Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 106:




Đối mặt với viên đạn bọc đường bất ngờ của Thiệu Ly Uyên, Yến Kiêu không thể không thừa nhận, nàng đáng xấu hổ khi động tâm.
Nàng ghé vào bàn, thống khổ vò đầu bứt tóc, minh tư khổ nghĩ, cân nhắc không biết nên viết thư như nào để bồ câu đưa đi.
“Thiên Khoan, ta ở kinh thành tìm được việc, bao ăn bao ở……”
Không được không được.
Nàng thở dài vô số lần, vo viên trang giấy bị bôi rối tinh rối mù, tiện tay ném vào trong góc.
Tiểu Lục ở bên ngoài răng cắn hạt dưa rắc răng rắc, “Cần gì phí sức như thế, ta để bồ câu bay đi một chuyến không phải xong rồi sao?”
Yến Kiêu quay đầu cả giận nói: “Đừng ngắt lời! Đây là đại sự, ta phải hảo hảo cân nhắc.”
Nói nghiêm túc một chút, đây chính là điều động công tác ở hai nơi khác nhau, vô cùng ảnh hưởng hạnh phúc tương lai của gia đình.
Tiểu Lục bắt đầu đập hạch đào, cười nói: “Yến đại nhân, chuyện này có cái gì mà phải cân nhắc kĩ vậy? Trốn được mùng một không trốn được mười lăm, cứ nói thật đi?”
“Cầu xin ngươi câm miệng đi?” Yến Kiêu suy sụp nói, “Hiện tại vẫn chưa đến lúc!”
Có lẽ vì nàng thực sự lo lắng, tiểu Lục bẹp bẹp ăn hạch đào, giơ tay hướng bên miệng làm một đường rồi câm miệng.
Yến Kiêu nỗ lực bình tĩnh đề bút vận khí, nhưng cảm xúc phập phồng, lại xoay người ghé vào trên lưng ghế, cười hề hề nhìn tiểu Lục nói: “Lục gia, ngài vừa nãy gọi ta như thế nào?”
Tiểu Bát phụt cười ra tiếng, tiểu Lục lạnh mặt chỉ vào miệng mình, ý là Lục gia hiện tại không nói được.
Yến Kiêu cười nịnh nọt, nhanh chóng làm ra một đường ngược lại, “Được rồi được rồi, dỡ bỏ lệnh cấm.”
Tiểu Bát cười như tiếng heo ngồi xổm sang một bên nhìn hai người bọn họ diễn kịch, thấy tiểu Lục liếm miệng, đại khái là cảm thấy thích ứng tốt, lúc này mới nghiêm túc ôm quyền nói: “Yến đại nhân!”
“A a chính là mùi vị này!” Yến Kiêu mặt mày hớn hở gật đầu, cảm thấy mỹ mãn nói, “Thoải mái, quá thoải mái.”
Tiểu Lục mới muốn mở miệng, lại thấy đối phương đã dứt khoát lưu loát giơ tay, “Được rồi, đừng nói nữa.”
Tiểu Lục: “……” Dùng xong liền ném, đây là chuyện người nên làm hay sao?
Có lẽ là một câu “Yến đại nhân” thật sự mang đến linh cảm cho Yến Kiêu, một lần nữa dựa vào bàn, sau đó nàng tức khắc hạ bút như có thần trợ, viết ước chừng hết bảy trang giấy viết thư, gấp lại thành một chồng thật dày, sau đó đưa cho tiểu Lục, mặt thằng nhãi này thành tái xanh luôn.
“Yến đại nhân, ta nuôi chim bồ câu, không phải đại bàng!”
Đây là muốn làm cho chúng nó mệt chết phải không?
Yến Kiêu ngẩn ra, cũng đúng ha……
Nhưng cái này không thể trách nàng, hiện tại bút quá thô, một chữ chiếm diện tích khoảng 3,4, viết hơi nhỏ một chút thì không đọc được.
Nàng trong lúc vô ý gãi gãi đầu giống Bàng Mục, quay đầu lại hỏi rõ tiểu Bát ổn trọng hơn một chút, “Việc truyền thư thông qua trạm dịch kia, nhanh nhất có thể là bao nhiêu? Tám trăm dặm?”
Phàm là truyền tin tức qua trạm dịch đều là ngày đêm không ngừng chạy, mỗi lần đến một trạm dịch lập tức thay đổi người thay đổi ngựa, trung gian cơ hồ không có trắc trở, cho nên vô cùng nhanh và an toàn.
Tiểu Bát vẻ mặt như gặp quỷ, “Lời này ngài nghe từ chỗ nào vậy? Ngàn vạn đừng nói ra bên ngoài. Tám trăm dặm kịch liệt cũng không phải là chuyện tốt gì, chỉ có chiến sự biên quan hoặc thảm họa ôn dịch lớn mới có thể dùng, ngày thường công văn khẩn cấp cũng mới có sáu trăm dặm. Suy xét đến chức quan của đại nhân, ngài làm tốt việc xử lý công văn, lấy việc công làm việc tư một chút cũng có thể được cấp dùng bốn trăm dặm.”
Chạy đều là chạy giống nhau, cấp bậc này phân chia chủ yếu là dựa vào tố chất của ngựa cùng thủ đoạn ứng đối trên đường đi. Có thể chạy tám trăm dặm và sáu trăm dặm đều là bảo mã tuyệt thế, nếu cứ chạy như vậy rất dễ dàng mệt chết, cho dù có sống cũng vì hao tổn quá lớn ở giai đoạn trước mà thọ mệnh ngắn ngủi.
Hơn nữa văn bản luật pháp đã quy định rõ ràng, trong quá trình truyền hai cấp bậc công văn này, nghiêm cấm không được dừng lại vì bất cứ lý do gì, ngựa treo chuông đồng, dịch giả (người truyền tin) cầm lệnh bài, phàm là ai nghe thấy hoặc là nhìn thấy đều phải tránh ngay lập tức, nếu đâm chết người cũng không thể dừng lại, người trái lệnh cũng bị trảm. Cho nên ở phương diện này, triều đình quản vô cùng nghiêm khắc, nếu sau đó xác minh, tin tức cần truyền đạt không đủ để vận dụng tám trăm dặm hoặc là sáu trăm dặm kịch liệt, người tham dự cũng sẽ chịu xử phạt nghiêm khắc, sẽ bị ngồi tù.
Còn lại ba trăm dặm cùng bốn trăm dặm, trên cơ bản chính là quan phủ truyền đạt quan phủ bình thường, nội dung tương đối phức tạp, quản cũng không nghiêm như vậy.
Yến Kiêu suy nghĩ một chút, chuyện này cũng đề cập đến điều động nhân viên chính phủ ở hai nơi, cũng tính là công văn cần gấp. Chiếu theo tốc độ bốn trăm dặm, mất chừng ba bốn ngày, cùng với chuyển phát nhanh không sai biệt lắm, được rồi.
Thiệu Ly Uyên thật đúng là phái hành động, nói làm là làm, hai ngày sau, hắn mang đến một lệnh bài cùng công văn liên quan đưa đến trước mặt Yến Kiêu.
Yến Kiêu rất khó khống chế để mình không lộ ra bộ dạng ngốc nghếch, chuyện này, được điều đến bộ công an? Tốc độ thăng chức có phải nhanh quá hay không?
Lệnh bài này hình bầu dục, trông như quả trứng gà lớn, bên cạnh chỉ có một vòng nhô lên, hoa văn thì bủn xỉn, ở giữa dựng một hàng chữ: một hàng chữ vàng bộ đầu Yến Kiêu, phía bắc khắc hai chữ to Hình Bộ cùng bên dưới góc phải có ấn ký phức tạp.
Không tính là đẹp, nhưng Yến Kiêu lăn qua lộn lại nhìn không chán, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều nóng lên.
Thiệu lão đầu thực vừa lòng phản ứng của nàng, ở bên cạnh vuốt chòm râu nói: “Hiện giờ Hình Bộ có mười hai bộ đầu, ngươi đi vào, chính là người thứ mười ba.”
Yến Kiêu điên cuồng gật đầu, “Tốt tốt, ta không đúng, từ từ, như thế nào lại thành bộ đầu?”
Thiệu đại nhân đúng lý hợp tình nói: “Sở học của ngươi vượt qua ngỗ tác bình thường quá nhiều, cần gì đắm mình trụy lạc? Ngỗ tác không phẩm không cấp, quyền lực lại ít, mà bộ đầu trực thuộc Hình Bộ lãnh quan hàm chính lục phẩm, thời khắc khẩn cấp có quyền yêu cầu trực tiếp diện thánh, chỉ cần là tra án, quan viên địa phương đều phải phối hợp…… Còn không được?”
Được được được, nhưng quá được rồi.
Nữ bộ đầu đầu tiên ở triều đại này, quá mức uy phong!
Yến Kiêu tiêu hóa hiện thực trong chốc lát, lại lập tức nhớ đến chuyện này: “Nhưng hồ sơ hộ tịch của ta còn ở huyện Bình An huyện?”
Không có hồ sơ cũng có thể nhập chức?
Thiệu Ly Uyên không thèm để ý, xua xua tay, “Những cái đó chỉ là tiểu tiết, bản quan đã phái người mang tới, sau này bổ sung là được.”
Yến Kiêu hít sâu một hơi: Hương vị quyền lực, thật thơm!
“Ngài không phải muốn nhận ta làm đồ đệ sao?” Trong tiểu thuyết không phải đều viết sao như vậy?
Thiệu Ly Uyên thực dứt khoát nói: “Bản quan tuy không biết sư thừa ngươi ở đâu, thủ pháp, ý nghĩ có rất nhiều chỗ quỷ dị, nhưng ngươi có bản lĩnh, hành sự đã tự thành một trường phái riêng, đã sớm có thể tự mình đảm đương một phía, bản quan đã không có gì chỉ giáo, bất quá là lãnh giáo lẫn nhau thôi. Ngươi cần thời khắc ghi nhớ, ngày ngày cần cù, kiên trì với thời gian, tất sẽ lưu dàn thiên cổ.”
Hắn thân ở địa vị cao, tư lịch (trình độ) kinh người, có thể nói ra lời này thực sự đáng quý. Nếu không có phẩm hạnh như thế, chỉ sợ cũng sẽ không ra để một nữ tử làm bộ đầu.
Yến Kiêu nghiêm túc nghe xong, trịnh trọng hành lễ, “Tạ đại nhân dạy bảo, vãn bối tất nhiên ghi nhớ trong lòng, không dám có chút chậm trễ.”
Thiệu Ly Uyên gật gật đầu, trên mặt nhiều thêm bộ dáng cười.
Cảm xúc mênh mông, Yến Kiêu sờ tới sờ lui lệnh bài kia, ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt nắm chắc thắng lợi của Thiệu Ly Uyên, hướng hắn cười cười, sau đó đem đồ vật trong tay trả lại.
“Ngài đoán không sai, ta xác thật rất muốn, cũng thật sự cảm động, nhưng ta hiện tại không thể nhận. Quân tử lấy tin (tin tưởng) lập hậu thế, ta lần trước đã nói với Bàng đại nhân, xử lý xong sẽ trở về, không thể đổi ý.”
Thiệu Ly Uyên biểu tình đạm nhiên đều nứt ra, mới muốn mở miệng, lại nghe Yến Kiêu nói: “Ngài có lẽ không biết, khi mới đến ta nghèo túng cỡ nào, tình cảnh lại xấu hổ cỡ nào, nếu không có đại nhân bọn hắn giúp đỡ ta, lại nguyện ý tin ta, dùng ta, chỉ sợ hiện tại cỏ ở mộ phần cao nửa người rồi.”
“Bọn họ lấy chân thành đối đãi ta như thế, về tình về lý, ta đều không thể không nói tiếng nào mà ở lưu lại nơi này.”
Thấy Thiệu Ly Uyên thần sắc hơi hoãn, Yến Kiêu biết hắn nghe lọt, lại rèn sắt khi còn nóng nói: “Đối với sự coi trọng của thánh nhân và ngài, vãn bối vô cùng cảm kích, cũng biết nói như vậy có chút quá phận, nhưng nếu ngài nguyện ý lại cấp cho vãn bối một chút kiên nhẫn, vãn bối trở về trước thương lượng cùng đại nhân bọn họ một chút, có lẽ sẽ có biện pháp lưỡng toàn.”
Lúc nói lời này, tâm nàng tâm như mắc ở cổ họng, bởi vì mặc kệ nhìn từ góc độ nào, thái độ này quả thật là quá mức cậy tài khinh người, không kiêng nể gì.
Thiệu Ly Uyên già nua lại như cũ dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, Yến Kiêu không tránh không né, thản nhiên đối mặt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, liền thấy Thiệu Ly Uyên lắc lắc đầu, “Thánh nhân sẽ không chờ, bản quan cũng sẽ không chờ.”
Lòng Yến Kiêu tức khắc như rơi vào hầm băng.
Thiệu Ly Uyên hỏi: “Như thế nào, hối hận sao?”
Yến Kiêu cười khổ một tiếng, lắc đầu, “Ta không hối hận, nhưng nói thật, là đau lòng.”
Lệnh bài của ta……
Thiệu Ly Uyên lại đánh giá nàng hồi lâu, gật gật đầu, không ngờ lại như có ảo thuật, móc ra từ trong tay áo một công văn khác, tính cả đồ vật vừa rồi đẩy lại trở về.
“Thánh nhân cùng bản quan đều sẽ không chờ, cũng biết các ngươi xem như hai con lừa bướng bỉnh, sáng sớm liền làm tốt công văn điều nhiệm, lấy hạn định một năm, đợi sau một năm, các ngươi…… Thôi, rồi nói sau.”
Dù sao hiện giờ cô nàng này xem như là bộ hạ của hắn, thời điểm muốn dùng, một tờ giấy điều lệnh gọi trở về là được, ở đâu cũng giống nhau?
Yến Kiêu: “……”
Cái này gọi là chim cú*!
*: đầu của chim cú có khả năng xoay, ý nói chú Thiệu có khả năng làm người khác không ngờ đến, tình thế đảo ngược một cách bất ngờ.
Nàng ôm đồ vật ngây người tại chỗ nửa ngày, lúc này mới ngẩng đầu lên, sâu kín hỏi: “Ngài cố ý lừa ta?”
Nếu đã sớm có điều lệnh, vì sao không lấy ra ngay từ đầu!
Ngươi lão già họm hẹm này cực kỳ xấu!
Lão đầu nhi ha hả cười, một bàn tay để sau lưng, một bàn tay vuốt loát râu, dương lông mày hỏi ngược lại: “Ngươi cô nàng này, dám nói là thật sự không có nửa điểm lấy lui làm tiến tâm?”
Yến Kiêu: “…… Không dám.”
Nói thật, nàng đúng là muốn mạo hiểm thử một lần, vốn dĩ cũng có kỳ vọng mấy sẽ được.
Một già một trẻ nhìn lẫn nhau, song song phát ra nụ cười rụt rè.
A, lão / tiểu hồ ly.
Vấn đề nan đề nhất thế nhưng lấy phương thức hí kịch hóa để giải quyết, Yến Kiêu chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, hận không thể bay cao ba thước ngay tại chỗ.
Bất quá nói lại, Thiên Khoan nhận được tin tức…… Sẽ không bị tức chết chứ?
Tức chết thì không đến mức, dù sao Bàng Mục sau khi đọc thư xong xác thật lật bàn ngay tại chỗ, bi phẫn hét lên, “Lão già không biết xấu hổ! Khinh người quá đáng!”
Hiện tại dám ngang nhiên thọc gậy bánh xe!
Liêu Vô Hà ở bên cạnh bình tĩnh uống trà, tựa hồ đã sớm dự đoán được kết quả này, chờ cơn sóng bạo nộ thứ nhất của Bàng Mục qua đi, còn không quên mở miệng nhắc nhở nói: “Đại nhân, để làm án thư kia tốn mất 35 lượng hai trăm văn, một chốc cũng khó tìm đầu gỗ tốt như vậy.”
Bàng Mục nghẹn nửa ngày, lại hự hự khom lưng nâng cái bàn nâng dậy, còn thuận tay lau hôi.
“Thật đúng là, chúng ta làm sao ngay từ đầu không nghĩ đến một chiêu này?” Tề Viễn ở phía sau muốn cười mà không dám cười, châm ngòi thổi gió nói: “Cho nên mới nói người đọc sách có nhiều nhất chính là tâm địa gian giảo, yêu nhất chơi âm (âm hiểm), ai Liêu tiên sinh ta nhưng chưa nói gì ngài!”
Liêu Vô Hà tức giận nhìn hắn như muốn giết người, lại nói: “Bình tĩnh mà xem xét, lưu tại Hình Bộ đối với Yến cô nương xác thật là lựa chọn tốt hơn.”
Tuấn Ninh phủ dù sao chỉ là phủ thành, mặc kệ là tính chất vụ án hay là các loại người, vật phối hợp, đều kém xa, không chu toàn bằng Hình Bộ.
Một câu đã khiến Bàng Mục bớt giận, có chút uể oải lẩm bẩm nói: “Lão nhân kia chính là nhắm vào ta, biết ta không thể để Kiêu Kiêu khó xử.”
Hắn quá rõ ràng lòng cùng năng lực của cô nương kia lớn bao nhiêu, sinh mệnh nàng trước nay đều không ngừng tình tình ái ái……
Chính hắn cũng thời khắc vì giang sơn xã tắc, tự nhiên càng không có lý do gì hạn chế người khác.
Tề Viễn cũng sầu theo, “Nếu không đại nhân, chúng ta trở về?”
Bàng Mục có chút bực bội, tạm thời không muốn đi, chỉ cần tưởng tượng đến sau khi hồi kinh, có khả năng gặp phải đủ loại chuyện phiền toái, đầu của hắn như sắp lớn thêm.
Bất quá chuyện này không có thánh nhân cho phép thì không thành được, nói rõ ra thì thánh nhân cũng suy nghĩ biện pháp khuyên hắn hồi kinh, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
“Đại nhân!” Tiểu Tứ đột nhiên từ trên nóc nhà bắt được con chim bồ câu, trong tay còn chỉ chỉ con bồ câu, “Bên kinh thành dùng bồ câu đưa thư tới.”
Bàng Mục áp xuống suy nghĩ tán loạn, tiếp nhận bồ câu, rút tờ giấy giũ ra xem.
Sau đó mọi người liền tận mắt thấy một hồi sắc mặt biến đổi.
Thấy nhà mình đại nhân đã chết cứng nhắc, mặt như một tấm băng phong lấy mắt thường cũng có thể thấy nó nhanh chóng tan ra, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, “Ha ha ha ha, Kiêu Kiêu sắp về rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.