Đa Danh Chi Hậu

Chương 156: Ngoại truyện




Cố Tịch Hy thật sự đã sống, nàng sống trọn vẹn và an yên ở nơi yên bình nhất của đời mình.
Không cần nam nhân, không cần hài tử, quán trà của bà chủ họ Cố tuy vắng vẻ nhưng không hề cô quạnh. Rất nhiều người lui tới như một thức tìm kiếm sự bình yên.
Họ nói, nàng và trà của nàng cho họ cảm giác rất bình yên.
Trong những năm tháng đó, quán trà cũng đã tiếp đón không ít những bậc đại nhân.
Năm Tuyên Minh thứ 25.
Nghe bảo hoàng đế của Hương quốc trên bước đường đến thiên triều thăm hỏi đã ghé vào quán trà.
Cố Tịch Hy nhận ra A Cát Kỳ không phải qua y phục, mà là qua dấu chu sa nằm giữa mi tâm của y. Nhiều năm như vậy, ngay cả mái đầu cũng đã phảng phất vài bóng trắng, nhưng nét hài hòa tuấn tú trên gương mặt vẫn nguyên vẹn.
Những năm qua, Trữ Nhi theo y về Hương quốc, hình như cuộc sống rất tốt đẹp. Núi Hồ Điệp cách biên cương không quá xa, nhiều tin tức phong thanh truyền tới, nói hoàng hậu vốn là quận chúa của Sở quốc hết mực được sủng ái, qua năm mùa xuân đã sinh ra cho hoàng đế bốn hài tử, long phượng đều có đủ.
Có người ngưỡng mộ, nói nam nhân cần gì năm thê bảy thiếp, nếu thật lòng yêu thương và trân trọng, một thê tử cũng có thể khiến cho con cháu đầy đàn.
Cố Tịch Hy tỏ lòng hiếu khách, mang ra cho A Cát Kỳ một bình trà hảo hạng.
Y thưởng trà, bàn tay vô thức gõ nhịp trên mặt bàn ghép từ thân trúc.
“Bà chủ Cố còn nhớ ngày đó khi chia tay, ta nói nàng đừng hận tiên hoàng hay không?”
Cố Tịch Hy chầm chậm gật đầu.
“Vậy nàng có hận?”
“Không hận.”
A Cát Kỳ có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nhếch môi:
“Có vẻ như bà chủ Cố cũng đã biết được ẩn tình rồi. Không phải tiên hoàng không muốn giữ người bên cạnh, mà là không có cách nào để giữ…”
Y khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn một đám mây trắng đang bảng lãng trôi, lại nói:
"Còn nhớ ngày đó, khi binh ta hợp với binh thiên triều, tiến tới sát chân thành, Hoàng Phủ Minh Phong đã trúng một mũi tên lên bả vai.
Máu túa ra thấm đến cả khôi giáp bên ngoài, ta hết mực khuyên ngài ấy dừng lại xử lý vết thương, nhưng ngài ấy không nghe, vẫn một mực lệnh cho quân tiến lên, mãi đến khi mặt trời xuống mới chịu thu đao.
Tới chừng đó vết thương cũng đã khô lại, ta phát hiện máu của ngài ấy không phải màu đỏ, mà sẫm thành sắc đen…"
A Cát Kỳ đánh mắt, trông thấy bàn tay của Cố Tịch Hy từ từ co lại.
"Bấy giờ, ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao Hoàng Phủ Minh Phong lại muốn ta dẫn binh đến hỗ trợ, còn sắm vai ác muốn đòi nàng đi Hương quốc.
Bà chủ Cố, nàng nói xem, nếu ngài ấy khư khư giữ nàng lại hoàng cung, không những không cho nàng hạnh phúc dài lâu, mà còn khiến nàng vĩnh viễn bị nhốt trong đó.
Ngài ấy băng hà rồi, nàng vinh hiển lắm cũng chỉ là một thái hậu hữu danh vô thực, cả đời lầm lũi cô quạnh. Đó là còn chưa nói đến tiền triều có rất nhiều kẻ không muốn tha cho nàng."
Cố Tịch Hy mím chặt môi, sau đó cười nhạt một cái:
“Cho nên, đó là điều tốt nhất ngài ấy có thể làm cho ta…?”
A Cát Kỳ tạch lưỡi vài cái:
“Nói sao nhỉ? Nếu bây giờ ta biết mình chỉ còn sống được vài năm, ta cũng sẽ nỗ lực thu xếp thật chu toàn cho Trữ Nhi. Giữa mấy năm bên nhau ngắn ngủi và cả đời của nàng ấy được yên bình, tự do, ta sẽ chọn cái thứ hai.”
Cố Tịch Hy xoay xoay chung trà trên tay, lâu thật lâu, sau đó gật đầu:
“Ta hiểu rồi.”
Thật ra, nàng từ sớm đã hiểu.
Có nhiều khi, tình cảm thật sự không thể hiện qua những năm dài tháng rộng ở bên nhau, mà là qua một cái buông tay, một lời từ tạ.
Năm Tuyên Minh thứ 30.
Con suối bên cạnh quán trà thu lại chỉ còn là một con lạch nhỏ. Nhưng hương vị của thứ trà trong quán vẫn làm lưu luyến lòng người, ngày càng đậm đà, ngày càng như chứa đứng hết thảy hỷ nộ ái ố.
Quán trà lại đón một vị khách quý, Nhiếp chính vương Hoàng Phủ Miên Khang đại giá quanh lâm.
Khác với A Cát Kỳ, Cố Tịch Hy nhận ra Hoàng Phủ Miên Khang nhờ vào động tác phe phẩy quạt ngọc, vẫn phong lưu như thế.
Y gọi nàng một tiếng hoàng tẩu, khiến nàng giật mình.
Khi đã gần đến độ tuổi tri thiên mệnh, tóc điểm bạc, da nhăn nheo, đồng tử dần chuyển sang màu đục, con người ta đối với sự biến đổi của cuộc đời thường rất bình thản.
Hoàng Phủ Miên Khang nói với Cố Tịch Hy rất nhiều về những năm tháng đã qua. Nhưng thời gian lâu dài khiến nhiều ký ức vô tình bị bám bụi, bị sứt mẻ, không thể nào liền mạch.
Y hỏi, nàng còn nhớ hoàng huynh của y hay không?
Cố Tịch Hy khẽ cười, khóe mắt hiện lên vài nếp gấp.
Nàng đáp, sao có thể quên đây?
Nếu Hoàng Phủ Minh Phong thật sự nhẫn tâm với nàng, nàng còn có thể liều mạng mà quên hắn, nhưng mà…
Những gì hắn vì nàng mà làm, mà chịu đựng, thật sự khiến nàng cả đời khắc cốt ghi tâm.
Hoàng Phủ Miên Khang cười cười:
"Hoàng tẩu, nói cho tẩu nghe chuyện này.
Năm An Thịnh thứ năm, độc tính đó đã lan khắp lục phủ ngũ tạng của hoàng huynh, tràn vào tới xương tủy, mỗi giờ mỗi khắc đối với huynh ấy đều là cực hình.
Huynh ấy cứ gọi tên tẩu… Ha, tại sao lại là tẩu nhỉ, mọi người đều nghĩ tới một cái tên khác, nhưng không, huynh ấy thật sự cứ mãi gọi Cố Tịch Hy.
Khi ấy, ta đã nghĩ hay là dẫn người tới núi Hồ Điệp này lục soát một phen, cho dù có san phẳng núi thì cũng phải tìm ra tẩu, mang tẩu về kinh thành.
Nhưng mà…
Làm vậy thật vô nghĩa.
Đúng vậy, vô nghĩa…
Hoàng huynh nói, nếu huynh ấy ích kỷ giữ tẩu lại hoàng cung, vậy mới chính là một kẻ nhẫn tâm không có tính người.
Huynh ấy nói, sau khi chết đi, biết đâu thật sự có thể hóa thành một linh hồn mà tìm thấy tẩu, nhìn xem tẩu sống có tốt hay không…"
Cố Tịch Hy không ngờ rằng, ở cái tuổi mà nhân gian bảo đã nhìn thấu được mệnh trời này, nàng vẫn có thể bật khóc.
Nước mắt rơi thấm ướt cả vạt áo.
Nàng đưa mắt nhìn một cánh bướm vàng dập dềnh bay trên luống hoa trắng muốt ngoài xa, thầm hỏi, phải chăng hắn thật sự đã đến chốn Hồ Điệp này?
Cố Tịch Hy chết đi vào năm Tuyên Minh thứ 36. Ngày đó, nàng đóng cửa quán trà sớm hơn bình thường, ngồi đong đưa trên chiếc ghế mây…
Một đàn chim lạ hối hả gọi nhau về tổ.
Bầu trời chìm trong ánh tà dương tịch mịch.
Một cơn gió lạnh đầu đông thổi qua, nàng cảm thấy buồn ngủ. Sau đó thì mọi người ở Hồ Điệp sơn nói rằng nàng không dậy nửa.
**
Khi Cố Tịch Hy mở mắt ra thêm lần nữa, nàng thấy mình vẫn là nàng thiếu nữ vừa qua độ tròn trăng. Sương mù vây quanh căn nhà tranh nho nhỏ.
Nàng trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong, thấy hắn ngồi bên bàn trà, dịu dàng nhìn nàng.
Sương mù dày đặc đến nỗi nàng phải hấp háy mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ hắn.
Vẫn là dáng vẻ anh tuấn bất phàm đó, là dáng vẻ trong những tháng ngày mà nàng yêu hắn nhất.
Hoàng Phủ Minh Phong đứng dậy, lên tiếng:
“Nàng có thể nhìn thấy ta rồi sao?”
Cố Tịch Hy đau lòng rơi nước mắt, nhưng nước mắt rơi xuống hoàn toàn không để lại dấu vết gì, chìm vào trong khoảng hư vô.
Nàng biết, bọn họ chỉ là hai linh hồn phiêu, bạt.
Nàng cắn môi mình, tiến lại gần hắn hơn:
“Chàng vẫn luôn ở đây sao?”
Hắn gật đầu, vòng tay giữ lấy eo nàng, nụ hôn ấm áp trượt từ trán xuống đôi môi, một bên cổ trắng ngần.
Phải, hắn đã đến đây, âm thầm cùng nàng bước qua hết năm dài tháng rộng. Nhìn nàng vì hắn mà đau lòng, cũng nhìn nàng gắng gượng mỗi ngày sống thật tốt, không hoang phí một kiếp người.
Nhìn nàng từ từ già đi, nhưng chỉ cần ai đó hỏi, nàng có hận hắn không, nàng sẽ kiên định đáp, không hận.
Nhiều lúc, linh hồn của hắn bất lực xiết bao khi không thể ôm lấy nàng, không thể khiến nàng khỏa lấp sự cô đơn và buồn bã.
Cố Tịch Hy khóc đến thảm thương, nàng nhỏ giọng:
“Thiếp rất nhớ chàng…”
Hoàng Phủ Minh Phong đưa tay vuốt ve gò má của nàng, nói:
“Xin lỗi nàng, Tịch Hy. Kiếp sau, có thể cho ta cơ hội gặp lại nàng lần nữa hay không?”
Cố Tịch Hy vòng tay ôm lấy cổ hắn, mỉm cười trong khi nước mắt vẫn tuôn như mưa:
“Vậy kiếp sau đổi lại, là chàng đi tìm thiếp, nhìn sắc mặt của thiếp mà hành xử, thiếp nói gì chàng cũng nghe, có được không?”
Hắn véo nhẹ má nàng:
“Nghe nàng hết…”
Hóa ra, linh hồn cũng có thể bật cười hạnh phúc.
Con lạch nhỏ bên hiên nhà bỗng chốc hóa thành con sông rộng lớn mênh mông. Một con thuyền độc mộc từ từ xuôi đến, chở hai lữ khách rời khỏi mảng sương mù
Người lái đò nhìn hai linh hồn quấn quýt, bật cười:
“Kiếp sau, đừng bỏ lỡ, đừng tổn thương nhau nhiều như thế nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.