*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười, sau đó quay người rời khỏi đó. Hắn tìm được một nơi yên tĩnh rồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu chữa thương!
Còn tháp Giới Ngục thực sự không còn ở trên người hắn nữa, nhưng hắn chẳng lo lắng chút nào!
Năng lực tự bảo vệ của tòa tháp rách này không phải mạnh bình thường!
Hơn nữa, trong tháp còn có tầng sáu và Đế Khuyển!
Ngoài ra người khác cố ý muốn vào tháp căn bản là chuyện không thể...
Ở nơi nào đó phía cuối chân trời, đám người nhà họ Tần lao nhanh như điên.
Tần Minh cầm đầu thì vô cùng hào hứng!
Chí bảo!
Giờ đây, thứ mà lão ta cầm trong tay chính là chí bảo của Tứ Duy!
Chỉ cần nhà họ Tần lấy được chí bảo này, đồng thời thu phục được nó, lúc ấy nhà họ Tần sẽ không cần dựa vào Đường tộc. Thậm chí có thể nhảy vọt trở thành thế lực đỉnh cấp của vũ trụ hỗn độn này!
Thời khắc thay đổi vận mệnh đến rồi!
Lúc này, ngoài sự hưng phấn và kích động ra, trong đầu Tần Minh đã không còn những thứ khác.
Một cao thủ nhà họ Tần bên cạnh lão ta đột nhiên nói: “Người của Đường tộc đuổi tới rồi!”
Tần Minh híp hai mắt lại: “Kệ bọn họ!”
Cao thủ kia do dự một lát rồi nói: “Tần Minh, ông đã từng nghĩ, nếu như chúng ta đem vật chí bảo này đi thì sẽ mang lại hậu quả gì cho nhà họ Tần chưa?”
Tần Minh trầm giọng nói: “Ý ngươi nói là Đường tộc và