Đệ Nhất Ác Phi

Chương 12: Chỉ muốn hai người




Edit: August97
"Ta luôn thích cuộc sống tự do tự tại, luôn không màng danh lợi, ngược lại nghe bá phụ giải thích, làm Lễ Bộ Thượng Thư đúng là nhân tài không được trọng dụng."
Dung Chỉ dịu dàng khen Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc một lần, Vãn Thanh vốn tưởng rằng ít nhất Mộc Thiên Hải cũng có chức quan lớn, được người khen vốn đã quen, không ngờ nay Dung Chỉ dụ dỗ chính ông cười ha ha.
Mộc Vân Hạc cũng thay đổi thái độ lúc trước, cười hì hì ngồi bên cạnh mấy người.
"Đúng rồi bá phụ, Thanh Nhi đang cùng ta học dược lý, cần rất nhiều dược liệu mà Kinh Thành không có, ta muốn mang nàng ra khỏi thành đi học hỏi nhiều nơi." Nhìn hai người đang vô cùng vui vẻ, Dung Chỉ rốt cuộc mới mở miệng, coi như không muốn, cũng không quá cứng ngắc.
Mộc Thiên Hải nghe lời của hắn, dừng lại một chút không lên tiếng, nụ cười của Mộc Vân Hạc trái lại nhỏ đi rất nhiều, "Ra khỏi thành? Đi đâu?"
"Vân Nam, Tây Dạ Quốc là địa phương có nhiều dược liệu nhất, mặc dù cách hơi xa, nhưng xong xuôi ta sẽ đem Thanh Nhi trở về, nếu muốn bái sư học nghệ, không có mấy năm hành tẩu bên ngoài sao có thể thành công, bá phụ cũng không muốn Thanh Nhi uổng phí cuộc đời sống ở trong nhà đi, nàng có thiên phú."
Vừa nghe nói thế, nụ cười Mộc Vân Hạc liền thu về, khuôn mặt đầy vẻ không muốn, "Tuy là như thế, nhưng Thanh Nhi là một nữ nhân, ra ngoài lâu như vậy, nếu gặp phải người xấu thì làm thế nào."
"Huynh trưởng còn chưa tin ta sao?" Dung Chỉ tự tin mỉm cười khiến chân mày Mộc Vân Hạc càng nhíu sâu hơn, "Nếu vẫn chưa yên tâm, tiếp vài chiêu với ta thì như thế nào?"
Mộc Vân Hạc còn muốn nói điều gì, Mộc Thiên Hải lại kéo hắn lại, vẻ mặt tươi cười, "Đây cũng là do không yên lòng, chỉ là Thanh Nhi đã sắp 20, chưa bao giờ đi xa nhà, lập tức để nàng đi ra ngoài mấy năm, khó tránh khỏi Vân Hạc lo lắng trong lòng, trong lòng lão phu cũng không bỏ được."
"Phụ thân." Mặc kệ nói thế nào Vãn Thanh cũng có phần cảm động, nhưng lưu lại Mộc phủ này không phải là điều nàng muốn, "Tuổi con cũng đã không còn nhỏ, chuyện tái giá gì đó cũng không muốn nữa, chỉ muốn thừa dịp còn trẻ làm ít chuyện mà con cảm thấy có ý nghĩa, để đến khi con già đi sẽ không phải hối hận, đi cùng sư phụ, con cảm thấy đây là chuyện có ý nghĩa nhất nửa đời sau của con, chờ con trở lại liền mở mộ tiệm thuốc trên phố, nửa đời sau lo gì không ổn định. Phụ mẫu cùng đại ca lo lắng cho con, nhưng đây là con đường con chọn, bao nhiêu năm con đều không cảm thấy lâu."
Sắc mặt Mộc Thiên Hải thay đổi, Mộc Vân Hạc vẫn lo lắng nhìn nàng, "Nhưng Thanh Nhi, từ nhỏ muội ở nhà ăn sung mặc sướng, hôm nay muốn ra ngoài leo núi băng sông, rất cực khổ, sao muội có thể chịu đựng được."
"Cuộc sống cũng là một chặng tu luyện, chẳng lẽ huynh trưởng hi vọng Thanh Nhi cứ cả đời sống trong Mộc phủ như vậy, vô danh không lộc?" Dung Chỉ dảo mắt nhìn mấy người trước mặt, xác định Mộc phụ đã dao động, nhưng Mộc huynh này lại vô cùng ngoan cố.
"Bất luận như thế nào, ta vẫn không yên lòng, Thanh Nhi, cho dù muốn học hỏi, học nơi Kinh Thành này không phải tốt sao, nếu nơi này không có dược liệu, ta phái người tìm đến cho muội."
"Dược liệu trong sách thuốc nhiều như vậy, nếu đều dựa vào ca ca huynh tìm, thì muốn đến khi nào, hơn nữa nếu muội muốn làm thầy thuốc, tất nhiên sẽ muốn tự mình lên núi tìm, cần hiểu rõ sự sinh trưởng cùng tập tính phương vị của nó, đại ca một mực giúp muội như thế, muội làm sao có thể làm một thầy thuốc tốt."
Mộc Vân Hạc còn muốn nói, lại bị Mộc Thiên Hải ngăn lại, có thể chưa bao giờ thấy qua Vãn Thanh như vậy trước mặt ông, trừ ngạc nhiên ra, cũng cho ông cảm thấy đây là mục tiêu của Vãn Thanh.
"Ta trở về thương nghị cùng mẫu thân con một chút, nếu mẫu thân con đồng ý, con hãy đi đi. Nhưng phải nhớ, nếu như trên đường gặp phải khó khăn gì cứ viết thư cho phụ thân, ta sẽ để đại ca con đi tìm, biết không?"
"Con hiểu rõ, cám ơn phụ thân." Mộc Thiên Hải nhất nhất như vậy, Vãn Thanh cũng biết chuyện này tám phần mười là chạy không thoát.
Dung Chỉ ưu nhã rót trà, không để ý tới ánh mắt có phần tức giận của Mộc Vân Hạc, cho đến hai người rời đi, mới sang Vãn Thanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Sao vậy, xem chưa đủ?"
"Không, không phải." Vãn Thanh quay đầu xoay người rời đi, vẻ mặt Dung Chỉ giống như đã quên mất chuyện tối hôm qua, một chữ cũng không nói, lại nhìn hắn vẫn đang ngồi đó, tư thái ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú, ngược lại cảnh tượng hết sức hài hòa, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đẩy cửa vào phòng.
Vãn Thanh vốn tưởng rằng Mộc phụ sẽ quyết định rất nhanh tới nói với nàng, vậy mà đợi ba ngày cũng không có tin tức, ngồi thấp thỏm trong phòng, có đồng ý hay không thì dù gì cũng nên nói một tiếng.
Dung Chỉ vẫn như thường ngày, có lúc Vãn Thanh bắt gặp hắn đi dạo cùng Mộc phụ, hình như hắn tuyệt không sốt ruột, mấy ngày nay cười rất nhiều, mấy cái y phục đỏ rực thi thoảng mới thấy mặc.
Mộc Vân Hạc thỉnh thoảng tìm đến nàng sẽ khuyên nàng đừng đi, nhưng nói qua lần thứ nhất thì sau đó không nói nữa, sự bình tĩnh này khiến Vãn Thanh không quen, sao mấy ngày nay giống như Dung Chỉ trở thành con của bọn họ, tách nàng ra.
"Tiểu thư." Bảo Cầm thở gấp chạy đến trước mặt Vãn Thanh, "Lão gia cùng phu nhân bảo người đi qua một chuyến."
Vãn Thanh đứng dậy, ba ngày rồi, cuối cùng bọn họ cũng nghĩ đến nàng, trong lòng hơi thấp thỏm, lần này có phải nói về chuyện đó hay không?
Lúc ra cửa nhìn lướt qua cửa phòng Dung Chỉ, vẫn đóng chặt như cũ, mấy ngày nay hắn cũng không nói chuyện với nàng, đúng là cực kỳ phiền muộn.
Vãn Thanh không đoán sai, lúc đi qua Mộc Phụ cùng Mộc mẫu đã ngồi ở ghế trên, Dung Chỉ ngồi ngay dưới bọn họ, lúc Vãn Thanh đi qua Mộc mẫu đang lau nước mắt, thấy Vãn Thanh tới thì đưa tay kéo nàng đến cạnh mình.
"Phụ thân, mẫu thân."
"Thanh Nhi, mẫu thân hỏi con, con thực sự đã nghĩ xong?" Hạ Uyển Dung vừa nhìn Vãn Thanh, nữ nhi không rời bỏ được, nước mắt đã rơi trên tay Vãn Thanh, tâm có cứng rắn thế nào đi nữa cũng mềm lại.
Vãn Thanh liếc mắt nhìn Dung Chỉ, hắn cũng đang cười nhìn nàng, hình như cũng đang mong đợi đáp án của nàng, "Con muốn."
"Thanh Nhi, hôm nay phụ thân gọi con tới, là để nói cho con biết, phụ mẫu đều đồng ý rồi."
"Cám ơn phụ thân mẫu thân."
"Dung Chỉ sư phụ ưu tú như vậy, có người như vậy ở bên cạnh dạy bảo con, ta với mẫu thân con cũng không cần lo lắng quá nhiều, nhưng con chưa bao giờ xa nhà, nhất định phải lấy an toàn làm đầu."
"Vâng."
Vãn Thanh nghe Mộc phụ Mộc mẫu liến thoắng không ngừng, nói rất nhiều, Dung Chỉ cũng ngồi một bên nghe, kỳ quái chính là hôm nay Mộc Vân Hạc không có ở đây, Vãn Thanh cũng không tiện hỏi, chỉ cho là hắn đang vội việc khác.
Đã đồng ý, ngày khởi hành cũng đã định sẵn, ở lại trong phủ năm ngày, lúc rạng sáng Bảo Cầm ở phòng ngoài giúp nàng thu dọn đồ đạc, Hạ Uyển Dung thế nào cũng không chịu để hai người Vãn Thanh cùng Dung Chỉ đi trước, thế nào cũng bắt nàng mang nha hoàn theo, Bảo Cầm từ nhỏ đã theo nàng lớn lên, dĩ nhiên phải mang theo Bảo Cầm đi.
Nha đầu kia cũng vô cùng chịu khó cùng nghe lời, mặc kệ đi đâu cũng không một câu oán hận.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi, vẫn còn sớm, người ngủ thêm một lát đi." Vội đến đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn muốn Vãn Thanh ngủ thêm một lát, Vãn Thanh cười nhìn Bảo Cầm, Bảo Cầm chắc cũng khoảng mười sáu mười bảy, lại có thể thay người khác suy nghĩ thật không dễ.
"Không sao, ta không ngủ được, cùng em dọn dẹp."
Bảo Cầm mỉm cười, nhường đường cho Vãn Thanh, trên khuôn mặt tươi trẻ đầy mồ hôi, “Két” một tiếng, cửa phòng Dung Chỉ sau lưng cũng mở ra, trong đêm tối hắn chỉ khoác một cái ngoại bào màu đỏ, bên trong là bạch y, thấy Vãn Thanh trời còn chưa sáng đã đứng bên ngoài thì nhíu mày.
"Thanh Nhi, tới đây."
Thấy Dung Chỉ gọi mình, Vãn Thanh đứng lên vội chạy tới hướng hắn, Bảo Cầm liếc mắt nhìn hai người sau lưng, bản thân vẫn sửa sang lại đồ vật trước mặt, Dung Chỉ liếc mắt nhìn Bảo Cầm, kéo Vãn Thanh vào phòng, đóng cửa lại.
"Sư phụ, có chuyện gì?"
"Vi sư biết cha mẹ ngươi không yên lòng, nhưng chúng ta lặn lội đường xa, ngươi mang theo nha đầu này cũng không dễ dàng."
"Sư phụ, người không nên lo lắng điều này."
"Có ý tứ gì?" Dung Chỉ híp mắt, khí thế áp bức thường ngày toàn bộ triển lộ ra.
"Người nói với phụ mẫu ta là truyền y thuật cho ta, mặc kệ bao lâu cuối cùng ta cũng muốn trở về, nếu lúc trở lại ta một chữ cũng không biết, ngươi giao phó với phụ mẫu ta như thế nào." Không nhìn đến ánh mắt như lang hổ kia, Vãn Thanh tuy nói khó nghe, nhưng cũng là vấn đề nàng suy nghĩ đã lâu.
"Ngươi quá coi thường ta." Dung Chỉ ánh mắt mị hoặc, nhìn Vãn Thanh nhếch môi cười, "Y thuật đối với ta không khó, dọc đường dạy ngươi một chút càng thêm đơn giản, thế nào, ngươi chưa từng thấy qua Đài Luyện Dược của ta sao?"
"Sao? Ta lại cho là suối nước nóng." Vãn Thanh vừa dứt lời đã gặp phải một ánh mắt xem thường, nhưng Dung Chỉ luôn là hình tượng thế ngoại cao nhân trong lòng nàng, Vãn Thanh nghe hắn nói như vậy cũng không hoài nghi, huống chi nhìn bộ dáng hắn, quả thật có chút phong cách đại phu.
"Vậy người bảo ta đuổi Bảo Cầm đi?"
"Không để Bảo Cầm theo phụ mẫu ngươi sẽ lo lắng." Dung Chỉ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Không bằng chờ chúng ta tới nửa đường bảo nàng mình trở lại?"
"Như vậy sao được, chắc chắn phụ mẫu ta sẽ trách tội nàng, chỉ là một nha đầu, đi theo cũng liền đi theo, dù sao sư phụ cũng không gạt ta, không phải là không dạy ta y thuật!"
"Tóm lại chính là không tiện!" Sắc mặt Dung Chỉ trở nên khó coi, nhìn bộ dáng ngốc nghếch ngu muội của Vãn Thanh, cũng không biết mở miệng với nàng như thế nào, "Ngươi...ngươi muốn tức chết ta sao?"
"Sao ta dám, thật không dễ dàng được phụ mẫu cho phép, dù sao đường xá xa xôi, ta cũng không muốn nàng phải chịu khổ cùng ta."
"Ngươi không hiểu dụng ý của phụ mẫu ngươi khi để nàng ta đi theo sao?" Dung Chỉ có chút thần bí nâng đầu, trong mắt đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cái gì?"
"Ngươi không thấy mấy ngày nay ta cố ý tránh ngươi sao? Trước kia lúc ta mới chuyển vào đại ca ngươi đã hoài nghi quan hệ giữa chúng ta, phụ thân ngươi thì càng khỏi phải nói, chỉ vig ngại mặt mũi ngươi mới không tiết lộ, sai Bảo Cầm đi theo ngoài mặt là chăm sóc ngươi, nhưng đó chỉ là bề ngoài, sợ là dụng ý coi chường ta mà thôi."
"Vậy thì như thế nào, ta cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với phụ mẫu ta" Vãn Thanh vẫn một bộ dáng thẳng thắn hào, Dung Chỉ tức giận không nhẹ, mắt xếch cũng bắt đầu hằn lên tia máu.
"Ngươi!"
"Sư phụ." Đương nhiên Vãn Thanh hiểu dụng ý của hắn, nhưng sao bây giờ lại phát hiện chọc giận hắn lại là một thú vui khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.