Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 91:




Ngày hôm sau, người trong nhà cùng nhau ăn cơm, Yến Kiêu và Bạch Ninh quả nhiên đem mấy bài thơ kia cho Liêu Vô Hà xem, hắn không khỏi gật đầu khen ngợi.
“Dùng từ tinh diệu, ôn hòa lại bi tráng, tự thành một trường phái riêng,” Liêu Vô Hà run run cầm bức thư trên tay, cảm thấy hứng thú, “Các ngươi từ nơi nào có được?”
Yến Kiêu nhanh chóng nói lai lịch, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tiên sinh có từng gặp qua?”
Văn phong mỗi người đều bất đồng, trong mắt Liêu Vô Hà cách dùng từ đặt câu này được coi trọng, chắc chắn đã gặp qua thì khó có thể quên.
Liêu Vô Hà lắc đầu, nhớ tới thân thế đối phương lại không khỏi thổn thức, “Dân gian xưa nay ngọa hổ tàng long, xác thật đáng tiếc.”
Bạch Ninh thuận miệng hỏi: “Nếu hắn có thể tham gia khoa cử, có thể trúng sao?”
Liêu Vô Hà không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Người này kiến thức rộng rãi, sở làm muôn hình vạn trạng, đương nhiên trúng nhất giáp tam đỉnh!”
Mọi người đều cả kinh, đánh giá này có thể so được với Vệ Lam.
Yến Kiêu ngơ ngẩn, thật lâu sau mới thở dài nói: “Tạo hóa trêu người.”
Bàng Mục xưa nay thưởng thức Liêu Vô Hà, đối với nhân tài trong miệng hắn tự nhiên cũng tôn sùng, liền nói ngay: “Nếu là nhân sĩ Tập Khánh phủ, có thể làm cho người âm thầm điều tra nghe ngóng, sau khi phá án, lúc sau đem người lưu lại, cũng coi như cho hắn đường ra.”
Từ xưa anh hùng không hỏi xuất xứ, tướng sĩ dưới trướng hắn tam giáo cửu lưu, hạng người nào mà không có, chỉ cần không có ý xấu, xuất thân có tính là gì?
Yến Kiêu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nhu tình, nhịn không được lặng lẽ ở dưới bàn nắm tay hắn.
Thế nhân thành kiến sâu đậm, như ngỗ tác, như kỹ nữ, rất ít người có thể chân chính không để bụng, có thể không chút do dự nói ra lời này, cũng chỉ có hắn.
Bàng Mục dùng sức nắm lại, mở miệng nói: “Ta có một tin tức tốt, một tin tức xấu.”
Yến Kiêu: “…… Như thế, ta lựa chọn nghe tin tức xấu trước.” Tốt xấu có cái hạn cuối, nghe tin tốt sau còn có thể làm cho tâm trạng tốt hơn một chút.
“Ngỗ tác nghiệm thi Phương Lê Tuệ Tô Bổn không rõ tung tích.” Quả nhiên là tin tức xấu.
“Còn tin tốt là Vương công công tới.”
Yến Kiêu suy nghĩ một chút, thò lại gần, nhỏ giọng hỏi hắn: “Vương công công có thể tin sao?”
Mắt thấy bổn án liên lụy tới quan viên triều quan, mà Liễu Đồng dù sao cũng là người ngoài, nàng không dám hỏi nhiều. Nhưng người kia có thể coi là người một nhà nói, thật sự không có cách nào.
Hơi thở ấm áp phả vào trên mặt, Bàng đại nhân phi thường nghiêm túc đến gần, lúc này mới gật đầu, lại nói một bí mật kinh thiên, “Năm đó, ta cũng coi như thuận tay cứu hắn một phen, xem như người một nhà đi.”
Kỳ thật năm đó hắn đâu chỉ cứu Vương công công, ngay cả đương kim Thánh Thượng, nếu không phải không màng tất cả hộ giá hộ tống, chỉ sợ lúc này có thể dâng hương mộ phần bao nhiêu lần rồi.
Yến Kiêu thấp thấp oa một tiếng, trong ánh mắt như lấp lánh ánh sao, “Chàng lợi hại như vậy sao?”
Bàng Mục được khen tâm tình vui sướng, lại thò lại gần, nhìn trong mắt đối phương là bóng dáng chính mình, “Lại nói vài câu dễ nghe.”
Bên này trước mặt mọi người mông ngựa, bên kia Tề Viễn liền lắc đầu thở dài, “Đại nhân sắc lệnh trí hôn*!”
*: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng
*****
Đoàn xe vừa qua giờ Thìn liền đến, Yến Kiêu từ thật xa đã thấy xe ngựa Liêu tiên sinh cải tiến, cười đón, “Vương tiên sinh!”
Vương công công vừa nghe thấy thanh âm nàng liền muốn cười, phá lệ tự mình xốc mành nhảy xuống, “Yến cô nương!”
Yến Kiêu cười nói, “Dọc theo đường đi chắc rất mệt? Về nhà thì tốt rồi, bánh trung thu đã cho vào nướng lò, còn có nước ô mai thanh mát, nghỉ ngơi một chút vừa lúc ăn.”
Mấy ngày hôm trước nàng thuận miệng nói muốn một cái lò nướng, không nghĩ tới Bàng Mục liền ghi tạc trong lòng, ngầm tìm thợ thủ công tới làm, hôm qua đã sửa sang lại. Yến Kiêu dùng khoai tây thử thử độ ấm, thấy đã dùng được, buổi sáng làm bánh trung thu.
“Về nhà” hai chữ lập tức chạm vào tâm Vương công công tâm, tuy hắn đã quen tinh hậu thế cố, hốc mắt cũng không khỏi hơi trướng, đi theo gật đầu, “Về đến nhà!”
Thái giám phần lớn cuộc sống gian nan, không phải cùng đường ai cũng không chịu một đao kia. Tuy hắn hiện giờ quyền thế ngập trời, nhưng không phải là một người cô đơn tàn phế sao? Bên ngoài mặt thì nịnh hót, sau lưng toàn không nói lời hay!
Hắn năm sáu tuổi đã tiến cung, nửa thân nhân đều không có, hiện giờ lại là tết đoàn viên, trên cả đường đi, đều là cảnh tượng toàn gia vui mừng đoàn viên, miễn bàn chói mắt bao nhiêu.
Nhưng tới nơi này rồi, đột nhiên có người nói với mình, “Về đến nhà!”
Vương công công cảm thấy trong lòng lập tức giãn ra, cảm động vui sướng.
Chẳng sợ đối phương là giả dối, ít nhất cũng giống thật, vậy hắn nguyện ý tin.
Nếu không phải thật sự không thích hợp, hắn còn muốn nhận nàng làm muội muội, về sau hai người bọn họ cô hồn dã quỷ, cũng coi như có bạn……
Yến Kiêu không biết trong giây lát gian mà trong lòng Vương công công sông cuộn biển gầm.
Nàng là thật tình cảm thấy đối phương là người không tồi, sống lại thông thấu, thái độ đối nhân xử thế cùng tất cả mọi người không giống nhau, cũng coi như đạo sư nhân sinh loại khác, cho nên là thật tình đối đãi, cũng không nghĩ nhiều, qua một hai lần, tình cảm cứ như vậy tích góp lại.
Vương công công chào hỏi mọi người, lúc đi vào, lấy từ trong tay áo một cái túi, “Ta giữ lại cho ngươi thứ tốt.”
Yến Kiêu không chịu nhận, “Ngài đã mất công tới, lại mang cho ta đồ vật, coi ta là người xa lạ.”
“Hắc, lời này mới khách khí,” luận ngụy biện, nàng sao có thể so với Vương công công, “Ta không chưa ăn cơm đâu? Đều là người trong nhà, cho muội, kiếm chút ngon ngọt còn không được sao?”
Nói đến thế này, Yến Kiêu cũng nhận, Vương công công còn rất vui vẻ bảo nàng mở ra xem.
Yến Kiêu mở ra, vui vẻ, một túi thỏ con hình thái khác nhau!
Vàng bạc ngọc, thuần sắc nạm đá quý, bộ dạng ngồi hay lúc hoạt động đều giống thật như đúc, mang theo tinh tế, có thể để nghịch, cũng có thể làm thành mặt trang sức, hoa tai cùng vòng tay gì đó, đều đặc biệt đẹp.
“Cái này cũng thật tinh xảo.” Yến Kiêu cực kì vui vẻ, cầm xem, phát hiện đều tất cả đều có cặp.
Vương công công lúc này cũng biết Quốc công gia không giấu thân phận hắn, một chuỗi thân phận đều rõ ràng, cũng không gạt nàng, “Trung thu, còn không phải là thỏ ngọc sao? Trong cung năm nay Thánh thượng mới lên ngôi, đều thưởng cho các chủ tử phía trên, phía dưới không nhiều lắm, ta cố ý tìm người đổi, nguyên bộ đều có, hoặc là thưởng cho người hoặc là để chính mình chơi, cho dù tặng người cũng không mất mặt.”
“Ta chính mình đeo còn không nỡ, sao có thể mất mặt? Ngài thật quá có lòng.” Yến Kiêu cảm động.
Đây là gì, đây là đồ ban thưởng trong cung, có ai mặt ngại mất mặt?
Thấy nàng như vậy, Vương công công càng thêm đắc ý, cười ha hả xua xua tay, “Cái này tính cái gì? Chỉ là chút lòng của ta thôi, phía sau còn có rất nhiều, ta đều viết danh sách, đã bảo người đưa vào.”
Yến Kiêu còn đang cảm thán, lại nghe Vương công công lại nói với Bàng Mục: “Nàng xưa nay vội, nhìn lại gầy, Quốc công gia, người tài giỏi thường nhiều việc cũng nên kiềm chế phải không?”
Bàng Mục còn chưa nói lời nào, Yến Kiêu vội nói: “Không trách hắn, chính là ta mùa hè hay bị giảm cân, mấy ngày nay lại vội chân không chạm đất.”
Vương công công cười ái muội, “Nhìn đi, ta còn chưa nói cái gì đâu, đã nói hộ hắn.”
Bàng Mục còn chưa nói, “Đó là.”
Vương công công vui vẻ một trận, đứng đắn nói, “Phàm chỗ là hữu dụng, chỉ cần mở miệng.”
Lời còn chưa dứt, Yến Kiêu liền nhìn qua, “Thật là có.” Chính là chờ ngài những lời này.
Vương công công: “……Được thôi, nhưng là ta muốn ăn bánh trung thu trước.”
Yến Kiêu gật đầu như gà mổ thóc, từ phía sau đẩy người đi vào trong, “Được được được, để ngài ăn no!”
Vừa mới nói xong, thấy tiểu Kim tiểu Ngân hợp lực nâng một khay lớn, nhìn ít nhất cũng mười mấy cân bánh trung thu đặt trên bàn đá ở trong viện.
Yến Kiêu chỉ chỉ chỗ đó, trong thành khẩn mang theo thấp thỏm hỏi Vương công công, “Có đủ hay không?”
Vương công công: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.