Đánh Cương Thi, Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 1:




Lúc Nghiêm Học đẩy cửa phòng ngủ đi ra thì trông thấy bóng lưng Tả Minh Vũ bận rộn trong phòng bếp, trong nhà thoang thoảng mùi cháo. Nghiêm Học nhìn lưng Tả Minh Vũ, đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc. Dù ngày hôm qua Tả Minh Vũ nói cho Nghiêm Học biết thân thể mình biến dị, cậu cảm thấy điều này không ảnh hưởng việc mình cùng anh một chỗ.
Nghiêm Học lặng lẽ đi đến sau lưng Tả Minh Vũ, vươn tay ôm lấy eo anh, mặt dán lưng anh. Tả Minh Vũ không cử động, dường như đã sớm biết Nghiêm Học xuất hiện sau lưng, dịu dàng hỏi.
“Sao dậy sớm vậy? Nếu đã tỉnh rồi thì đi rửa mặt súc miệng đi, cháo sắp xong rồi.”
Nghiêm Học mặt búp bê giận dỗi chu môi, chớp đôi mắt to tròn long lanh, đáng yêu không thể tả, khó chịu nói.
“Đáng ghét, lại bị anh phát hiện, biến dị thật là đáng ghét!”
Nghiêm Học vừa nói xong liền cảm giác thân thể Tả Minh Vũ cứng ngắc. Tả Minh Vũ không lên tiếng, chỉ là cánh tay khuấy cháo tạm dừng. Nghiêm Học phát hiện phản ứng của anh, thả ra đôi tay ôm anh, xoay người anh lại, hôn lên mặt một cái.
“Minh Vũ, anh làm cơm đi, em rửa mặt rồi lát nữa có lời muốn nói với anh.”
Tả Minh Vũ nhẹ gật đầu, không nói lời nào.
Trên bàn ăn.
Nghiêm Học thỏa mãn húp hết cháo, còn tiếc nuối chép miệng. Lại nhìn Tả Minh Vũ, anh chỉ húp vài ngụm. Cảm giác Nghiêm Học nhìn mình, anh ngẩng đầu lên xem cậu.
“Minh Vũ, em có lời muốn nói với anh. Những lời sau đây rất quan trọng, em chỉ nói một lần, anh phải nhớ thật kỹ.”
“Ừ, anh sẽ. Em…em đừng thấy e ngại gì hết, dù em làm quyết định gì thì anh sẽ không trách móc hoặc tổn thương em. Anh…anh sẽ ghi nhớ tất cả lời hôm nay em nói.”
Nghiêm Học vì biểu thị mình nghiêm túc, tằng hắng giọng mới chậm rãi lên tiếng.
“Tả Minh Vũ, anh biết đó, hai chúng ta đều là đàn ông. Em đó giờ là trai thẳng, bởi vì gặp anh, cho nên em mới yêu đàn ông. Anh từng nói sẽ không để em đau lòng, sẽ không để em hối hận yêu anh. Bây giờ em sẽ nói cho anh biết, như lời anh đã nói, em không hối hận. Em không cần biết thân thể anh có biến dị hay không, chỉ cần anh yêu em, vậy em sẽ không bao giờ từ bỏ anh. Minh Vũ, nên biết rằng chúng ta cùng một chỗ phải đối mặt rất nhiều, rất nhiều điều. Vậy nên em hy vọng anh làm được ba việc. Thứ nhất là yêu em, thứ hai là tin tưởng em, thứ ba là vĩnh viễn không từ bỏ em.”
Tả Minh Vũ trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Học, cậu chớp đôi mắt to nhìn anh, mặt hơi ửng hồng, hiển nhiên là ngại ngùng vì mới rồi thổ lộ.
Tả Minh Vũ kích động nhào về phía Nghiêm Học, ôm chặt cậu vào lòng, giống như muốn nhét cậu vào trong người mình vậy. Nghiêm Học bị siết đau đớn nhưng không động đậy, mặc kệ Tả Minh Vũ ôm mình.
“A Học, anh yêu em, anh sẽ mãi yêu em, vĩnh viễn tin em, tuyệt đối không bỏ em. Em mãi mãi là duy nhất của anh, anh yêu em!”
Nói xong Tả Minh Vũ kích động hôn môi Nghiêm Học, đầu lưỡi đút vào miệng cậu. Nghiêm Học cũng nhiệt tình đáp lại, đôi tay ôm cổ Tả Minh Vũ. Miệng lưỡi quấn quýt, không biết là ai trước kích động lửa tình. Tả Minh Vũ ôm Nghiêm Học đi hướng phòng ngủ, đang lúc hai người ngày càng bốc lửa thì đột nhiên tiếng cảnh báo chói tai đánh gãy hai người quấn nhau.“Minh Vũ, bên ngoài làm sao vậy? Hôm nay phải diễn tập ư? Nhưng không có nghe nói.”
“Mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục.” Nói xong Tả Minh Vũ muốn làm tiếp.
Nhưng bên ngoài lọt vào tiếng cảnh báo.
“Chú ý! Chú ý! Thành phố đã bị bệnh độc ô nhiễm, xin quần chúng tập hợp đến cửa bắc thành, sẽ có người di chuyển mọi người đi.”
Thanh âm nữ thông báo viên không ngừng lặp lại, giống như ma âm xuyên tai. Tả Minh Vũ đứng dậy nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, tình hình dưới lầu khiến anh khẽ kêu.
Nghiêm Học nghe tiếng thì cũng mau chóng đi qua xem.
“Sao vậy?” Nói rồi ló đầu nhìn dưới lầu.
Bởi vì Nghiêm Học và Tả Minh Vũ ở tại lầu hai mươi chín, thủy tinh cũng là loại cách âm tốt nhất, khiến họ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nếu không phải Nghiêm Học dậy sớm, cảm thấy không khí trong phòng ngủ quá ngộp, mở cửa sổ ra, chắc chắn họ đã bỏ qua cả tiếng cảnh báo.
Trên đường tràn ngập tiếng thét chói tai tuyệt vọng, biểu tình của mỗi người là sợ hãi vặn vẹo. Một đám quái vật thấy người liền cắn xé, khắp nơi đều là mảnh vụn xác nhân loại.
“Minh Vũ, đây là sao? Dưới lầu đang diễn Sinh Hóa Nguy Hiểm hả?”
“Không hay rồi! A Học, mau thu dọn đồ đạc! Chúng ta đi ngay!”
“A…ừ.” Nghiêm Học thần kinh thô tuy còn chưa rõ tình hình nhưng thấy Tả Minh Vũ biểu tình nghiêm túc, cậu ngoan ngoãn vào trong thu dọn đồ đạc.
“A Học, mang một ít quần áo thoải mái mà bền chắc, mang đèn phin và thức ăn, sau đó đến phòng khách.” Tả Minh Vũ nói xong đi vào phòng đọc sách.
Nghiêm Học đại khái dọn một phen, nghe phòng khách có tiếng lục đục liền chạy ra xem Tả Minh Vũ làm gì. Tới khi Nghiêm Học trông thấy thì hưng phấn hét to một tiếng. Trên bàn phòng khách có một cái rương lớn, bên trong đều là súng!
Có Skull7, Desert Eagle, Barrret, Dragunov, còn có một ít chưa từng thấy không gọi được tên.“Minh Vũ, sao anh có mấy thứ này vậy?”
“Sau này anh sẽ nói cho em biết, biết dùng súng không?”
“Trước kia tham gia đoàn lữ hành có chơi đạn giả.”
Tả Minh Vũ nghe Nghiêm Học nói vậy thì lấy ra một bộ đồ chứa súng buộc ở hông và đùi Nghiêm Học.
“A Học, chính em đi chọn vài khẩu súng đặt trên người, lại bỏ ít viên đạn, sau đó chọn khẩu súng thuận tay phòng thân. Lựu đạn quá nguy hiểm, em đừng dùng. Anh sẽ mang theo phòng khi cần.”
Nghiêm Học nghe lời đi chọn súng. Kỳ thật Nghiêm Học mặt búp bê tính tình trẻ con này trong lòng khá là kích động. Bản tính thích chơi đùa, thêm vào thần kinh to, cậu vốn không biết sợ.
“Minh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Sao nghiêm túc như vậy? Khiến em hưng phấn quá đi.”
“Ngốc, bây giờ có bệnh độc xâm nhập thành phố chúng ta, bên ngoài chính là giống loài biến dị sau khi ăn thịt người.”
“Cương thi? Là cương thi hả? Oa! Cương thi nha!”
“Đừng phấn khởi quá. A Học, anh báo cho em biết, hiện tại chỗ nào cũng nguy hiểm, em phải cẩn thận. Đây không phải chơi đùa, mạng sống chỉ có một lần, anh không muốn thấy em bị thương, càng không muốn mất đi em, đã hiểu chưa?” Trên mặt Tả Minh Vũ lộ rõ lo lắng.
Nghiêm Học nhìn biểu tình của anh, giấu bớt sự hào hứng.
“Minh Vũ, em biết rồi. Anh cũng phải cẩn thận nha?”
“Em đừng lo cho anh, bản thân anh là thể biến dị, những bệnh độc này không có tác dụng với anh. A Học, anh sẽ bảo vệ em.”
“Ừ! Minh Vũ, em không sợ. Chờ chúng ta chạy đi, ổn định lại rồi anh phải kể rõ cho em về thân thể của anh đó. Minh Vũ, em muốn hiểu anh, muốn cùng anh cả đời.”
“Ừ. A Học, anh thấy bệnh độc lần này không phải chuyện đơn giản, có lẽ em rất nhanh sẽ biết rốt cuộc xảy ra cái gì, cùng với mọi chuyện trên người anh. Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta nhân lúc trời còn sáng nhanh đi khỏi đây, nếu không thì đợi đến buổi tối sẽ rất nguy hiểm!”
“Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.