thiếu nữ: “Thiên tài đến từ Thần Quốc, ngươi xem cho kỹ, ta không dùng kiếm!”
Không dùng kiếm!
Xung quanh trở nên xôn xao, Diệp Huyên này không dùng kiếm!
Thiếu nữ nhìn Diệp Huyên: “Vậy sao, vậy mau để ta mở mang tầm mắt đi!”
Nói xong, nàng ta âm thầm đề phòng.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó, giữa chân mày của hắn đột nhiên xuất hiện một chữ “Không” nho nhỏ.
Đạo tắc Không Gian!
Vào khoảnh khắc đạo tắc Không Gian này xuất hiện, không gian xung quanh thiếu nữ lập tức trở nên hư ảo, sau đó, khi nàng ta còn chưa kịp phản ứng đã xuất hiện ở chỗ cách đó nghìn trượng rồi!
Mọi người xung quanh sửng sốt!
Thiếu nữ cũng ngơ ngác!
Vị trí không gian thay đổi!
Diệp Huyên nhìn thiếu nữ: “Ngươi thua rồi!”
Thua rồi!
Thiếu nữ siết chặt tay trái, vẻ mặt nặng nề.
Không cam tâm!
Đương nhiên là nàng ta không cam tâm! Thua bằng cách thế này, sao nàng ta có thể cam tâm chứ?
Diệp Huyên cười: “Thế nào, thiên tài đến từ Thần Quốc, ngươi không phục à? Nếu không phục cũng không sao, dẫn ngựa của ngươi đi đi! Ta không ép!”
Thiếu nữ nhìn Diệp Huyên: “Đây là ngươi nói đấy nhé!”
Nói xong, nàng ta lên ngựa, biến mất ở cách đó không xa!
Diệp Huyên sửng sốt!
Cái gì vậy?
Cái quỷ gì thế?