Cửu Đỉnh Ký

Chương 129: Không Biết Tự Lượng Sức Mình




Sáng sớm hôm sau ở ngoài Hoa thành, trong tiền viện nơi đám người Đằng Thanh Sơn trú, mọi người đang tụ tập tại đó.
- Các vị đại nhân.
Dương Tháp cất cao giọng nói.
- Những thượng đẳng chiến mã của các vị tạm thời gửi lại đây. Để tới Hỏa Diệm Sơn, các vị cần cưỡi những con ngựa vàng này!
Lúc này ở cửa phủ đệ đã có rất nhiều ngựa vàng giá rẻ đứng ở đó. Cảnh này làm không ít cao thủ Quy Nguyên Tông nhướng mày.
Cưỡi ngựa vàng, quả thật quá mất mặt.
Ký Hồng lạnh lùng bảo:
- Chúng ta đi Hỏa Diệm Sơn và sẽ đóng trại ở đó! Có thể phải ở đó tầm một đến hai tháng. Nếu dùng thượng đẳng chiến mã rất dễ khiến cho vài võ giả nổi lòng tham! Được rồi, mọi người lên ngựa, xuất phát!
Ký Hồng ra lệnh một tiếng. Tám mươi người leo lên chiến mã.
Không chỉ là tám mươi người, Dương Tháp cũng ra lệnh cho mười tên người hầu lên ngựa.
- Tới Hỏa Diệm Sơn, mười người hầu của tại hạ sẽ cung cấp cho các vị đại nhân những nhu cầu cần thiết trong thời gian một đến hai tháng.
Dương Tháp cười nói. Đám người Đằng Thanh Sơn rầm rộ ly khai Hoa thành, nhanh chóng đi tới Hỏa Diệm Sơn.
*****
Ngựa vàng mặc dù là ngựa giá rẻ, nhưng một ngày cũng có thể chạy ba bốn trăm dặm. Từ Hoa Thành tới chân núi Hỏa Diệm Sơn tổng cộng mất hai thời thần.
Lúc tới đó thì đã giữa trưa.
Chân núi. Nơi đó xem ra dựng không ít trướng bồng. Chung quanh những trướng bồng cũng có không ít võ giả. Đám võ giả tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ, giống như là một bữa tiệc long trọng. Đoàn người ngựa của Quy Nguyên Tông vừa đi tới, lập tức khiến cho không ít võ giả nhìn chăm chú.
- Nhìn kìa, đó là nhân mã của Quy Nguyên Tông! Người kia chính là một trong bốn đại thống lĩnh, Ký Hồng!
- Thiết Y Môn tới, đến cả Quy Nguyên Tông cũng đến rồi. Dự đoán không bao lâu nữa nhân mã Thanh hồ đảo ở xa hơn cũng sẽ tới. Từ Dương quận bé nhỏ làm sao tranh được với người ta?
......
Nghị luận ầm ĩ, những nhân vật thành danh biết rất nhiều người, nhưng họ thực sự nói không sai. Quy Nguyên Tông cũng như Thiết Y Môn, chỉ cần hạch tâm đệ tử đã có cả gần vạn người, còn có cả quân đội võ giả, đồng thời còn có nhiều vô số kể đệ tử bên ngoài...... so với những đại tông phái, phần đông những tiểu môn phái ở Từ Dương quận toàn bộ cộng lại cũng chỉ mấy trăm người, làm sao mà so được với người ta?
- Đóng trại! - Ký Hồng ra lệnh.
Lập tức mọi người xuống ngựa. Các quân sĩ Hắc Giáp Quân với cao thủ hạch tâm đệ tử được sự trợ giúp của mười tên người hầu đang bắt đầu đóng trại!
Những căn lều lớn chẳng mấy chốc đã được dựng cố định. Mỗi một lều đều đủ để cho mười người ở bên trong ngủ nghỉ.
Mười hai căn lều lớn, trong đó có hai căn lều lớn là để cho mười tên người hầu nghỉ ngơi. Sau này việc nấu nước thổi cơm, đều là do những người hầu này chịu trách nhiệm. Đám người Đằng Thanh Sơn có thể an tâm tìm kiếm Hắc Hỏa linh quả.
- Thanh Sơn, chỗ này cũng không quá nhiều người. Đếm sơ một lượt cũng chỉ có hai ba trăm người thôi.
Đằng Thanh Hổ nhìn quanh rồi nói. Đằng Thanh Sơn cũng nhìn thoáng qua, những võ giả phân tán rải rác các nơi:
- Biểu ca, bây giờ là ban ngày nên rất nhiều võ giả bây giờ đều đang ở trong Hỏa Diệm Sơn, chúng ta tìm kiếm con Xích Lân ấu thú đi!
Hai ba ngày qua Đằng Thanh Sơn cũng tới đó vài ba lượt.
Đằng Thanh Sơn biết rõ số lượng võ giả đang ở nơi này.
Số ít võ giả ở trong khách điếm, còn đại đa số võ giả đều ở chân núi, hơn nữa cơ hồ đều chọn ở cạnh chân núi gần Kim gia trang.
Mặc dù nói Hỏa Diệm Sơn phương viên sáu bảy mươi dặm, nhưng tất cả mọi người đều biết rất rõ sào huyệt con Xích Lân ấu thú, nơi có Hắc Hỏa linh quả khẳng định là gần Kim gia trang. Dù sao phạm vi Hỏa Diệm Sơn lớn như vậy, cũng có nhiều sơn trang quanh những chân núi Hỏa Diệm Sơn, nhưng tại sao Xích Lân ấu thú chuyên chăm chăm ăn thịt người ở Kim gia trang?
Lý do chính là Kim gia trang ở gần chỗ nó!
......
- Mọi người tới đây! - Ký Hồng hô lớn.
Nhất thời tám mươi người tập trung lại, Ký Hồng lấy ra một bộ quyển trục:
- Đây là Hắc Hỏa linh quả và Hắc Hỏa linh căn. Các ngươi đều thấy rõ hình dạng chứ.
Nói rồi trải quyển trục ra.
Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ lại.
Trên Quyển trục có hai bức vẽ. Bức vẽ đầu là Hắc Hỏa linh căn, dĩ nhiên là màu trắng bạc, nhưng lá cây thì màu hắc sắc trông rất quỷ dị. Trái cây hình tròn trông như quả táo, cũng là màu đen.
Bức vẽ thứ hai, Hắc Hỏa linh căn không thay đổi gì. Vẫn màu ngân bạch như trước, lá cây biến thành màu đỏ, trái cây cũng biến thành màu đỏ.
- Linh căn này không phải màu trắng, mà là nửa trong suốt!
Ký Hồng thầm thì nhỏ giọng:
- Bức đầu vẽ cây chưa chín. Bức thứ hai vẽ cây trưởng thành! Đều thấy rõ rồi chứ. Đừng chỉ có cố tìm Hắc Hỏa linh quả, khó thấy lắm. Còn một điểm nữa, Hắc Hỏa linh quả sinh trưởng ở chỗ nào nóng cháy, hiểu chưa!
Sau khi để mọi người xem trong chốc lát, Ký Hồng thu hồi quyển trục:
- Mọi người ăn cơm trước, ăn cơm trưa xong rồi vào núi!
******
Nắng hè đổ lửa, Hỏa Diệm Sơn nóng nực phi thường.
- Chúng ta nhiều người như vậy, chia làm ba đội cẩn thận tìm tòi xung quanh Hỏa Diệm Sơn!
Ở chân núi Ký Hồng phân phó.
- Ba mươi tinh anh Hắc Giáp quân đi theo ta! Cao thủ hạch tâm đệ tử theo Quan thống lĩnh! Đằng đô thống, những nhân mã dưới trướng ngươi đi theo ngươi! Mọi người hiểu rõ chứ?
Đằng Thanh Sơn và Quan Lục đều gật đầu.
- Vào núi xong, các ngươi cần phải cẩn thận.
Ký Hồng phân phó.
- Núi lớn có nhiều độc xà, độc trùng cùng dã thú, không được xông loạn. Quan thống lĩnh, Đằng đô thống, dưới trướng hai người hẳn là có người người quen thuộc núi non. Cần biết nghe lời khuyên của họ. Ta cũng không muốn thấy các ngươi không bị thương khi đấu với những võ giả khác, ngược lại bị xà độc trùng độc cắn!
- Rõ.
Đằng Thanh Sơn và Quan Lục đồng thanh đáp.
Đằng Thanh Sơn lớn lên ở một vùng núi non, nhưng Quan Lục thì chưa bao giờ sinh tồn ở vùng núi.
- Đến tối thì quay về đây. Tốt lắm. Vào núi! - Ký Hồng vung tay lên.
Ba đội nhân mã tách ra, bắt đầu thăm dò Hỏa Diệm Sơn.
......
Đằng Thanh Sơn không rõ về hai đội nhân mã kia, nhưng người của chính mình thì chắc chắn sẽ rất thuận lợi. Tất cả mọi người đều là quân sĩ Hắc Giáp Quân, đại bộ phận đều có kinh nghiệm sinh tồn ở núi rừng. Trong vùng núi non này, có ba người Đằng Thanh Sơn Đằng Thanh Hổ, Đỗ Hồng chỉ huy, căn bản không sợ xuất hiện nguy hiểm gì.
- Mẹ kiếp, quá nóng!
Đằng Thanh Hổ nhịn không được chửi đổng một tiếng.
Đằng Thanh Sơn nhìn sắc trời, dựa theo thời gian của kiếp trước, bây giờ hẳn là buổi chiều khoảng hai giờ rưỡi, vừa vặn là lúc nóng nhất trong ngày.
- Thanh Sơn. Thống lĩnh đại nhân nói, Hắc Hỏa linh quả sẽ sinh trưởng ơ nơi nóng cháy. Ta thấy Hỏa Diệm Sơn chỗ nào cũng đều nóng cả.
Đằng Thanh Hổ cười bảo.
- Chúng ta làm sao tìm được?. Chí𝙣h chủ, 𝘳ủ bạ𝙣 đọc ch𝒖𝙣g [ 𝐓 𝘳𝑼m𝐓𝘳𝒖ye𝙣﹒ⅤN ]
- Tùy vào vận khí!
Đằng Thanh Sơn trả lời.
- Con Xích Lân ấu thú đó rất giảo hoạt. Tìm được nó rất khó. Hắc Hỏa linh quả là vật chết, nên chúng ta có lẽ có thể đụng tới được. Kiên nhẫn một chút đi. Công việc này cần phải duy trì liên tục một hai tháng.
Đằng Thanh Sơn hiểu được, sắp tới giả sử mình phát hiện ra Hắc Hỏa linh quả cũng không có cách nào hái được.
Phải đợi cho ngày nào nó trưởng thành mới có thể hái.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn liếc liếc mắt nhìn về phía trước. Phía trước đang có một đám võ giả đâm đầu đi tới. Đám võ giả đó liếc nhìn đám người Đằng Thanh Sơn, theo 'trang phục chuẩn' của đám người đó, Đằng Thanh Sơn mà nhận ra là người của Quy Nguyên Tông. Võ giả cầm đầu là một thanh niên đầu trọc, có đôi mắt như cá chết, trên vai còn có một con kền kền.
- Các vị hảo hán Quy Nguyên Tông, không biết trong các ngươi ai là Đằng Thanh Sơn? - Thanh niên đầu trọc chắp tay hỏi.
- Tên của Đô thống đại nhân để các ngươi tùy tiện gọi à? - Đỗ Hồng quát.
Thanh niên đầu trọc nhãn tình sáng lên:
- Đô thống đại nhân?
Ánh mắt đảo qua, rồi tập trung và người Đằng Thanh Sơn
- Vị này hẳn là Đằng Thanh Sơn, Đằng đô thống rồi.
- Ngươi có chuyện gì? - Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn.
- Đằng đô thống. Tại hạ Cổ Lương! Nghe nói đại danh Đằng đô thống, muốn tỷ thí với Đằng đô thống một phen!
Trên mặt thanh niên đầu trọc có chút ngạo khí, đầu trọc chính là thiếu đương gia của 'Ngốc Thứu Bang' ở Từ Dương quận. Chính là đệ nhất cao thủ của Ngốc Thứu Bang bây giờ. Đánh khắp trăm dặm chung quanh mà không có lấy một ai là địch thủ của gã.
Từ sau khi đao pháp thành công, thiếu đương gia 'Cổ Lương'này chưa hề thua bao giờ. Trong lòng gã tràn đầy ngạo khí, tự nhận là thiên phú, trong thiên hạ những người còn trẻ không có bao nhiêu người theo kịp.
Nghe nói Đằng Thanh Sơn đánh bại Mạnh Điền, gã đã muốn khiêu chiến với Đằng Thanh Sơn!
Nếu gã đánh bại Đằng Thanh Sơn, có thể đạp đầu Đằng Thanh Sơn thì danh sẽ truyền khắp thiên hạ.
- Không có thời gian.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Chúng ta đi!
Đối với loại khiêu chiến này, Đằng Thanh Sơn không muốn để ý tới. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân cũng khinh thường nhìn thoáng qua gã thiếu đương gia.
- Cổ Lương.
Đối với loại thanh niên này hắn cũng không muốn để ý tới.
- Đằng Thanh Sơn. Có phải là ngươi sợ không?
Cổ Lương quát.
- Vù!
Mọi người Hắc Giáp quân đều quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đám người Cổ Lương. Cổ Lương dù sao cũng sinh hoạt giữa mã tặc, đối mặt với khí tức huyết tinh của Hắc Giáp quân cũng cảm thấy đờ cả người.
- Khiêu chiến với ta, ngươi cũng phải chuẩn bị khả năng chết nữa!
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
- Ngươi có chuẩn bị chưa?
Cổ Lương trước bị khí thế của Hắc Giáp quân chấn trụ, bây giờ bị Đằng Thanh Sơn vừa hỏi như vậy, nhất thời kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Đằng Thanh Sơn thấy thế âm thầm lắc đầu:
- Tâm tính không đủ kiên định. Hắn là một thiên phú, nhưng lại không gặp nhiều trở ngại lớn. Tiểu tử kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự nhận mình rất giỏi.
Đối với loại thanh niên này Đằng Thanh Sơn không có chút hứng thú nào. Lập tức đám người Đằng Thanh Sơn theo nhau bỏ đi.
Cổ Lương lúc này mới phản ứng:
- Đi rồi à!
- Thiếu đương gia, Đằng Thanh Sơn đó nhất định sợ người rồi.
Đám mã tặc trước kia không dám lên tiếng bây giờ có người kêu lên.
- Hừ. Đồ nhát gan. - Cổ Lương căm hận nói.
- Thiếu đương gia, Đằng Thanh Sơn có thể đánh bại Mạnh Điền. Thủ đoạn khẳng định rất lợi hại, không thể coi thường.
Cũng có mã tặc cẩn thận dặn.
- Chúng ta đi! - Cổ Lương quát.
......
Trời tối, đám người Đằng Thanh Sơn đã xuống núi, đi dọc theo chân núi hướng về phía đóng trại lúc trước.
- Thanh Sơn, hôm nay lại có tới ba người khiêu chiến với đệ! Nhưng thoạt nhìn đều rất bình thường, bị khí thế huynh đệ Hắc Giáp quân chúng ta chấn nhiếp, thật sự là không biết tự lượng sức.
Đằng Thanh Hổ cảm khái, Đằng Thanh Sơn cũng dở khóc dở cười. Trong thiên hạ này không có nhiều người biết điều lắm.
Nhưng khí thế của quân sĩ Hắc Giáp Quân đích xác rất đáng sợ.
Hai mươi người nhìn về một chỗ, ánh mắt sắc lạnh, khí thế đó còn đáng sợ hơn cả mấy trăm mã tặc bình thường. Điều này cũng bớt cho Đằng Thanh Sơn rất nhiều phiền toái.
- Đô thống. Người đánh bại Mạnh Điền! Từ Dương quận Sở quận có rất nhiều người biết. Bây giờ rất nhiều người muốn đạp lên đầu người mà lên! Chúng ta tới đây một hai tháng, ngày đầu tiên đã có ba người khiêu chiến. Sau này, chắc càng nhiều phiền toái hơn đó - Đỗ Hồng nói.
Đằng Thanh Sơn không khỏi nhướng mày. Chính xác rất nhiều võ giả khổ tu hơn mười năm cũng vì một chữ thành danh.
Hơn một tháng sau chắc chắn gặp không ít phiền toái!
'Phải chấn nhiếp những người đó một phen! '- Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.