Tinh chủ!
Đây là cao thủ chân chính trong thiên địa đấy!
Dạ Lan hờ hững nói: “Yên tâm, khắc sẽ có người đối phó với ông ta!”
Nói đến đây, sắc mặt lão ta đột nhiên thay đổi, nhìn sang bên phải: “Ai!”
Một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện ở cách đó không xa.
Người này, chính là Diệp Huyên!
Thấy Diệp Huyên, Dạ Lan híp mắt lại: “Diệp Huyên!”
Diệp Huyên đi tới trước mặt mấy người Dạ Lan: “Chào các vị!”
Dạ Lan nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, chúng ta không muốn dây dưa với ngươi”.
Lão ta vẫn hơi kiêng dè Diệp Huyên!
Tên này là người có thể giết chết cao thủ Đạo Cảnh trong nháy mắt đấy!
Lúc trước đối đầu với Diệp Huyên là vì hắn có bảo vật, nhưng bây giờ, Diệp Huyên đã không còn bảo vật nữa, vì thế, lão ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Diệp Huyên nữa.
Diệp Huyên nói: “Ta muốn liên thủ với các người!”
Dạ Lan nhíu mày: “Liên thủ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Liên thủ”.
Nói xong, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn: “Kiếm Tông chẳng những cướp đi bảo vật của ta, còn vu tội ta, nói ta lấy trộm bảo vật của bọn họ. Không chỉ vậy còn muốn bắt muội muội uy hiếp ta, sao Diệp Huyên ta có thể nuốt trôi cục tức này được?”
Nói xong, hắn nhìn Dạ Lan: “Ta không cần bảo vật đó, ta chỉ cần tiêu diệt Kiếm Tông! Còn các người, bảo vệ ta, không để ta bị cao thủ Đạo Cảnh của bọn họ bao vây là được, thế nào?”
Dạ Lan nhìn Diệp Huyên: “Không cần bảo vật đó, thật sao?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Kiếm tu chúng ta trước giờ không nói dối!”
Dạ Lan cứ nhìn Diệp Huyên như thế.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh, không nói một lời.
Một lát sau, Dạ Lan hỏi: “Diệp Huyên, từ bỏ món bảo vật đó, ngươi thật sự cam lòng sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Ta không cam lòng, nhưng ta có thể làm gì đâu? Bây giờ ta giữ món bảo vật đó thì chỉ có một con đường chết, không phải sao?”
Dạ Lan hờ hững nói: “Ngươi cũng thông minh đấy!”