Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 68: Tổng tài bá đạo là anh trai tôi 2




Tễ Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy thân thể lạnh lẽo, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên, sờ sờ mặt mình, "Anh, sao anh lại nhìn em như vậy, trên mặt em có dính cái gì sao?"
Lâm Uyên đi qua ngồi bên cạnh Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt rụt cổ, sau đó không có tiền đồ lộ ra một nụ cười lấy lòng với Lâm Uyên. Lâm Uyên nhìn mặt Tễ Nguyệt, lại nhìn bài tập Tễ Nguyệt vừa làm, lãnh khốc vô tình đánh giá: "Ngu xuẩn!"
Tễ Nguyệt nhăn mũi, làn da thiếu niên trắng nõn non mịn, mái tóc mềm mại rũ xuống, lộ ra đôi mắt đẹp, dáng người tinh tế nhưng không nhu nhược, dung mạo xinh đẹp lại không nữ tính, giống như tiểu vương tử kiều quý. "Quá thông minh cẩn thận sau này hói đầu. Anh ơi, anh không thể bắt nạt em bằng cách dựa vào sự thông minh được, em đẹp hơn anh cũng không nói anh xấu xí."
Xung quanh Lâm Uyên càng lạnh hơn, giọng điệu trầm thấp, "Anh xấu xí?"
Tễ Nguyệt bị nắm cằm đối diện với Lâm Uyên, ánh mắt có chút né tránh, ngập ngừng nói: "Cũng, cũng không có xấu xí." Ngữ khí thập phần chột dạ.
"Nói chuyện cho tốt, hãy nghĩ đến tiền tiêu vặt của tháng sau."
Tễ Nguyệt trong nháy mắt chân chó nói: "Anh thật đẹp trai, là nam nhân đẹp trai nhất, đẹp nhất mà em từng gặp."
Lâm Uyên mặt không biểu tình, cầm lấy bài tập về nhà của Tễ Nguyệt, "Ngày mai tìm cho em một gia sư. Người Lâm gia ta, làm sao có thể có một kẻ ngốc được."
Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên nghiêng nghễ nhìn cũng không có tức giận, y luôn cảm thấy giọng điệu của anh trai nói 'người Lâm gia ta' có chút ý vị thâm trường, có loại cảm giác cũng không phải ý tứ trên mặt chữ. Nhưng việc tìm kiếm gia sư thu hút sự chú ý của y nhiều hơn.
Tễ Nguyệt ôm cánh tay Lâm Uyên, mềm giọng nói: "Anh ơi, anh đẹp trai nhất, chúng ta không tìm gia sư, anh kiếm tiền vất vả như vậy, không cần lãng phí tiền bạc."
"Thành tích này của em mà không tìm gia sư, đi học đại học chỉ càng thêm lãng phí. Nếu em thực sự muốn tiết kiệm tiền, em nên suy nghĩ về cách để có thể cải thiện điểm số của em."
Tễ Nguyệt phồng má nói, "Thành tích không tốt có quan hệ gì, lại không ảnh hưởng đến em tiêu tiền. Dù sao cũng có anh. Đi học là một cái gì đó để cho những người cần phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền."
Không phải không thích tu luyện, thì chính là không thích học tập. Không thích tu luyện là bởi vì Tễ Nguyệt lo lắng mình có thể một mình đảm đương một mặt sẽ bị hắn bỏ rơi, không thích học tập lập chí làm tiểu hoàn khố lại là bởi vì cái gì?
Tễ Nguyệt thấy Lâm Uyên đang suy nghĩ, vội vàng tìm lý do, "Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, em tùy tiện tiêu mấy đời cũng tiêu không hết. Em không cần phải làm việc chăm chỉ, điểm số tốt là để vào các trường đại học tốt để sau này tìm một công việc tốt, những điều này đối với em hoàn toàn không cần thiết, sẽ không cạnh tranh với những người đáng thương khác, có phải không anh trai?"
Cái loại biện luận lung tung rối loạn gì vậy? Lâm Uyên tức giận nói: "Thành tích của em ít nhiều, sẽ khiến tiền tiêu vặt của em ít đi vài số, em tự mình xem làm." Nhìn bộ dáng Tễ Nguyệt sống không còn gì luyến tiếc, Lâm Uyên lại bổ sung: "Điều quan trọng nhất, không được yêu sớm. Nếu không tiền tiêu vặt sẽ được khấu trừ hoàn toàn."
Tễ Nguyệt nằm sấp trên sô pha, hữu khí vô lực nói: "Anh, anh chính là một bạo quân, chuyên phạt độc đoán."
Tễ Nguyệt vốn là muốn tìm bạo quân làm chỗ dựa, kết quả lại bị bạo quân khi dễ một trận, hào hứng mà đến mất hứng mà về.
Sáng sớm hôm sau, Tễ Nguyệt đi học hoảng sợ phát hiện Lâm Uyên cũng lên xe, "Anh, sao anh lại đi cùng vậy?" Chẳng lẽ là tìm thầy giáo đàm luận chuyện của y?
Lâm Uyên nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt đại kinh tiểu quái, "Đưa em đi học."
Tễ Nguyệt đỡ cửa xe ngượng ngùng cười nói: "Anh trăm công ngàn việc, công ty từ trên xuống dưới đều cần anh quan tâm, em sẽ không lãng phí thời gian của anh, chú tài xế đưa em đi học là được rồi."
"Lên xe."
Tễ Nguyệt cọ xát ngồi xuống bên cạnh Lâm Uyên, trong lòng khẩn cấp cân nhắc, gần đây y có phạm phải chuyện gì không, buổi sáng chủ nhiệm có phải đều có lớp hay không.
"Nếu thành tích lần sau của em tiến bộ, anh sẽ thỏa mãn một yêu cầu của em."
Ánh mắt Tễ Nguyệt sáng lên, sau đó liền sụp xuống bả vai, lẩm bẩm nói: "Hình như em cũng không có gì muốn."
Lâm Uyên đưa ra một ví dụ, "Ví dụ như yêu cầu đặc xá. Yêu cầu giải quyết tốt hậu quả."
Tễ Nguyệt bắt lấy cánh tay Lâm Uyên, "Vậy là có ý gì?"
"Ví dụ như em phạm sai lầm, yêu cầu đặc xá có thể tha thứ cho em một lần. Yêu cầu giải quyết tốt hậu quả có thể được sử dụng để giải quyết tốt hậu quả do em gây ra."
"Nghe có vẻ không tệ." Tễ Nguyệt có chút nóng lòng muốn thử, "Vậy em có phải còn có thể đề cập đến yêu cầu như để anh ăn hẹ, cười với em hay không?"
Khóe mắt Lâm Uyên co rút, "Em đạt được yêu cầu rồi nói sau."
Tễ Nguyệt cười gian trá, y hình như vừa mở ra một loại phương thức yêu cầu mới, anh trai chưa bao giờ ăn hẹ, trên bàn cơm Lâm gia rất ít xuất hiện rau hẹ, nếu nhìn bộ dáng anh trai ăn hẹ, nhất định đặc biệt thú vị.
Còn có anh trai Lâm Uyên của y luôn luôn là một bộ dáng thâm trầm nghiêm túc ít nói ít cười, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi. Quanh năm mặc các loại lễ phục âu phục thẳng tắp nghiêm cẩn, cúc áo ở cổ áo được khâu chặt kín kẽ, sống lưng thẳng tắp, động tác cầm đao nĩa giống như hình mẫu tốt nhất cho lễ nghi quý tộc thượng đẳng. Tổng giám đốc tinh anh cấm dục trong sách hẳn là như anh trai vậy. Nếu nhìn thấy anh trai như vậy cười vài cái, bộ cảnh đẹp kia Tễ Nguyệt chỉ mới nghĩ tới thôi liền run bả vai cười trộm không dừng lại được.
Lâm Uyên ở trên xe xem mấy văn kiện, đã bị Tễ Nguyệt quấy rối, Tễ Nguyệt ghé vào đùi Lâm Uyên, ngăn trở tầm mắt Lâm Uyên, "Đối với mắt không tốt, anh không cần ở trên xe nhìn, em đã nói, nếu bận rộn, hoàn toàn không cần đưa em đi học, em cũng không phải trẻ con." Sau đó lại nhỏ giọng nói thầm: "Đưa hay không đưa căn bản không có gì khác biệt, vẫn là chú tài xế lái xe, chẳng qua là ngồi cùng em một chuyến xe, ngồi thêm một đoạn đường."
Lâm Uyên thính giác cực tốt, "Em muốn anh tự mình lái xe đưa em đi học?"
"Không không không, anh ngồi là tốt rồi. Lái xe mất thời gian, anh trai không cần lãng phí tinh lực vào điều này." Sau đó Tễ Nguyệt lại cẩn thận quan sát thần sắc Lâm Uyên, "Anh ơi, có phải anh rất bận rộn không? Sẽ bị trễ giờ làm, chút nữa đưa em đến trường, anh lại phải vội vàng đi làm."
Trường học là trường trung học quý tộc, trước cửa lui tới đều là các loại xe sang đưa đón, mặc đồng phục học sinh chất lượng tinh xảo, còn có một ít quần áo hoa hòe rực rỡ, luôn có một ít ỷ vào gia thế có quyền có tiền không tuân thủ quy định, đều là con cháu quyền quý, không có khả năng thành thành thật thật tuân thủ quy chế mặc đồng phục học sinh.
Bất quá Tễ Nguyệt nhà hắn mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, chính mình đeo cặp sách, tóc cũng không giống những thiếu niên phản nghịch kia, nhuộm thành đủ màu sắc, đi đường tay đút túi khoa trương lay động thân thể, mà là sống lưng thẳng tắp, đoan đoan chính chính, thoạt nhìn rất nhu thuận đáng yêu.
Lâm Uyên so sánh, nhất thời liền hài lòng, Tễ Nguyệt đem đầu tóc chỉnh lý tốt, "Ngoan ngoãn đi học, không được yêu sớm, không được trốn học, cũng không được sao chép bài tập của người khác."
Lâm Uyên vừa cho sắc mặt tốt, Tễ Nguyệt liền hất mũi lên mặt, "Vậy em có thể để cho người khác làm giúp em không?" Tễ Nguyệt nhỏ giọng nói xong, mắt thấy thần sắc anh trai y càng ngày càng không tốt, lập tức cam đoan nói: "Bảo đảm học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước. Hẹn gặp lại anh trai." Nói xong liền nhanh như chớp chạy đi.
Lâm Uyên thở ra một hơi, nhìn Tễ Nguyệt trên đường gặp bạn học chào hỏi đi xa, mới thu hồi ánh mắt trở về xe đến công ty.
Lâm Uyên ngồi trong văn phòng, tuy rằng chưa từng làm qua những chuyện này, nhưng thần thức của hắn cường đại, rất nhanh liền thành thạo, đây là cảm giác không giống với khi khống chế lực lượng, tuy rằng trong thân thể cũng không có bất kỳ lực lượng nào, thế nhưng dùng một phương thức khác để cho người khác nói gì nghe nấy, cũng là có một phen kinh nghiệm khác.
Lâm Uyên cũng hiểu được một ít cách nói của thiếu niên tuổi dậy kỳ phản nghịch, hiện tại Tễ Nguyệt đang ở giai đoạn này, hơn nữa với nhận thức chung của thế giới này, trường trung học rất quan trọng, thi đại học là chuyện lớn sẽ quyết định tương lai của một người, quản giáo đứa nhỏ không thể đơn giản thô bạo, mà là cần rất nhiều kỹ xảo.
Lâm Uyên dặn dò trợ lý đi mua sách liên quan, ví dụ như một số sách về phát triển tâm lý của thanh thiếu niên tuổi dậy thì. Trợ lý rất có năng lực, mua được một chồng sách lớn, Lâm Uyên tùy tiện lật xem, "Nói lời tri kỷ với con trai", "Lợi ích của thanh thiếu niên: học cách hiểu trẻ vị thành niên", "Nói như vậy, trẻ vị thành niên mới nghe", những cái tên này cũng không tệ lắm, nhưng Lâm Uyên nhìn hai quyển dưới đây có chút trầm mặc, "Viết cho con gái tuổi dậy thì 101 lá thư", "Sách gối đầu mẹ tặng con gái vị thành niên".
Tễ Nguyệt so với con gái còn kiều quý hơn, hơi chịu chút thương tổn so với con gái còn có thể khóc, thư gửi cho con gái tuổi vị thành niên hẳn là cũng có thể áp dụng cho Tễ Nguyệt?
Những ngày sau đó, Tễ Nguyệt liền trải qua những ngày nước sôi lửa bỏng sau giờ học làm bài tập ở thư phòng Lâm Uyên. Bị Lâm Uyên giám sát, y cũng không thể lười biếng, làm xong còn phải để Lâm Uyên kiểm tra mới có thể ra ngoài chơi. Đôi khi anh trai vẫn chưa hoàn thành công việc, ngay cả khi y đã hoàn thành bài tập về nhà cũng không thể đi ra ngoài, y nằm trên ghế sofa chơi máy tính bảng, thường là bị nhét vào một cuốn sách để đọc. Tễ Nguyệt khóc không ra nước mắt, méc ba mẹ, kết quả ba mẹ thế nhưng vui sướng khi người gặp họa, còn khen anh trai làm không tệ.
Càng đáng ghét chính là, anh trai thật đúng là tìm cho y một gia sư tên Tô Triết, mang theo cặp kính mắt viền vàng, mặc âu phục thích hợp, cười nhã nhặn, thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng, thường xuyên cười tủm tỉm, nhưng xoay người sẽ mách lẻo với anh trai y, chính là một tên bại hoại nhã nhặn! Anh trai còn khen trình độ học vấn của Tô Triết cao như thế nào, ưu tú cỡ nào. Sau khi Tễ Nguyệt nghe nói tiền lương của Tô Triết, đừng nói là đau lòng biết bao.
Lâm Uyên nhìn lịch, ngày quốc tế thiếu nhi 1 tháng 6, hắn nghe nói rất nhiều trẻ em sẽ phàn nàn cha mẹ quá bận rộn, bỏ qua chúng, bỏ lỡ sự phát triển của trẻ em, không thể phát hiện kịp thời. Trẻ em cần sự đồng hành và chú ý. Mỗi ngày hắn ở thư phòng cùng Tễ Nguyệt làm bài tập về nhà, nhưng làm việc và nghỉ ngơi kết hợp cũng rất trọng yếu.
Tễ Nguyệt nhìn cái hộp lớn trước mặt y có chút ngẩn người, "Anh, hôm nay nghỉ, sáng sớm anh gọi em rời giường chính là bởi vì cái này?" Đồ chơi máy bay điều khiển từ xa lớn trên hộp làm đau mắt Tễ Nguyệt.
"Quà tặng ngày lễ, ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ!"
Tễ Nguyệt dụi dụi mắt, nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Anh, em đã mười bảy tuổi, không phải bảy tuổi." Làm thế nào y có thể chơi với loại đồ chơi điều khiển từ xa trẻ con này. Y chỉ muốn ngủ nướng, thật vất vả hôm nay phải không đi học, kết quả lại bởi vì đồ chơi này gọi y dậy, Tễ Nguyệt rất tức giận.
"Em không thích?"
Tễ Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười, nhe răng hung tợn nói: "Thích, không thể thích hơn." Y ngay cả sợi tóc cũng đang biểu thị mất hứng, thế nhưng anh trai y làm như không thấy. . Chương mới nhất tại ( t rùmtruyện.Vn )
"Đứng lên ăn điểm tâm, anh dẫn em đến công viên giải trí."
Hả?
Lâm Uyên trong lòng nghĩ đến hướng dẫn ngày quốc tế thiếu nhi, đồ chơi, công viên giải trí, lại mua kẹo bông gòn thật lớn và kem cho Tễ Nguyệt, trong lòng âm thầm hài lòng, hoàn mỹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.