Từ sau khi Mặc Uyên dặn Dao Quang chiếu cố Tư Âm, Dao Quang lại tiếp tục hoạt động ngày ngày chạy đến Côn Luân Hư của mình, không có việc gì thì nhìn các đệ tử đẹp trai nhà Mặc Uyên luyện kiếm, thỉnh thoảng chỉ ra chỗ sai cho tụi nó. Có thể nhìn thấy Tư Âm cũng không đổi sắc mặt, nội tâm của nàng cũng dần bình tĩnh lại.
Đệ tử của Côn Luân Hư đều biết sư phụ của chúng là một người mặt than, không có chuyện gì thì đừng lượn lờ trước mặt lão nhân gia. Còn nếu có việc, phản ứng đầu tiên của chúng là đi tìm Đại sư huynh, nếu Đại sư huynh không giải quyết được thì đi tìm Dao Quang Thượng thần, hầu hết mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Thời gian trôi qua, Tư Âm cũng đã tới Côn Luân Hư một thời gian dài, cảm xúc mới mẻ lúc đầu cũng đã qua, nàng ấy tính chuồn ra ngoài chơi, nhưng mà Côn Luân Hư quản giáo rất nghiêm, đặc biệt là tiểu đệ tử mới đến.
Những người bản lĩnh không nhiều, tâm tính cũng chưa ổn định sẽ không được rời khỏi Côn Luân Hư.
Dạo gần đây, Đại sư huynh sẽ về mừng thọ Tây Hải Thủy quân, nàng ấy sống chết quấn lấy Điệp Phong đòi đi theo. Điệp Phong bị quấn không thoát, bất đắc dĩ lôi pháp bảo toạ trấn ra đè: "Chuyện này đệ đi hỏi sư phụ đi, nếu người đồng ý, ta sẽ dẫn đệ theo."
"Đại sư huynh, sư phụ đã bế quan mất rồi, đến lúc sư phụ xuất quan thì cũng qua ngày mừng thọ rồi!"
"Vậy đệ đợi lần mừng thọ sau đi." Trong suy nghĩ của Điệp Phong, chỉ có hai người có thể phá quy củ của Côn Luân Hư. Đó là Mặc Uyên Thượng thần và Dao Quang Thượng thần. Còn tiểu sư đệ mới tới, hắn nguyện ý chiếu cố đệ ấy, nhưng đệ ấy không thể phá hoại quy củ.
Vì vậy, lúc Dao Quang ra khỏi chủ điện của Côn Luân Hư mà về Dao Quang Điện, nàng thấy được một thân bạch y đi lại ngoài viện, kinh ngạc hô "Tư Âm." Chỉ cần nhìn bóng lưng nàng cũng đã nhận ra, đây là nữ đệ tử duy nhất trong Côn Luân Hư.
Tư Âm đáng thương muốn chạy theo Đại sư huynh ra ngoài, cuối cùng lạc đường, đi mãi không biết đường ra. Côn Luân Hư lớn quá!!!
"Thượng... Thượng thần!" Tư Âm thấy có người, thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại khẩn trương, sợ bị trách phạt. Dao Quang Thượng thần ngày thường rất hiền lành, nhưng nếu có người phạm sai lầm, ngài ấy sẽ không nuông chiều, còn chưa kể đến vị sư phụ mặt lạnh sẽ ở bên cạnh gật đầu.
"Con đến Dao Quang Điện làm gì? Tìm ta sao?"
"Đây là Dao Quang Điện?" Tư Âm biết nơi này là Dao Quang Điện thì cũng yên tâm hơn, các sư huynh từng nói quanh Dao Quang Điện có một đại trận bảo hộ, nàng lạc cũng không sao.
"Xem ra con không tới tìm ta, tại sao con lại ở đây?" Dao Quang dẫn nàng đến chủ điện rồi mới hỏi.
"Con... Con...." Tư Âm muốn lấy cớ trốn tội, nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt trong suốt thông thấu của Dao Quang lại không thể nói dối, đành khai thật.
Dao Quang buồn cười, quả là không phải người một nhà thì không vào cùng cửa, đám đồ đệ nhỏ này đúng là nghịch ngợm y như nhau. Nàng nhớ tới chuyện lũ nhỏ đứa nào đứa nấy đều từng trộm xuống núi chơi rồi bị nhốt trong trận pháp. Đối với chuyện này, nàng nhìn mãi cũng thành quen, lập tức đưa ra hình phạt: "Về Côn Luân Hư chép môn quy mười lần, ta sẽ không nói cho sư phụ và Đại sư huynh của con biết."
Mười lần?!
Tư Âm nhớ tới môn quy dài dằng dẵng kia, tương lai của nàng quá ảm đạm rồi! Các sư huynh nói Dao Quang Thượng thần rất dễ nói chuyện, nàng lập tức cầu xin: "Thượng thần, ngài có thể giảm cho con không? Mười lần con chép lâu lắm!"
"Không được."
"Thượng thần, con xin ngài mà!" Tư Âm khoanh tay lại trước ngực, tỏ vẻ đáng thương "Con biết con sai rồi, lần sau con không dám nữa đâu!"
"Thượng thần?"
"Thượng thần?"
Tư Âm thấy gọi mãi vẫn không được, đột nhiên thông minh, nhẹ nhàng cầu xin tiếp: "Con đảm bảo sau này không phạm lỗi nữa, ngài giảm hình phạt cho con đi mà~~ Sư nương~~~"
Dao Quang lúc đầu định mặc kệ nàng, nhưng nghe được xưng hô cuối cùng kia, trong lòng vui vẻ. Tuy nàng không nói gì nhưng Tư Âm luôn quan sát nàng vẫn nhận ra được, cứ luôn miệng gọi sư nương, còn ôm chặt tay nàng không bỏ.
Suốt hai đời, đây là lần đầu tiên có người dám ôm nàng mà làm nũng. Dao Quang nhớ, đời trước ai thấy nàng đều tránh xa ba thước, đời này tuy có đám đồ đệ nhỏ hay chạy nhảy trước mắt, nhưng đây vẫn là lần đầu có người ôm nàng làm nũng đó. Tâm nàng mềm mại: "Vậy thì năm lần, không thể giảm thêm."
Năm lần! Tốt quá!
Tư Âm cao hứng ôm Dao Quang: "Sư nương, ngài thật tốt!"
Dao Quang chọc chọc trán nàng, dạy nàng khẩu quyết của đại trận rồi đuổi nàng về.
Dao Quang xoay người, nhìn thấy Mặc Uyên đang chậm rãi hiện hình, không biết hắn tới được bao lâu, cũng không biết hắn nhìn thấy những gì, có thấy Tư Âm gọi nàng là sư nương hay không...
"...... Không phải chàng đang bế quan à?"
"Tống Dục báo không tìm thấy Tư Âm, ta qua đây xem thử."
"Vậy chàng thấy rồi đấy, đồ đệ bảo bối của chàng vừa đi về, không bị lạc."
"Ừ, thấy." Cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn đều nhìn thấy hết rồi.
Không biết có phải đã tìm ra biện pháp làm nũng với Dao Quang hay không, từ đó về sau, vị tiểu đế cơ Bạch Thiển của Thanh Khâu cứ không có việc gì là lại thích chạy đến quấn Dao Quang, càng quấn càng thân. Dao Quang cũng mặc kệ nàng làm nũng, không để bụng, làm Bạch Thiển nghi ngờ vị nữ thượng thần này có phải biết nàng là nữ tử rồi hay không.
Sau đó, nàng cũng mặc kệ, cực kỳ thoải mái trước mặt Dao Quang, khiến đám đệ tử Côn Luân Hư tưởng rằng sư nương không chờ được sư phụ, di tình biệt luyến.
Đám đệ tử vội vội vàng vàng, một mặt, họ quanh co lòng vòng lải nhải với sư phụ, mặt khác lại liên tục cổ vũ Dao Quang Thượng thần, làm hai vị Thượng thần đau đầu một thời gian dài.
- -Ý tưởng của đồ đệ quá khó hiểu, dạy bọn họ mệt quá!
Cũng may mà hai vị thượng thần luôn như hình với bóng. Đám đệ tử nhỏ dần bình tĩnh, bắt đầu phân chia một ngày mười hai canh giờ bồi tiểu sư đệ, không để đệ ấy có thời gian rảnh đi làm phiền hai vị Thượng thần. Bạch Thiển thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ).
Hôm nay, một tì nữ từ Thanh Khâu đến đưa tin cho Tư Âm. Lúc đầu, Dao Quang cũng không để ý, Thanh Khâu không có việc cũng thích truyền tin về đây, nhiều lần quá nên cũng không ai để ý. Không ngờ, tì nữ đưa tin hôm nay được giữ lại. Đến khi Tư Âm dẫn Huyền Nữ đến Dao Quang Điện, lúc này, Dao Quang cũng đã biết đây là ai.
Lúc trước, nàng không lưu ý tiểu tỳ tên Huyền Nữ này, ai ngờ được nàng ta dám ăn trộm trận pháp của Côn Luân Hư. Trong cuộc chiến với Dực tộc năm ấy, tuy Thiên tộc thắng, nhưng tổn hại nặng nề, mà nàng, trong trận chiến ấy, cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Nếu tính toán, tiểu tỳ nữ này là nguyên nhân gián tiếp hại chết nàng nha.
"Thượng thần, sư phụ con nói Côn Luân Hư đều là nam nhi, không tiện thu lưu nữ tử nên dặn con dẫn nàng ấy đến Dao Quang Điện." Tư Âm vừa lôi kéo Huyền Nữ vừa giải thích với Dao Quang "Nàng ấy là Huyền Nữ, là muội muội nhà đại tẩu của con, bị mẫu thân bức hôn nên trốn nhờ đến Côn Luân Hư."
Dao Quang gật đầu, đánh giá tiểu hồ ly trước mặt, lớn lên còn khá đẹp, nhìn qua có vẻ là đứa nhát gan, thật không hiểu tại sao đời trước nó có thể có một chân với Nhị hoàng tử Dực tộc Ly Kính được.
"Vậy, thượng thần, con để nàng ấy ở lại đây nhé?"
"Được, ta sẽ chiếu cố nàng ấy, con đi đi." Dao Quang gật đầu đáp ứng.
"Vậy con về báo với sư phụ đây!" Tư Âm chắp tay thi lễ rồi lui ra ngoài.
"Khoan đã!" Dao Quang ngẫm nghĩ một lúc rồi dặn "Ta thấy công lực của con đã ổn định, sắp tới sẽ có lôi kiếp phi thăng thượng tiên, con hãy cẩn thận chuẩn bị."
"Vâng ạ!"
"Mấy năm tới không được đi ra ngoài, bao giờ con đột phá thành công, ta dẫn con đi chơi thỏa thích."
"...... Vâng."
Được rồi, vì tương lai vui chơi thỏa thích, nàng sẽ ngoan ngoãn ở Côn Luân Hư chờ bị sét đánh.
Dao Quang thấy nàng đáp ứng mới yên lòng. Nàng không biết đời trước Tư Âm và Lệnh Vũ bị Dực tộc bắt khi nào, mà Huyền Nữ đã xuất hiện, mấy năm tới nàng ấy cũng sẽ đột phá, vậy thì lấy lý do đó nhốt nàng ấy vài năm, tránh việc nàng ấy lại ra ngoài gây thêm chuyện.
Một vạn năm trở lại đây, Dực tộc ngày càng không an phận, cho dù không có hai tiểu đệ tử làm đề tài thì chiến tranh cũng không thể tránh.
Dao Quang nhìn Huyền Nữ đang ngoan ngoãn đứng cúi đầu. Nếu nàng nhốt Huyền Nữ vào trong ngục, nàng sẽ không phải chết đâu nhỉ?
Đáng tiếc, cho dù Dao Quang cố gắng ngăn cản mọi chuyện đời trước lặp lại, nhưng cũng không thể thay đổi.
Chẳng hạn như Tư Âm, cho dù nàng ấy không bị bắt tới Đại Tử Minh Cung, cơ duyên xảo hợp vẫn gặp và yêu Nhị hoàng tử Dực tộc Ly Kính, lại như Huyền Nữ, gặp Ly Kính rồi thích hắn, lặng lẽ chen vào giữa Tư Âm và Ly Kính.
Dao Quang chưa bao giờ hỏi đến chuyện tình tình ái ái giữa các tiểu bối, bởi vì, chuyện tình của nàng vẫn còn chưa xong kia kìa!
Mãi đến lúc Tư Âm khóc lóc chạy vào Dao Quang Điện, nàng mới biết đã có chuyện gì xảy ra.
"Sư nương, sư nương......."
Tâm của Tư Âm như tro tàn, vừa uống rượu vừa khóc, làm Dao Quang cực kỳ đau đầu: Tại sao mấy đứa đều ở Côn Luân Hư mà vẫn gặp được Dực tộc vậy hả?
"Được rồi, chỉ là một Dực nhân thôi mà, sau này con không nhớ tới hắn nữa là được. Con nhìn xem, Côn Luân Hư có nhiều nam nhi như vậy, mỗi người đều mạnh hơn tên kia, con khóc cái gì?!"
"Sư nương, con thật sự thích hắn!"
"Vậy thì để ta bảo sư phụ của con cướp hắn về cho con!" Dao Quang giả vờ đứng dậy, lại bị Tư Âm kéo xuống: "Sư nương, người đừng đi, đừng nói với sư phụ, sư phụ sẽ phạt con."
"Ta cũng sẽ phạt con!"
"Sư nương......"
"Bây giờ con có gọi sư nương cũng không được, quan hệ của Thiên tộc và Dực tộc hiện nay căng thẳng, tuy Côn Luân Hư không màng thế sự, nhưng cũng không tránh được việc ra chiến trường. Hoàng tử của Dực tộc trộm đến Côn Luân Hư, con không những không báo cáo mà còn nảy sinh tình cảm với hắn, cho dù ta muốn thiên vị con cũng không được."
Dao Quang ném nàng vào hồ băng cho tỉnh rượu, chính mình lại đến chỗ họ thường hẹn hò bắt Huyền Nữ về.
Nàng không ngờ rằng, tiểu tì nữ này lai trở thành lý do Dực tộc tấn công: Côn Luân Hư bắt giữ thê tử của Nhị hoàng tử Dực tộc Ly Kính. Nếu Thiên tộc không đưa ra lời giải thích thỏa đáng, Dực tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua.