Ông lão khẽ nói: “Thật sao?”
Diệp Huyên nở nụ cười, ngay sau đó, người hắn biến mất ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc Diệp Huyên biến mất, chân phải của ông lão giẫm nhẹ xuống một cái, một cái cành gỗ trước mặt ông ta đột nhiên hóa thành một đường ánh kiếm vụt bay ra xa mấy trăm trượng.
Ầm!
Một tiếng ầm bất chợt vang lên, ngay sau đó, một bóng người từ trong không trung ngã thẳng xuống dưới.
Chính là Diệp Huyên!
Diệp Huyên quay người nhìn về phía ông lão, trên đỉnh núi, ông lão bước về phía trước một bước, bước chân này vừa đặt xuống, cả người ông ta đã đến trước mặt Diệp Huyên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm trọng.
Lão già này quả thật không phải là người bình thường!
Ông lão liếc nhìn Diệp Huyên: “Xuất kiếm?”
Diệp Huyên gật đầu, ngay sau đó, hai đường ánh kiếm chém thẳng về phía ông lão.
Nhưng hai đường ánh kiếm này vừa đến trước mặt ông lão thì dừng lại. Bởi vì hai ngón tay của ông lão đã kẹp lấy hai thanh kiếm khí này!
Trong lòng Diệp Huyên chợt cảm thấy run sợ, ông lão này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!
Ngón tay của ông lão nhẹ nhàng kẹp lại, hai đường ánh kiếm vỡ vụn ầm ầm.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thực lực của tiền bối thật phi thường!”
Ông lão nói khẽ: “Nào, tiếp tục đi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta đánh không lại ông!”
Thực lực của ông lão trước mắt chắc chắn còn cao hơn cả hình nhân gỗ trong cơ thể hắn.
Đối phương có thể dùng ngón tay kẹp lấy phi kiếm của hắn...
Thực lực này đã nghiền ép hắn rồi!
Ông lão liếc nhìn Diệp Huyên một cách lạnh lùng: “Người trẻ tuổi có tý thực lực đã kiêu ngạo, không biết lượng sức mình!”
Diệp Huyên gật đầu liên tục: “Đúng đúng, ông nói cái gì cũng đúng!”
Ông lão cười khẩy: “Nhìn cậu như thế này, có phải là không phục?”