[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 187:




Chu Hi không trung phong, đây là lời cam đoan của đám thái y dành cho Nhiếp Huyễn.
Nhưng nếu vậy thì sao, một thừa tướng công nhiên té xỉu giữa hội triều, cho dù hắn có từ quan thì cũng không ai trách hoàng đế nghiêm khắc, thân thể hư nhược như thế, là không thể nào tiếp lý âm dương được nữa.
Nhiếp Huyễn bóp trán suy nghĩ, chuyện này thật khó rồi. Y cần một thừa tướng mới.
Dung Hàm Chi trừng mắt nhìn, một lát sau mới bật cười: "Bệ hạ cảm thấy, thần có thể làm thừa tướng?"
Hắn càng cười to thêm: "Ngài đừng làm loạn nữa, tuy rằng Dung Hàm Chi thần tự biết văn thao vũ lược không thua kém bất cứ ai cả, nhưng với tính tình này của thần, có thể làm tới thứ tướng, đều là vì để phát triển cục diện chính trị an toàn của quốc gia, cùng với sự khoan dung của bệ hạ và tiên đế"
Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi, khe khẽ thở dài: "Vị trí này, nếu như bình tĩnh xem xét, không một ai là thích hợp hơn Chu Hi cả. Tuy rằng tính tình hắn có chút xấu, có tư tâm, trọng quyền lực, lại còn quá quật cường, nhưng cho dù là lý chính hay là tiếp lý âm dương xoay vòng mọi việc, đều có thủ đoạn nhất đẳng."
Dung Hàm Chi gật đầu, hiếm khi lại lộ ra vẻ thưởng thức: "Tuy rằng không thể xem Chu Bá Dương là giữ mình trong sạch, nhưng cả ngày ngâm mình trong cái vũng bùn thối tên là thế gia kia, mà nhân phẩm cũng quý trọng hiếm có. Kiêu căng tự phụ mặc dù là đáng ghét, nhưng dù sao làm việc cũng chính trực. Mấy kẻ khác trong đám thế gia, làm gì có được ngạo khí và chừng mực giống như hắn."
Nhiếp Huyễn cười khổ một chút, ngả người nằm lên đùi Dung Hàm Chi, thở dài: "Dung khanh ở đây với trẫm mỗi người một câu khen Bá Dương tốt thì có ích lợi gì đâu? Hắn không thể tiếp tục là thừa tướng. Trẫm không cho phép, thế gia lại càng không để hắn tiếp tục đứng đầu bách quan như vậy."
Dung Hàm Chi xoa xoa thái dương của hoàng đế, lướt dọc theo tóc mai đếu sau búi tóc, cười nói: "Vậy bệ hạ cũng không thể hốt hoảng bối rối mà gây khó dễ nha."
Nhiếp Huyễn trừng mắt nhìn, nói: "Nếu không phải thật sự không bắt vịt mọc tay được, trẫm cũng không nghĩ tới chuyện đuổi Dung khanh ngươi lên sàn... Còn chên ngươi chưa gây thị phi đủ sao?"
Dung Hàm Chi gãi gãi sau tai hoàng đế, khẽ cười: "Lời này của bệ hạ thần lại không thích nghe đâu."
Dừng một chút, lại tò mò mà hỏi: "Không phải còn có người thích hợp hơn cả thần sao? Muốn thủ đoạn có thủ đoạn, tài năng cũng không kém, tư lịch đầy đủ, còn mạnh vì gạo bạo vì tiền, làm việc cẩn thận, quan trọng nhất là không có dã tâm cũng như đảm lưởng quá lớn, vô cùng nghe lời, rất thích hợp để bệ hạ dùng."
Nhiếp Huyễn càng tò mò hơn, vội hỏi: "Ai?"
Dung Hàm Chi nhéo nhéo vành tai hoàng đế, nói: "Ông thông gia đồng niên kia của ta, Ôn Thiện Chi."
Nhiếp Huyễn giật mình: "Tử Nhiên?" nói xong liền cười: "Sao có thể được..."
Dung Hàm Chi nghĩ nghĩ, ôm lấy gương mặt hoàng đế, cúi đầu nhìn chằm chặp, một vẻ như cười như không: "Tử Nhiên? Nhìn không ra nha, bệ hạ... Thần cứ nghĩ rằng, ngài chỉ thích mắt phượng thôi chứ."
Nhiếp Huyễn ho nhẹ một tiếng, đẩy hắn ra, ngồi dậy nói: "Tử Nhiên không được, tính tình hắn như vậy, không phải quá yếu đuối?"
Dung Hàm Chi chậc chậc hai tiếng, không hề cho là đúng mà lắc lắc đầu: "Bệ hạ quả nhiên vẫn còn trẻ."
Nhiếp Huyễn không hiểu lắm.
Dung Hàm Chi thấp giọng cười: "Trong mấy người đầu bảng, lên chức nhanh nhất là thần và Chu Hi, kế tiếp chính là Ôn Thiện Chi. Bệ hạ cho rằng, chỉ dựa vào tính cách nước ấm là có thể ngồi lên vị trí thượng thư Hộ bộ? Bệ hạ thật sự nghĩ là, lúc trước khi ngài còn chưa để ý tới chính vụ, Chu Hi cũng không dám động tới hắn, thật sự chỉ là vì thần? Ôn Thiện Chi là do sau khi lên làm Hộ bộ thuowjgn thư thì không còn chí khí, cảm thấy đã lên đến đỉnh cao rồi, không còn lý tưởng nữa... diễn xuất lúc đầu của hắn, bệ hạ thật sự không biết?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.