Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 33:




Sáng sớm hôm sau, Yến Kiêu vừa đẩy cửa ra liền thấy Nhạc phu nhân đang vận động trong sân, nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận, trán lấm tấm mồ hôi, hẳn là đã luyện được một lúc
Yến Kiêu tràn đầy bội phục, cười nói “ngài tinh thần rất tốt nha” Nàng hôm qua ngủ trễ, sáng nay thức dậy theo đồng hồ sinh học, hai mắt vẫn còn díp lại, không thể nào được như đối phương
Nhạc phu nhân vừa nâng chân luyện tập, vừa cười nói “người già rồi đương nhiên cũng khác, ngủ trễ dậy sớm. Ngươi hôm qua hơn nửa đêm mới về, hẳn là mệt muốn chết rồi”
“Vẫn tốt, cũng đã quen” Yến Kiêu tính toán độ cao của cái đá chân củ nàng, trong lòng chột dạ, thầm nghĩ nếu đối phương sống ở xã hội hiện đại, thế nào cũng nằm trong đội nghi thức danh dự
Nhạc phu nhân nhìn sắc mặt của nàng, đau lòng nói “quá ốm, ta nghe nói làm nghề này như các ngươi đều không được ăn ngon, năm rộng tháng dài, sao mà tốt được”
“Hôm kia ngài gặp ta, cũng nói ta ốm” Yến Kiêu sờ mặt mình, cười nói “ta nhéo ra không ít thịt nha”
“Tự ngươi sẽ không nhìn thấy. Đã ăn gì chưa?Có muốn ăn sáng không?”
Đúng là nàng không thể nhìn thấy thịt trên mặt minh, Yến Kiêu bật cười, gật đầu “đói nha, đang chuẩn bị đến phòng bếp lớn ăn chút gì đây” Khác với đám người Bàng Mục, nàng nhiều năm như vậy đã sớm luyện thành “bách độc bất xâm”, dù tình huống ghê tởm thế nào cũng không bỏ ăn bỏ uống, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi
“Đừng đến phòng bếp lớn. Ngươi không ở cũng chẳng có gì ăn ngon, toàn là một nồi nước kho món kho, một ngày ba bữa đến chán” Nhạc phu nhân cao hứng kéo nàng vào phòng “ta đã sớm chuẩn bị rồi”
Yến Kiêu đi theo vào phòng, liền thấy trên bàn có rất nhiều món, bánh bao trắng nõn, bánh nướng hạt mè xốp giòn, bánh tạc ánh vàng rực rỡ, còn có hai chén hoành thánh nóng hổi. Nàng không khỏi có chút cảm động. Nhạc phu nhân rõ ràng đã sớm chuẩn bị, lại sợ nàng ngày hôm qua vừa giải phẫu, thấy đồ ăn sẽ ghê tởm, còn cẩn thận hỏi trước
Yến Kiêu hít hít cái mũi “đây là canh gà hoành thánh sao?”
“Mũi ngươi đúng là thính, lập tức liền ngửi được” Lão thái thái ấn nàng ngồi xuống ghế, nhét một đôi đũa cùng cái muỗng vào tay nàng “tiệm này ta đã ăn hai lần, cũng đến cửa tiệm xem qua, là một nữ nhân rất sạch sẽ nhanh nhẹn, yên tâm”
Canh gà hầm đến thanh triệt, lớp mỡ bên trên cũng được vớt sạch, rải chút rau thơm xanh biếc, mùi thơm ngập tràn, vừa nhìn là thấy thèm ăn
Yến Kiêu nhấp một ngụm nước canh, quả nhiên tươi ngon, lại cắn một miếng hoành thánh, nước canh nóng phụt ra, nhân bánh có nấm bằm nhuyễn, không ngấy, hòa quyện lẫn nhau làm tăng thêm độ tươi ngon, là mỹ vị hiếm thấy. Nàng hớn hở nó ‘ăn rất ngon’ Lại gắp dưa cải ăn với cơm
“Một minh ăn cơm thật buồn” Lão thái thái thấy nàng ăn uống ngon miệng liền gắp cho nàng một cái tiểu bao tử “đây là rau dại, phơi khô để đến giờ, thanh hỏa minh mục, ngươi bận việc không biết ngày đêm, dùng rất thích hợp”
Yến Kiêu cắn một ngụm, quả nhiên cực kỳ thoải mái, thanh tân mỹ vị
Lão thái thái cười tủm tỉm nhìn nàng ăn, lại nói “còn sớm, lát nữa đừng đi vội, ta bảo tú nương làm cho ngươi mấy bộ xiêm y, ngươi ướm thử, xem có chỗ nào không thích hợp hay không”
Từ khi có tú nương, lão thái thái liền trầm mê vào việc may xiêm y, trong đó hơn phân nửa là làm cho Yến Kiêu, đây là lần thứ ba rồi
Yến Kiêu vừa cảm động vừa buồn cười “ta còn rất nhiều, ngài may cho mình và đại nhân là được rồi”
Lão thái thái lại xua tay nói “ta sống lâu hơn ngươi bao nhiêu năm, chẳng lẽ không có xiêm y sao? Thật ra mấy tấm vải này màu sắc tươi sáng, ngoại trừ ngươi, ta cũng không có tiểu bối nào, không cho ngươi thì cho ai. Ngươi làm công việc này, quần áo hư hao cũng mau” Thấy Yến Kiêu muốn nói gì đó, nàng liền nói trước “hơn nữa lâu lâu ngươi lại làm đồ ăn ngon cho ta, chúng ta coi như huề nhau đi”
Đúng lúc này Bàng Mục đi vào “nương, Yến cô nương” Thấy hai ngươi đang ăn sáng, liền xoa xoa hai tay, nói ‘vốn định gọi Yến cô nương cùng đến hậu viện ăn cơm, sau đó đi xem xương cốt thế nào, nếu đã trùng hợp vậy cũng ăn ở đây đi”
Hắn đang định ngồi xuống, lại nghe lão nương nhà minh kinh ngạc hô lên ‘ngươi cũng ăn ở đây?”
Bàng Mục sửng sốt, cảm thấy những lời sắp tới là lời mà minh không muốn nghe
Quả nhiên, lão thái thái dứt khoát lưu loát nói “không có phần của ngươi”
Bàng Mục trầm mặc một chút, cường điệu nói ‘nương, ta chính là thân nhi tử của ngươi”
Lý do của lão thái thái lại đặc biệt đầy đủ cũng không chút hàm hồ “ngươi trước giờ cũng không ăn cơm cùng ta, ai rảnh mà chuẩn bị cho ngươi. Mau đến phòng bếp đi, chậm trễ coi chừng không còn gì để ăn”
Bàng Mục cảm thấy ủy khuất “ta không phải cũng thường xuyên đến thỉnh an ngài sao?”
“Bớt dong dài đi” Lão thái thái lập tức ngăn hắn, còn không chút lưu tình nói với Yến Kiêu “nhà chúng ta cũng không phải nhà phú quý nhiều quy củ, ai hiếm lạ sớm tối thỉnh an gì đó chứ. Hắn suốt ngày bận rộn, vội vội vàng vàng, không tới, ta một minh lại thấy thanh tịnh hơn” Đã lớn như vậy, cũng không cần lão thái bà nàng quan tâm ân cần, nên thế nào thì tự mình trải qua là được, thỉnh an cái gì?
Yến Kiêu thực sự nhịn không được, quay mặt bật cười
Bàng Mục há miệng thở dốc, tuyệt vọng nhìn hai người thật sâu một cái, thấy bọn họ không hề có ý giữ minh lại, đành thở dài, đi ra ngoài
Lão thái thái lại gọi hắn lại, nhưng không đợi Bàng Mục đắc ý, cho rằng nàng luyến tiếc hắn, nàng đã nói “ngươi cũng không cần quá sốt ruột, ăn nhanh sẽ không tốt cho tiêu hóa, cứ từ từ mà ăn, vừa lúc ta bảo Yến nha đầu đi thử xiêm y”
Bàng Mục cạn lời, hồi lâu mới nói ‘nương, qua hai ngày nữa là tiết sương giáng. Hình như năm nay ngài còn chưa chuẩn bị quần áo mùa đông cho ta”
“Năm rồi ta chuẩn bị, ngươi đâu có thích mặc” Lão thái thái quở trách “nói cái gì mà bó buộc khó chịu, không tiện cưỡi ngựa đánh giặc, hơn nữa không phải đều làm vào tháng chạp sao? Gấp cái gì? Nhìn xem, ngươi hiện giờ vẫn đang mặc áo đơn đó” Tú nương chỉ có một, phải xếp hàng ưu tiên. Xiêm y của Yến nha đầu còn thiếu hai cái tay, hoa trên vạt áo cũng thêu chưa xong. Ai bảo ngươi năm rồi chê ỏng chê eo, bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi
Trước khi đi, Bàng Mục còn cố ý cầu xin, nói mỗi sáng mình sẽ đến bồi lão thái thái ăn sáng, xin hãy chuẩn bị thêm một bộ chén đũa cho hắn. Nhìn đi, cuộc sống này quá khó khăn mà, hiện giờ ở trước mặt thân mẫu kiếm miếng cơm ăn cũng phải thông báo trước ah
Bàng Mục đi rồi, lão thái thái có điều ý chỉ, oán giận nói ‘hắn đã lớn như vậy, ta cũng nhiều tuổi rồi, còn có thể chăm sóc hắn được mấy năm chứ. Dù sao cũng phải thành gia lập thất. Ngươi biết Liêu tiên sinh chứ, người ta khi bằng tuổi hắn, tiểu khuê nữ đã biết gọi cha. Haiz”
Thấy Yến Kiêu cười mà không nói, tuy không phụ họa nhưng cũng không phải không kiên nhẫn lắng nghe, lão thái thái như được khích lệ, lại thử thăm dò “không phải lão bà tử ta mèo khen mèo dài đuôi, Thiên Khoan tuy tuổi lớn một chút, tính tình lại mạnh mẽ nhưng thật ra không có chỗ nào không tốt. Hắn lớn tuổi nên trầm ổn, chẳng phải đáng tin cậy hơn các tiểu tử trẻ tuổi sao? Thân thể lại tốt, không cổ hủ như người đọc sách, bảo hắn làm việc nhà, hắn đều sẽ làm. Hiện trong nhà chúng ta chỉ có hai người, gia sản tích góp hơn nửa đời người cũng không biết xử lý thế nào…” Nói tới đây, nàng dừng lại, thở dài một hơi, giả vờ uống canh mà nhìn trộm Yến Kiêu, cảm thán “cũng không biết có cô nương nào xem trọng hay không” Nàng chỉ còn không nói trắng ra: nhi tử ta tuấn tú lịch sự lại hiền hòa đáng tin, tài lực phong phú, cô nương ngươi nên suy xét
Yến Kiêu thấy thế, cười làm lành, nói ‘đại nhân là nhân trung long phượng, e là cô nương tầm thường không xứng với hắn”
Lão thái thái hai mắt sáng quắc, vội hỏi ‘ngươi cũng cảm thấy hắn tốt?”
Lời này không thể nói tiếp, Yến Kiêu vội nuốt nhanh miếng bánh mè, bỏ chạy trối chết
Lão thái thái ở phía su gọi với theo ‘ngươi còn chưa thử xiêm y”
Yến Kiêu chạy càng nhanh hơn
Lão thái thái nhìn nàng đi xa, tiếc hận nói ‘tiểu tử kia khi đánh giặc thì mưu cao kế sâu, sao không biết nói lời đúng đắn với cô nương chứ”
Cô nương tốt như vậy, trong nha môn lại nhiều nam tử độc thân, chậm trễ sẽ bị người ta cướp mất ah
Yến Kiêu chạy như bay tới phòng ngỗ tác, nửa đường gặp được Quách ngỗ tác và Giả Phong, hai người còn tưởng nàng có phát hiện trọng đại, không kịp hỏi nhiều, theo bản năng cũng nhấc chân tăng tốc
Sau đó, trong nha môn thấy ba người đi như chạy, cho rằng có chuyện, có người liền dứt khoát chạy theo
Yến Kiêu chạy vào phòng ngỗ tác, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu liền giật mình, phía sau sao lại nhiều người như vậy?
Quách ngỗ tác thành thật nói ‘ta thấy cô nương chạy vội, tưởng có manh mối gì, nên…’
Giả Phong chớp chớp mắt “ta thấy Quách ngỗ tác chạy nên chạy theo”
Đám người Lâm Bình ở phía sau ngượng ngùng nói “chúng ta thấy các ngươi chạy…”
Hiện trường lập tức lâm vào trầm mặc, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau đó không biết ai mở đầu trước, đều cười ầm lên
Có điều trải qua một trận ầm ĩ như vậy, Yến Kiêu lại có thể chuyên tâm làm việc
Xương cốt đã nấu xong, vớt ra phơi khô, nàng và Quách ngỗ tác dựa theo hình thể người mà sắp xếp lại, sau đó mới cẩn thận quan sát vết thương trí mạng ở xương sọ. Vị trí trung tâm của xương sọ bị vỡ vụn, sau khi nấu qua càng thấy rõ hơn vết nứt chung quanh. Có mấy chỗ tổn thương nghiêm trọng, hai ngươi trao đổi vài câu, rất nhanh đã đưa ra kết luận: hung khí là một loại đồ vật cứng rắn hình tam giác. Tuy vẫn có chút mơ hồ nhưng hai người đều khó thể khẳng định đây là xúc động mãnh liệt dẫn đến giết người. Nếu đối phương ủ mưu đã lâu, không nói đến vũ khí sắc bén như rìu, chủy thủ…thì dùng dây thừng siết cổ vẫn đáng tin hơn là đâm vào ót
Quách ngỗ tác lớn mật suy đoán “có thể là Lý Xuân cãi nhau với người ta, đối phương nhất thời tức giận, dùng hung khí đánh hắn. Có lẽ hắn không có ý định giết người nhưng vì Lý Xuân đã chết, trong lúc bối rối, chỉ có thể giấu xác phi tang”
Yến Kiêu gật đầu nhưng trực giác lại thấy có gì đó không ổn. Nàng ôm đầu, nhìn bầu trời vài lần, lại không ngừng điều chỉnh góc độ, ánh sáng xuyên qua chỗ hổng, lại từ một nơi khác bắn thẳng ra ngoài. Trong đầu nàng chợt lóe lên ý tưởng, ý nghĩ mơ hồ vừa rồi nhất thời thấu triệt
“Các ngươi mau xem” Nàng chỉ cho Quách ngỗ tác và Giả Phong xem chỗ lộ ra dưới ánh sáng, lại chỉ vào mặt trên xương cốt, nói “các ngươi nhìn kỹ từ chỗ này đi,vết xương gãy phía dưới rất nhỏ so với phía trên, rõ ràng phương hướng chịu lực là từ dưới lên trên. Nhưng nếu hung thủ chủ động dùng hung khí tấn công, bình thường đều là từ trên hướng xuống dưới”
Quách ngỗ tác vừa nghe, thần kinh rung lên, vội nhìn theo phương hướng nàng chỉ, kinh hô ‘đúng rồi, quả nhiên là như thế’
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng nảy sinh suy đoán khác
Giả Phong lần đầu gặp phải vụ án phức tạp như vậy, lại nghe không hiểu những lời hai người nói, vội hỏi “rốt cuộc là như thế nào?”
Yến Kiêu cười cười, bỗng nhiên hướng về phía góc bàn, làm động tác ngả từ trên xuống
Giả Phong sửng sốt, bừng tỉnh “ta biết rồi, Lý Xuân là tự mình ngã chết”
Quách ngỗ tác sửa đúng “cũng không thể nói như vậy. Chúng ta chỉ có thể nói ót hắn bị thương dẫn tới cái chết, còn trong lúc đó xảy ra cái gì, không ai chứng kiến, không thể nói rõ”
Lúc này, Lâm Bình vội vàng đi tới, nói ‘hai vị, Hàn Lão Tam của sòng bạc đã tới, đại nhân bảo các ngươi đến dự thẩm”
Vì việc nghiệm thi có tiến triển đột phá, tâm tình của Yến Kiêu và Quách ngỗ tác cũng tốt hơn, vội đi theo Lâm Bình tới phía trước huyện nha
Hai người theo lệ thường chia ra ngồi hai bên Liêu Vô Hà, nhìn Hàn Lão Tao mặt mày dữ tợn. Không phải có thành kiến nhưng khuôn mặt của hắn đúng là tiêu chuẩn của ác nhân
Bàng Mục “chín ngày trước ngươi có từng gặp qua Hoa Khê thôn Lý Xuân”
“Chín ngày trước?” Hàn Lão Tam nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lại bẻ đầu ngón tay tính một lát, nói “có gặp qua. Hắn vẫn muốn đến đánh bạc, tiểu nhân nói Huyện thái gia đã có lệnh vì thái bình thịnh thế, không cho tổ chức cái này nữa, tiểu nhân lại là người đi đầu hưởng ứng, sao có thể biết rõ còn phạm, cho nên đã tống cổ hắn đến đằng trước uống rượu”
Yến Kiêu cười thầm, Hàn Lão Tam không hổ là dân làm ăn, nói mấy câu cũng không quên vuốt mông ngựa còn biết tranh công cho mình
Bàng Mục lại không ăn chiêu này của hắn, mặt không đổi sắc, nói ‘theo bản quan biết, Lý Xuân tính tình cứng đầu cố chấp, hắn đã hứng thú bừng bừng đến đánh bạc, người khác chỉ dăm ba câu sao có thể khuyên được”
“Thanh thiên đại lão gia, ngài đúng là liệu sự như thần” Hàn Lão Tam khoa trương mở to mắt, còn giơ ngón tay cái với Bàng Mục “hắn lập tức đương trường trở mặt, nhưng tiểu nhân là người tuân thủ luật pháp, sao có thể để hắn làm bậy. Hiện giờ sòng bạc đã đổi thành tửu lầu, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tiểu nhân cũng đành cắn nát răng mà nuốt xuống, mời hắn đến phía trước uống rượu, lúc này mới coi như trấn an được”
Yến Kiêu hai mắt sáng ngời nhìn Bàng Mục: uống rượu?
Bàng Mục bất động thanh sắc cho nàng ánh mắt ý hiểu rõ, lại cố tình nói “nói miệng không bằng chứng, bản quan lại cho rằng, Lý Xuân trước kia thiếu ngươi rất nhiều ngân lượng mà không thể trả, hiện giờ lại tay không tới cửa, hai người các ngươi một lời không hợp liền đánh nhau”
Tuy Hàn Lão Tam ngày thường kiêu ngạo nhưng cũng biết dân không thể đấu với quan, một khi vị Huyện thái gia trẻ hơn mình vài tuổi không cao hứng, hắn cũng không có trái cây ngon để ăn, vội dập đầu kêu oan “đại nhân, tiểu nhân oan uổng ah. Tiểu nhân vài năm qua đúng là làm rất nhiều chuyện không phải, nhưng từ sau khi ngài tới, đều đã sửa lại. Tất cả chiếu bạc, bàn xúc xắc…tiểu nhân đều đem đi thiêu, còn có một bộ xúc xắc bằng ngà voi thượng đẳng, tiểu nhân cũng tìm thợ thủ công mài thành chuỗi hạt cho khuê nữ mang, không tin ngài có thể phái người đi tra a. Hiện giờ tiểu nhân ngay cả đánh người cũng không dám, sao có thể giết người"
Thấy Bàng Mục sắc mặt vẫn không tốt, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ quạ trong thiên hạ đều đen, huyện nha đều là hôn quan, huyện lệnh tiền nhiệm không phải thứ tốt, trước khi đi còn không quên vơ vét của cải, vị trước mắt trẻ tuổi như thế, hẳn càng không đáng tin. Nếu đối phương thực sự tìm không ra hung phạm, muốn tìm người chịu tội thay để có kết quả báo cáo, chẳng phải là mình sẽ nghẹn khuất hay sao. Đáng thước hắn, thê tử kiều nộn như hoa, hai khuê nữ cũng trắng tròn đáng yêu, nếu hắn chết, cô nhi quả phụ không có chỗ dựa vào, còn không bị người khác hiếp đáp hay sao.
Nghĩ tới đây, Hàn Lão Tam cố nặn ra vài giọt nước mắt, nức nở nói “tiểu nhân thực sự cái gì cũng chưa làm, nếu ngài không tin, ta có thể kể ra ngày đó hắn đã ăn món gì. Ngày đó cũng có mấy khách quen ở đó, tìm bọn họ hỏi liền có thể phân biệt thật giả” Nói xong cũng không đợi Bàng Mục lên tiếng, hắn đã liệt kê một đống món ăn, trong đó có cả món chim sẻ chiên
Bàng Mục sắc mặt hòa hoãn nhưng vẫn nghiêm giọng nói ‘bản quan tạm tin ngươi một lần. Vậy ngươi có biết hắn ăn xong thì đi đâu không?”
Nghe những lời này, Hàn Lão Tam như được đại xá, giống như đi qua Quỷ môn quan một vòng, xương cốt cả người đều mềm, khi phục hồi tinh thần mới phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm cả người. Chuyện đã đến nước này, hắn đâu dám giở trò, vội thành thật nói “hắn ăn không biết kềm chế, tiêu tốn của tiểu nhân ước chừng sáu, bảy lượng bạc, đến chạng vạng mới say khướt đứng dậy, chỉ nói muốn đi tìm bạc”
Bàng Mục truy vấn ‘tìm bạc? tìm ai? Tìm thế nào?”
Hàn Lão Tam lắc đầu ‘cái này thì tiểu nhân không biết, nhưng hẳn không ngoài việc cướp đoạt trộm cắp”
Bàng Mục trầm tư. Vừa rồi Đồ Khánh đã tự mình đi hỏi binh lính giữ cửa thành, hàng ngày người ra vào quá nhiều, nhưng không ai có ấn tượng đặc biệt với Lý Xuân, vì thế không dám chắc hắn đã đi đâu, thậm chí cũng không dám xác định hắn có ra khỏi thành hay không. Giờ Hàn Lão Tam cũng nói không biết, manh mối nhất thời bị chặt đứt.
Thấy biểu tình của Bàng Mục ngưng trọng lần nữa, Hàn Lão Tam liền cảm giác như đại đao sáng bóng đang đặt trên cổ mình, không biết khi nào thì bổ xuống, lòng nóng như lửa đốt
Thường nói vào lúc khẩn cấp sẽ hay có phát hiện kinh người, Hàn Lão Tao cũng trong tình thế cấp bách lại nhớ ra một chi tiết, vui mừng kinh hô “đại nhân, tiểu nhân vừa nhớ ra một chuyện. Ngày đó Lý Xuân vừa mới rời đi liền có một thanh niên theo sát hắn, tiểu nhân sợ Lý Xuân nửa đường quay trở lại gây sự nên nhiều thêm một chút, thấy hắn theo sát sau Lý Xuân, còn đi về phía ra khỏi thành. Nhưng vì Lý Xuân gây thù chuốc oán rất nhiều, ba ngày hai bữa liền có người tìm hắn trả thù, khi đó tiểu nhân cũng không để ý nhiều, giờ hồi tưởng lại, thấy rất khả nghi
Nhân vật thần bí này xuất hiện khiến cho mọi người đều lên tinh thần, Bàng Mục lập tức lệnh cho Hàn Lão Tam miêu tả cẩn thận, lại sai họa sư vẽ ra, rồi tức khắc cho người đi khắp nơi điều tra
Khi Bàng Mục hạ đường, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác mới nói cho hắn biết tin tức nghiệm thi mới nhất “kết hợp hình dạng miệng vết thương cùng tình huống vứt xác, chúng ta đều cảm thấy hắn hẳn là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà bị người đẩy ngã, cái ót đập vào góc bàn cạnh ghế gì đó mà tạo nên vết thương”
Bàng Mục trầm ngâm một lát, ngón tay không tự giác gõ gõ lên mặt bàn, bỗng hỏi ‘theo phương hướng cửa thành mà Hàn Lão Tao nói, vậy ra khỏi thành sẽ là nơi nào”
Liêu Vô Hà đáp ‘con đường kia là đường đến Bình An huyện thành gần nhất, chỉ là có tới mười ba thôn trấn chung quanh”
“Nếu đi bộ trong vòng một canh giờ thì thế nào?”
Liêu Vô Hà nhẩm tính “hắn say, hẳn là không thể đi nhanh, như vậy chỉ có ba chỗ có thể tới, đó là Hoa Kê thôn, Đại Vương trang và Tiểu Vương trang”
Từ lúc Lý Xuân ra khỏi thành đến khi hắn chết nhiều lắm chỉ nửa canh giờ, rất có thể sau khi hắn ra khỏi thành đã xảy ra án mạng. Nói cách khác, nơi mà Lý Xuân dừng chân khi ra khỏi thành, chủ nhân nơi đó rất có khả năng là hung thủ. Hoa Khê thôn thì không cần phải nói, cả thôn đều ghét Lý Xuân nhưng khi đó sắc trời đã tối, có thể cho phép Lý Xuân đang say rượu được vào nhà, trừ bỏ phu thê Lý lão thì không còn ai khác, mà Đại Vương trang và Tiểu Vương trang thì chưa rõ
Bàng Mục nhẹ giọng nói “các ngươi ai ở hai nơi này không?”
Mọi người lâm vào trầm tư, nhất thời nghĩ không ra, hồi lâu mới nhớ tới Lý Thanh Liên, tỷ tỷ của Lý Xuân là gả cho tú tài ở Đại Vương trang
Vụ án quanh co lòng vòng, không ai ngờ cuối cùng hiềm nghi lại rơi lên người Lý Thanh Liên, đều có chút không đành lòng
Tề Viễn “chắc gì đã là nàng? Không phải vừa rồi Hàn Lão Tam đã nói sao, khi Lý Xuân ra khỏi thành, có một nam tử khả nghi theo đuôi, hiện giờ xem ra, hiềm nghi của hắn lớn hơn. Hơn nữa nếu quả thật là do Lý Thanh Liên làm, nàng là một nữ tử, trượng phu lại là tú tài tay trói gà không chặt, đừng nói là chạy đến Hoa Khê thôn vứt xác, ngay cả nâng cũng chưa chắc động được. Có công phu làm việc này chi bằng đào hố chôn tại chỗ”
Đồ Khánh và Liêu Vô Hà đều cảm thấy hắn nói có lý
Quách ngỗ tác cũng nhịn không được, nhỏ giọng nói “Lý Xuân nặng chừng hai trăm cân, sau khi chết càng nặng hơn, lúc trước khi khiêng hắn trở về cũng cần năm nha dịch trẻ tuổi thân thể cường tráng khỏe mạnh mới vác lên xe nổi”
Nếu là phu thê Lý Thanh Liên làm, dù có xe cũng chưa chắc thành
Bàng Mục “bây giờ, binh chia hai đường, âm thầm điều tra, không được để rút dây động rừng”
Lý Thanh Liên rốt cuộc có liên quan gì tới vụ án? Nam tử ngày đó theo đuôi Lý Xuân là người nào? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chân tướng vụ án vốn đã dần rõ ràng lại như bị sương mù vây quanh, trở nên mơ hồ
Mọi người lập tức lĩnh mệnh rời đi, chỉ có Yến Kiêu lại thất thần, nhìn Tề Viễn vài lần. Khi nàng vừa đến đây, người biểu đạt thiện ý đầu tiên là hắn; khi Vân Nương bị hại, người lên tiếng bất bình nhất cũng là hắn; hiện giờ vụ án liên lụy tới Lý Thanh Liên, cũng là hắn đứng ra biện bạch thay. Rốt cuộc là vì cái gì mà hắn lại che chở cho nữ nhân như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.