Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 67: Ngoại truyện:Trần Diên Chi




Thế giới của tôi, cậu đã tới.
Lần đầu tiên nhìn, hắn đã biết bọn họ giống nhau.
Ngày đó mưa đặc biệt lớn, mưa như thác đổ. Hắn một mình đi trên đường trở về cái nơi gọi là “nhà” kia, sau lưng còn có mấy vết máu rõ ràng, là do trước đó đánh nhau cùng mấy tên súc sinh Nam phái lưu lại. Tình yêu, cũng như mưa vậy, biến thành một loại đau đớn thám vào tận cốt tủy.
Vậy mà trên mặt hắn lại tràn đầy lệ khí. Bước chân tập tễnh, bóng lưng lung la lung lay, hắn vốn không muốn cứ như vậy trở về cái nơi như ổ chó kia, nhưng mà hoảng loạn nghĩ, trừ cái "nhà" đó ra hình như chính mình cũng không có chỗ khác để đi.
Lúc này, người phụ nữ diễm lệ dung tục mà hắn gọi là “mẹ” kia chắc hẳn đang ở dưới cái lão già kia mà cười quyến rũ. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được vuốt ngực, cưỡng chế đè xuống cảm giác buồn nôn. Thật là bẩn, tại sao mình có thể là con trai của tiện nhân kia?
Cứ như vậy vừa nghĩ vừa đi, không cẩn thận liền va phải một người. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi mát màu tro tràn ngập buồn khổ như hắn. Rồi sau đó, hình như là bởi vì vết thương trên, cũng có lẽ bởi vì mưa lớn đầy trời, hoặc có thể, là hắn bị cảm, Trần Diên Chi - cho tới bây giờ luôn luôn đề phòng cẩn thận đối với mỗi người, dĩ nhiên cứ như vậy té xỉu trước mặt người xa lạ ở lần gặp đầu tiên tại nơi này.
Đợi khi hắn tỉnh lại lần nữa, là ở trong một gian phòng rộng rãi sáng sủa, có rèm cửa sổ màu lam nhạt, một chiếc bàn vuông tinh tế, hoàn toàn không phải cái ổ chó dơ dáy bẩn thỉu như bãi rác kia. Trầm ngâm hồi tưởng những chuyện xảy ra lúc trước, rồi sau đó hắn lặng lẽ quan sát bài biện trong phòng.
"Anh đã tỉnh?"
Bóng dáng gầy gò ở phái sau bàn đột nhiên xoay người lại, quần áo vừa nhìn liền thấy tinh xảo cầu kỳ, môi hồng răng trắng, chỉ là cặp mày kia vẫn nhíu lại, hình như là có vô vàn tâm sự khổ sở .
“Đâylà nơi nào?" Trần Diên Chi khàn giọng hỏi.
"Đây là ổ nhỏ của tôi, anh đụng vào tôi, sau đó té xỉu. Tôi suy nghĩ một chút, liền quyết định mang anh về, hiện tại cảm thấy đã khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều. . ." Hắn than một tiếng, rồi sau đó hai tròng mắt sáng nhìn chằm chằm người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt nói:
"Tôi là Trần Diên Chi, còn cậu?"
"Tôi ư. . ."
Người thiếu niên gầy thở dài một tiếng, trong lời nói có vô tận buồn bã. Hồi lâu sau mới nghe được hắn chậm chạp đáp:
"Tôi là Văn Thư" .
Khi đó cậu ấy nói như vậy. Mà thời điểm đó Trần Diên Chi cũng cho là cậu ấy nói tên thật, mặc dù quần áo, cử chỉ của cậu ấy không phải dạng nghèo túng, nhưng là nghĩ đến cũng có thể chỉ là một người bình thường giống mình thôi.
Dù nghĩ như thế, nhưng hắn cũng không thể hiện ra mặt, cảm giác trên người thiếu niên này có quá nhiều bí mật. Giữa lông mày của cậu ta dường như bị buồn bã bao phủ, khiến lòng dạ Trần Diên Chi cũng buồn bã theo. Cùng là người lưu lạc một phương, gặp nhau liền thành người quen như vậy. . .
Ôm ý tưởng như vậy, Trần Diên chi đột nhiên liền muốn làm mặt dày vùi ở trên giường ấm áp thoải mái như vậy ngủ một giấc thật tốt. Bên ngoài mưa vẫn to như trước, tạo thành một màn mưa khổng lồ. Hắn ngồi ở trên giường nhìn phía sau, chỉ thấy một mảnh trắng xóa. Cũng may người thiếu niên trước mắt này cũng không có ý muốn đuổi mình đi. Trần Diên Chi dứt khoát trở về giường chui vào trong chăn, thân thể cuộn lại giống như tôm hùm.
Dường như Văn Thư mơ hồ nhìn hắn một lúc lâu, rồi sau đó thế nhưng mặt không đổi sắc cũng cởi quần áo lên giường, nằm thẳng tắp ở bên cạnh hắn. Trần Diên Chi nhàn rỗi mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, cứ như vậy một lúc lâu, cuối cùng quên mất bắt đầu ra sao. Âm thanh người thiếu niên trầm thấp từ từ phiêu tán ở trong không khí.
Đợi nhiều năm về sau, chờ thế lực Trần Diên Chi khuếch tán gần như trở thành vương giả toàn bộ giới hắc đạo, khi hắn nhớ lại một ngày này, nhớ tới giọng nói trầm thấp như mực của thiếu niên kia, rõ ràng là hời hợt nhưng lại lộ ra tuyệt vọng cô đơn nhiều như vậy.
"Người đàn ông kia cho tới bây giờ cũng chưa từng coi tôi là con, trong lòng hắn, ta chỉ là món đồ chơi của con gái hắn mà thôi. Đáng tiếc chính là, nếu đã lạnh nhạt vô tình như thế, vì sao lại phải để cho ta nhận tổ quy tông?
Anh biết không? Bây giờ tôi đang nói chuyện với anh, anh cảm thấy thoạt nhìn tôi giống như người bình thường phải không? Nhưng trong lòng tôi cơ hồ đã mục nát hết. Mẹ của tôi hiện tại còn đang bên trong pḥng cấp cứu, mà tôi lại chỉ có thể ngồi ở chỗ này cùng anh nói chuyện tào lao.
Tôi thậm chí không thể đi bệnh viện nhìn bà ấy một lần một lần cuối, chỉ vì cái người là cha tôi kia không cho phép, hắn nói mẹ rất dơ. Nhưng thật nực cười, nực cười đến tận xương tủy. Nếu cảm thấy mẹ bẩn, tránh bà như tránh bệnh khuẩn như thế, trước đây tại sao còn đụng bà ấy? Lại vì sao phải sinh hạ tôi?"
Vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, nói qua những lời kia vốn là lời nói vô cùng tàn nhẫn, lại giống như những kinh nghiệm kia không phải của hắn vậy. Trần Diên Chi nhìn Văn Thư, mặc dù cảm thấy một góc nào đó trong lòng chua chát, lan tràn ra cả trái tim, song hắn lại cưỡng chế ép xuống.
Người nào không có một phen khổ sở khuất nhục như thế, vượt qua được chính là sống, mà không chịu đựng được chính là chết mà thôi. Văn Thư không kinh ngạc chút nào vì phản ứng của hắn. Cậu đang cùng hắn nói chuyện, vậy mà biểu tình trên mặt lại giống như là đang lầm bầm lầu bầu, có lẽ lúc này không phải cậu đang nói chuyện, mà là bởi vì trong lòng chất chứa quá nhiều nên cần trút ra mà thôi.
"Người ta nói máu mủ chí thân, thế nhưng chí thân như vậy, trong mắt của tôi, so với người xa lạ càng không bằng. Còn người em gái thoạt nhìn xinh đẹp hiền lành kia, chẳng qua cũng chính là một đứa bé ích kỷ cực độ thôi. Anh biết không? Thật ra thì căn bản tôi cũng không để ý có thể nhìn thấy mẹ hay không, ấn tượng về mẹ trong lòng tôi, chẳng qua chỉ là một bóng dáng lạnh bạc. Tôi để ý thật sự, ấy là người đàn ông kia, người đàn ông trong mắt của hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng có tôi. Thế nhưng, từ nhỏ tôi đã sùng bái hắn như một người anh hùng."
Nghe đến đó, tầm mắt Trần Diên Chi sâu xa, bờ môi phác họa một đường cong châm chọc.
"Đã như vậy, thì không nên đi quan tâm hắn, chờ có một ngày cậu chiến thắng hắn, mình làm anh hùng không phải tốt sao?" .
Giọng nói giễu cợt thái độ thờ ơ như vậy, vốn Văn Thư phải cực kỳ tức giận, vậy mà chẳng biết tại sao, khi hắn thấy trên mặt Trần Diên Chi kia không có lấy một chút thương cảm thì cánh môi giật giật, song hắn lại không tiếp tục phát ra chút âm thanh nào, có loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Đúng vậy, nếu người kia không quan tâm mình, vậy mình cần gì phải đi quan tâm hắn? Nghĩ thông suốt một điểm này, trái tim như trút được gánh nặng, cậu nhìn Trần Diên Chi cười nói:
"Cám ơn anh" . Nụ cười thiếu niên ưu nhã sáng ngời, ngược sáng, giống như thiên sứ . Lại thấy Trần Diên Chi nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người vùi đầu vào một bên ngủ. Văn Thư cũng không có lên tiếng, chỉ là nằm ở một bên nghỉ ngơi.
Sắc trời hửng sáng, Trần Diên Chi sớm đã tỉnh, nhìn Văn Thư đang ngủ rất sâu ở một bên, bộ dáng an tĩnh như vậy giống hệt một thiên sứ . Mày nhíu lại, hắn hết sức ghét loại cảm giác này, trước khi hắn lấy lại tinh thần, thân thể đã theo bản năng làm một động tác vô cùng hoang đường. Hắn cúi người hôn xuống mi tâm của người thiếu niên, rồi sau đó giống như bị sét đánh quay người lại, thời điểm đó Trần Diên Chi, cơ hồ có thể nói là chạy trối chết.
Ngày cũng vẫn là bình thản không có sóng gió, hắn tiếp tục trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, tiếp tục đánh đám với những quyền hung dữ khôgn khác gì mãnh thú, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới người thiếu niên kia, nhớ tới ngày đó mình không khống chế được hôn người ta mà đỏ mặt, tuy vậy hắn rốt cuộc vẫn phải quyết định quên hết tất cả. Một người, nếu như trước tiên ngay cả tư cách sống yên ổn lập nghiệp cũng không có, làm sao có thể có được thứ mình muốn.
Chưa từng nghĩ tới một lần nữa gặp lại sẽ ở dưới tình cảnh lúng túng như thế, hắn bị những tên súc sinh Nam phái ấn thân thể ở tên tường, quần bị buộc cởi ra, khom thành tư thế khuất nhục. Kỳ thực chính là như vậy, chỉ cần bộ dáng đẹp mắt, bất luận nam nữ, ở trong hắc đạo cũng sẽ có một ngày dơ như vậy.
Nếu phản kháng nhiều hơn nữa cũng không có hiệu quả, hắn liền ngừng giãy giụa, chỉ là mắt lạnh nhìn những người này, đem hình dáng bọn họ khắc vào trong đầu, một ngày nào đó, đúng, một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại tất cả!
Âm thanh người đàn ông sau lưng hết sức rõ ràng, người nọ nói với một người đàn ông khác:
“Nghe nói nơi đó của đàn ông so với phụ nữ còn chặt hơn, nhưng ngàn vạn đừng đem bảo bối của tao kẹp đứt”.
Xung quanh vang lên tiếng trêu chọc của một đám người, hắn vốn cho là tìm mình đã có thể chịu đựng, nhưng lúc đang đối mặt với khuất nhục như vậy, móng tay toàn bộ khảm vào trong thịt, nhắm mắt lại khóe mắt cuối cùng là có chất lỏng lướt qua.
“Các ngươi đang làm cái gì!” Chợt nghe một giọng nam trong trẻo, mang theo tức giận hủy thiên diệt địa. Hắn cố sức quay đầu, liền thấy người thiếu niên gặp phải trong mưa ngày đó, Văn Thư. Một khắc kia tâm tình của hắn lại là hoảng loạn khác thường, nhục nhã, phẫn hận, hắn đang nghĩ tại sao bản thân mình lại đến đây.
Chỉ thấy Văn thư mặt không đổi sắc nói với người đứng đầu nhóm người kia:
“Buông anh ấy ra!” Nghe được lời như vậy, Trần Diên Chi chỉ cảm thấy buồn cười. Quả nhiên là ngây thơ, đôi tay tiểu tử này cho tới bây giờ cũng không có dính qua máu, làm sao sẽ biết dân một bang chuyên liều mạng hung dữ thế nào? Hắn vốn cho rằng cậu ấy cũng sẽ bị giữ chặt, ra mặt mạnh như vậy hậu quả không thể nghi ngờ chính là nhiều hơn một người bị hại thôi. Vậy mà…… ngoài dự liệu của hắn, Tiểu Đầu Mục đứng đầu bang thoáng chốc đổi sắc mặt, hướng về phía Văn Thư thái độ rất cung kính:
“Nếu là Đại Thiếu Gia Ân gia mở miệng, tự nhiên chúng ta phải nể mặt.”
Tiểu Đầu Mục hung hăng đạp một cước trên người hắn, nói:
“Hôm nay tha mày một con ngựa, về sau ngàn vạn đừng để tao nhìn thấy!”
Sau khi đám người kia đi, Trần Diên Chi đỡ tường, thân thể từ từ trượt xuống, có tốt một chút, hắn cũng không thể quay đầu lại, cho đến khi có tiếng bước chân đi vào của người thiếu niên kia.
“Anh có khỏe không?”
Là cậu. Thì ra vẫn chưa đi sao? Trần Diên Chi quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Văn Thư nói:
“Làm sao cậu còn không đi? Là muốn lưu lại nhìn ta chê cười ư?”
Thú con sau khi bị thương đều sẽ thay đổi giương nanh múa vuốt, trong tiềm thức liền đem tất cả mọi người trử thành quân địch của mình. Khi đó Trần Diên Chi cũng không ngẩng đầu nhìn Văn Thư một cái, song Văn Thư lại đi thẳng tới trước người hắn, đôi tay thiếu niên không tính là to rộng kia ôm lấy hắn.
“Anh đang sợ cái gì?”
Sợ? Đúng rồi, hắn đích xác là sợ, sợ sẽ thấy rõ ràng sự chán ghét và xa cách ở trong đôi mắt màu tro kia. Ban đầu tưởng rằng cậu chỉ là một người có thân phận bình thường, ai ngờ lại là Đại Thiếu Gia Ân gia. Người như vậy cùng mình vốn chính là khác nhau một trời một vực.
“Mới vừa rồi cậu đều nhìn thấy, có phải hay không cảm thấy ta rất bẩn? Mẹ của tôi là gái giang hồ địa vị ti tiện nhất toàn Hongkong. Tôi thậm chí không biết cha mình đến tột cùng là người nào. Chuyện phát sinh ngày hôm nay, trước kia đều đã xảy ra qua.”
Hắn cứ như vậy nói xong, vậy mà Văn Thư lại tựa như hoàn toàn không nghe thấy, cũng không có có buông tay hắn ra như hắn nghĩ, chỉ là nhàn nhạt nói một câu:
“Vậy thì thế nào, dù sao đều là quá khứ, một ngày nào đó anh sẽ đòi lại toàn bộ.”
Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, lại làm cho bên trong lòng Trần Diên Chi dâng lên rung động rõ ràng. Hắn vốn cho là dã tâm cùng khát vọng của mình đã chôn giấu sâu vô cùng, chưa từng nghĩ tới có thể bị một câu nói đầu tiên của Văn Thư dễ dàng vạch trần như vậy, đúng, những người kia thiếu hắn, một ngày nào đó hắn muốn đòi lại.
Buổi chiều ấy, thời điểm hắn suy nghĩ liên miên, chẳng biết lúc nào Văn Thư đã rời đi rồi, song hắn lại cảm thấy vị trí trái tim giống như là thiếu mất cái gì, bóng dáng người thiếu niên kia, liền khắc sâu trong tim hắn.
Từ lần đó về sau, Trần Diên Chi cho là hai người bọn họ sẽ không còn có cơ hội tiếp xúc. Cậu là thiếu gia Ân gia ở Hongkong, tuy rằng trước đó hắn nghe nói qua không được cưng chiều, nhưng, dù sao cũng là thiếu gia không phải ư? Mà hắn lại chỉ là một tiểu lâu la vùng vẫy lăn lộn ở tầng chót của xã hội, lúc ban đầu vốn đã như thế.
Lần thứ ba nhìn thấy cậu, là ở cửa rạp chiếu bóng, bầu trời lất phất mưa phùn, cậu và mọt cô gái che dù đứng ở đó, trong đôi mắt màu tro tràn ngập cưng chiều. Trần Diên Chi đột nhiên cảm thấy nơi ngực rõ ràng đau đớn, cô gái kia là bạn gái của cậu ư? Lúc đó hắn cả người đều là vết thương, chẳng biết tại sao chỉ cảm thấy chói mắt như thế. Vì vậy không hề nghĩ ngợi, hắn liền trực tiếp đi qua.
Trong nháy mắt ngẩng đầu, hắn nhìn thấy hoảng loạn trong mắt Văn Thư, cũng nhìn thấy rõ ràng hứng thú trong mắt cô gái kia, trong lòng không khỏi cười lạnh, phụ nữ quả nhiên đều hèn hạ, bên cạnh rõ ràng đã có một người, vẫn còn dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn mình, cách đến gần quá mức thẳng thừng thầm thường như thế, đột nhiên cảm thấy không thú vị, hắn cười lạnh xoay người rời đi.
Nhưng không có nghĩ đến buổi tối Văn Thư lại đi tìm hắn. Hắn ngủ ở trong cái nhà rách nát như ổ chó kia, đột nhiên thấy cửa mở ra, cậu ấy bước vào tâm tình của hắn rất khó hình dung, trong bụng chỉ nghĩ là, cậu làm sao biết mình ở nơi này, chẳng chú ý tới hắn từ sáng sao?
Văn Thư nhìn hắn, chỉ nói một câu:
“Em gái của tôi muốn gặp anh.”
Em gái? Chẳng lẽ là cô gái đứng chung một chỗ với cậu xế chiều hôm nay là em gái của cậu? Chẳng biết tại sao, trong lòng Trần Diên Chi đột nhiên mừng như điên, song cho đến khi nghe rõ ý muốn của Văn Thư tới lần này, từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, cậu ấy tìm đến mình, chính là vì để cho mình đi làm vật chơi đùa của cô em gái công chúa ư?
Tâm lạnh, hắn không khắc chế được cảm giác phẫn nộ đang dâng lên trong lòng, lần trước gặp mặt, hắn cho là cậu phải hiểu hắn, thế nhưng vẫn bắt hắn đi làm chuyện mình chán ghét nhất? Tại sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy?
Ngày đó chuyện xảy ra về sau Trần Diên Chi dường như đã quên sạch, hắn chỉ nhớ ở thời điểm mình lửa giận tăng cao liền cưỡng chế đặt thân thể nhỏ yêu của thiếu niên dưới chân, hắn cứ như vậy cưỡng bức cậu…
Sau khi kết thúc, tiếng thở dốc ngừng lại,, hắn cho là Văn Thư sẽ chán ghét hắn, sẽ ghét hắn đến tận xương tủy. Nhưng mà lại không nghĩ tới, Văn Thư chỉ nghiêng đầu đi, âm thanh người thiếu niên khô khốc truyền vào trong tai hắn:
“Uyển Bích từ nhỏ có quá nhiều đồ, cho nên nếu không chiếm được ở tay, cô ấy sẽ cảm thấy hứng thú mà để trong mắt. Sau khi anh đến chỉ cần mọi chuyện đều theo cô ấy, nhưn vậy hứng thú của cô ấy với anh tự nhiên sẽ biến mất.”
Nghe vậy con ngươi Diên Chi không nhịn được sáng lên, Văn Thư là đang dạy mình cách thoát thân, thật ra thì cậu cũng không muốn ép mình, nói không chừng, trong lòng của cậu cũng chỉ có hắn.
Ôm tâm tư như thế, dọc theo đường đi tới Ân gia, hắn đều nắm tay Văn Thư, Văn Thư cũng không có tránh ra. Lúc tới Ân gia, trước khi gặp Ân Uyển Bích, Diên Chi thật sự nghĩ như vậy, hắn nghĩ làm theo những gì Văn Thư nói, vậy mà…
Khi chứng kiến Ân gia tráng lệ, trông thấy bộ dáng ngu xuẩn như heo của Ân Uyển Bích, trong lòng hắn âm thầm toan tính. Những thứ này, chỉ cần hắn trồng cái bóng của mình trong lòng đại tiểu thư Ân gia, như vậy sau này đây tất cả tự nhiên sẽ là của hắn. Quyền lợi, còn có cảm giác thành tựu đứng ở đỉnh núi khinh thường tất cả mọi người.
Hắn tiếp tục cư xử lạnh nhạt, mà Ân Uyển Bích đối với hắn mê luyến cũng ngày càng sâu. Vì vậy, chỉ làm một ít thủ đoạn, hắn được như ý nguyện trở thành con rể Ân gia. Hết thảy đây, đều là bước ngoặt để hắn đạt được tham vọng trong tương lại, mà đồng thời, cũng là bắt đầu bi kịch giữa hắn và Văn Thư.
Hắn lựa chọn làm em rể của cậu, mặc dù trong lòng hắn rõ ràng Văn Thư có bao nhiêu chán ghét em gái của cậu ấy. Hắn lựa chọn để cho Văn Thư làm tình nhân bí mật của hắn, mỗi lần sau khi Văn Thư biểu đạt bất mãn đều sẽ bị hắn chế tạo kích tình nuốt mất. Mà kích tình xong, mỗi lần hắn đều nhu tình mật ý vuốt ve toàn thân của cậu. Khi đó trong lòng hắn luôn nghĩ rằng:
“Không có vấn đề gì, Văn Thư cuối cùng sẽ là của mình, hiện tại hắn thẹn với cậu, về sau sẽ bồi thường lại toàn bộ.”
Nhưng mà hắn lại không ngờ, bắt đầu bất thường, tâm hồn vặn vẹo, tất nhiên sẽ có cuộc sống vặn vẹo giống thế. Lạnh nhạt với Ân Uyển Bích mấy năm, cho đến ngày đó Ân Uyển Bích không cẩn thận xông vào thư phòng phát hiện tình huống của bọn họ thì trên mặt Văn Thư nở nụ cười vui sướng, trong lòng Diên Chi mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Sau lần đó hắn đối với Ân Uyển Bích không tốt đủ kiểu, hắn cho đây là đang thay Văn Thư hả giận. Vậy mà, ngày ấy nhìn thấy Văn Thư lén lút, đối mặt với Lão Thái Gia Ân gia tỏ ra kiêng kỵ thì thắn mới giật mình. Hắn thật ra là đem toàn bộ hận ý tiết ở trên người Ân Uyển Bích.
Một màn về sau, tựa như là phim đen mỗi khi vụt qua trong đầu hắn. Hắn phát hiện Văn Thư đang len lén giúp đỡ Ân Uyển Bích, thậm chí là cùng một người đàn ông nhìn rất lịch sự qua lại thân mật, Văn Thư cậu ấy, là muốn bỏ mình ư? Người đàn ông lịch sự kia hắn biết, là Tân Tú của hội Tam Hợp Vân Nam. Trong lòng nhất thời dấy lên hừng hực lửa giận, thời điểm đó thế lực của hắn cơ hồ đã có thể chống lại Ân lão thái gia. Ở thời điểm một lần phát hiện Văn Thư cùng người nam nhân kia gặp mặt, Diên Chi không chút do dự vì Văn Thư tự mình đến Thái Lan mua thuốc kích thích khiến cho người ta thay đổi tính tình.
Lúc ấy, hắn ghé vào bên tai Văn Thư nói:
“Văn Thư, hắn yêu chỉ là bộ dáng của cậu, mà tôi, mặc kệ cậu biến thành dạng gì tôi đều thích.”
Nhưng hắn không ngờ rằng, Văn Thư đã hành động trước hắn một bước, khiến Ân Uyển Bích bỏ trốn cùng một thầy giáo. Ân lão thái gia tức giận, không có cách nào , hắn chỉ tiện mang ảnh chụp người phụ nữ đê tiện kia cùng với thầy giáo yêu đương vụng trộm lúc trước cho ông lão xem, lúc này mới ngăn chặn được cái miệng của lão.
Hắn vốn nghĩ tiếp tục phái người bắt Ân Uyển Bích trở lại. Ai ngờ lúc ấy lại bị Văn Thư nằm ở một bên nghe được, lúc đó Văn Thư cwoif xinh đẹp khác thường, song lại chẳng biết lúc nào lấy dao găm đâm vào mình. Hắn kinh ngạc, hắn tức giận, nhưng cuối cùng lại không chống đỡ được dáng vẻ Văn Thư máu khắp người nằm ở trong ngực mình mà đau lòng.
Là vì bảo vệ em gái sao? Nhưng đã như vậy, cậu cần gì phải biểu hiện hận cô ấy như vậy? Là cậu hận, mới costheer để cho ta lúc đối mặt với cô ta không chút do dự lựa chọn phương thức tàn nhẫn nhất. Mà bây giờ, cậu cứ như vậy tùy hứng đem tất cả kết thúc, bốc đồng đem đây tất cả cũng kết thúc, để lại một mình ta ở này cả đời tiếp tục giãy giụa trong bóng tối ư?
Sau vài năm, Văn Thư chết, địa bàn Diên Chi không ngừng khuếch trương, thế lực ngày càng lớn mạnh, song hắn lại cảm thấy trong lòng có một góc rỗng, thật giống như bị người móc sạch.
Hơn nhiều năm sau, chờ một khắc Diên Chi yên lặng bỏ mạng ở trong ánh lửa ngất trời kia, hắn đã nghĩ: giả như năm đó hắn không nhất thời quyết định trêu chọc Ân Uyển Bích, nếu năm đó trong đầu không có nhiều tính toán cùng tham vọng như vậy, nghe theo lời Văn Thư nói.
Như vậy bọn họ hiện tại có phải hay không sẽ là một đôi hạnh phúc nhất? Giống như là lần đầu tiên gặp mặt, hai người nằm ở trên một cái giường, không cần lên tiếng, chỉ là nhìn đối phương sẽ cảm thấy ấm áp.
-------------------------------HOÀN-------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.