Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 147:




Lúc Vương công công ra ngoài truyền lời, Bàng Mục đang mặt dày mày dạn ngồi xổm ở Liêu gia chuẩn bị cọ (ăn chực) bữa cơm, hai anh em Liêu Hành, Liêu Trăn cũng ở đó, Liêu Vô Hà cùng Đổng phu nhân thấp giọng đàm tiếu, thương nghị chi tiết hôn lễ.
Bên ngoài gió lạnh quyết liệt, giống như gió thổi theo yêu tinh xuống núi, nhưng trong nhà lại ấm áp như xuân.
Trong nhà đốt địa long, khiến cho căn phòng ấm áp dễ chịu, ở giữa nhà đặt một cái bếp lò nhỏ tượng trưng, trên đó có một cái ấm nước đang sôi, cái vòi uốn lượn phun ra hơi nước màu trắng, để thuận tiện có thể thêm trà bất cứ lúc nào, cũng có thể khiến cho không khí khô ráo của miền bắc thoải mái hơn chút.
Bên dưới bếp than hồng còn mùi thơm ngào ngạt của khoai lang đỏ, khoai tây, đậu phụ khô nướng, mùi hương tỏa ra dần dần bao trùm lên một vài bông mận đông đang nở rộ trong góc tường.
Nếu theo phong cách trước đây của phu thê Liêu Vô Hà, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện những thứ này trong phòng, nhưng từ khi biết Yến Kiêu, cái loại thanh lãnh không dính khói lửa dân gian trên người trong nhà này giống như bị tiêu tán không ít, mà nhiều thêm là khói lửa dân gian.
Hiện giờ thánh nhân phong bút (nghỉ Tết), Thái Học nghỉ, hiếm khi không có vụ án, tất cả mọi người không có gánh nặng tụ tập lại một chỗ, Yến Kiêu mang họ làm những chuyện thô tục mà người bên ngoài xem như rất không phong nhã.
Huynh muội Liêu Hành ngồi bên bếp lò cùng Yến Kiêu trên chiếc ghế nhỏ, tay vịn đầu gối, ba người sáu con mắt nhìn chằm chằm, chưa bao giờ cảm thấy gian nan như hiện tại.
“Tiểu cô cô, được chưa?” Liêu Trăn mịt mờ nuốt nước miếng.
Yến Kiêu dùng đôi đũa trúc thật dài chọc chọc, thở dài, “Chờ một chút đã.”
Nàng lấy một cái bình gốm nhỏ từ phía sau, húng cọ vào bên trong và quét một lớp nước sốt màu nâu đỏ lên đậu phụ và khoai tây.
Có mấy giọt nước sốt trượt xuống, rơi vào lửa than, bắn ra vài tia lửa, nổ tanh tách trong không khí, kèm theo khói bốc lên nghi ngút, một cỗ mùi thơm nồng gần như quỷ dị nhanh chóng khuếch tán ra.
Đậu hủ kia không biết tiểu cô cô làm như thế nào, tầng vỏ bên ngoài cứng cứng, sau khi được nướng trên than lửa, vỏ bên ngoài nứt ra, để lộ ra lớp thịt mềm mịn bên trong, nước sốt đậm đà phủ lên lớp vỏ vàng óng ánh, chậm rãi thấm vào những khe nứt trên vỏ…
Liêu Hành vốn là thiếu niên lang tú tài, nhưng lúc này cũng chớp mắt nhanh nhanh, không nhịn được mà mặc niệm trong lòng: Dục tốc bất đạt*.
*: muốn nhanh việc mà lại nóng vội thì sẽ không đạt, không thành công.
Yến Kiêu đổi một đôi đũa khác, lật mặt mấy con cá khô nhỏ trên tấm lưới sắt, lại rắc chút bột ớt, hạt tiêu, ớt cay đã xay nhuyễn.
Cá này được người ở phòng bếp mua khi lên phố, không quá lớn, nhưng được cái thịt mềm mịn, nướng lên giòn giòn, xương cả thịt đều nhai nát được, thật sự rất thơm.
Nàng vừa lật cá, cũng khuấy động mùi thơm cả một vùng, đám người Liêu Vô Hà bên kia cũng không còn tâm nói chuyện, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Đổng phu nhân nhấp miệng cười, chủ động hỗ trợ hỏi: “Còn bao lâu? Ta gọi người đun nồi rượu.”
Liêu Vô Hà trực tiếp phân phó nói: “Đi lấy rượu hoa mai, uống vào lúc này là hợp nhất.”
Vừa nghe đến cái tên rượu hoa mai, Bàng Mục theo thói quen nhe răng nhăn mày, không vì cái gì khác, bởi vì rượu hoa cỏ thật sự quá khó uống!
Dù sao hắn cũng không thể uống loại rượu gọi là “xa xưa” “thanh hương”, càng miễn bàn đến phẩm vị “khí khái”, uống vào miệng chỉ cảm thấy vướng víu, đại khái giống như chủ quán lòng dạ hiểm độc lấy một chén nước cỏ xanh mang lên……
Yến Kiêu chọc chọc cá khô nhỏ, cảm thấy sắp được, lấy một con xuống dùng sức thổi thổi, hơi hơi dùng sức xé làm đôi, đưa cho hai người nhỏ, “Nếm thử đi, ăn cá bổ não.”
Tuy rằng cá này thực sự không có nhiều thịt.
Thật ra, năm trước Liêu Hành có thể tham gia kỳ thi mùa thu (thi hương), nhưng Liêu Vô Hà lại cảm thấy hắn thiếu chút trải nghiệm, tuyệt đối không giành được thứ hạng tốt, cho nên hoãn một năm, kêu hắn năm nay mới khảo.
Nhưng Yến Kiêu cũng không dám hỏi, thứ hạng tốt trong lòng vị cuồng nhân này rốt cuộc có phạm vi như thế nào……
“Cảm ơn tiểu cô cô.”
Liêu Hành đã từng suốt ngày không có biểu hiện gì, thuần thục nhận lấy, thấy bột ớt, hạt tiêu trên mặt cũng làm như không thấy, trực tiếp há mồm nhấm nháp cẩn thận.
Tiểu cô cô luôn tự xưng mình là dã chiêu số (người hoang dã), chỉ muốn làm những chuyện thống khoái tùy ý, thật sự khó làm được những chuyện thanh nhã, nhưng hôm nay Liêu Hành cảm thấy thật sự giống như trở về nguyên bản (ban đầu).
Người từ khi vừa sinh ra đã muốn ăn, chỉ cần no cái bụng, không biết bắt đầu từ lúc nào, làn gió mới thổi mạnh, rất nhiều thời điểm thực khách cũng không biết chính mình đang ăn cái gì, lại càng không biết nguyên liệu nấu ăn nguyên bản có hương vị gì.
Cái này có thực sự phong nhã không?
Nhưng cá khô nhỏ hiện tại hắn ăn không phải hương vị này.
Mùi tanh nguyên bản của thịt cá gần như bị che giấu hết, lại thêm mùi hương của than củi trong không khí, thịt trở nên tinh tế, mềm dẻo, hợp với gia vị cay cay, càng nhai càng thơm.
Khi Vương công công được người dẫn vào, những gì hắn thấy trước mắt là cảnh tượng này:
Ngoài Yến Kiêu, mấy người lớn đều đang trò chuyện vui vẻ bên bàn tiệc, đồ dùng cùng bát đĩa trên bàn đều được Đổng phu nhân cố ý thay thế bằng đồ dùng có kiểu dáng cổ xưa. Nếu hắn không nhìn lầm, bên trong chính là…… Cá khô nhỏ?
Yến bộ đầu, nội tâm vĩnh viễn hoạt bát, mang theo huynh muội Liêu Hành ngồi xổm trước bếp lò, động tác nhất trí ngẩng đầu, rõ ràng mặt dính tro đen, nhưng bởi vì quá mức phấn khởi mà nhiễm sắc đỏ ửng.
Vương công công không nhịn được mà cúi đầu nhìn những bông tuyết xếp chồng trên vai mình, dùng sức chà xát lên gương mặt bị hàn khí thổi đến phát cứng, lại có chút ủy khuất thay thánh nhân:
Nhìn đi bệ hạ, khi ngài đang than thở một mình trong cung điện vắng vẻ, xa hoa, những người này lại đang trò chuyện bên bếp lửa, vui vẻ ăn đồ nướng!
“Nhanh, nhanh, nhanh,” khi Vương công công đang đắm chìm trong cảm xúc phức tạp tỉnh táo lại, ngạc nhiên phát hiện mình đã bị Yến Kiêu kéo ngồi xuống, trong lòng bàn tay phải đã cầm đôi đũa, “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa lúc đang nóng.”
Vương công công chớp chớp mắt, phòng tuyến vừa mới cực kỳ vững vàng kiên định lập tức dao động:
Này…… Đến cũng đến rồi……
Rốt cuộc cũng là tâm phúc, làm bạn với thánh nhân mà lớn lên, Vương công công phải gánh vác sứ mệnh, nếm được mùi vị liền nhịn đau buông đũa, một bên hồi tưởng lại dư vị đậu phụ khô ngoài giòn trong mềm trong miệng, một bên kiên quyết đẩy chén đĩa ra ngoài.
Hắn nói ý chỉ của thánh nhân, mọi người đều ngẩn ra.
Thánh nhân chủ hôn……
Chưa nói đến việc hắn có lành nghề hay không, mấu chốt là có lão nhân gia hắn ở đó, toàn bộ khách khứa đến dự tiệc cưới nhất định sẽ căng như dây đàn trong suốt quá trình.
Yến Kiêu cùng Bàng Mục nhìn nhau, theo bản năng nhìn về phía Liêu Vô Hà, Chuyện này do hắn xử lý.
Vương công công thấy thế cũng nhìn theo, vẻ mặt bất giác có chút khẩn cầu.
Hắn cũng biết hôn lễ này, người mấy nhà có lẽ đã trù bị từ một năm trước, người làm chủ hôn không chừng cũng đã định từ lâu, bệ hạ không chào không hỏi làm một đòn chặn ngang, tuy rằng đối với thần tử mà nói là vinh quang, nhưng kỳ thật rất không có đạo lý.
“Ta đã lâu chưa thấy thánh nhân cao hứng như vậy.” Vương công công bĩu môi, xoắn tay áo thở dài, “Theo lý, hoạn quan như ta không nên nói lời này, nhưng mấy vị đại nhân cũng là tâm phúc của bệ hạ, hẳn là biết……”
Hắn không dám nói thêm nữa, tuy chưa hết chi ý nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Đương kim thánh nhân xác thật sống không dễ dàng.
Khi Thái Hậu còn trẻ căn bản không được sủng ái, mẹ con hai người sống như người vô hình, trong tối ngoài sáng không thiếu lần bị khi dễ, mà tiên đế căn bản cũng không quan tâm. Cũng chính sau một lần săn thú, thánh nhân thấy áo choàng da cừu của Thái Hậu đã cũ, phi tần hậu cung mỗi lần đều mượn chuyện này giễu cợt, hắn liền phát giận, muốn tự mình mua da tốt, tiết kiệm được bao nhiêu tiền bạc đều để lại cho mẫu phi.
Không ngờ bộ dáng liều mạng của hắn vô tình bị tiên đế nhìn thấy, trời xui đất khiến lọt vào mắt ông, lại sau đó, khi đi Tây Bắc tuần tra khi cũng dẫn theo, sau đó mới quen biết Bàng Mục.
Sau đó vì để củng cố chính quyền, thánh nhân không thể cưới được nữ tử mình ái mộ, xây dựng hình tượng thanh tâm quả dục đối với người bên ngoài, cuộc sống hoàn toàn có thể dùng hai từ “nhạt nhẽo” để hình dung.
Có đôi khi Bàng Mục thầm nghĩ, thánh nhân cũng mới ngoài 30 tuổi, nhưng lời nói và cách làm việc thỉnh thoảng lại cực kỳ giống những lão nhân gần đất xa trời, chết lặng lại lãnh khốc, không có một chút sức sống.
Hơn ba mươi năm, hắn giống như chưa từng trải qua niềm vui vẻ xuất phát từ nội tâm nào...
Liêu Vô Hà không có nhiều tư tâm đối với thánh nhân, hơn nữa suy tính lợi hại từ góc độ quân thần, biết chuyện này tuy rằng không có thánh chỉ rõ ràng, hơn nữa dường như cũng có ý thương lượng, nhưng thật ra từ lúc bắt đầu đã không có chỗ thương lượng cùng đường xoay chuyển.
Thánh nhân tự mình chủ hôn là vô thượng vinh quang (vinh quang cao nhất), thể hiện sự khẳng định cùng coi trọng đối với hai nhà, có được hay không, đều phải thành!
Hắn dùng nắp chén nhẹ nhàng gạt lá trà nổi bên trên, nhìn chạc cây nhỏ phập phồng trên mặt nước vàng nhạt, đột nhiên ngẩng đầu cười nói với Bàng Mục cười:
“Bệ hạ quả nhiên nhìn rõ mọi việc, đây là đến giải vây cho ngươi.”
Bàng Mục sửng sốt, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, “Người ngươi định chính là?”
Chủ hôn thường là bạn bè thân thích đức cao vọng trọng đảm nhiệm, bẻ đầu ngón tay ra đếm……
Liêu Vô Hà cười như gió xuân nhu hòa, “Chính là sư thúc ta, Hình Bộ thượng thư Thiệu Ly Uyên Thiệu đại nhân.”
Đáng lẽ nên là ân sư hắn là nhất thích hợp, nhưng lão nhân gia mấy năm trước đã cáo lão hồi hương, thánh nhân năm lần bảy lượt hạ chiếu mời, ông đều kiên quyết không trở về kinh, càng miễn bàn đến một hôn lễ, cũng chỉ đành từ bỏ.
Bàng Mục cùng Yến Kiêu: “……”
Hai người im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên đồng thời chuyển hướng về phía Vương công công, chém đinh chặt sắt nói: “Vậy làm phiền bệ hạ!”
Chúng ta thấy thánh nhân khá tốt!
Vương công công cảm thấy mỹ mãn hồi cung, trong tay còn thêm một hộp đồ ăn trĩu nặng.
Vào ban đêm, nghe nói trong Ngự Thư Phòng liên tiếp tỏa ra một mùi hương thơm lạ……
Sau khi Vương công công đi rồi, Liêu Vô Hà trầm ngâm một lát, viết một phong thư, lại gọi tâm phúc đến, dặn dò một phen, trực tiếp truyền tin đến phủ thượng thư phủ.
Yến Kiêu nghe hiểu ý hắn muốn để Thiệu đại nhân chuẩn bị sẵn, không khỏi nghi hoặc nói:
“Không phải nói thỉnh bệ hạ chủ hôn sao?”
Liêu Vô Hà vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng, lại nhìn nhìn Bàng Mục, “Chẳng lẽ các ngươi thật sự trông cậy vào bệ hạ?”
Hai phu thê tương lai hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác quay lại nhìn, mặt đều viết: Chẳng lẽ không phải sao?
Liêu Vô Hà bị bọn họ chọc giận mà cười, cảm thấy là Tết nhất không nên nói lời khó nghe, chỉ nhẫn nại giải thích: “Chủ hôn không phải việc nhỏ, bệ hạ chính vụ bận rộn, cũng không có nhiều thời gian để chuẩn bị, ngày đó coi như đi ngang qua sân khấu nói vài câu thôi.”
Chuyện này khẳng định do thánh nhân nhất thời hứng khởi, người dưới lại không có ai dám khuyên can, cũng không giỏi khuyên, cho nên mới thành.
Nhưng làm chủ hôn thật sự không phải việc nhẹ nhàng, chẳng lẽ mỗi ngày bọn họ phải tiến cung hỏi “Ngài chuẩn bị thế nào”? Đến lúc đó lão nhân gia hắn làm việc ngoài dự đoán của mọi người, nháo đến không tốt, chẳng lẽ một đám khách nhân, cả triều văn võ đều ở dưới giương mắt nhìn?
Hai người nghe xong như bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi thổi phồng, cuối cùng bị Liêu Vô Hà đuổi đi.
Bàng Mục trở về Quốc công phủ, Yến Kiêu trở về hậu viện, trước khi hai người đi, còn ở trên hành lang triền miên lưu luyến chia tay, người không biết còn tưởng rằng hai người họ về không gặp nhau.
Sáng sớm hôm sau, Liêu Vô Hà vừa mở mắt đã bị người dưới báo, xảy ra sai lầm với họa tiết của một cặp bình trong lễ hỏi, nếu làm lại một lần nữa, chắc chắn không kịp, khiến hắn phát giận thật lớn.
Người phụ trách phần này không dám ngẩng đầu, người gác cổng đến truyền lời, nói Tam hoàng tử giá lâm.
“Tam hoàng tử đến, hắn nói muốn gặp ngài.”
Nếu nói trong kinh thành này, người Liêu Vô Hà muốn đánh nhất, Lâm thanh tiên sinh là Trạng Nguyên, Tam hoàng tử khẳng định xứng đáng làm Bảng Nhãn, chưa kể sắp đến đại hôn, hắn càng thêm không thích người này.
“Không muốn!” Liêu Vô Hà bực bội vẫy vẫy tay, “Ra cửa treo cái bảng, đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Người gác cổng đợi hắn nói xong mới nhỏ giọng nói: “Tam hoàng tử nói hắn muốn đến đưa tạ lễ cùng hạ lễ.”
Liêu Vô Hà trầm mặc một chút, quyết đoán nói: “Lễ lưu lại, người tiễn đi!”
Muốn vào cửa?
Không có cửa đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.