Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 11: Thế thân tình nhân của sư huynh 11




Cẩu nam nam, mỗi lần tắm xong đều là ôm trở về, đây là làm có bao nhiêu kịch liệt. Tễ Nguyệt còn một mặt mị ý, toàn thân vô lực, Ngụy Lăng Phong phảng phất có cảm giác Lâm Uyên đang cố ý thể hiện sức chiến đấu lợi hại của mình.
Hắn ở trên ngọn núi không người này đã lâu, mỗi ngày nhìn hai người sắc mặt ửng đỏ, trong lòng hắn đều ghen tị khinh, nghĩ hắn chưa từng thấy qua mỹ nhân, nếu thật như thế thì oan chính mình quá? Sau khi hồi cung, có lẽ nên tìm nam sủng thử xem cũng không tệ.
Lâm Uyên trông thấy Ngụy Lăng Phong u oán liếc nhìn bọn họ, vẻ mặt như bị sét đánh, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Sư huynh, trở về phòng nhanh lên, ta muốn đi ngủ." Dưới sự thúc giục của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên liền đem Ngụy Lăng Phong ném ra sau đầu, trước mắt còn có một thử thách lớn đang chờ hắn.
Lâm Uyên đem Tễ Nguyệt đặt trên giường, xoay người đi thu thập vật dụng bên trong gùi thuốc, giống như là sau đầu có mắt: "Không cho phép cởi quần áo."
Tễ Nguyệt đang lột quần áo thì tay dừng lại, ở phía sau lưng Lâm Uyên thè lưỡi, thành thật chui vào chăn.
Chờ Lâm Uyên chỉnh lý đồ tốt, nhìn thấy Tễ Nguyệt đang nắm góc chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trơ mắt nhìn hắn. Dưới ánh mắt mong đợi của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên chỉ cảm thấy bước chân hết sức nặng nề.
"Sư huynh, ta đã ủ ấm ổ chăn. Ngươi mau tới."
Lâm Uyên đi đến bên giường, Tễ Nguyệt bên kia liền vén chăn lên, vừa mới nằm xuống, tay chân Tễ Nguyệt liền quấn tới.
"Ngươi đời trước là tiểu yêu tinh biến thành sao?" Lâm Uyên nhéo nhéo khuôn mặt Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt mới mặc kệ cái gì là tiểu yêu tinh, một bên hôn, một bên không quên để Lâm Uyên xoa xoa ngực y. "Bên này cũng phải xoa, ngứa, khó chịu."
Một cái tay khác Lâm Uyên dùng để chống đỡ thân thể, nên không thể hoàn thành yêu cầu của Tễ Nguyệt, thần trí mơ hồ, giống như bị mê hoặc, môi hắn di chuyển xuống, chiếu cố chỗ bị vắng vẻ kia.
...
Tễ Nguyệt có chút thỏa mãn ghé vào lồng ngực Lâm Uyên, thời điểm ngẩng đầu muốn làm nũng thì đụng phải hai con ngươi thâm trầm của Lâm Uyên, đang chăm chú nhìn y, hô hấp của y bất giác chậm lại. Trong lòng rất khẩn trương, nếu lần này sư huynh lại hỏi y tiểu tức phụ phải làm chuyện gì, y nhất định sẽ trả lời thật tốt, không để sư huynh bật cười.
Tễ Nguyệt cố gắng trừng lớn mắt cùng Lâm Uyên nhìn nhau, sau đó mắt liền bị che, "Không còn sớm, ngủ đi."
Tễ Nguyệt cắn răng, y vẫn chưa trả lời, làm sao lại sai. Trải qua nhiều lần như vậy, y cũng coi như tổng kết ra quy luật, mỗi lần y biểu hiện không đúng, sư huynh không phải để y ngậm miệng, mà là để y đi ngủ.
Ngày kế tiếp, sau khi ăn xong điểm tâm, không chỉ có Ngụy Lăng Phong, Ngụy Lăng Dược cũng phát hiện Tễ Nguyệt không thích hợp. Khá kỳ lạ, Tễ Nguyệt không có quấn lấy Lâm Uyên, trước kia ngoại trừ lúc trị độc cho Ngụy Lăng Dược, Tễ Nguyệt hận không thể dính ở trên người Lâm Uyên. Mà bây giờ, Tễ Nguyệt ngược lại trốn tránh Lâm Uyên.
"Các ngươi cãi nhau rồi?"
Tễ Nguyệt thu hồi tay bắt mạch, "Mới không có. Ngươi đừng nói bậy."
Ảnh Nhất đi đốn củi, cho nên Lâm Uyên đảm nhận công việc sắc thuốc. Lâm Uyên vừa vào cửa, Tễ Nguyệt liền ngậm miệng không nói, núp ở một bên cúi đầu cũng không nhìn Lâm Uyên đang đi tới.
Mắt Ngụy Lăng Dược nhìn qua lại giữa hai người, "Phiền lâm đại ca rồi." Ngụy Lăng Dược tiếp nhận chén thuốc mà Lâm Uyên bưng tới, xem chừng nhiệt độ chuẩn bị một hơi uống hết, lúc uống hết ngụm cuối cùng, y thoáng nhìn thấy khóe mắt Tễ Nguyệt đang len lén nhìn bờ môi Lâm Uyên, mặt chậm rãi đỏ lên.
Ngụy Lăng Dược sặc một hơi, ho khan đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Tễ Nguyệt đưa khăn cho Ngụy Lăng Dược, một mặt ghét bỏ, "Ta uống nhiều thuốc như vậy, đều không ngại đắng."
Ngụy Lăng Dược ho khan, chỉ muốn đánh Tễ Nguyệt, y bị như vậy là do ai hại?
Lâm Uyên vừa muốn đưa tay vỗ lưng cho Ngụy Lăng Dược, liền bị Tễ Nguyệt đẩy sang một bên, "Ta tới ta tới."
Tễ Nguyệt một bên vỗ lưng một bên nói: "Lớn như vậy rồi, Ảnh Nhất không đút thuốc cho ngươi, ngươi liền không thể tự mình uống sao? Còn để bị sặc."
Ngụy Lăng Dược ho khan lợi hại hơn. Thật vất vả chậm lại, Ngụy Lăng Dược uống nước thấm giọng, Lâm Uyên đã đi ra ngoài, Tễ Nguyệt mũi chân hướng phía ngoài cửa, rõ ràng nghĩ muốn đi theo ra, nhưng cuối cùng vẫn đứng ở bên giường y không nhúc nhích.
Ngụy Lăng Dược trông thấy Tễ Nguyệt liền có chút tâm phiền, "Ngươi sao lại không đi bồi tiếp Lâm đại ca?"
Tễ Nguyệt vừa nghe thấy tên Lâm Uyên liền bùng nổ, ngón chân run run, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn Ngụy Lăng Dược, cuối cùng hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, nhỏ giọng hỏi Ngụy Lăng Dược, "Ngươi biết tiểu tức phụ sẽ làm những chuyện gì sao?"
Ngụy Lăng Dược còn tưởng rằng Tễ Nguyệt thần thần bí bí muốn nói cái gì, y bây giờ nghe ba chữ tiểu tức phụ liền đau đầu, tức giận nói: "Cho ăn cho ngủ."
"Ta lần trước chính là trả lời như vậy, đáp án không đúng. Chẳng qua tối hôm qua ánh mắt sư huynh nhìn ta giống như muốn ăn ta."
"Khụ khụ..." Ngụy Lăng Dược vừa ngừng ho khan lại suýt chút nữa bị sặc.
Lâm Uyên không thấy Tễ Nguyệt đi theo, liền quay đầu nhìn xem Tễ Nguyệt đang bận cái gì, kết quả đã nhìn thấy Tễ Nguyệt đứng rất gần Ngụy Lăng Dược, Ngụy Lăng Dược còn đỏ mặt, cũng không biết đang nói cái gì.
Mắt Lâm Uyên trầm xuống, "Tễ Nguyệt, lại đây."
Tễ Nguyệt cùng Ngụy Lăng Dược đều bị dọa một chút, Lâm Uyên trông thấy bọn họ chột dạ lại càng bất mãn.
Tễ Nguyệt tay chân luống cuống đi đến trước mặt Lâm Uyên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sư phụ sẽ sớm trở về. Ngươi còn có một cuốn sách chưa đọc xong, về sau không cho phép lại ẩu tả."
Lâm Uyên đem người đưa tới dược phòng, còn mình thì đi cắt các loại thảo mộc đã rửa sạch thành những hình dạng nhất định, để Tễ Nguyệt ở dưới mí mắt hắn học thuộc lòng.
Tễ Nguyệt vừa đọc sách y vừa đưa mắt nhìn về phía Lâm Uyên, thân thể tản ra nhiệt khí tựa như đang ngâm trong suối nước nóng, Tễ Nguyệt liền len lén lấy tay hướng trên mặt quạt gió, cho dù cảm thấy nóng cũng không dám nói với Lâm Uyên.
Lâm Uyên liếc nhìn Tễ Nguyệt đang bận rộn, dừng việc làm trong tay, một tay dò xét cái trán của Tễ Nguyệt, một tay bắt mạch cho y, "Không thoải mái sao? Mặt ngươi nóng quá."
Thân thể cao lớn thẳng tắp của Lâm Uyên bao phủ trước mặt y, Tễ Nguyệt cảm thấy có một dòng điện chảy qua bên hông, từ vị trí bị hắn sờ chạy tán loạn đến toàn thân.
Lâm Uyên bắt mạch xong cũng không phát hiện có gì dị thường, "Ngồi nghỉ ngơi một hồi, không cho phép chạy loạn."
Tễ Nguyệt chỉ cảm thấy hiện tại cùng sư huynh ở cùng một phòng, khiến tim y đập nhanh lợi hại, cả người đều say. Chờ y gặp sư phụ, nhất định phải hỏi sư phụ có phải thân thể của y lại xuất hiện bệnh mới hay không.
Mấy người đều chờ mong, nhưng Y Thánh vẫn chưa từng xuất hiện, Ngụy Lăng Dược ngược lại lại xuất hiện vấn đề.
Lần này, sau khi uống thuốc, bỗng nhiên Ngụy Lăng Dược sinh ra phản ứng kịch liệt, trên đầu đổ mồ hôi, còn một mực ho ra máu, đau bụng. Tễ Nguyệt mở bao ra châm cứu cho y, để người khác ôm lấy Ngụy Lăng Dược đang cuộn tròn, nhanh chóng ở trên người y đâm thật nhiều ngân châm.
Bộ quần áo trắng của Ngụy Lăng Dược bị vấy bẩn một lượng lớn máu, trải qua trận giày vò này, tinh thần và khí lực nuôi vài ngày nháy mắt không còn, hơi thở mong manh, Ngụy Lăng Phong lau mồ hôi trên mặt Ngụy Lăng Dược, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Tễ Nguyệt lật lại đơn thuốc của ngày hôm nay so nó với quá khứ một lúc, tự nói: "Xem ra lần này là bởi vì dược thảo cùng độc tố phát sinh tương phản, sinh ra phản ứng không tốt, thử lại lần nữa cách giải độc khác ~ đơn thuốc đã chuẩn bị tốt."
Khi Ngụy Lăng Phong nghe Tễ Nguyệt tự lẩm bẩm, sự bất mãn mà hắn tích tụ trong quá khứ liền bộc phát, "Lại thử? Mỗi lần ngươi đều dùng thuốc khác nhau, sau khi cho Tiểu Dược uống, ngươi lại tô tô vẽ vẽ, nguyên lai là đem Tiểu Dược thành vật thí nghiệm thuốc?"
Tễ Nguyệt bị Ngụy Lăng Phong rống giật nảy mình, "Không phải đâu?" Y không biết công thức cụ thể của chất độc, vì vậy y phải thử nhiều loại thảo mộc giải độc để xem loại nào đúng. Loại tình huống này của Ngụy Lăng Dược trong sách thuốc lại không có đơn thuốc chính xác.
Ngụy Lăng Phong một chưởng đánh về phía Tễ Nguyệt, lúc Lâm Uyên chạy tới thì thấy cảnh này, vô thức ngăn trở Ngụy Lăng Phong, đem người hộ trong ngực mình.
Ngụy Lăng Phong trừng lớn hai mắt, nghiến răng nghiến lợi quát: "Tiểu Dược nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi liền chôn cùng y."
Lâm Uyên nhướng mày, trong thần sắc đều là bất mãn, vỗ bả vai Tễ Nguyệt, "Tễ Nguyệt, ngươi về phòng trước."
Tễ Nguyệt do dự một chút, vẫn là nghe lời chạy về phòng mình.
Sau khi Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt rời đi, ngón tay ở trên cẩm nang bên hông phất qua, giữa ngón tay liền giấu mấy cái ngân châm, vẻ dịu dàng trước đó không còn nữa, giống như hững hờ mà hỏi: "Ngụy công tử là nghiêm túc sao?" . Truyện Đam Mỹ
Ngụy Lăng Phong vừa muốn nói chuyện, ống tay áo liền bị kéo một chút, Giọng nói yếu ớt của Ngụy Lăng Dược truyền đến, "Lâm đại ca không nên hiểu lầm, hoàng huynh chỉ là quá gấp, nhất thời nói sai."
Ngụy Lăng Phong cũng rõ ràng bây giờ không phải là lúc xé rách mặt, hòa hoãn ngữ khí, nói: "Là ta thất thố."
Lâm Uyên không rõ nếu như nhân vật chính ngoài ý muốn tử vong sẽ phát sinh loại biến cố nào, ôn dịch ở Nghiệp Thành sẽ giải quyết như thế nào. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đi thử.
Sau khi Ngụy Lăng Dược ổn định lại, Lâm Uyên liền trở về phòng, vừa mở cửa ra, Tễ Nguyệt đã đứng tại cạnh cửa, ôm Lâm Uyên hỏi: "Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Tễ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, thần sắc trở nên có chút bất an, nóng nảy giải thích nói: "Sư huynh, ta không phải cố ý, ta không biết phương thuốc độc trong ngươi y, cũng không biết sẽ biến thành dạng này."
Lâm Uyên an ủi: "Ta biết, Tễ Nguyệt đã cố gắng hết sức rồi. Cố gắng của ngươi chúng ta đều nhìn ở trong mắt, Ngụy Lăng Phong không phải cố ý trách cứ ngươi."
Tễ Nguyệt biết Lâm Uyên vẫn luôn muốn chữa khỏi cho Ngụy Lăng Dược, y không muốn để Lâm Uyên thất vọng, y cũng không nghĩ tới sẽ lại biến thành dạng này. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Sư huynh, máu của ta cũng có thể giải độc, có thể thử xem."
"Ngậm miệng!"
Tễ Nguyệt bị giọng nói nghiêm khắc của Lâm Uyên làm cho giật nảy mình.
Vẻ mặt Lâm Uyên rất nghiêm túc, ánh mắt đóng băng, "Lời này không cho phép nói, cũng không thể lại có ý nghĩ thế này."
Ngoài cửa có tiếng động nhẹ, Lâm Nguyên mở cửa nhìn xung quanh, chỉ có tiếng gió thổi qua cành cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.