Đào Hoa Tiên

Chương 4:




Chúng ta thản nhiên bước đi, giống như bạn tốt nhiều năm. Ban đầu hắn vẫn nắm tay ta, sau đó không lâu liền đi lên phía trước. Khi hắn bước đi, chân không dính bụi, ống tay áo trường bào bị gió thổi bay, giống như đang bay trong không khí.
Đang lúc bọn ta đi qua, một nữ tử trong y lâu cười gọi tên hắn: “Đông Phương công tử! Đêm nay không đến sao?”
Hắn mỉm cười trả lời: “Ta không tới đâu!” Tuyệt đối không che giấu dáng vẻ phóng túng của mình.
Ta hiếu kỳ nhìn lên nữ tử trên lầu, ta là tiên tử, đạo đức nơi thế gian chẳng có liên quan gì tới ta. Chúng nữ tử ai nấy giống ai đều trang điểm rất đậm, tuy rằng mặt mày vui vẻ nhưng đôi mắt lại trầm tĩnh chết lặng.
Ta đuổi theo hỏi hắn: “Bình thường ngươi vẫn tới nhìn các nàng sao?”
Hắn gật đầu.
“Ngươi thích các nàng ấy?”
Hắn cười cười: “Các nàng ấy rất cô đơn, ta cũng rất cô đơn, người cô đơn thì dễ dàng đến với nhau.”
Cô đơn?! Bọn họ dù cô đơn đến đâu cũng không bằng nỗi cô đơn của ta.
Dường như hắn có khả năng xem thấu lòng người, “Chỉ có nàng là còn cô đơn hơn cả bọn ta.”
Sau khi ở chung với nhau, ta dần dần phát hiện ra, cơ thể hắn có năng lực rất kỳ lạ, đối với những chuyện trong lòng ta không cần đoán cũng biết. Mà ta tuy là tiên tử nhưng lại hoàn toàn không thể hiểu được lòng hắn.
Chính bởi điểm không cân bằng này, ta luôn bị vây trong tình thế xấu, hướng phát triển của sự việc dường như luôn theo ý hắn.
Ta ở lại chỗ ở của hắn trong cung Trường Dương, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yếu ớt xinh đẹp tựa u hồn của vài nữ tử trong cung. Hắn đã tập thành thói quen, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Một ngàn năm rồi ta chưa từng ngủ, đành ngồi giữa đêm ta nhìn chăm chú bóng cây ngoài cửa sổ.
Tiếng hít thở đều của hắn truyền sang từ bên cạnh, không hiểu sao trong lòng chợt nhen lên một chút tình cảm dịu dàng.
Côn Luân tiên cảnh không chỉ không có sự thay đổi nhiệt độ mà ngay cả ngày đêm cũng không phân biệt. Bọn ta mãi mãi sống trong ánh sáng và sự ấm áp, nhưng lại mất đi khả năng phân biệt bóng tối và cái lạnh.
Ta quay đầu nhìn hắn, kể cả trong đêm tối, ta vẫn có thể nhìn rõ mọi vật như ban ngày.
Một ngày trước, hai ta còn chưa từng gặp mặt, chỉ một ngày sau chúng ta ở chung một căn phòng, đây là duyên phận mà mọi người vẫn thích nói tới sao?
Ngày hôm sau, Trường Dương cung truyền ra tin tức có yêu vật trêu chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.