*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên thuyền tinh vân, Mặc Vân Khởi đột nhiên hô to: “Thần Vũ Thành, ông đến đây, run rẩy đi!”
Lúc này, Bạch Trạch đá một cước lên người Mặc Vân Khởi…
…
Trong tinh không, tàu Đế Tinh di chuyển vô cùng nhanh, chỗ nó đi qua, hố đen và loạn thạch không gian gì đó đều như vô hình.
Diệp Huyên đứng trên đầu thuyền, hắn nhìn về phía tinh không xa xôi, nhẹ giọng nói: “Đế Khuyển huynh, có phải người của Thần tộc đều rất kiêu ngạo không?”
Đế Khuyển đáp: “Không phải kiêu ngạo bình thường đâu! Ngươi nên chuẩn bị tâm lý!”
Diệp Huyên nói: “Đế huynh, Thần tộc có bảo bối gì không? Bảo vật đặc biệt lợi hại ấy, ừm, ta chỉ hỏi cho biết thôi”.
Đế Khuyển hờ hững hỏi: “Đây mới là mục đích thật sự của ngươi đúng không!”
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Ngươi nghĩ xấu về ta quá! Diệp Huyên ta sao có thể là loại người đó được…”
“Dừng dừng!”
Đế Khuyển ngắt lời: “Ngươi đừng có làm màu với ta, ngươi là loại người gì ngươi tự hiểu!”
Diệp Huyên: “…”
Đế Khuyển đột nhiên nói: “Thần tộc của ta có một món chí bảo”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Cái gì?”
Đế Khuyển đáp: “Thần Vương Tọa!”
Diệp Huyên thắc mắc: “Đó là cái gì?”
Đế Khuyển trả lời: “Chỉ là một cái ghế thôi!”
Diệp Huyên: “Tác dụng thì sao?”
Đế Khuyển quăng một câu: “Không biết!”
Đế Khuyển hờ hững nói: “Ngươi đắc ý cái gì? Tháp này ngươi khống chế được sao? Sau này nếu ngươi chết chắc chắn là bị nó hại chết!”