Tô quản gia nghe được tin tức vội vội vàng vàng chạy tới, biết Đại thiếu gia đang ở trong phòng Nhị thiếu gia, ông vội thay đổi lộ trình, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng khóc của Nhị thiếu gia, bình thường không khóc nháo, một khi đã khóc là dỗ mãi không ngừng, cả nhũ mẫu cũng không có cách nào.
Tô quản gia vừa tới cửa đã thấy Đại thiếu gia trầm tư như nước ngồi trên ghế, tuy Đại thiếu gia bình thường không có nhiều biểu tình lắm, nhưng hiện giờ ông biết Đại thiếu gia đang cực kỳ tức giận, sau đó mới chú ý đến Nhị thiếu gia bị hắn ôm trên tay, tiếng khóc dần dần an tĩnh lại.
An Tử Nhiên một lần nữa đem tiểu bao tử giao cho nhũ mẫu, vừa rời tay hắn, tiểu bao tử ‘Oa’ một tiếng khóc vang, trở lại trong ngực An Tử Nhiên thì nín khóc, cả phòng người nhất thời trầm mặc, nhũ mẫu vẻ mặt xấu hổ.
An Tử Nhiên trầm mặc một chút:”Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Nhũ mẫu và hai nha hoàn nhanh chóng rời khỏi.
Bị tiểu bao tử nháo một hồi, không khí trong phòng ngược lại không còn áp lực như trước.
Lâu sao, Tô quản gia mới châm chước nhỏ giọng hỏi:”Đại thiếu gia, lão nô vừa nghe nói không thấy tiểu thư, chuyện là sao?”
An Tử Nhiên nhìn về phía Hạnh Nhi ở một bên không dám lên tiếng.
Hạnh Nhi lập tức xuất ra một phong thư đưa cho hắn:”Tiểu thư để lại rồi trốn đi.”
An Tử Nhiên đem tiểu bao tử đặt vào trong nôi, lần này không tái khóc nháo nữa, hắn mới tiếp nhận thư, vừa nãy còn chưa kịp hỏi rõ chuyện gì xảy ra, Nguyệt Cúc đã chạy đến tìm hắn, nói Nhị thiếu gia khóc nháo đến lợi hại, dỗ dành thế nào cũng không được, ngay cả nhũ mẫu cũng vo phương, đành phải đến tìm hắn, kết quản vừa bế tới tay, tiểu quỷ này đã ngừng khóc.
Trên thư viết bốn chữ “Huynh trưởng thân khải”.
*Lời đề ngoài phong thư của người TQ; như là thân gửi, kính gửi … các kiểu của mình*
An Tử Nhiên nhìn nét chữ thanh tú quyên quyên (mảnh mai tú lệ – chỉ nét chữ của người con gái), giữa từng hàng chữ lộ ra sự kiên quyết không hợp với bề ngoài của An Vu Chi, trên thư nói nàng không muốn gả cho một người chưa từng thấy mặt như Phó Vô Thiên, nàng muốn theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình.
Chỉ có ngắn ngủi mấy câu, những thứ khác đều không có, ngay cả một câu giải thích cũng không!
Tô quản gia nhìn thư, trên mặt nhất thời lộ vẻ khiếp sợ, thật lau không nói lên lời, lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình:”Đại thiếu gia, tiểu thư như thế nào sẽ đột nhiên… Lúc trước không phải chính nàng đồng ý gả vào Phó Vương phủ sao? Như thế nào lại bỏ trốn? Vậy phải làm sao bây giờ, chỉ còn bốn ngày, Đại thiếu gia, phải nhanh chóng phái người tìm tiểu thư trở về.”
“Chỉ sợ tìm không được.” An Tử Nhiên lạnh lùng nói.
Không cần Hạnh Nhi giải thích, hắn đã đoán được, An Vu Chi thừa dịp buổi sáng hắn không ở mà trốn đi, lúc này hẳn đã ra khỏi thành, trừ phi đem chuyện này nói cho Phó Vô Thiên, để y phái người đi tìm, nhưng hiển nhiên là không có khả năng này.
Tô quản gia hoang mang lo sợ nhìn Đại thiếu gia, ông không biết phải làm thế nào mới tốt:”Tiểu thư thế nào sẽ đột nhiên gây ra chuyện này? Hai ngày trước vẫn còn tốt đẹp…”
An Tử Nhiên nhìn về phía Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi bùm một tiếng quỳ xuống:”Thực xin lỗi, Đại thiếu gia, nô tỳ lần trước quả thực đã nói dối, tiểu thư lần trước đi mua trang sức nghe người ta đàm luận về Phó Vương gia, liền biểu hiện không ổn, là tiểu thư không cho nô tỳ cùng Xảo Nhi nói ra, nô tỳ biết sai.” Sợ bị nghiêm khắc trừng phạt, nàng chủ động nhận sai.
“Đem chuyện xảy ra ngày đó nói lại từng chữ một.” An Tử Nhiên nhìn chằm chằm nàng, biểu tình nghiêm túc lạnh lùng nói ra từng chữ.
Hạnh Nhi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đại thiếu gia tức giận, bị hắn nhìn đến hít thở không thông, lập tức đem chuyện xảy ra ở cửa hàng trang sức ngày đó kể lại cho hắn nghe.
Các nàng đi ngày đó là cửa hàng trang sức tốt nhất Quân Tử thành, rất nhiều quý phụ và tiểu thư chưa xuất giá đều thích đến đó mua sắm, một đám nữ nhân ở chung thì nhất định sẽ bát quái linh tinh, mà đề tài tán gẫu ngày đó là về Phó Vô Thiên, thảo luận diện mạo và chiến tích vụn vặt các thứ.
Phó Vô Thiên mặc dù là chiến thần của Đại Á, bị truyền tụng đến vô cùng kỳ diệu, nhưng người gặp qua y lại rất hiếm hoi, cũng vì từ nhỏ y đã ở ngoài chiến trường, số lần trở về có thể đếm trên đầu ngón tay, người gặp qua y lại càng ít đến đáng thương, bao quát cả các đường huynh đường đệ cũng chưa thấy qua y vài lần, chớ nói đến những người khác.
Kết quả là đồn đại linh tinh gây ra đại hiểu lầm.
Có một quý phụ tự nhận đã thấy qua Phó Vô Thiên nói y bộ dáng rất xấu, nửa bên mặt bị lửa thiêu đến hủy dung, cho nên ngày đó y hồi kinh mới phải đội mặt nạ.
Một cái quý phụ khác thì nói Phó Vô Thiên là một người huyết tinh tàn nhẫn, giết người vô số, trên tay là vô số máu tươi, thích tra tấn địch nhân, moi mắt cùng tim của họ ra, địch nhân phải chịu cái chết vô cùng thê thảm vân vân.
An Vu Chi bị dọa, ngày đó khi rời đi cửa hàng trang sức thì bị vấp một chút, trở về thì gương mặt trắng bệch.
An Tử Nhiên rũ mắt suy nghĩ:”Không có gì thêm nữa?”
Hạnh Nhi gật gật đầu:”Chỉ có nhiêu đó, sau tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, nô tỳ cho rằng, việc tiểu thư trốn đi cùng chuyện những người đó nói có liên quan.”
Cái gì hoa mỹ mà nàng muốn theo đuổi hạnh phúc cùng ái tình đích thực linh tinh, nàng là sợ hãi gả cho một người có bộ dạng xấu đi!
An Tử Nhiên:”…”
Tô quản gia:”…”
Tuy Hạnh Nhi nói thực đơn giản nhẹ nhàng, nhưng An Tử Nhiên vẫn cảm thấy mọi chuyện không thể chỉ đơn giản như vậy, An Vu Chi không giống như những nữ nhân không có não khác, nhưng chính là bộ dáng cũng không giống có ẩn tình gì khác.
“Đại thiếu gia, tiểu thư làm vậy thực quá quắt!” Tô quản gia rốt cuộc nhịn không được lộ ra vẻ mặt giận dữ, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tiểu thư vẫn không nên đào hôn, nàng là phải gả cho Vương gia quyền cao chức trọng, không phải là một người bình thường, loại chuyện xâm phạm đến tôn nghiêm Hoàng thất, một khi truyền đi, Đại thiếu gia chính là người bị hỏi tội đầu tiên.
Hạn Nhi do dự nói:”Đại thiếu gia, nếu không chúng ta đi tìm tiểu thư ngây bây giờ, nói không chừng nàng còn chưa ra khỏi thành.”
“Đúng, nhất định phải đem tiểu thư tìm về.” Tô quản gia lập tức tiếp lời, An gia chỉ có một vị trưởng nữ, nàng chạy mất căn bản không tìm ra người thay thế.
Hai người đồng thời nhìn về phía An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên trầm ngâm nói:”Hiện tại đã không còn kịp, hơn nữa Quan Tử thành nằm dưới chân Thiên Tử, hôn sự giữa chúng ta và Phó Vương phủ ai ai cũng biết, nhất cử nhất động của An gia đều bị người khác nhìn vào, tùy tiện phái người đi sẽ làm lộ chuyện An Vu Chi đào hôn, làm vậy không ổn.”
Việc An Vu Chi đào hôn tuyệt đối không thể để Phó Vô Thiên biết.
Tâm tư của nam nhân này hắn đoán không ra, nếu y vì thế mà thẹn quá hóa giận, không cần nghĩ cũng biết được thảm cảnh của An gia, lúc đó không cần An Thường Đức bày trò quỷ quái, An gia cũng sẽ biến mất khỏi An Viễn Huyền.
Tô quản gia biết rõ điều hắn đang băn khoăn, nhưng ông lại càng lo lắng cho An gia hơn.
An Tử Nhiên nghĩ nghĩ:”Nữ nhi của Nhị di nương cùng Tam di nương còn chưa lập gia đình, có thể cho một trong số các nàng thay thế được không?”
“Không được a Đại thiếu gia.” Tô quản gia không chút do dự phủ định nói:”Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư là do thiếp thất sinh ra, thân phận không đủ, hơn nữa năm đó lão thái gia hứa hẹn là đem tiểu thư con chình thất gả qua, nếu Phó Vương phủ biết chúng ta dùng tiểu thư thứ xuất (do thiếp thất sinh ra) thay thế, hậu quả kia…”
An Tử Nhiên đau đầu, hắn cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Đại thiếu gia?” Tô quản gia thấy hắn bộ dáng khó xử cũng không chịu nổi, càng nghĩ ông càng thấy tiểu thư thật ích kỷ, liền tính không suy nghĩ cho An gia, thì cũng nên nghĩ cho Đại thiếu gia, hai người chính là huynh muội đồng mẫu. truyện ngôn tình
An Tử Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tô quản gia:”Nhất định phải là con chính thất sao?”
Tô quản gia sửng sốt, lập tức gật đầu.
Ánh mắt An Tử Nhiên nhất thời chuyển qua trên người tiểu bao tử mới mãn bốn tháng tuổi:”Như vậy…nam có thể chứ?”
Tô quản gia cùng Hạnh Nhi đều ngây người.
Phó Vô Thiên tùy ý ngồi trên bậc thang, cũng không ngại bẩn, ánh mắt đăm đăm nhìn cây trong viện không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt anh tuấn vô biểu tình, thẳng đến khi bên tai vang lên thanh âm Cát Khiêm An.
“Vương gia, thuộc hạ có một tin tức liên quan đến An gia.”
Phó Vô thiên không chút để ý liếc mắt nhìn hắn:”Nói.”
Cát Khiêm An nói:”An Vu Chi đào hôn.”
Phó Vô Thiên ngẩng đầu, khóe miệng hơi hơi nhướng lên một độ cung thản nhiên, chớp mắt lại tiêu thất, Cát Khiêm An còn tưởng đó chỉ là ảo giác, trên thực tế hắn không biết, Vương gia thật sự cười một chút.
Cát Khiêm An nói tiếp:”Buổi sáng có một người nhìn thấy An gia Tam tiểu thư cùng nha hoàn thuê một chiếc xe ngựa vội vội vàng vàng ra khỏi thành, trên người họ mang theo hành trang, thuộc hạ liền để người đến An gia hỏi thăm, đã xác định được, An gia Tam tiểu thư quả thực đào hôn.” Dừng một chút, hắn nói tiếp:”Vương gia, muốn hay không sai người bắt nàng về?”
Tuy rằng chỉ là nữ nhi nhà địa chủ, nhưng chuyện này truyền ra đối với thanh danh Vương phủ cũng không tốt.
“Không cần, để xem hắn làm thế nào.”
Phó Vô Thiên đột nhiên đứng lên, dùng ngữ khí chờ mong ném lại những lời này rồi xoay người rời đi.
Phía sau, Cát Khiêm An lộ ra biểu tình ngưng trọng, Vương gia tựa hồ đối với An Tử Nhiên ngày càng có hứng thú, đây không phải là chuyện tốt!