Diệp Phong trước khi lựa chọn công việc này, cũng đã chuẩn bị tư tưởng bị người khác coi thường. Chỉ là không nghĩ tới lời nói ác độc này lại từ miệng một mỹ nữ, hơn nữa còn là một cô gái đối với mình rất có hảo cảm.
Hương Tạ hiên, thật ra là một câu lạc bộ tư nhân lớn nhất thành phố T, khách hàng chủ yếu đều là những nữ nhân thành công, từ những mỹ nhân thành phần trí thức có mức lương 100 vạn/năm đến những nữ nhân thành đạt có tài sản hàng tỷ, nếu không có thực lực kinh tế khá thì thậm chí ngay cả 10 vạn/năm tiền hội phí cũng không thể đóng nổi. Nhiệm vụ của Hương Tạ hiên là kiến thiết những khu chuyên môn vui chơi, giải trí cho những nữ nhân này khi đến tuổi về hưu. Không ai hoài nghi năng lực tiêu sài của nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân có địa vị theo số tuổi càng ngày càng cao, tài phú mà họ nắm giữ trong tay cũng điên cuồng tăng cấp số nhân theo năm tháng.
Có lẽ, một nam nhân có tiền thì càng về sau càng suy nghĩ làm sao mở rộng sự nghiệp để kiếm tiền nhiều hơn, nhưng nữ nhân lại là tìm cách như thế nào để hưởng thụ, thoả mãn hư vinh của bản thân. Nam nhân có thể là vì nữ nhân mà phấn đấu, nhưng nữ nhân tuyệt đối chỉ phấn đấu vì chính mình.
Hương Tạ hiên học theo những kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài, phục vụ cung cấp nhu cầu lâu dài cho những nữ nhân này về hưởng thụ cuộc sống, vô luận là thẩm mỹ, mua sắm hay tất cả hoạt động nhu cầu khi đã về hưu, nơi này cung cấp đầy đủ mọi thứ.
Cho nên bộ phận PR của Hương Tạ hiên khác rất lớn với bộ phận PR của những công ty chính chuyên khác, đơn cử nhân viên mà nói, nơi này thành viên của bộ phận PR đều là nam nhân, những thành viên này đương nhiên là am hiểu rất sâu sắc về tích cách nữ nhân cùng với nhu cầu hưởng thụ của họ. Hơn nữa, nhân viên PR ở đây cũng không giống các công ty khác là mỗi ngày phải cân nhắc tin tức của khách hàng, làm sao có thể ký kết hợp đồng. Công việc ở đây cần hơn là phải đến tận nơi để phát huy, tính cách biến đổi trong chớp mắt chính là đặc điểm lớn mà Thượng Đế ban cho các quý cô quý bà, cùng một nữ nhân gặp mặt vào hai thời điểm khác nhau, có thể sẽ là hai người khác hẳn hoàn toàn.
- Đàn ông các anh có phải người nào cũng thích loại công việc như thế này, mỗi ngày hoà mình vào đám nữ nhân, có phải trong lòng rất thích hay không?
Cô gái phe phẩy tấm danh thiếp trong tay cười khanh khách nói, nàng rất rõ tính chất của Hương Tạ hiên, đương nhiên cũng hiểu được bộ phận PR ở đó hầu hết thời gian đều là bồi những phú bà đi mua sắm, thẩm mỹ, uống rượu.
Diệp Phong toát mồ hôi hột, cô gái trước mắt này nhìn như chẳng có chút lịch duyệt nào, nhưng chỉ với một câu nói của nàng đã chỉ ra mục tiêu làm việc của bộ phận này, nghĩ cùng với đủ loại nữ nhân giao tiếp so với cả ngày chẳng có việc gì ngồi trên bàn máy tính tiền thì cũng tốt hơn nhiều. Chỉ là tiến vào Hương Tạ hiên rồi mới biết, nơi này có văn bản quy định rõ ràng, nghiêm cấm các thành viên của câu lạc bộ cùng với khách hàng phát sinh tình cảm cùng quan hệ thân thể, nguyên vốn định tát nước theo mưa. Tư tưởng nghĩ muốn phát sinh gì đó với đám quý cô quý bà ở cái thành phố T này bị cắt ngang cái xoẹt. Cái loại này là chỉ có thể nhìn không thể sờ, thậm chí ngay cả cái tư vị trong não cũng không thể để sinh sôi, không phải là nam nhân có thể chịu được , tuy Diệp Phong có lực nhẫn nại rất mạnh, cũng thống khổ không thôi. Cả ngày chúi đầu vào việc…ứng phó với những nữ nhân có lạnh nhạt có dịu dàng, kết quả là sinh lý có vấn đề cũng không thể giải quyết, hắn nghĩ lại năm đó quãng thời gian trải nghiệm không thể chịu nổi trong khu rừng ở Việt Nam, bị cấm dục trong gần một tháng trời.
Thật sự không thể tưởng tượng, một anh chàng siêu cấp đẹp trai ngày nào cũng đều lăn lộn với đủ loại mỹ nữ, đến lúc nửa đêm không người lại rơi vào cái cảnh tượng bi thương ảm đạm tự tay đấm súng.
- Kỳ thật cũng không có biện pháp, loại người không có học hành đến nơi đến chốn không có bằng cấp như tôi, loại người chỉ có thể lực mà không có năng lực, cũng chỉ có thể phát huy chút bản sắc nam nhân đi bồi đám phú bà mà thôi .
Diệp Phong cười khổ nói.
Cô gái cười đến toàn thân rung rẩy, lúc này đây nàng thấy những nam nhân dựa vào tướng mạo cùng khí chất để kiếm miếng cơm không có gì là không đúng, bây giờ những cô gái đẹp dựa vào khuôn mặt cùng với dáng người cộng với tuổi trẻ làm hành trang vào đời cũng đâu có gì là không đúng, dáng vóc và dung mạo vốn là một loại tiền vốn bẩm sinh.
- Đưa di động cho ta!
Cô gái ngừng tiếng cười, ra lệnh. Biểu tình làm nũng này nếu thật sự là một nam nhân đều không có thể cự tuyệt.
Diệp Phong bất đắc dĩ lấy chiếc di động trong túi áo, mấy ngày hôm trước hắn mới mua chiếc Nokia 1110 này ở một cửa hàng điện thoại cũ, trong hoàn cảnh chủ nhân của nó bước vào chốn xa hoa này đúng là hoàn toàn chẳng hợp tình hợp lý chút nào.
- Đại thúc, ta hết chỗ nói rồi.
Cầm chiếc di động "cực phẩm" lỗi thời màn hình đen trắng, cô gái cố nín cũng không kiềm chế được cảm thán trong lòng, Tiêu Hiểu nhớ lại khi còn là học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba, từ nhỏ được sống trong gia đình giàu có, điện thoại di động thay đổi như thay áo, nào là viết tay, màn hình lớn, cảm ứng, số điện thoại di động qua tay nàng sử dụng ước chừng có thể mở đủ mở một cửa hàng , nàng không nghĩ được và cũng chưa từng thấy đến tận năm này còn có người sử dụng loại di động màn hình đen trắng, một loại đồ cổ chỉ có thể nghe gọi và nhắn tin.
Nếu là một lão ông hoặc là một lão bà tuổi đã quá 80 cầm loại điện thoại này thì đã là một nhẽ, nhưng truớc mặt lại là một thanh niên đẹp trai, bộ đồ đang mặc dù không tính là nhãn hiệu nổi tiếng nhưng bộ tây trang như vậy mà phối hợp với cái điện thoại di động này thật sự là làm cho người ta đổ mồ hôi, đổ mồ hôi hột.
Diệp Phong mới vừa tròn 25 tuổi, may là đã trải qua 10 năm mưa máu tôi luyện, trải nghiệm tang thương cùng kỳ quái cũng đều đã trải qua không ít, nhưng hiện tại hắn không nghĩ ra tại sao cái tử "đại thúc" cùng với mình có liên hệ gì với nhau.
- Bộ dạng của tôi rất già sao?
Diệp Phong chỉ vào mũi mình lúng túng nói.
Tiêu Hiểu tủm tỉm sau một lúc lâu, mới lắc đầu nói:
- Già cũng không phải già, chỉ là thưởng thức lại quá kém. Anh dùng chiếc điện thoại di động này, thật không biết ông chủ của anh nghĩ như thế nào , rút cái đồ cổ này ra, không sợ doạ đám phú bà chạy hết hay sao?.
- Có khoa trương như vậy không?
Diệp Phong hoạt kê. Bản thân vốn cũng không có bạn bè, căn bản cũng không gọi điện thoại cho ai, nếu không phải đơn vị yêu cầu phải có cách thức liên lạc, hắn cũng chẳng dùng đến đồ vật này , cho dù di động có tối tân hiện đại như thế nào thì tại trong mắt hắn cũng chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào, bất quá cũng chỉ là cái vỏ xinh đẹp mà thôi.
- Đương nhiên. Di động tốt hay tồi tuyệt đối là cái quyết định vấn đề thưởng thức. Nhìn anh khí chất không tồi, như thế nào lại dùng chiếc điện thoại cho dù là trở về 10 năm trước cũng không được coi là tiên tiến. Chẳng lẽ là tín vật đính ước của mối tình đầu? xem tại TrumTruyen.vn
Biểu tình ám muội không chút thẹn thùng của Tiêu Hiểu tuyệt đối xứng với danh hiệu Bát Quái vương, mới vừa rồi còn suy nghĩ sắm vai thục nữ rụt rè, bây giờ quên béng, hoàn toàn trở về cái bản sắc của một thiếu nữ tinh quái.
Diệp Phong cười cười xấu hổ, mối tình đầu, tình nhân? Hẳn là còn gửi ở nhà ngoại. Mặc dù qua tay không biết bao nhiêu nữ nhân, thậm chí ngay cả bản thân cũng chẳng nhớ được đầy đủ , nhưng tất cả đều là gặp dịp thì chơi, càng chẳng có một chút quan hệ tình cảm gì. Không phải vì nhiệm vụ, chính là vì vấn đề sinh lý. Chỉ là, nếu như hắn thật sự ở trước mặt mọi người tuyên bố, nói hắn chưa từng yêu và cũng chưa từng nói lời yêu, những nữ nhân bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn đưa lên giường hoàn toàn có thể tạo thành một binh đội tiêu diệt ngay lập tức tên phụ bạc này.
Tiêu Hiểu mất một hồi lâu bấm máy, mới đem tên của mình cùng với số điện thoại di động lưu lại trong cái máy 1110, đầu ngón tay thon dài không ngờ mơ hồ hơi nhức, ấn bàn phím của chiếc điện thoại lỗi thời giống như ấn vào cục sắt rỉ, bấm như thế nào cũng không xong, đặc biệt là tổ hợp khoá bàn phím, phải nhấn hết sức mới có thể miễn cưỡng có hiệu lực, rồi thì thật đáng buồn là số di động của Tiêu Hiểu phải bấm những 6 số khác nhau, thầm hận lúc trước là mình tại sao lại chọn cái dãy số chết tiệt này, nhớ tới gã nhân viên dịch vụ đề cử cho mình cái dãy số này, gã nhân viên nguyên bản có thể xem là một nam nhân đẹp trai, lúc này cũng trở thành một tên dâm nam làm cho người ta ghê tởm, hận đến mức khiến hàm răng Tiêu Hiểu cắn chặt, thề không bao giờ ... nữa tới đó nạp tiền điện thoại.
Đang suy nghĩ tiếp tục cùng với vị đại thúc thú vị này nói chuyện lý tưởng nhân sinh, bất ngờ trong bọc vang lên tiếng di động.
Diệp Phong cũng nghe thấy chuông gọi đến, đến khi nhìn thấy chiếc Nokia 8600 blazing cũng có chút xấu hổ, cái di động "cực phẩm" trong tay mình quả thật so với của người ta đúng là chênh lệch không nhỏ..
- Tôi phải đi, bằng không ông già nhà tôi nổi bão mất.
Tiêu Hiểu bấm phím off, có chút không muốn nói.
Diệp Phong khoát tay:
- Hẹn gặp lại!
Cách ăn mặc chín chắn, lại có một chút dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của nữ sinh, ý tưởng đối với nàng giờ phút này chẳng còn sót lại chút gì trong đầu hắn, lừa gạt nữ nhân phóng đãng thì chẳng có gì là không ổn, bất quá cũng chỉ là nhu cầu mà thôi. Xong việc thì vỗ tay bye bye, sau đó ai cũng chẳng liên quan đến ai. Nhưng hiện lại là một cô gái ngây thơ như vậy, tốt nhất vẫn là dừng lại ở mức độ bạn bè, lừa gạt một cô gái nhỏ như thế này lên giường, nếu như bị lão gia hung hãn nhà nàng biết được, còn không kéo ra ngoài bắn bỏ tại chỗ.
- Hẹn gặp lại! PR đại thúc.
Tiêu Hiểu nhoẻn miệng cười cười. Lẫn vào biến mất trong đám đông.
Như thế nào mình lại trở thành đại thúc cơ chứ? Diệp Phong tự nhiên lẩm bẩm, chẳng lẽ 25 tuổi đã là trung niên? Xem ra phân chia độ tuổi ở trong nước khác rất xa so với nước ngoài.
Bước trở về phòng, Lục Tử Hồng vẫn say giấc trên giường, nữ nhân này đúng là xa xỉ, nhưng là nữ nhân vừa mới chịu tang chồng thì tuyệt đối làm cho người ta đồng tình, đó cũng là số rất ít trong vô số khách hàng khiến cho Diệp Phong không có động một chút tạp niệm. Hôm nay nhiệm vụ của hắn chính là bồi vị bạch kim hội viên của Hương Tạ hiên này giải sầu. Lại không nghĩ rằng chỉ mới uống có hai ly rượu vang, nữ nhân này đã bất tỉnh nhân sự. Chỉ phải dìu đến đây nghỉ ngơi.
Chứng kiến thân thể xinh đẹp kia nằm rúm mình một chỗ, Diệp Phong lắc đầu thở dài, hồng nhan bạc mệnh, nữ nhân này quả thật đáng thương. Vừa mới kết hôn được ba tháng, chồng bị tai nạn ô tô qua đời. Nữ nhân dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không chịu nổi đả kích này. Cởi chiếc áo khoác trên người nhẹ nhàng đắp lên thân Lục Tử Hồng. Bất thình lình cánh cửa phía sau "phịch" một tiếng, bật mở.
Quay đầu nhìn lại, họng súng đen ngòm đã sớm chỉ vào giữa trán hắn.
- Cảnh sát chấp hành công vụ, tất cả mọi người không được nhúc nhích!
Thanh âm lạnh như băng của nữ cảnh sát cầm súng vang lên.
Một cụm từ nhất thời nổi lên trong đầu Diệp Phong, chẳng lẽ đây chính là "Tảo hoàng đả phi"* trong lời đồn?
………………………………….
(*). Tảo hoàng đả phi:
Cụm từ này là một thuật ngữ chuyên nghiệp trong ngành văn hoá thị trường. Là hoạt động chấp pháp được ưu tiên nhất của ngành văn hoá.
- Tảo hoàng: Quét vàng.
Chỉ càn quét tất cả các hoạt động liên quan đến tuyên truyền đồi truỵ như: tạp chí đồi truỵ(tạp chí vàng), băng đĩa hình đồi truỵ(băng đĩa vàng), mọi hoạt động liên quan đến dịch vụ tình dục. Chính là quét dọn mọi vấn đề liên quan đến tình dục bẩn thỉu, mê tín phong kiến làm ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần sức khoẻ cộng đồng, ô nhiễm văn hoá xã hội.
- Đả phi: Đánh không, đánh phi
Chỉ sự đả kích những ấn phẩm phi pháp, đả kích những quy tắc làm ảnh hưởng đến sự yên ổn của xã hội, nguy hại đến quốc gia, đả kích những ấn phẩm có tính chất kích động dân tộc, những sách báo lậu cùng với những ấn phẩm phi pháp khác.