Đặc Công Hàn Phi

Chương 115: Đêm khuya đột nhập tử phủ (6)




Lời vừa nói ra không gian liền rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng mũi vo ve đều có thể nghe thấy được, chỉ là nơi này tường cao cổng kín, cũng không rõ vì sao lúc này mọi người lại cảm thấy lạnh sống lưng.
“Cái đó... các huynh có cảm thấy hơi lạnh không?” Tử Tam thấp giọng mở miệng, ngày thường hắn nói chuyện không chút kiêng kỵ, cho dù là ở trước mặt Tử Sở, vậy mà lúc này hắn lại hạ giọng nói chuyện, đúng là kỳ lạ, có lẽ Tử Tam cũng cảm thấy không khí lúc này không thích hợp để lớn tiếng.
“Mùa đông đến rồi, trời lạnh cũng là bình thường.” Tử Lục mặt không đổi sắc trả lời, bất quá nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện thân hình hắn đang run lên.
“Ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua...” Tử Tứ không chút hình tượng ôm lấy thân mình run cầm cập, bộ dạng hắn giống như đang ở ngoài trời hứng chịu gió tuyết hơn là ở trong nhà.
“Kỳ lạ, nơi này không có gió mà...” Tử Ngũ nhìn mấy người Tử Tam đang run rẩy không ngừng bèn lấy làm khó hiểu, trước khi đi vào Lạc Y Quán bọn họ cũng đã quan sát qua, nơi này trước kia là Thiên Hương Lâu, Tử Chấn Khiêm là tay ăn chơi có tiếng ở Yến Kinh, tửu lâu khắp kinh thành đều không còn là xa lạ gì với hắn, bọn họ đi theo bảo vệ Tử Chấn Khiêm tự nhiên cũng quen thuộc nơi này.
Thiên Hương Lâu trước kia vừa xa hoa lại lộng lẫy, đi đến nơi nào cũng đều thấy được không khí náo nhiệt, hiện tại tửu lâu lại trở thành y quán, bởi vì chưa mở cửa nên bên trong vẫn còn trống trải, bất quá nơi này được quét dọc sạch sẽ, cách trang trí đơn giản mộc mạc lại không kém phần trang nhã khiến người khác cảm thấy thoải mái khi bước vào.
Lúc mới bước vào, Tử Ngũ đã quan sát y quán này một lượt, sợ không chỉ có mình hắn mà cả đám người Tử Nhất đều làm như vậy. Bọn họ vốn là tử sĩ, bước từ trong bể máu mà ra, mặc dù mấy năm nay đi theo Tử Chấn Khiêm đã làm gian bớt sát khí trên người nhưng thói quen vẫn khó mà bỏ được, bọn họ vẫn luôn đề phòng với mọi thứ xung quanh, cho nên cũng thấy được cửa chính và các cánh cửa sổ đều đã đóng chặt.
Nếu cửa chính cùng cửa sổ đều đã đóng chặt thì cơn gió lạnh mà ba người Tử Tam cảm nhận được từ đâu mà ra?
“Ngươi nói cái gì?” Tử Ngũ đang suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai, theo sau đó là hàn khí tản ra khí hắn không tự giác run lên một cái, chậm chạp quay đầu lại.
“A...” Đập vào mắt Tử Ngũ là đôi mắt đen láy đang trừng trừng, trong đôi mắt đó như có ánh lửa, gương mặt trắng nhợt nhạt vô cùng dọa người, bộ dạng đằng đằng sát khí, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, phía sau lưng nàng là bóng đêm vô tận khiến Tử Ngũ cảm thấy bản thân như rơi vào hang ổ của quỷ dữ, không khỏi hét lên một tiếng, chạy đi ôm lấy Tử Nhị đang đứng cách đó không xa.
“Oa, có quỷ kìa!” Tử Ngũ hai chân ôm ngang hông Tử Nhị, giống như con khỉ đang đu cây, miệng còn không ngừng kêu la.
Tử Nhị bị ôm đến ngơ ngác, hết nhìn Lạc Dư lại nhìn Tử Ngũ đang ôm lấy mình, đưa tay vỗ lấy lưng hắn, đồng thời cũng mở miệng trấn an: “Không phải quỷ, là người.” Hơn nữa còn là một mỹ nữ.
Tử Tứ bên cạnh cũng vội vàng nói: “Đệ mau nhìn xem, trên đời này có quỷ nào mà xinh đẹp thế này chứ?”
Nghe lời này của Tử Tứ sắc mặt của Lạc Dư rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, bất quá nghĩ đến lời của Tử Thất cùng với bộ dạng như gặp ma của Tử Ngũ khi thấy nàng, đáy lòng Lạc Dư không khỏi buồn bực, sa sầm mặt hẳn đi, bất quá mỹ nữ dù có tức giận vẫn là mỹ nữ, lọt vào mắt người khác càng thêm cảm thấy nàng có một ý vị khác.
“A?” Tử Ngũ nghe vậy bèn quay đầu, lúc nãy Lạc Dư đứng trong bóng tối, trên người lại mặc y phục màu sáng, mái tóc đen dài xõa tung ở sau phía sau, sắc mặt nàng lại lộ vẻ khó coi, sát khí tản ra khiến Tử Ngũ vốn nhát gan sinh ra hiểu lầm. Hiện tại nàng đã bước ra ánh sáng, ngọn nến phía trên chiếu rọi lên bóng dáng của nàng, để lộ ngũ quan thanh tú, làn da như tuyết, đôi mắt trong trẻo, bóng dáng thanh mảnh, khí chất lạnh nhạt, nhìn từ gốc độ nào cũng là một mỹ nhân hiếm có.
“Thật sự không phải quỷ a!” Sau khi phát hiện bản thân lầm lẫn, Tử Ngũ xấu hổ rời khỏi người Tử Nhị, bộ dạng ngượng ngùng gãi đầu, có chút không đam nhìn thẳng Lạc Dư.
“Không thể tin được là đệ lại nhìn ra mỹ nữ thành quỷ đấy!” Tử Tam liếc xéo Tử Ngũ một cái, nếu hắn mà là Tử Ngũ thì nhất định sẽ tìm một cái lỗ mà chui xuống, như vậy đỡ nhục nhã hơn.
“Đệ... tại đệ...” Tử Ngũ xấu hổ cười, đang muốn mở miệng giải thích cho hành động mất mặt vừa rồi của mình, ai biết lời còn chưa nói xong đã bị Lạc Dư cắt đứt: “Nè, các ngươi vô lễ quá đó!” Lạc Dư cảm thấy hôm nay đúng là một ngày xui xẻo của nàng, vừa mới sáng sớm đã đụng phải một người ngang ngược càng quấy như Viên Minh Châu, đã vậy sau đó còn cãi nhau với Bạch Tử Linh, hiện tại lại gặp phải nam tử vô lễ như đám người Tử Nhất, cả ngày ôm một bụng tức không có chỗ phát tát, vốn muốn dùng vào việc khác điều chế giải dược, nhưng vì không có đầu mối gì nên trong lúc nhất thời khó mà luyện chế ra giải dược được, cơn giận kìm nén đến lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được mà bùng phát.
Một đám nam tử đột nhiên phải hứng chịu cơn lửa giận từ Lạc Dư có chút khó hiểu, Tử Nhất và Tử Nhị đều người đã từng trải, nhìn sắc mặt khó coi của Lạc Dư cũng biết nàng đang tức giận, hai người tuy là người dẫn đầu của đám người nhưng lại không giỏi tiếp xúc với nữ nhân nên bèn im lặng nghe nàng mắng. Tử Tam là người nóng tính, nhưng thân là nam nhân, đối với nữ nhân cũng phải khoan dung độ lượng, hơn nữa hắn cũng biết rõ nguyên nhân tức giận, đành để nàng trút giận, còn Tử Tứ là người tâm tư thấu đáo, cũng sớm nhận ra khí lạnh bọn họ cảm nhận được là từ người Lạc Dư tản ra, cho nên chẳng dám nói thêm đều gì. Chỉ có đám Tử Ngũ, Tử Lục, Tử Thất nhỏ tuổi nhất, bởi vì trải sự đời chưa nhiều, lại không tiếp xúc nhiều với nữ nhân nên không rõ vì sao mình lại bị mắng, đặc biệt là Tử Thất, hắn vốn không phải một người ngoan ngoãn đứng yên một chỗ để người khác mắng, hơn nữa đối phương còn lại là nữ nhân, điều này khiến hắn càng thêm không phục.
“Bọn ta đã làm gì vô lễ chứ?” Tử Thất vừa dứt lời liền nhận được một cái trừng mắt từ Lạc Dư.
“Ở trước mặt nữ nhân, nói những lời như vậy các ngươi không cảm thấy rất vô lễ hay sao chứ?” Không phải Lạc Dư tự luyến nhưng từ nhỏ đến lớn, người nào gặp nàng cũng đều khen nàng xinh đẹp, lại có tài hoa, là một mỹ nhân tài mạo song toàn, vậy mà Tử Ngũ lại dám nói nàng là quỷ, đúng là khiến người tức điên mà!
“Nửa đêm nửa hôm lén lút xông vào nhà của người khác, không phải là rất vô lễ sao?” Bạch Tử Linh chỉ nói để cho Tử Thất ở đây một đoạn thời gian, cũng không phải để hắn dẫn một đám người đến nơi này ở nhờ, hơn nữa còn đợi nửa đêm canh ba mới dẫn về, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt lành gì!
“Tử Ngũ cũng chỉ lỡ lời, ai bảo nữ nhân như ngươi đột nhiên đứng sau lưng hù dọa huynh ấy chứ?” Tử Thất không cảm thấy Tử Ngũ làm gì sai, Lạc Dư không tiếng động xuất hiện suýt nữa hù dọa hắn đứng tim rồi, huống hồ là kẻ nhát gan như Tử Ngũ.
“Hơn nữa chúng ta lén lút khi nào chứ? Chúng ta là đường đường chính chính bước vào đó có được không?!” Nói thật nếu không phải Bạch Tử Linh bảo hắn đưa người đến đây thì hắn cũng không biết phải đưa người đi đâu, trong thành đâu đâu cũng có tai mắt của Tử Sở, chỉ khi rời khỏi kinh thành may ra mới có thể thật sự thoát khỏi sự truy lùng của Tử gia, chỉ là trời đã khuya, cửa thành đã đóng lại, muốn rời khỏi cũng không dễ, quan trọng hơn là độc trong người bọn họ còn chưa giải, dù chạy đến chân trời nếu độc vẫn chưa giải thì bọn họ cũng không còn đường sống.
“Ta còn chưa tính sổ với ngươi đây, lúc nãy ngươi nói gì? Ta không phải ‘kiều’ sao?” Hay cho câu có kim ốc mới tàng kiều được, hắn vậy mà dám nói nàng không phải ‘kiều’!
“Ơ... thế ngươi muốn là ‘kiều’ à?” Tử Thất khó hiểu, không rõ vì sao Lạc Dư lại nổi giận, rõ ràng hắn chỉ nói sự thật.
Nhận được đáp án Lạc Dư sửng sốt trong giây lát, rất nhanh sau đó liền phục hồi tinh thần, lúc này nàng cũng đã hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Tử Thất, ngoài mặt tuy không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại buồn bực muốn chết, lẽ ra nàng không cần vì nguyên nhân vớ vẩn này mà cùng hắn tranh cãi.
“Chính là ngươi thật sự không phải ‘kiều’ mà?”
Tử Nhị kéo ống tay áo Tử Thất, ý bảo hắn đừng nói thêm bất kì điều gì: “Biết quan sát một chút đi.” Tử Thất phủ nhận là vì không muốn bịn họ hiểu lầm hắn “kim ốc tàng kiều” cũng như mối quan hệ giữa hai người, chính là lời này vào tai Lạc Dư lại mang theo một hàm ý khác, có lẽ nàng nghĩ Tử Thất chê nàng không xinh đẹp nên nàng mới tức giận như vậy. ngôn tình hài
“Đệ có làm gì đâu?”
Tử Tứ bên cạnh cũng lắc đầu, nữ nhân nào cũng thích bản thân được khen xinh đẹp, cho dù đối phương có xấu như ma đi chăng nữa, tiểu tử Tử Thất này đúng là não phẳng, nói những lời không nên nói mới chọc người ta tức giận.
“Ta mặc kệ ngươi có ý gì, trước tiên bọn họ cần phải rời khỏi nơi này!” Lạc Dư mới không quan tâm Tử Thất là có ý gì, dù sao nàng cũng không muốn nhiều lời với hắn, trước mắt phải đuổi đám người này rời đi trước đã. Lạc Y Quán này hiện tại chỉ có một mình nàng cùng Tử Thất, đồng ý chứa chấp Tử Thất ở nơi này đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng với Bạch Tử Linh rồi, hiện tại còn phải chấp nhận đám huynh đệ của hắn hay sao chứ?!
“Dựa vào đâu chứ?” Tử Thất cảm thấy Lạc Dư là đang cố tình gây sự.
“Dựa vào nơi này đang thuộc quyền quản lí của ta!” Nếu không phải vì Bạch Tử Linh, Lạc Dư mới không nguyện ý ở lại nơi này điều chế giải dược cho Tử Thất. Nơi này rất lớn, lại chỉ có hai người bọn họ, tên Tử Thất này làm ra chuyện phản bội Tử gia, hiện đang bị truy sát, không thể tùy tiện ra ngoài, nghĩ đến về sau chuyện gì cũng là nàng làm, còn hắn lại chỉ ngồi không, Lạc Dư liền cảm thấy không vui.
Ở Lạc Y Cung nàng có kẻ hầu người hạ, mặc dù nàng không cần nhưng mấy việc lặt vặt cũng có người làm giúp, lưu lạc giang hồ thứ gì cũng phải tự làm, tự mình hầu hạ mình thì không sao, nhưng nếu hầu hạ người khác thì nàng không làm được!
“Người là Bạch Tử Linh cứu, nàng muốn ta đưa họ về nơi này, ngươi cũng muốn ngăn cản sao?”
“Cho nên ý của ngươi là... để bọn họ ở đây là ý của nàng?” Lạc Dư trừng mắt, tỏ vẻ không tin tưởng.
“Đúng vậy.” Tử Thất đắc ý gật đầu, mặc dù thái độ của Lạc Dư đối với Bạch Tử Linh không được tốt lắm nhưng chỉ cần là quyết định của Bạch Tử Linh, Lạc Dư dù không muốn cũng phải tuân theo.
Bạch Tử Linh là đang chơi nàng đúng không? Ai đời lại để một đám nam nhân ở chung với một nữ nhân, chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện gì sao?
Nếu Bạch Tử Linh biết được suy nghĩ của Lạc Dư nhất định sẽ bật cười thành tiếng, trước đó nếu chưa nghe Lạc Hàm nói qua về Lạc Dư, Bạch Tử Linh lẽ ra cũng còn lo lắng một chút, nhưng hôm nay gặp mặt, chứng kiến thái độ tự tin cùng kiêu ngạo của Lạc Dư, Bạch Tử Linh mới sắp xếp để Tử Thất ở lại đây, tiện thể để Lạc Dư theo dõi tình hình của hắn, giúp đỡ cho việc điều chế giải dược. Lạc Dư không chỉ giỏi y thuật mà độc thuật cũng không kém, quan trọng nhất là nàng xuống tay nhanh, chuẩn, độc, vô thanh vô tức liền có thể hạ độc một đám người, ngay cả Thanh Nhi nàng cũng dám xuống tay thì những người khác ở trong mắt nàng chẳng là gì cả, Bạch Tử Linh chỉ sợ bọn họ không chết dưới tay Lạc Dư thôi chứ làm gì mà sợ Lạc Dư xảy ra chuyện gì.
~~~
“Có ta ở đây thì thế nào? Ta không phải loại người có thể vì người khác mà không tiếc mạng sống của mình, cho dù chúng ta đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền đi chăng nữa.” Lúc này bọn họ đang là quan hệ hợp tác, nếu hắn thật sự gặp phải chuyện gì thì nàng tất nhiên sẽ ra tay cứu hắn, bất quá nếu chuyện cứu hắn có thể gây ra nguy hiểm cho nàng thì Bạch Tử Linh sẽ lựa chọn rời đi trước, dù sao một người chết còn hơn hai người chết, nàng tuyệt đối không vì người khác mà hi sinh mạng sống của mình.
Nàng cùng hắn chỉ mới gặp nhau chưa được bao lâu, nói là bằng hữu thì cũng tiến triển quá nhanh, nếu giữa hai người bọn họ có sự ràng buộc gì thì đó chính là quan hệ hợp tác, không có thỏa thuận đó thì nàng và hắn chẳng khác hì người xa lạ.
Mạng sống nàng quý giá như vậy, không thể vì một người xa lạ mà vứt bỏ được.
Thật sự không hiểu vì sao nguyên chủ lại có thể vì một nam nhân không yêu mình, vì một lời nói khiêu khích của người khác mà lại lựa chọn từ bỏ mạng sống của bản thân. Theo như suy nghĩ của nàng, muốn người khác yêu mình thì bản thân mình phải yêu bản thân mình trước, mạng sống của bản thân là tất cả, nguyên chủ vậy mà lại không quan tâm, chỉ vì một lời nói của người khác liền không chút do dự mà lựa chọn kết thúc tính mạng, sau cùng chỉ muốn nhận được sự thương hại của người đó hay sao?
Bản thân chính mình còn không yêu mình, người khác sao có thể lại yêu mình chứ?
Suy nghĩ của nàng và Tử Thất rất giống nhau, vậy nên nàng mới quyết định thu lưu hắn. Tử Thất có thể vì giữ mạng sống của bản thân mà không quan tâm đến huynh đệ của mình, cũng không bận tâm đến lòng trung thành hay tín nhiệm gì đó, mà Bạch Tử Linh, nàng cũng có thể vì tính mạng của bản thân mà không màng tất cả, nàng tuyệt đối không phải loại người dễ dàng hi sinh vì người khác.
“Trùng hợp thật, ta cũng vậy.” Hắn tuy thất thần nhưng cũng không phải thật sự mất cảnh giác, mười năm luyện võ, thân thể hắn sớm đã tập thành thói quen với nhất cử nhất động của mọi thứ xung quanh, nếu tính mạng bị uy hiếp thân thể sẽ tự động phản ứng lại.
Bạch Tử Linh không rõ ý vị liếc hắn một cái: “Tốt nhất là như vậy.” Nàng cũng không tin Thương Hàn Phong thật sự mất cảnh giác, chỉ là lời của hắn nói... khiến nàng có chút bận tâm. Ngoài mặt thì lạnh nhạt như thường như trong lòng lại không ngừng dậy sóng, chỉ là cảm giác này nhanh đến cũng nhanh đi khiến Bạch Tử Linh không có chú ý nhiều.
“Ưm ưm...” Hộ vệ Giáp điên cuồng giãy giụa nhưng thân thể hắn cứng như tượng đá, không thể di chuyển, lúc này hắn không chỉ không thể mở miệng còn không thể nhìn thấy, chưa bao giờ hắn cảm thấy nguy hiểm cận kề như vậy, mặc dù trên người nữ tử này không hề có sát khí nhưng ở trong Tử phủ có không biết bao nhiêu hộ vệ tuần tra mà thái độ nàng vẫn thản nhiên như vậy, hộ vệ Giáp thật sự sợ hãi không biết khi nào Tử Thần mới đến bắt hắn đi.
“Ngươi giải trừ huyệt đạo cho hắn đi, ta còn muốn hỏi chuyện hắn đâu.”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi hỏi hắn sẽ trả lời?” Thương Hàn Phong có chút không sờ được suy nghĩ trong đầu của Bạch Tử Linh, nàng luôn làm ra những chuyện khiến hắn không lường trước được.
Lúc đầu hai người bọn họ đã thỏa thuận là sẽ đánh ngất hộ vệ Giáp để hắn không thể đi thông báo cho Tử Sở về chuyện của Tử Thất để tranh thủ thời gian cho Mục Ảnh đi giải cứu đám người Tử Nhất, sau đó bọn họ sẽ đi thăm dò từng nơi có khả năng Tử Sở giấu đồ vật mà nàng cần, ai biết được giữa đường nàng lại thay đổi ý định, không muốn tốn thời gian thăm dò từng nơi mà muốn trực tiếp bắt người để hỏi chuyện, thật sự là tâm tư nữ nhân thay đổi liên tục khiến hắn chẳng thể nào hiểu được.
“Trực tiếp hỏi đỡ mất thời gian hơn là chạy vòng vòng tìm kiếm đúng không?” Bạch Tử Linh không cho là đúng mở miệng, lúc này đã hơn nửa đêm, nàng mới không muốn lãng phí thời gian đi thăm dò từng nơi xem rốt cuộc Tử Sở giấu phương thuốc giải độc độc dược không chế tử sõ Tử gia ở nơi nào.
“Nhưng hỏi một kẻ không biết gì chẳng phải càng mất thời gian hơn sao?” Thương Hàn Phong không chút lưu tình vạch trần nhược điểm trong kế hoạch của nàng.
“Làm sao ngươi biết hắn không biết?”
“Hộ vệ Tử gia nhiều như vậy, hắn chỉ là một trong những hộ vệ của Tử gia, làm sao có thể biết được những chuyện cơ mật của Tử Sở?”
“Ngươi nói vậy là sai rồi.” Bạch Tử Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn Thương Hàn Phong, nàng không phải loại người nông cạn, nếu không phải nhìn ra cái gì từ trên người hộ vệ Giáp thì nàng cũng không cần chặn hắn lại thay vì trực tiếp đánh ngất hắn.
“Nếu hắn chỉ là một hộ vệ bình thường, những người kia sẽ nghe lời hắn như vậy sao?” Lúc nãy khi nói chuyện với hộ vệ Giáp, thái độ của hộ vệ Ất có chút kỳ lạ, có phần e dè kiêng kỵ, chỉ là hai người bọn họ nói có vài câu nên Bạch Tử Linh cũng không thu thập được manh mối gì, cho đến nàng theo dõi hắn, trên đường đi nàng thấy những hộ vệ khác thấy hắn đều cúi đầu chào, chứng tỏ địa vị của hắn ở Tử gia cũng không thấp.
“Thái độ lúc hắn bắt được Tử Thất, tựa hồ như sớm đã biết Tử Thất sẽ tự chui đầu vào lưới, cũng biết Tử Thất vì cứu đám người Tử Nhất mà đến cho nên hắn mới trước đi bẩm báo với Tử Sở thay vì đưa Tử Thất đến địa lao.” Tử Thất là tử sĩ của Tử gia, tuy nói mỗi gia tộc đều có thể huấn luyện tử sĩ nhưng đó lẽ ra phải là chuyện bí mật mới đúng, nếu không phải người không liên quan sẽ không có quyền biết đến, nàng có nghe Tử Thất nói qua mấy năm nay nhiệm vụ của bọn họ đi theo bảo vệ Tử Chấn Khiêm, công việc tử sĩ sớm đã không còn động vào, người ngoài chỉ biết bọn họ là hộ vệ của Tử Chấn Khiêm, như vậy hộ vệ Giáp làm sao có thể biết được hắn là tên tử sĩ đã phản bội Tử gia?
“Nói như vậy thì hắn đúng là không phải hộ vệ tầm thường.”
“Ngươi cũng sớm nhận ra rồi phải không?” Bằng không Thương Hàn Phong cũng sẽ không để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
“Phải không?” Thương Hàn Phong nhếch môi, bởi vì hắn vẫn đang cúi đầu nên nàng không biết được hắn đang nghĩ gì, bất quá khóe môi hắn đang nhếch lên một cong nhỏ, xem ra suy đoán của nàng cũng không sai.
“Ưm... ưm...” Hóa ra đám người này là đồng bọn với Tử Thất, cho nên Tử Thất không phải là vì mất cảnh giác mới bị bọn họ phát hiện mà là hắn cố tình để bị phát hiện rồi bị bắt, dụ hắn đi thông báo cho Tử Sở để hai người này trên đường đi ra tay với hắn?!
Ngày thường lộ vẻ ngây ngô dễ bảo, không ngờ hắn lại nham hiểm đến vậy, nước cờ này đi sai rồi!
Tử Thất: “???” Chuyện này thì liên quan gì hắn? Hắn cũng rất vô tội!
“Nếu giải huyệt nói của hắn hắn nhất định sẽ kêu người đến.” Tuy nói nơi này là hậu viện hoang vắng nhưng lúc này Tử gia đang canh phòng nghiêm ngặt, nếu thất sự làm lớn chuyện mọi người nhất định sẽ tập trung về đây, bọn họ sợ là không tránh khỏi sự truy bắt của Tử gia, quan trọng hơn là lần này thất bại, Tử gia sẽ đề cao cảnh giác, lần sau muốn đến cũng không được.
“Chúng ta cho hắn uống độc dược, nếu hắn không muốn chết chỉ còn cách nghe theo chúng ta.”
“Ưm ưm...” Phát hiện tính mạng của mình gặp nguy hiểm, hộ vệ Giáp lập tức lên tiếng phản đối, đáng tiếc hắn lại không thể nói thành lời được.
“Cách này cũng không tồi. Ngươi định dùng độc gì với hắn?”
“Là độc dược Lạc Hàm mới chế ra, nghe nói là không mùi không vị, trong vòng một canh giờ không uống giải dược thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị thối rửa mà chết.”
“Ưm... ưm...” Ta mới không tin các ngươi đâu
“Nghe thì đúng là đáng sợ đấy, chủ là không biết có như lời ngươi nói không?”
“Chẳng phải chúng ta sắp được nhìn thấy sao?”
“Ưm... ưm...” Hộ vệ Giáp hiện tại không nhìn thấy bất kì thứ gì, không thể nói chuyện hay động đậy, bên tai lại nghe thấy những thanh âm đe dọa đến tính mạng của hắn khiến hắn muốn khóc cũng không thể.
“Ực...” Hộ vệ Giáp bị bóp miệng, đối phương cho viên độc dược vào miệng, hắn không muốn nuốt xuống, dù sao hắn cũng chưa chê mạng mình quá dài nhưng đối phương nếu đã muốn cho hắn uống thì sẽ có biện pháp giúp hắn nuốt xuống, sau cùng hộ vệ Giáp vẫn là nuốt xuống.
“Ưm ưm...” Hắn mới không muốn lục phủ ngũ tạng bị thối rửa mà chết đâu nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
“Bây giờ thì ngươi giải huyệt nói cho hắn được rồi.” Thương Hàn Phong búng viên đá đập vào ngực của hộ vệ Giáp, nhưng chỉ là giải huyệt nói của hắn còn thân thể vẫn là không thể nhúc nhích, mặc dù như vậy nhưng hộ vệ Giáp đã gấp không chờ được mà lên tiếng: “Đừng nghĩ rằng dùng độc có thể khống chế ta, ta nói cho các ngươi biết, ta không sợ đâu!”
“Ngươi sợ hay không sợ cũng không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn có được đáp án từ ngươi, nếu ngươi không cho thì ngươi sẽ chết.”
“Ta chết rồi ngươi sẽ không lấy được thông tin gì từ ta đâu.” Hộ vệ Giáp rõ ràng là gấp muốn chết nhưng vẫn cố tình bày ra dáng vẻ không sợ chết.
“Không có từ ngươi vẫn còn có thể có từ người khác, ta không tin Tử phủ nhiều ngươi như vậy lại chỉ có mình ngươi cho ta đáp án.”
Hộ vệ Giáp trầm mặc, lúc này hắn đang đấu tranh tư tưởng, hắn thật sự sợ hãi độc dược mà Bạch Tử Linh cho hắn uống sẽ phát tát, đến lúc đó hắn sẽ bỏ mạng tại đây, bất quá nếu tiết lộ những thứ không nên nói, để Tử Sở biết được thì hắn có khác gì kẻ phản bội như Tử Thất?
“Cùng lắm thì ta cũng chỉ tốn thời gian đi tìm hiểu, còn ngươi... sẽ bị độc phát mà chết, hơn nữa còn chết rất khó coi, dù sao cũng là lục phủ...” Nghe Bạch Tử Linh nói thế, hộ vệ Giáp rốt cuộc cũng đưa ra lựa chọn: “Ngươi muốn biết cái gì chỉ cần ta biết ta sẽ nói, ta chỉ muốn giải dược.”
Con người... quả nhiên khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, cho dù là buộc phải phản bội lại chủ, bọn họ cũng sẽ không chút do dự.
“Quyết định như vậy sớm một chút có phải tốt hơn không?!” Lòng trung thành, Bạch Tử Linh hoàn toàn không hề tin tưởng thứ này sẽ tồn tại. Kiếp trước nàng nghe theo tổ chức đi làm nhiệm vụ còn không phải vì muốn bảo vệ mạng sống của bản thân sao, kỳ thực nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ trung thành với tổ chức, hay thậm chí vì bảo toàn đại cục mà hi sinh bản thân, bởi vì những thứ đó đều không đáng giá để nàng làm như vậy.
“Ngươi có biết tử sĩ Tử gia các ngươi đều bị một loại độc dược khống chế không?”
Hộ vệ Giáp hơi sửng sốt, tựa hồ như không nghĩ đến nàng lại muốn hỏi đến vấn đề này, bởi vì hắn đang bị bịt mắt nên Bạch Tử Linh không thể biết được gì từ trong đôi mắt hắn, bất quá cơ mặt hắn hơi giật giật, chứng tỏ hắn có phản ứng với lời nói của nàng.
“Ta đoán là ngươi biết.”
Hộ vệ Giáp hơi mím môi: “Mỗi tử sĩ của mỗi gia tộc đều bị một loại độc dược khống chế, đây cũng không phải bí mật gì.” Bởi vì không phải bí mật nên hắn mới không chút do dự nói ra.
“Thế ngươi có biết gì về độc dược đó không?”
“Đây là chuyện cơ mật của Tử gia, một hộ vệ như ta làm sao biết được mấy thông tin này?”
“Ngươi không biết cũng không sao, dù sao... ngươi cũng không sống được bao lâu, không có việc gì phải nói dối ta.” Gương mặt Bạch Tử Linh hiếm khi nở nụ cười tà mị, đôi mắt nàng vốn là một màu đen như mực đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng màu đỏ, nhưng bởi vì nàng đang quay lưng với Thương Hàn Phong, mà hộ vệ Giáo đối diện với nàng lại đang bị bịt mắt nên cũng không thấy được.
“Không, ta nói thật! Ta thật sự không biết gì cả...” Nghe giọng điệu lạnh nhạt của Bạch Tử Linh giống như thật sự không để tâm lời nói của hắn là thật hay giả mà chỉ muốn lấy mạng hắn.
“Ta chỉ biết độc dược đó là trộn hai mươi ba loại độc lại với nhau, mọi người đều gọi là Nhị Thập Tam độc, độc tính cực mạnh, mỗi tháng sẽ phát tát một lần, nếu không uống giải dược sẽ nhanh chóng bỏ mạng.” Hắn là một trong những thủ hạ dưới trướng của Tử Sở, tuy chỉ là một hộ vệ bình thường nhưng lại được Tử Sở tín nhiệm, công việc của hắn chính là giám sát tử sĩ của Tử gia, cho nên loại độc này tự nhiên là có nghe nói qua.
“Là hai mươi ba loại độc nào?” Nhị Tam Thập độc? Có tên gọi cũng dễ tìm, có lẽ Lạc Dư sẽ tìm ra được manh mối gì từ cái tên này, bất quá nếu biết cụ thể từng loại độc thì sẽ nhanh chóng tìm ra giải dược.
“Cái này ta thật sự không biết, chỉ biết là cực độc chí âm chí hàn, rất khó giải.”
“Ngươi có biết phương thuốc điều chế giải dược không?” Mục đích của Bạch Tử Linh chính là tìm kiếm thứ đồ vật này, cứu đám người Tử Nhất chỉ là tiện thể.
“Giải dược... phương thức giải dược ở chỗ của lão gia, chỉ có lão gia mới biết đặt ở đâu mà thôi.” Xem ra đám người này cũng không phải là người của Minh vương phái đến, bằng không sao lại đi tìm phương thức giải Nhị Thập Tam độc chứ?
“Độc này là do Tử Sở tự mình luyện chế?”
“Không... không phải, ta nghe nói có một vị tiên sinh rất giỏi độc thuật của Thiên Thành được lão gia mời đến để luyện chế độc dược này, còn những chuyện khác ta không quá rõ ràng.” Tất cả chỉ vì bảo toàn tính mạng của bản thân mà thôi, bằng không hắn cũng chẳng muốn tiết lộ nhiều thông tin như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.