"Không tồi, hung khí không phải là kéo sao!”
Đằng trước bén nhọn, bên cạnh dày và dẹt hơn, đạt tới chiều sâu nhất định, ở vị trí bên trong xuất hiện vết lõm…… Tất cả đều giống!
Lần trước đầu bếp Lưu gia đã nói qua, phòng bếp thiếu một con dao chặt xương, hẳn là chính là hung khí chém đầu không thể nghi ngờ, Bàng Mục đã phái người tìm kiếm, hiện giờ xem ra, đồ vật còn lại nên tìm thêm là một cái kéo.
Yến Kiêu vội vàng chạy tới, căn bản không mang theo ô, lúc này cả người ướt đẫm không khác gì con gà mới vớt từ nồi canh ra, đang dùng khăn lau tóc, lại nói: “Lúc trở về, ta cũng nghĩ tới, phòng bếp chính viện nhỏ, tuy không coi là chỗ để ẩn nấp, nhưng tối lửa tắt đèn, nếu không phải người quen, chỉ sợ nhất thời cũng khó mà vào được, càng miễn bàn thuận lợi tìm được dao chặt xương. Lấy được đúng đồ vật bên trong mà không chút hoảng loạn, hiển nhiên hung thủ đối với nơi đây thập phần quen thuộc.”
Theo tiểu nha hoàn nói, phu thê hai người đã tách ra ngủ từ lâu, nói cách khác, bình thường dưới tình huống chỉ có một mình Lưu Hạnh ở đây, như vậy rất có khả năng đối phương là tới tìm nàng, hơn nữa vô cùng có khả năng không phải chỉ một lần.
Bàng Mục duỗi tay thay nàng lau đầu, ở nàng đỉnh đầu ừ một tiếng.
Đôi bàn tay to của hắn nắm qua đủ loại binh khí, ngâm quá không biết bao nhiêu máu tươi, thô ráp mà hữu lực, đầu ngón tay đều mang theo sát khí, cùng cái khăn trắng mềm này nhìn không hợp nhau. Nhưng khi làm việc này, biểu hiện lại vô cùng kiên nhẫn, cẩn thận, giống như đối đãi với vật quý trọng nhất mặc dù có chút chật vật.
Yến Kiêu từng ghen tị với các đồng nghiệp có người yêu, hiện giờ từng sợi tóc đen dài ướt át được Bàng Mục cầm trên tay chà đi chà lại, tóc cọ xát vào da vừa lạnh lại ngứa, cực kỳ giống nước mưa rơi bên ngoài, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Chuyện này trách ta,” nàng mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hơi hơi giơ đầu lên, nhìn chằm chằm cằm Bàng Mục nói, “Thân là ngỗ tác, lại không tra ra hung khí gây án, cho nên mới kéo dài như vậy.”
Nếu là nữ tử cổ đại quen thuộc với kim chỉ mà nhìn thấy vết thương kia, nói không chừng có thể nhận ra, nhưng Yến Kiêu cố tình không phải.
Xã hội hiện đại máy móc tự động hoá, người bình thường trong nhà căn bản không có loại kéo to như này, nhất thời không nghĩ đến?
Nói đến cùng, vẫn là kinh nghiệm không đủ, quan sát không đủ tinh tế, ngày sau còn phải căn cứ hoàn cảnh biến hóa chung quanh tiếp tục bổ sung kiến thức.
“Thuật nghiệp có chuyên tấn công, ngày thường ta không muốn phải trông cậy vào mọi người?”
Bàng Mục bật cười, cảm thấy nàng ngửa mặt như vậy, mở to đôi mắt thủy nhuận, cực kỳ giống nhãi con không biết nhân thế hiểm ác, hắn lập tức hơi hơi dùng sức, đem đầu nàng một lần nữa ấn trở về, lại dùng mu bàn tay chạm vào chén canh gừng trên bàn, cảm thấy không còn nóng liền kêu nàng nhanh uống cho xong, “Đừng nói nàng, chúng ta một đám đại lão gia cũng không phải không nghĩ đến hay sao?”
Mặc kệ Quách ngỗ tác hay đám người Bàng Mục, ngày thường cơ hội tiếp xúc kéo càng thiếu, đặc biệt thấy người bị chém đầu như vậy, bản năng trước tiên suy nghĩ đến các loại binh khí, cho nên mới đem đồ vật ngay ở trước mắt bỏ qua.
“Từ lúc có án mạng đến nay cũng mới qua tám canh giờ,” Tề Viễn cũng ở bên cạnh cười, “Ngươi cũng coi như nhanh.”
Lời còn chưa dứt, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Tề Viễn: “…… Là, ta còn ở; ta đây liền đi.”
Dứt lời, cũng không đợi nhân gia đuổi đi, quen cửa quen nẻo lui ra ngoài.
Yến Kiêu cùng Bàng Mục liếc nhau, đều phụt một tiếng cười.
Hai người mới muốn nói chút lời tư mật, lại thấy Tề Viễn vừa đi lại quay lại, cái đầu nhô ra giữa hai cánh cửa, “Ha ha, ta lại về rồi!”
Yến Kiêu cùng Bàng Mục: “……” Rất muốn đánh người!
Tề Viễn tự mình cười một hồi, trước khi bị đánh vội hô: “Đỗ bộ đầu đem cha mẹ Lưu chưởng quầy mời tới.”
Bên ngoài mưa tí tách tí tách rơi xuống, Đỗ Khuê mang theo một thân hơi nước đứng ở hành lang chính đường, thấy bọn họ tới vội ôm quyền hành lễ, “Đại nhân, Yến cô nương, người ở nhị đường, nhìn hình như có điều muốn nói.”
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, Yến Kiêu cũng cầm lấy dù tiểu Ngân đưa tới, nói: “Hầm bào ngư ước chừng chỉ nửa canh giờ nữa là xong, nếu khi đó ta cùng với đại nhân còn chưa có xong việc, cũng không cần chờ, trước tắt bếp, đưa đến các nơi rồi cùng ăn đi.”
Tiểu Ngân ai một tiếng, nhảy nhót như tiểu ếch xanh đến gần hồ nước.
Yến Kiêu lúc này mới ngưng thần đi nghe Đỗ Khuê cùng Bàng Mục hội báo, nghe Bàng Mục hỏi: “Tình huống Lưu Hạnh bên kia như thế nào? Hỏi ra cái gì chưa?”
Hiện giờ trong nha môn hai bộ đầu đều phái đi, Phương Hưng phụ trách điều tra hệ xã hội cùng nhân tế người Lưu gia quan, Đỗ Khuê am hiểu cùng người giao tiếp, hai người đi hỏi người nhà hai bên.
“Thủ hạ đi hỏi qua hai lần,” nói đến chỗ này, Đỗ Khuê cũng không khỏi uể oải, “Lần đầu mặt cũng chưa thấy, lần thứ hai tốt xấu gì cũng cách cửa sổ nhìn nhưng cũng không khác gì lần trước! Người nhà Lưu Hạnh nói nàng ta không ăn gì, càng cực kỳ bi thương, cả người đều không được tốt, đại phu đã kê thuốc, hiện giờ còn đang hôn mê.”
Chẳng sợ bọn họ có đại bản lĩnh, người không hôn mê cũng không muốn khai cái gì.
Bàng Mục nhíu mày, “Người đừng vội, cứ quan sát kỹ cho ta.”
Hôn mê bất tỉnh? Kẻ dám dùng kéo đâm một nhát vào trượng phu mình, lá gan thật sự nhỏ như vậy sao?
Theo kinh nghiệm, nếu người thân nhà ai bị hại, chẳng sợ tính mạng mình bị đe dọa cũng cố gắng chống một hơi, cũng muốn đến nha môn báo án, Lưu Hạnh này cũng không bị thương, như thế nào lại không đến?
Đỗ Khuê gật đầu, “Thuộc hạ hiểu được lợi hại, trước đưa người lại đây, còn mấy nha dịch đều để lại, đem hai cửa trước sau Lưu gia canh phòng nghiêm ngặt, hiện giờ chưa có nhân vật khả nghi ra vào.”
Từ lúc trước mặt mọi người, cùng Dương Vượng phân rõ giới hạn, Đỗ Khuê làm việc càng thêm liều mạng ra sức, vốn là người làm việc tinh tế giờ càng thêm tích thủy bất lậu*.
*:một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở
Nửa đường lại gặp phải Lâm Bình trở về báo tin, nói bọn nha dịch phát hiện con dao đã chặt đầu phụ tử Lưu chưởng quầy ở dưới giếng nước cùng cái kéo trong phòng ngủ Lưu Hạnh, hẳn là hung thủ sau khi giết người xong, thuận tay vứt bỏ. Bởi vì giếng nước ở đầu nguồn, hung khí chìm xuống đáy, cho nên không phát hiện sớm.
Mọi người đều hưng phấn, kể từ đó, phỏng đoán của Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác đều có thể xác nhận.
Đoàn người không bao lâu đã tới nhị đường, mới vừa vào cửa, một đôi lão phu thê đầu tóc hoa râm liền quỳ xuống miệng xưng đại nhân.
Bàng Mục tự mình tiến lên đem người nâng dậy, lại nói vài câu an ủi nói, hai vị lão nhân mắt sưng đỏ, sau đó liền chảy ra nước mắt.
“Đại nhân, con ta chết oan uổng!” Lão thái thái khóc không thành tiếng, lại lần nữa theo quỳ rạp xuống đất, bắt lấy quần áo Bàng Mục khóc ròng nói, “Đáng thương tôn nhi kia của ta, thật sự oan uổng!”
Mọi người vội mồm năm miệng mười an ủi một hồi, tốt xấu gì cũng để họ ngồi xuống, kết quả không đợi Bàng Mục mở miệng dò hỏi, đã thấy lão thái thái nghiến răng nghiến lợi nói: “Chăc chắn là tiện phụ Lưu Hạnh kia làm!”
Nói xong, cảm xúc lại mất khống chế, lại lần nữa vỗ đùi gào khóc lên.
Tuổi nhỏ tang phụ, trung niên tang thê, lão niên tang tử, đây là tam đại nhân sinh khó có thể thừa nhận. Hai vợ chồng già chỉ có một đứa con trai độc nhất, khó khăn lắm mới có độc tôn ra đời, ai nghĩ rằng trong một đêm đều mất hết, người đầu bạc tiễn hai đời người tóc đen, trước mắt còn không có chết ngất cũng coi như không dễ.
Yến Kiêu cùng Bàng Mục hai mặt nhìn nhau, theo bản năng đem câu nói tới bên miệng “Chém đầu giả không phải Lưu Hạnh” nuốt trở vào.
Lưu lão cha rốt cuộc trầm ổn hơn chút, tuy cũng là tiều tụy vạn phần, nhưng còn tận lực trấn an lão thê, lại nặng nề mà thở dài, nói ra một cọc tâm sự nhiều năm qua không dám nói ra bên ngoài:
Vợ chồng Lưu Hạnh sau khi thành thân nhiều năm không con, xem bệnh uống thuốc đều không thấy hiệu quả, mắt thấy một cái tửu lầu to như vậy không người kế thừa, hai nhà đều sốt ruột.
Lưu Hạnh làm người cường thế, không cho Lưu chưởng quầy nạp thiếp, nhưng chung quy không phải kế lâu dài, sau lại cha mẹ nàng đều chủ động du thuyết, hai bên tính toán, liền nghĩ ra biện pháp mượn bụng sinh con.
Yến Kiêu thần sắc cổ quái, cơ hồ nhịn không được muốn hỏi: Các ngươi như thế nào khẳng định việc không được hài tử là sai lầm nhà gái? Sao không để Lưu chưởng quầy đi kiểm tra?
Bọn họ như vậy vừa nói, cùng với manh mối tra được, Bàng Mục nói “Cho nên ba năm trước đây, phu thê hai người lấy danh ra ngoài nghỉ ngơi……”
Kỳ thật là đi tìm người sinh hài tử?
Lưu lão cha lại thở dài, gật đầu, “Sau con ta đem người cũ làm việc trong nhà phân phát, việc này làm cũng coi như bí ẩn.”
Thời điểm hắn nói như vậy, Tề Viễn sau lưng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm……”
Gia nhân này hao tổn tâm huyết như vậy, nhưng hôm nay còn không phải người ta vẫn đoán ra tám chín phần sao?
Nghe đến đó, Yến Kiêu trong lòng vừa động, bỗng nhiên nhớ tới khi nãy Trương Dũng nói “Bỏ mẹ lấy con”, há mồm hỏi: “Sản phụ kia đâu? Hay là……”,
Người đang ngồi đều không phải ngu xuẩn, nháy mắt hiểu rõ ý nàng.
Lời vừa nói ra, Lưu lão nương sợ tới mức quên khóc, Lưu lão cha hoảng loạn đứng lên, liên tục xua tay, “Không không không, thảo dân nào dám làm việc thương thiên hại lí kia! Cô nương, cô nương ngài đừng nói bậy! Đại nhân minh giám, thảo dân thật không dám, nha đầu kia cũng tự đồng ý, lại cầm bạc, hiện giờ đã gả cho người khác, sống rất tốt! Rất nhiều người có thể làm chứng, nếu mấy vị đại nhân muốn hỏi nàng kia, rất dễ tìm được!”
Yến Kiêu nhẹ nhàng thở ra, “Hai vị chớ hoảng sợ, ta cũng chưa nói cái gì……”
Bàng Mục cũng đi theo an ủi một hồi, nhưng cũng hiểu mục đích của Yến Kiêu. Thật sự là bên trong bổn án rất nhiều ẩn tình, nếu quả nhiên là mượn bụng sinh con, cũng không thể bài trừ chuyện mẹ đẻ đổi ý, tình huống tự nhiên đâm ngang từ giữa.
Chờ cảm xúc Lưu lão cha thoáng bình phục, lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Con dâu kia của ta cũng không khổ, lúc đầu so với con ta càng vui hơn, suốt ngày nói cười vui vẻ, hai lão già chúng ta cũng cảm thấy có hi vọng.” Lưu lão cha thanh âm khàn khàn nói, trên mặt ngẫu nhiên còn thoáng hiện qua một tia hồi ức vui thích, chỉ là so với tình hình trước mắt, càng thêm đáng thương.
“Một khi đã như vậy, vì cái gì lại nói là Lưu Hạnh làm?” Yến Kiêu nhịn không được hỏi.
“Đều không phải là chúng ta tin người nói bậy, thật sự là có dấu vết để lại.” Lưu lão nương dừng khóc, giọng khàn khàn nói, “Dưỡng hài tử thật sự không phải việc dễ dàng. Đều nói mười tháng hoài thai khổ, nhưng chờ dưa chín cuống rụng, cũng đủ khiến người mệt mỏi. Không sợ nói câu không xuôi tai, cho dù từ trong bụng mình bò ra, một khi quá mệt, tức giận, còn nhịn không được muốn phát hỏa, hận không thể lại nhét trở lại, huống chi vốn là không phải thân sinh?”
Một đoạn thời gian ban đầu, Lưu Hạnh xác thật cao hứng, còn không ngừng nói muốn đem hài tử kía trở thành thân sinh cốt nhục của mình.
Nhưng mà ngày vui ngắn ngủi.
Nuôi dưỡng trẻ con so tưởng tượng gian nan hơn nhiều, cho dù có bà vú cùng nha đầu bà tử ở bên cạnh, Lưu Hạnh cũng không được sống yên ổn.
Đói bụng khóc, nước tiểu khóc, không thoải mái khóc, thậm chí không có chuyện gì cũng muốn khóc!
Sân lớn, đêm khuya tĩnh lặng cũng không ngăn được tiếng khóc thút thít sắc nhọn của tiểu hài tử. Hắn cũng sẽ không nói chuyện, thường thường hồi lâu cũng không tốt, vì thế mọi người cũng đều ngủ không an ổn.
Lưu Hạnh vốn là người nóng nảy, ban đêm ngủ không tốt, ban ngày làm buôn bán thì sẽ không có tinh lực, trở về lại không được sống yên ổn, bị lăn lộn mấy chục ngày, nhịn không được bạo phát.
Nàng càng nghĩ càng nghẹn khuất, càng nghĩ càng ủy khuất: Dựa vào cái gì mình mệt chết mệt sống, còn phải thay người khác dưỡng nhãi con? Còn không biết ngày sau có thể phụng dưỡng mình hay không!
Năm rộng tháng dài, càng ngày càng chán ghét đứa nhỏ.
Lưu chưởng quầy thật ra rất đau lòng, nhưng chung quy là nam nhân truyền thống, lại bận về việc xã giao bên ngoài, quan tâm cũng hữu hạn, càng không muốn quan hệ phu thê mãi mới hòa hoãn được trở nên khó khăn, khó tránh khỏi thiên vị Lưu Hạnh một chút.
Lưu lão nương căm giận nói: “Một nữ nhân, trời sinh nên ở nhà giúp chồng dạy con, hiện giờ đã là mẹ, còn không có quy củ xuất đầu lộ diện bên ngoài, nơi nào hiền huệ! Thời trẻ ta đã không đồng ý việc hôn nhân này, nhìn xem, hiện giờ không phải đều ứng nghiệm? Hại chết con ta, lại hại chết tôn nhi ta!”
Đồng dạng cả ngày xuất đầu lộ diện bên ngoài, Yến Kiêu liền cảm thấy lời này thập phần chói tai, nhịn không được trở nói, “Nhưng ta nghe nói tửu lầu nhà ngươi một nửa là công lao nàng, cái này cũng chưa tính là hiền huệ?”
Hiện giờ không phải là trông cậy vào bí phương trong tay nàng sao? Nếu nàng thời trẻ ở nhà giúp chồng dạy con, nhi tử ngươi có thể lên làm chưởng quầy hay khoog còn khó nói!
Lưu lão nương nghẹn, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn nổi giận nói: “Mỗi ngày trang điểm quyến rũ đi đi lại lại, nơi nào là hảo nữ tử! Cũng không biết là cho ai xem……”
Lời này thực sự thô bỉ, Bàng Mục nghe xong nhíu mày, “Phá án cần chứng cứ, nếu chỉ vì trong lòng vội vàng tin người nói bậy, cũng quá làm bậy!”
Lưu lão nương run lên, rốt cuộc không cam lòng, còn muốn nói nữa, bị Lưu lão cha ngăn lại, lại nói vài câu hoà giải.
Mãi cho đến cuối cùng, Lưu lão nương chung quy là không thể lấy ra chứng cứ thật, nhưng kiên trì như cũ, ngôn ngữ chuẩn xác, chắc chắn là Lưu Hạnh hại chết phụ tử Lưu chưởng quầy, nói nàng là tai tinh, nếu năm đó không kết thân cửa này thì tốt rồi vân vân.
Tiễn hai vợ chồng già đi, Bàng Mục lại an ủi Yến Kiêu, “Lão nhân gia cả đời chỉ sống ở phủ thành nho nhỏ này, không biết trời đất bên ngoài lớn thế nào, không lựa lời, hiện giờ lại gặp tang tử tang tôn, nàng cứ nghe tai trái ra tai phải là được, chớ có để ở trong lòng.”
Dứt lời, lại bắt đôi tay nàng, mổ lên từng đầu ngón tay, “Ta yêu nhất đó là nàng tự do tự tại, bộ dáng thần thái phi dương.”
“Ta vốn cũng không để ở trong lòng,” Yến Kiêu trong lòng uất thiếp, đột nhiên nói: “Ta còn chưa rửa tay.”
Bàng Mục bản năng cứng lại, lại thấy trong mắt nàng thấm ra ý cười, lúc này mới ý thức được mình bị chơi, bất giác bật cười, “Nàng thật là.”
“Đại nhân, đại” chữ còn lại mắc ở cổ họng, Phương Hưng hưng phấn tới rồi bị một màn trước mắt này làm hoảng, xấu hổ cứng đờ tại chỗ, tiến cũng không được, thối cũng không xong.
Hai nhân vật chính lại thoải mái hào phóng xoay người lại, như cũ tay nắm tay, “Làm sao vậy?”
Phương Hưng là người ổn trọng, quanh năm suốt tháng cũng khó gặp bộ dạng tươi cười, hiện giờ lại thất thố như vậy, tất nhiên là có tiến triển to lớn.
Phương Hưng gãi gãi đầu, nỗ lực khống chế tầm mắt mình không hướng đến tay hai người, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là người kinh thành, hành sự chính là bất đồng…
“Đại nhân, tin tức tốt!” Hắn vẫy vẫy đầu, đem ý niệm hiếm lạ cổ quái trong đầu xua tan, vội vàng trở lại chuyện chính nói, “Thuộc hạ dẫn người điều tra khắp nơi nghe ngóng, được một tin tức, Lưu Hạnh kia tựa hồ có thân mật vơi một kẻ bên ngoài.”
Yến Kiêu cùng Bàng Mục liếc nhau, trong lòng vui mừng, vội lại hỏi thân phận người nọ.
“Tạm thời không biết, phát hiện manh mối chính là nha đầu kia. Nàng nói Lưu Hạnh cùng Lưu chưởng quầy sớm đã ở riêng lâu ngày, hai người cơ hồ không ngủ chung, Lưu chưởng quầy đa số thời gian đều ngủ ở một phòng khác, lúc ấy biết được Lưu chưởng quầy chết ở trong phòng ngủ Lưu Hạnh còn cảm thấy có chút kỳ quái.”
“Nàng thường xuyên thấy phu nhân nhà mình đột nhiên có thêm mấy thứ trang sức mới mẻ quý trọng, nam chủ nhân không đưa, nữ chủ nhân rồi lại không đánh mới, cũng không thấy bên ngoài tiến vào hạ lễ, thập phần khả nghi. Bởi vậy, nha đầu kia âm thầm kinh hãi, liền lưu ý quan sát vài lần, chỉ là biết hữu hạn.” Phương Hưng nói, “Bên người Lưu Hạnh không có nhiều nha hoàn, nhiều năm như chỉ có một nha đầu, mà nàng cùng người nọ đều cẩn thận, mỗi khi gặp nhau trước tiên vẫy lui người hầu……”
Trước tiên vẫy lui?
Như thế cùng tình hình màn đêm buông xuống hôm vũ sư đại hội tổ chức giống thực.
“Bất quá thuộc hạ lấy khẩu cung mấy người đó, đều nói đối phương có thể là võ sư.” Phương Hưng lại giũ ra một tin tức mấu chốt.
“Dùng cái gì thấy được?”
“Đại nhân có điều không biết,” Phương Hưng trả lời, “Bản địa tập võ thành phong trào, trong đó có một nghề đặc biệt phổ thông là thay người áp tiêu, mà việc đó thật là có dấu vết để lại. Ngày thường, nhà ai mỗi ngày bỏ hoa tai, đồ bạc tặng người? Nhiều lắm là ngày lễ ngày tết tụ tập. Nghe nói khi Lưu Hạnh cùng người kia lén gặp nhau, là ngày tốp năm tốp ba các võ sư bản địa áp tiêu trở về.”
Bàng Mục cùng Yến Kiêu liên tiếp gật đầu.
Sương mù dần tan, bên trong đột nhiên xuất hiện nhiều manh mối như vậy, có thể nói như ánh trăng giữa ngày rằm.
Chỉ là Tuấn Ninh phủ võ sư vô cùng nhiều, tìm một người không khác gì mò kim đáy bể. lại từ nơi nào xuống tay?
Phương Hưng nhìn ra bối rối của họ, lập tức hiến kế nói: “Nghe nha đầu kia nói, Lưu Hạnh đối với mấy thứ trang sức này vô cùng quý trọng, người bình thường không mua nổi, hơn nữa mỗi khi lén gặp, đều là nơi xa hoa, nghĩ đến võ sư kia cũng không phải người bình thường. Mà người giống như vậy, phần lớn là người ở một trong chín đại võ quán trong thành.”
Bàng Mục cùng Yến Kiêu hai mắt sáng lên, càng thêm cảm thấy Phương Hưng này tư duy nhanh nhẹn, tâm tư tỉ mỉ, thực sự là nhân tài bị mai một nhiều năm.
Hai người suy nghĩ một hồi, lớn mật phỏng đoán:
Trải qua nhiều mặt thảo luận, bổn án đã được định tính vì tình cảm mãnh liệt mà giết người. Nếu giả thiết thành lập, như vậy rất có thể là Lưu Hạnh cùng thân mật hẹn nhau lén gặp mặt, ai ngờ Lưu chưởng quầy ngoài ý muốn hẹn Dương Vượng tới nhà uống rượu, Lưu Hạnh khó tránh khỏi kinh hoảng, lúc này mới có việc khi gặp mặt Dương Vượng có thái độ chán ghét cùng kinh ngạc.
Vốn dĩ nếu Lưu chưởng quầy giống ngày thường về phòng của mình ngủ, có lẽ chuyện này cũng liền đi qua, nhưng có lẽ là hắn uống say đi nhầm phòng, hoặc có lẽ là bởi vì nguyên nhân khác, Lưu chưởng quầy thấy thái độ khác thường nên hắn về phòng ngủ trước kia. Dưới kinh hoảng, Lưu Hạnh vội kêu thân mật trốn vào tủ quần áo, nhưng vẫn bị Lưu chưởng quầy phát hiện, lúc này mới gây thành thảm hoạ……
Đã nhiều ngày vũ sư đại hội mở ra, các đại võ quán đều sẽ tham gia, sớm đã là quy củ nhiều năm, chẳng sợ nhóm võ sư ngày thường áp tải bên ngoài, cũng tất yếu trước tiên trở về, nghĩ đến người nọ cũng là muốn mượn cơ cùng Lưu Hạnh ôn tồn một phen.
Bàng Mục trầm ngâm một lát, nảy ra ý hay, “Đi đem mấy thứ trang sức kia lặng lẽ đưa cho các cửa hàng cùng thợ thủ công trong ngoài thành nhận biết, nếu biết người mua, cần phải hỏi ra là người phương nào, khi nào mua!”
Phương Hưng ôm quyền lĩnh mệnh, “Thợ thủ công có thói quen lưu lại ấn ký trên trang sức, thuộc hạ sẽ sai người điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Không nghĩ tới cái nhanh này thật đúng là nhanh như vậy, chính lúc mọi người đang ngồi vây quanh ăn cơm chiều, Phương Hưng liền lại lần nữa hưng phấn tới báo tin.
Bàng Mục gọi người đem hắn mời vào, “Chắc ngươi chưa có ăn cơm? Cùng nhau ngồi xuống dùng chút, vừa ăn vừa nói.”
Phương Hưng thấy người đang ngồi đều là quý nhân, còn có Đồ đồng tri, Liêu thông phán và gia quyến, không khỏi thập phần sợ hãi, nhất thời tay chân không biết nên để đâu, vội từ chối không ngừng. Ai ngờ lời còn chưa dứt, bụng nổi trống, hắn lập tức đỏ mặt, cả người cứng đờ, tùy ý để người khác lôi kéo mình ngồi xuống.
Bàng Mục nhìn trúng hắn trầm ổn kiên định, giờ thấy hắn như vậy, lập tức cười to, lại trấn an vài câu, gắp đồ ăn cho hắn.
Canh bí đao xương sườn, ngọt thanh ngon miệng, thịt xương sườn thịt cho vào miệng là tan, ngày nóng ăn cũng hoàn toàn không cảm thấy dầu mỡ. Phương Hưng chạy bên ngoài một ngày, hai bữa cơm không lo lắng ăn, sớm đã đói đói đến mức ngực dán vào lưng, sau khi hưởng qua vị ngon, nhịn không được ăn uống thỏa thích lên, nào còn chút câu nệ gì nữa.
Cũng không biết là ai nhiệt tình gắp cho hắn một miếng bào ngư lại đây, Phương Hưng thụ sủng nhược kinh nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận cắn một miếng, vị dư vị vô cùng tinh tế, tròng mắt đều rơi ra rồi, lập tức múc thêm canh ăn mấy chén cơm……
Còn có tai heo trộn rau thơm dưa chuột, lại thêm món cá hấp gì đó, thật sự đầy miệng thơm ngọt, khiến người không dừng được đũa.
Phương Hưng không phải hạng người giỏi làm bộ như Dương Vượng, cho nên liền mở to hết cỡ cái bụng mà ăn, chớp mắt ba chén cơm xuống bụng, bởi vì nắng nóng Liêu Hành tiểu cô nương có chút héo rũ, thấy hắn ăn ngon vậy cũng uống thêm nửa chén canh xương sườn, Đổng phu nhân cùng Liêu Vô Hà vui mừng, coi Phương Hưng giống như linh vật……
Ăn cơm xong, Vệ Lam cùng tiểu sư huynh, tiểu sư tỷ ăn no giống nhau, rủ nhau vừa đi dạo vừa làm thơ giúp tiêu cơm.
Còn có một tháng đến kỳ thi hương, hắn cần phải toàn lực ứng phó, mới không phụ sự dạy bảo của tiên sinh cùng kỳ vọng của mọi người.
Đổng phu nhân cùng lão thái thái ở một bên nói giỡn, còn lại mọi người đều ngồi vây quanh bàn, nghe Phương Hưng hội báo chiến tích.
“Thuộc hạ dẫn người đến mười ba cửa hàng trang sức trong thành toàn bộ hỏi qua, có mấy thứ trang sức không phải là do người bản địa làm, dư lại sáu món tìm được nơi làm ra.” Phương Hưng nói, “Chưởng quầy cùng thợ thủ công của cửa hang bạc đều đã xem qua, xác định không có lầm. Người đặt hàng chưa từng lưu lại tên thật, nhưng có một vị chưởng quầy lại biết hắn, chính là Phi Hổ Đường, được gọi là Đổng Bình võ sư, thân cao sáu thước có thừa, cùng với người Yến cô nương phỏng đoán giống nhau.”
Lại là Phi Hổ Đường.
Yến Kiêu không khỏi cảm khái nói: “Phi Hổ Đường này thật không có người nào tốt.”
Đều là mãng hán giống nhau, chỉ có tam đương gia kiên trì có việc tìm quan phủ báo án; còn nhị đương gia miệng cọp gan thỏ quanh năm bị lão bà gia bạo lại không dám hé răng …… Hiện giờ có kẻ hiềm nghi là hung thủ giết người hung tàn!
“Đổng Bình người này, ngươi cũng biết chi tiết về hắn không?” Bàng Mục hỏi.
“Hắn ở bản địa cũng coi như có chút danh tiếng,” nói đến người này, Phương Hưng sắc mặt cũng không đẹp lắm, “Chỉ là lại không phải thanh danh tốt. Hắn công phu khá tốt, nhưng xuống tay tàn nhẫn, ngày thường tỷ thí cũng mặc kệ quy củ, từng nhiều lần đả thương người, thậm chí đánh cho tàn phế, đại đương gia Chu Hạc cũng không thiếu lần thay hắn thu thập cục diện rối rắm. Đúng rồi, hắn luyện chính là công phu nửa người trên, chuyên sử dụng phác đao, chưởng pháp cũng kinh người.”
Một chưởng đánh chết bà vú, lại quen dùng đao, lực cánh tay tốt…… Nghe đến đó, mọi người càng cảm thấy hung thủ hẳn là chính là Đổng Bình.
Đồ Khánh không vội chờ lệnh, nói: “Đại nhân, việc này không nên chậm trễ, muộn tắc sinh biến, không bằng thuộc hạ dẫn người đến hỏi chuyện hắn.”
Bàng Mục gật đầu, sai người đi lấy thủ lệnh, lại hỏi Phương Hưng, “Đổng Bình kia hiện tại ở đâu?”
Phương Hưng quả nhiên không phụ kỳ vọng trả lời: “Thuộc hạ mới từ trong miệng chưởng quầy cửa hàng bạc biết được thân phận hắn, liền phái người phân công nhau đi đến Phi Hổ Đường cùng nhà Đổng Bình xác nhận, hiện giờ người còn ở trong Phi Hổ Đường.”
Vì rất nhiều nha dịch còn đang phân tán ở bên ngoài, đề phòng Đổng Bình đả thương người chạy trốn, Đồ Khánh tự mình điểm binh mang đi.
Chưa đến nửa canh giờ, Đồ Khánh dẫn người trở về, “May mắn không làm nhục mệnh.”
Dừng một chút lại nói: “Cũng không cần lao lực thẩm tra xử lí, hắn đã là đầu hàng.”
Mới vừa rồi Đồ Khánh dẫn người đến Phi Hổ Đường, trước gọi người bao quanh tứ phía, không nói hai lời đi vào bắt người, kết quả còn chưa có hỏi ra là kẻ nào, đã thấy một người thần sắc hoảng loạn phá cửa sổ mà nhảy ra.
Đồ Khánh tự mình đi truy bắt, cùng người nọ giao thủ ngắn ngủi, thấy hắn cũng có thân thủ tốt, ra sáu thành khí lực, ba năm hiệp đem người nọ bắt lấy bên đường, vừa hỏi, quả nhiên chính là Đổng Bình không thể nghi ngờ.
“Ngươi cũng biết bản quan vì sao bắt ngươi?”
Đổng Bình thấy chạy không thoát, thành thật gật đầu, “Ta giết người.”
Hắn nhận tội, lại kiên trì nói một nhát kéo trước ngực Lưu chưởng quầy cũng là chính mình làm, nói rõ muốn đem Lưu Hạnh trốn ra ngoài, có thể nói rấ thâm tình.
Nhưng chờ Yến Kiêu bảo hắn dùng kéo đâm người như thế nào, hắn lúc này mới á khẩu không trả lời được, mồ hôi lạnh cuồn cuộn rơi xuống, xương cốt héo rũ.
Yến Kiêu hỏi: “Ngươi cũng biết một nhát đâm kia của Lưu Hạnh, Lưu chưởng quầy đã hẳn phải chết không thể nghi ngờ?”
Đổng Bình gật đầu, “Ta biết, cho nên dứt khoát chém một nhát, nghĩ nếu là ngỗ tác không cẩn thận, có lẽ sẽ vết đâm ở ngực kia sẽ không ai phát hiện.”
Chờ đầu Lưu chưởng quầy rơi ra, Đổng Bình mới rút kéo, mà lúc ấy máu trong cơ thể người chết sớm đã chảy hết, cho nên vết thương chỗ ngực không có dấu vết phun máu tung toé.
“Ngươi giết Lưu chưởng quầy người khác còn hiểu,” Yến Kiêu nhịn không được hỏi, “Nhưng đứa bé kia mới ba tuổi, nó có chỗ nào đắc tội ngươi?”
Đổng Bình cười lạnh ra tiếng, nhìn không ra nửa phần hối ý, “Một tiểu tử không rõ lai lịch, giết liền giết, có cái gì để nói.”
Yến Kiêu trong óc ong một tiếng, xông lên hung hăng tát hắn một cái, nhưng chính lòng bàn tay mình lại tê dại, nửa bên mặt Đổng Bình cũng sưng lên.
Trong nha môn, mọi người đều là cả kinh, ba chân bốn cẳng tiến lên, một bên phòng ngừa Đổng Bình bạo khởi đả thương người, một bên lại mồm năm miệng mười hỏi Yến Kiêu có đau hay không.
Yến Kiêu lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn như cũ đến mức hoảng, đối diện với Bàng Mục đang xoa tay mình nói: “Ta đi ra ngoài hít thở không khí.”
Vạn sự khởi đầu nan, Đổng Bình chính mình nhận tội, Bàng Mục thẩm tra xử lý thế như chẻ tre, nhanh chóng chải vuốt rõ ràng ngọn nguồn:
Lưu Hạnh kia cùng Lưu chưởng quầy nhiều năm thành thân mà không con, cha mẹ chồng lại thường xuyên lại đây nhắc nhở, nàng ta không thích ở trong nhà, thường xuyên ra ngoài, đúng lúc gặp phải Đổng Bình thường xuyên đến Tụ Hương lâu ăn uống.
Đổng Bình cao lớn tiêu sái, phấn chấn oai hùng, tâm tư tỉ mỉ, khom lưng cúi đầu với người mình thích làm người vui thích, chất phác khô khan như Lưu chưởng quầy sao có thể so? Không bao lâu, Lưu Hạnh liền khăng khăng một mực, hoàn toàn đem Lưu chưởng quầy vứt ra sau đầu. Chờ phu thê hai người ở riêng, càng không kiêng nể gì, thường xuyên trước tiên đuổi hạ nhân, kêu Đổng Bình từ cửa sau đi vào trong phòng ngủ của mình gặp gỡ, ngẫu nhiên thậm chí lưu đêm, sáng sớm hôm sau mới đi.
Chỉ là trên đời không có tường nào gió không lọt, rốt cuộc có vài người nhìn ra manh mối.
Lúc vũ sư đại hội tổ chức, Lưu Hạnh lường trước trượng phu tất nhiên muốn ở bên ngoài cùng người khác trắng đêm uống rượu, khẳng định muốn ngủ ở bên ngoài, liền yên tâm lớn mật cùng truyền lời cho Đổng Bình. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Lưu chưởng quầy thế nhưng nửa đường gặp được Dương Vượng, mời hắn tới trong nhà uống rượu. Mà lúc này, nàng đã không kịp thông tri cho Đổng Bình đổi ngày.
Sau Lưu chưởng quầy ăn hơi say, hứng thú đến, định trở về phòng ngủ cũ cùng thê tử hoan hảo, ai ngờ mới cởi bên ngoài áo khoác, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện góc áo nam nhân ở tủ quần áo! Nhất thời giận dữ, giơ tay đẩy Lưu Hạnh, bắt đầu điên cuồng.
Dưới tình thế cấp bách, Lưu Hạnh cầm cái kéo trong khay kim chỉ lên đâm trượng phu một nhát, lại kêu Đổng Bình chạy mau. Nhưng Đổng Bình sao nhịn được uất khí? Càng đi càng phẫn nộ, khóe mắt thoáng nhìn qua ánh sáng phòng bếp, huyết khí dâng lên, mang theo con dao chặt xương mà quay lại, thấy Lưu Hạnh bị đá ngã xuống đất, hung tính càng lên……
Đổng Binh mặt không đổi sắc, lại cười lạnh nói: “Lưu Cao kia vô dụng, hài tử kia không phải con của hắn! Chính mình bị đội nón xanh còn không tự biết, ngược lại tới mắng lão bà!”
Mọi người đều là kinh ngạc đến ngây người, “Có ý gì?”
Đổng Bình hừ một tiếng, mang theo điểm phức tạp kiêu ngạo nói: “Trong bụng Lưu Hạnh đã có cốt nhục của ta.”
Sau đó Bàng Mục lại sai người trực tiếp đem Lưu Hạnh tới, mời đại phu qua, lập tức thẩm vấn.
Ban đầu nàng còn muốn chống chế, nhưng khi biết Đổng Bình đã khai ra, nháy mắt ỉu người, than thở khóc lóc, nói ra tất cả sự thật, thú nhận bộc trực.
Nàng tuy đối với Lưu chưởng quầy không có cảm tình, nhưng rốt cuộc nhiều năm hoạn nạn cùng nhau, cũng không muốn hắn vào chỗ chết, lúc ấy thấy đối phương không có hơi thở, rối loạn vô cùng. Chờ khi phục hồi tinh thần lại, thế nhưng phát hiện, càng không xong: Đổng Bình đã đem một lớn một nhỏ chém đầu tất cả!
Trong nháy mắt mất hai mạng người, nàng cả người đều ngốc.
Nàng thẹn với Lưu chưởng quầy, rồi lại không muốn chỉ ra và xác nhận Đổng Bình, càng lo lắng bị nha dịch nhìn ra sơ hở, uống dược giả hôn mê, ý đồ ngày sau tìm một cơ hội thoát thân.
Nhưng mà Phương Hưng làm việc cẩn thận, đem một nhà Lưu Hạnh đều nhìn gắt gao……
******
Nghe Bàng Mục giảng thuật án kiện từ đầu đến cuối lúc, Yến Kiêu cũng ngây ra như phỗng, “Này, cái chuyện này...!”
Thật đúng giống nàng đoán, hai người không có hài tử, căn bản nguyên nhân không phải là Lưu Hạnh, khó trách nhiều năm như vậy thỉnh y hỏi dược đều không dùng được!
Bàng Mục cũng thổn thức nói: “Phỏng chừng là nha đầu mượn bụng sinh con kia thấy hồi lâu không động tĩnh, không cam lòng bạc chạy khỏi tay, lúc này mới bí quá hoá liều.”
“Nhiều năm như vậy, không ai nghĩ đến chuyện bắt mạch cho Lưu Cao?” Yến Kiêu trong lòng đột nhiên nghẹn muốn chết.
Nếu lúc trước biết rõ ràng điểm này, đúng bệnh hốt thuốc, có lẽ căn bản sẽ không có tai hoạ hôm nay.
Vừa lúc A Miêu lại đây đưa trà, nghe xong lời này liền bĩu môi nói: “Thế đạo như thế, sinh ra hài tử là nữ nhân sai, sinh không ra nhi tử cũng là nữ nhân sai, nam nhân nơi nào có sai!”
Dứt lời, không ngờ lại liếc mắt cảnh cáo Bàng Mục.
Nằm không cũng trúng đạn, Bàng đại nhân vò đầu, thầm nghĩ ta đã phạm sai lầm gì?
Lời đang muốn nói lại trở về, đứa bé Lưu gia bị chết kia đến tột cùng là từ chỗ nào tới?
Bàng Mục hắc hắc một tiếng, “Lưu Cao kia có một biểu đệ, 26 27tuổi còn không có nghề nghiệp đứng đắn, mấy năm đều cậy nhờ biểu ca, hiện giờ đã bị an bài đến thôn trang.”
Yến Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hài tử sinh ra có thể giống Lưu Cao vài phần!
Luật pháp Đại Lộc Triều quy định rõ ràng không giết phụ nhân trong thời gian mang thai cùng cho con uống sữa, cũng chỉ có thể chờ Lưu Hạnh an toàn sinh con sau lại phán.
Chỉ là không biết cha mẹ Lưu Cao sau khi rõ chân tướng, sẽ là phản ứng cỡ nào; lại không biết hài tử trong bụng Lưu Hạnh, lưng đeo vận mệnh trầm trọng như vậy, con đường phía trước sẽ như thế nào……
Vô luận như thế nào, này án hạ màn như vậy.
Kỷ lục lại được phá vỡ (6565 chữ)