Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 2: Yêu quái quấy phá




Dịch: lumos
***
Hứa Tân Niên nhíu mày lại: “Huynh muốn thứ này để làm gì?”
Huynh muốn phá án… Hứa Thất An trầm giọng nói: “Huynh muốn biết quá trình xảy ra vụ án, có chết cũng phải chết cho rõ ràng. Nếu không thì huynh không cam tâm.”
Hắn mà nói thẳng ra là muốn phá án, thế nào Hứa Tân Niên cũng sẽ cảm thấy đầu của hắn bị úng nước rồi. Cho nên, Hứa Thất An thay đổi cách nói.
Dù sao thì Hứa Thất An ban đầu, cũng có cái tính ương bướng và cố chấp.
Hứa Thất Niên hơi trầm ngâm, nói: “Đệ đã xem hồ sơ rồi, có thể kể lại cho huynh nghe…”
Mấy ngày nay y bôn ba vì Hứa gia, nhưng vụ án quá nghiêm trọng, không ai dám ra tay trợ giúp. Sau khi Hứa Tân Niên khẩn cầu vô vọng, rơi vào đường cùng, y thay đổi cách nghĩ, tính đột phá từ phương diện thu hồi thuế ngân.
Hứa Tân Niên dựa vào quan hệ ban đầu của Hứa gia, quan hệ trong thư viện và bỏ ra thêm chút bạc, mua chuộc được thư lại của Phủ Kinh Triệu, sao chép hồ sơ giúp y.
Nhưng y không có kinh nghiệm trong việc nhận định, điều tra án hình sự nên đành cam chịu mà từ bỏ.
Hứa Thất An giơ tay ngắt lời y: “Đệ viết ra đi, kể bằng miệng thôi thì chẳng có tác dụng gì cả.”
Mọi chi tiết về vụ án đều ở trên từng câu chữ. Hắn cần phải cân nhắc, nghiền ngẫm. Giờ mà bắt não của hắn phải dành ra một phần tinh lực để nghe, thì không thể nào đủ tỉnh táo để suy nghĩ và phân tích.
Năng lực suy luận lô-gích của Hứa Thất An ở kiếp trước vẫn luôn khiến người khác phải hít khói. Hắn là nhân tài kiệt xuất ở trong đám sinh viên cùng khóa.
Nếu là trước đây, Hứa Tân Niên dám chắc sẽ không thèm để ý đến hắn đâu. Nhưng y nghĩ lại, lần từ biệt này của hai huynh đệ, có lẽ cũng chính là lần từ biệt cuối cùng. Y đành đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của huynh trưởng, thấp giọng nói: “Chờ một chút.” Sau đó, y mau chóng rời đi.
Tiếng bước chân dần biến mất trong hành lang, Hứa Thất An tựa lưng vào song sắt, từ từ ngồi xuống. Lúc này, trong lòng của hắn đầy thấp thỏm và rối rắm. Hắn cũng không chắc là có thể lật ngược được thế cờ này hay không. Nói là muốn phá án vậy thôi, chứ hắn không cam lòng mới là sự thật. Trong những cách tự cứu mà hắn có thể nghĩ ra, cũng chỉ có cách này là có ít hy vọng. “Dù sao thì cũng phải thử, vùng vẫy trước khi chết một lần vậy.” Hắn tự nhủ.
Trong biện pháp điều tra hình sự hiện đại, điều tra hiện trường gây án, phân tích camera giám sát, và khám nghiệm tử thi là ba việc cốt lõi không thể thiếu.
Vụ án thuế ngân bị mất không có người chết. Ở cổ đại cũng không có hệ thống giám sát. Mà hắn lại ở trong tù, không thể nào tới hiện trường để điều tra được. May là hồ sơ có thể phục hồi phần nào hiện trường gây án.
Hắn vừa tiêu hóa ký ức của chủ cũ, vừa ép buộc bản thân phải loại bỏ cảm xúc tiêu cực. Chỉ khi có được cái đầu lạnh, dòng suy nghĩ của hắn mới có thể rõ ràng, suy luận mới có thể chặt chẽ được.
“Là sống hay chết, phải xem tiếp theo như thế nào rồi…” Hắn lẩm bẩm.
Thời gian một nén nhang dần dần trôi qua, Hứa Tân Niên vội vã trở về, đưa tờ giấy Tuyên Thành nét mực còn chưa khô cho hắn.
“Đến giờ rồi, đệ phải đi đây.” Hứa Tân Niên hơi do dự, nói: “Huynh tự bảo trọng.”
Hứa Thất An không trả lời, ánh mắt của hắn đang bị hấp dẫn bởi những con chữ trên tờ giấy Tuyên Thành nọ.
Thời gian gấp gáp, nên chữ viết trên giấy là chữ thảo(1). Nếu Hứa Thất An không học qua vài năm tư thục thì mẹ kiếp, không thể nào nhận ra những chữ như gà bới này.”
“Đọc sách vẫn có ích đấy chứ, nếu chủ cũ là thằng mù chữ thì… Xong phim.” Hứa Thất An tự giễu.
Quá trình xảy ra vụ án thuế ngân bị mất như sau:
“Vào giờ mão hai khắc (6:30 sáng) ba ngày trước, Hứa Bình Chí vận chuyển một nhóm thuế ngân vào kinh. Giờ thìn một khắc đi đến phố Quảng Nam. Vừa đi qua cầu, bỗng nhiên nổi lên một cơn gió kỳ quái, ngựa bị hoảng sợ, lao thẳng xuống sông.
Phút chốc, tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra, tạo thành cột nước cao gần sáu thước, bọt nước bay ngập trời.
Binh sĩ phụ trách vận chuyển thuế ngân nhảy xuống sông tìm bạc, chỉ mò được 1215 lượng bạc, số bạc còn lại không cánh mà bay…”

Ngoại trừ quá trình xảy ra vụ án, còn có lời khai của những người chứng kiến và của những binh sĩ tham gia vận chuyển.
Trong đống lời khai chằng chịt đó, Hứa Thất An chú ý tới một câu được khoanh tròn bằng mực đỏ chu sa: Yêu quái quấy phá!
“Yêu quái quấy phá ư?” Con ngươi của Hứa Thất An co lại, lòng chùng xuống.
… …
Hậu đường, Phủ Kinh Triệu.
Sau khi trải qua ba ngày liên tục bôn ba, ba người phụ trách chủ yếu của vụ án thuế ngân bị mất cùng tề tụ lại.
Phủ doãn Phủ Kinh Triệu Trần Hán Quang đang bưng trên tay chén trà bằng sứ trắng Thanh Hoa, khua nhẹ nắp trà dọc theo miệng chén, sắc mặt nghiêm túc.
Vị này là quan chính tứ phẩm, mặc phi bào có thêu vân nhạn(2), khẽ thở dài: “Còn hai ngày nữa, Thánh Thượng lệnh cho chúng ta phải tìm lại số thuế ngân bị mất trước khi Hứa Bình Chí bị chém đầu. Hai vị đại nhân, phải tranh thủ thời gian.”
Hai vị đại nhân trong miệng của Trần phủ doãn, lần lượt là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu đen, khoác trên vai áo choàng cũng màu đen. Mũi của ông ta cao thẳng, hốc mắt hơi trũng xuống, tròng mắt màu nâu nhạt, mang trong mình một nửa dòng máu của người man rợ phương nam.
Vị còn lại là một thiếu nữ mặc váy vàng, có khuôn mặt trái xoan đẹp như tranh vẽ, da trắng nõn nà, đôi mắt sáng ngời. Trong tay nàng là một khúc mía, bên hông đeo cái túi nhỏ bằng da hươu và một chiếc la bàn phong thủy hình bát quái, dưới làn váy là đôi giày được thuê hoa văn mây trắng tinh xảo. Vẻ đẹp của nàng cực kỳ rung động lòng người.
Hai vị này là người hỗ trợ phá án. Người đàn ông trung niên tên là Lý Ngọc Xuân, xuất thân từ tổ chức khiến quan viên Đại Phụng vô cùng kiêng kỵ: Đả Canh Nhân(3).
Tổ chức “Đả Canh Nhân” này chuyên thực hiện các hoạt động trinh sát, bắt bớ, thẩm vấn. Ngoài ra, tổ chức này còn tham dự các loại nhiệm vụ quân sự, như thu thập tình báo và mua chuộc tướng địch.
Nó không thuộc lục bộ, cũng chẳng thuộc hệ thống quân sự. Nó là tổ chức tình báo của hoàng thất, và cũng là trát đao(4) treo trên đầu bách quan.
Mà vị thiếu nữ váy vàng kia là người của Ty Thiên Giám, thân phận cũng không hề thấp, là đệ tử của Giám chính Ty Thiên Giám(5).
Người trung niên trên ngực áo có thêu cái chiêng màu bạc, liếc thấy bã mía do thiếu nữ áo vàng nhả ra đã chất đầy dưới chân nàng. Ông ta hơi nhíu mày, khẽ xoay bàn tay làm luồng không khí chuyển động, gom những bã mía nọ lại một chỗ.
Người trung niên khẽ gật đầu, lóe lên chút vui vẻ rồi biến mất.
Lúc này, ông ta mới khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, trả lời Trần phủ doãn: “Án này mây che sương phủ(6), thật là kỳ quái. Có lẽ phương hướng điều tra của chúng ta đã chệch hướng rồi.”
“Lý đại nhân dựa vào đâu mà nói lời ấy.” Trần phủ doãn cau mày. Đến bây giờ, vụ án được phân tích chủ yếu theo hướng có yêu quái quấy phá, cướp đi thuế ngân.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, việc phải làm lúc này là mau chóng lùng bắt cho được con yêu quái làm loạn, chứ không phải ngồi nghĩ những thứ linh tinh này đâu.” Trần phủ doãn nói.
Những năm gần đây, quốc khố trống rỗng, các nơi thường xuyên có thiên tai. 15 vạn lượng thuế ngân tương đương với số thuế thu được trong một năm ở một huyện bình thường.
Bệ hạ đâu phải tự nhiên lại giận dữ chứ.
Mẹ kiếp, lão tử đã không có tiền, ngươi còn đưa cho ta cái xe không, muốn chọc ta tức chết ư.
Trần phủ doãn nơm nớp lo sợ khi tiếp nhận vụ án này, trọng trách đè nặng lên vai, khiến gần đây ông ấy ăn không ngon ngủ không yên.
Người đàn ông trung niên lắc đầu, không tranh luận mà hỏi ngược lại: “Chỗ Hứa Bình Chí có thu hoạch gì mới không?”
Trần phủ doãn lắc đầu: “Một kẻ vũ phu, chỉ biết không ngừng lẩm bẩm mình bị oan, ngay cả thuế ngân bị mất như thế nào y cũng chẳng biết.”
Thiếu nữ váy vàng thản nhiên nói: “Ta đã xem qua ‘Khí’ của y, y không nói láo.”
Lý Ngọc Xuân và Trần phủ doãn khẽ gật đầu, không bàn về người này nữa.
Hứa Bình Chí là nghi can chính trong vụ án, là đối tượng được ‘ưu tiên’ hàng đầu, nên phải tiếp nhận điều tra, tra hỏi. Các mối quan hệ và hình tình tài chính v.v của ông ta đều bị ‘đào xới’ qua, phối hợp với kết quả từ Vọng Khí Thuật của Ty Thiên Giám, trước mắt ông ta đã được loại trừ hiềm nghi.
Tất nhiên là thuế ngân bị mất, Hứa Bình Chí không làm tròn trách nhiệm nên khó thoát khỏi tội chết.
Người đàn ông trung niên và Trần phủ doãn sắc mặt nghiêm túc, trong lòng nặng nề.
Chỉ có thiếu nữ váy vàng là áp lực nhẹ nhất, ngồi gặm mía một cách vô tư.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, một tên nha dịch vội vã đi vào. Tay phải của gã cầm một đoạn ống trúc xinh xắn, tay trái xách theo một cái túi giấy màu nâu, bên trong là chiếc bánh bao lớn còn nóng hổi.
Nha dịch đưa ống trúc tới trước. Nhưng thiếu nữ váy vàng không thèm nhận, đôi mắt long lanh như chứa những ngôi sao nhỏ, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao lớn.
Nha dịch thức thời lập tức thay đổi thứ tự. Thiếu nữ váy vàng hí hửng cắn ngay một cái lên bánh bao lớn, lúc này mới chịu nhận lấy ống trúc. Nàng rút một tờ giấy ra, rồi mở ra đọc:
“Người của ta nói, 20 dặm ven đường và dưới sông đo không thấy yêu khí, hai bên bờ cũng không có dấu vết.”
“Rầm!”
Bầu không khí áp lực cuối cùng cũng bùng nổ, Trần phủ doãn tức giận đập bàn, giận đến mức mặt tái xanh: “15 vạn lượng bạc, có thể mang đi đâu được chứ? Thế nào nó cũng phải lên bờ, chắc chắn phải lên bờ. Vậy mà ba ngày rồi, ngay cả tung tích của đối phương cũng chưa tìm được nữa.”
“Khốn khiếp, yêu quái phương nào dám cả gan lấy mất thuế ngân của Đại Phụng ta. Bổn quan sẽ khiến nó phải hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này!”
Thuế ngân tìm về không được, ông ta phải gánh trách nhiệm. Hoàng Thượng sẽ không quan tâm ông ta oan ức ra sao, mông đã đặt lên vị trí này, thì phải gánh trách nhiệm.
Quan trường là như thế đó. Phải vất vả cực khổ bò lên từng bậc một, nhưng khi rớt xuống thì lại rất dễ dàng.
Người trung niên Lý Ngọc Xuân thở dài, nhắc lại đề tại ban nãy: “Chúng ta có phải đã điều tra sai hướng rồi hay không? Có thể không phải là do yêu quái gây ra đâu.”
Trần phủ doãn nhìn ông ta, hít sâu một hơi, cố kiềm chế nóng nảy trong lòng: “Không phải do yêu quái, vậy thì luồng gió kỳ lạ đó từ đâu mà ra? Sao bạc rơi vào sông lại tự nhiên biến mất? Sao lại có vụ nổ tạo ra cột nước cao mấy thước và phá nát hai bên bờ sông?"
… … .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
( 1) chữ thảo: là một kiểu viết chữ Hán. Có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết nhanh hơn các kiểu viết còn lại. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo cũng lớn nhất trong các kiểu chữ Hán. Tuy nhiên, chữ thảo rất khó đọc, những người chỉ dùng chữ khải (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng chữ thảo. (theo wikipedia)
( 2) phi bào thêu vân nhạn: quan phục màu đỏ, có thêu mây và chim nhạn.
( 3) Đả Canh Nhân: Người gõ mõ. Là công việc thời xưa của những người tuần đêm để nhắc nhở mọi người vấn đề trộm cắp và hỏa hoạn. Đồng thời cũng giúp mọi người nắm bắt thời gian vào ban đêm khi không thể thấy mặt trời. Câu nói quen thuộc của nghề này: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.” Trong truyện, tổ chức này có vai trò tương tự cẩm y vệ của triều Minh.
( 4) trát đao: đao dùng để chặt đầu, giống long đầu trảm, hổ đầu trảm, cẩu đầu trảm của Bao Công.
( 5) Giám Chính Ty Thiên Giám: chức quan đứng đầu Ty Thiên Giám.
( 6) mây che sương phủ: chỉ một chuyện có nhiều bí ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.