Lạc Phi còn muốn nói cái gì, lại nghe Lâm Đường đã mở miệng: "Được, đánh cược......"
Trên mặt cậu mang theo cười, lại có vài phần thảm thiết, giống như là đập nồi dìm thuyền vậy.
Lạc Phi trong lòng bất an, nhưng mà ngăn cản đã không kịp, Hồ Kiệt rõ ràng mang theo mục đích, Lâm Đường hôm nay nếu là thật sự bị ngủ, về sau căn bản không có khả năng theo đuổi được Thịnh Hoằng, hiện tại ở trong trạng thái say rượu, nhưng sau khi rượu tỉnh nhất định hối hận muốn chết.
Lạc Phi cùng Lâm Đường chơi nhiều năm, nơi nào không biết hắn đối Thịnh Hoằng chấp niệm có bao nhiêu sâu.
Đứng dậy đi ra ngoài, Lạc Phi chịu đựng khiếp đảm lại bát thông cái kia điện thoại.
Điện thoại bên kia thuần hậu thanh âm như là cao cấp nhất rượu vang đỏ, lại lộ ra lạnh băng ý vị: "Chuyện gì?"
"Thịnh, Thịnh tổng, Lâm thiếu cùng Hồ Kiệt đánh cược......" Lạc Phi căng da đầu nói, "Lên giường, ngài không tới hắn không đi, ngài xem có thể hay không lại đây tiếp một chút?"
Bên kia không có đáp lại, sau một lúc lâu điện thoại cắt đứt, Lạc Phi trong lòng một mảnh hoang vắng, lúc xoay người muốn đi vào, lại thấy một chiếc xe thương vụ ngừng ở ven đường, một người ăn mặc tây trang chân dài bước ra, gã theo bản năng liếc mắt một cái, lúc nhìn thấy là Lâm Túc bỗng nhiên mở to hai mắt.
Vị thiếu gia này tại sao lại tới nơi này?
Lâm Túc đến thời điểm đã đi tìm một hai nhà quán bar, trên người khó tránh khỏi dính chút rượu hương vị, lúc này nhìn ngọn đèn dầu huy hoàng Max cũng không có ôm chờ mong gì, lúc đang muốn đi vào trong lại đột nhiên bị thanh niên đầu nhuộm hồng ngăn cản.
Ngọc bội trên người thanh niên leng keng, mặc cái quần thượng không biết là bị xé lỗ nhiều ít, trên người đeo không ít nhẫn, lúc này mang theo sắc mặt nôn nóng lại phức tạp đi đến, làm Lâm Túc trong khoảng thời gian ngắn còn có chút kinh ngạc: "Cậu là?"
"Đây không phải là anh trai Lâm Đường sao?" Lạc Phi tiến đến nói, "Anh cũng tới nơi này chơi?"
"Không phải, tìm người," Lâm Túc trong đầu đối Lạc Phi có chút ấn tượng, là một người trong số cẩu bằng hữu của Lâm tiểu thiếu gia, tên không nhớ rõ, "Lâm Đường có ở không?"
Nghe thấy hắn hỏi chuyện này, Lạc Phi cơ hồ kích động muốn khóc ra tới: "Đại ca, đại ca, Lâm Đường ở bên trong, anh mau nhanh chóng ngăn cản cậu ta đi, cậu ta muốn cùng Hồ Kiệt chơi......"
Mặc kệ quá khứ bọn họ bố trí hố vị đại thiếu gia Lâm gia này như thế nào, ít nhất hiện tại người ta là vị trí phụ huynh, có lý do danh chính ngôn thuận lý do mang em trai đi, nếu không thật sự bị ngủ liền xong rồi.
Cả một đường Lâm Túc nghe Lạc Phi lải nhải, đối với tình huống phát sinh phía trước cũng biết bảy tám phần.
Lâm Đường cùng Hồ gia thiếu gia đánh cược xúc xắc, phía trước là thua uống rượu, hiện tại là thua lên giường.
Ở cốt truyện thế giới nguyên bản thật ra cũng có một đoạn như vậy, chẳng qua không có phát sinh nhanh như thế, cũng là Lâm Đường cùng thiếu gia của Hồ gia đánh cược xúc xắc, còn chút nữa bị mang đi thì công chính Thịnh Hoằng chạy đến, tuy nói đem người mang đi, nhưng ấn tượng không biết tự ái đối với nam phụ lại cao thêm một tầng, vốn là tình ý thanh mai trúc mã cũng bị tiêu hoa một ít.
Nếu chỉ là như thế này, Lâm Túc hiện tại liền có thể xoay người liền đi, để cho Thịnh Hoằng tới xử lý công việc kế tiếp, nhưng mà theo cốt truyện của thế giới nguyên bản, bởi vì Thịnh Hoằng nể tình vì Lâm Đường này là em trai quen biết lúc nhỏ nên đến đón, lại bị Lâm Đường hiểu lầm anh thật sự đối chính mình có ý tứ về sau truy đuổi càng thêm nhiệt tình.
Một cái càng chán ghét, một cái càng nhiệt tình, nút thắt như vậy đúng là không thể mặc kệ.
Lúc mà Lâm Túc tới gần ghế lô cũng đã ngửi thấy được bên trong toàn là mùi rượu, âm thanh của xúc xắc vang lên xôn xao, bốn phía có cả một đống người nhiệt tình, chỉ có Lâm Đường mềm như bông dựa vào trên sô pha, gương mặt đỏ bừng, mặt mày đầy xuân sắc, hoàn toàn một bộ dáng cừu con nằm trong một bầy sói đói.
Cậu không phải không biết tự ái, chỉ là lòng mang kỳ vọng đối Thịnh Hoằng, có lẽ còn có vài phần ý muốn tự sa ngã.
Đáng giận, lại đáng thương.
Bên trong ghế lô có một thanh niên tuấn tú còn mang theo vài phần đáng khinh thèm nhỏ dãi nhìn Lâm Đường ngồi đối diện, trong thanh âm đều mang theo vài phần hương vị tình ý: "Lâm thiếu, đây chính là lần thứ ba, thua nữa thì cậu phải bồi tôi một đêm."
Hồ gia Hồ Kiệt.
Lúc Lâm gia chưa sụp đổ liền mơ ước Lâm Đường nhưng là không có đắc thủ, về sau Lâm Đường thất thế người dẫn đầu đi đầu tra tấn chính là gã, hạ dược khiến Lâm Đường từ lầu cao nhảy xuống đi cũng là gã dẫn đầu.
Lâm Đường chống sô pha, rõ ràng bộ dáng có vài phần đứng ngồi không yên, ánh mắt cậu hướng về cửa ghế lô mong đợi nhìn thoáng qua, khi không có nhìn thấy người mong đợi tới ánh sáng trong mắt ảm đạm xuống.
Lâm Túc thấy được ánh mắt đó, nhất thời trong lòng có tư vị khó lòng giải thích, đó là ánh mắt toàn tâm toàn ý yêu một người, đáng tiếc là không được đáp lại, đáng thương lại có thể bị cho chết tâm.
❀ Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại 𝒘𝒂𝒕𝒕𝒑𝒂𝓭 TinhNguyet95 ❀
Lạc Phi đứng ở phía sau Lâm Túc không biết hắn vì cái gì mà không đi vào, nhưng mà lúc gã muốn thúc giục một chút đối diện với ánh mắt Lâm Túc xuyên thấu qua mắt kính liếc lại đây, trong nháy mắt kia những gì muốn nói đều nuốt trở về trong bụng.
Mà liền ở trong nháy mắt Lâm Đường muốn nói tiếp, của ghế lô bị đột nhiên mở ra, một âm thanh trầm thấp vang lên: "Chọn tiểu."
Trò đánh cược xúc xắc là cách chơi đơn giản nhất, chọn lớn nhỏ.
m thanh đó hấp dẫn mọi người trên ghế lô, Lâm Đường mím môi, Hồ Kiệt sắc mặt trực tiếp biến thành không tốt: "Anh là ai vậy?"
"Lâm Túc," Lâm Túc kéo cà vạt ra một chút, kéo người ngồi bên cạnh Lâm Đường qua một chút, ngồi xuống, "Tới đón em trai tôi về nhà."
Động tác hắn tiêu sái lại tự nhiên, người bị túm còn có vài phần trở tay không kịp.
Hồ Kiệt thật ra biết thân phận Lâm Túc, đương nhiên thân phận hắn là con nuôi cũng là biết đến, không phải con ruột Lâm gia có cái gì mà đáng sợ, Hồ Kiệt cười nhạo nói: "Anh có thể tự làm chủ được?"
Nếu vịt bị nấu chín còn bay, gã liền gọi vị này là đại thiếu gia Lâm gia.
Lâm Đường tuy rằng say, nhưng là rõ ràng nhận ra Lâm Túc, lẩm bẩm lầm bầm nói: "Anh, anh nói, không tính."
Chỉ là khí thế không đủ, nghe tới giống như là đang làm nũng.
Tuy rằng người tới không phải là Thịnh Hoằng, nhưng mà khi thân hình cao lớn của Lâm Túc ngồi ở bên người Lâm Đường cậu vẫn có cảm giác muốn khóc, giận dỗi là một chuyện, bị Hồ Kiệt khi dễ cậu sao có thể cam tâm tình nguyện được.
Chỉ là trước kia không ai che chở cậu, hiện tại......
"Anh là đại ca em, anh nói liền tính," Lâm Túc sờ sờ tóc của cậu nói, "Nghe lời một chút."
Lời này vừa ôn nhu vừa trầm ổn, Lâm Đường ngẩn ra một chút, lời nói phản kháng không hiểu vì sao cũng mềm xuống: "Anh lại... Sẽ không."
Lâm Túc thoạt nhìn một chút cũng không giống như là người biết chơi xúc xắc, không phải là tới cố ý hố cậu đi?
Nhưng mà không đợi Lâm Đường lên tiếng, Lâm Túc cầm cổ tay của cậu nhìn về phía Hồ Kiệt ở đối diện nói: "Như thế nào, không mở sao?"
Hồ Kiệt sắc mặt có chút trầm, xuy một tiếng nói: "Chậc, vậy anh đừng hối hận."
Đầu hộp mở ra, một, hai, hai, tiểu.
"Hai thua một thắng, còn có hai ván," Hồ Kiệt cầm lấy hộp xúc xắc bắt đầu lắc.
Một lần có thể đoán trúng, gã không tin nhiều lần đều có thể đoán trúng hết.
Hộp xúc xắc dừng lại, vốn dĩ ghế lô đang náo nhiệt cũng yên tĩnh vô cùng, cùng với sự náo nhiệt ở bên ngoài hình thành bức tường đối lập.
Lâm Túc không chút do dự: "Tiểu."
"Anh, anh tốt xấu gì, cũng phải tự hỏi một chút chứ," Lâm Đường có chút sốt ruột.
"Lúc đáp ứng người khác đánh cược lên giường sao không thấy em cũng không tự hỏi một chút?" Lâm Túc cong tay búng cái trán cậu, Lâm Đường theo bản năng che đầu, lúc đang muốn nói thầm hai câu thì hộp xúc xắc mở ra.
Hai ba bốn, vẫn là tiểu.
Hai thua hai thắng, thế là hoà.
Sắc mặt Hồ Kiệt âm trầm có thể chảy cả nước, sắc mặt nhìn Lâm Túc cực kỳ không tốt: "Lâm đại thiếu nguyên lai là tới phá đám."
Cùng sắc mặt Hồ Kiệt không giống, trên mặt Lâm Đường rõ ràng mang theo kinh ngạc, còn có một ít tin cậy: "Anh còn rất... lợi hại sao."
"Thật trùng hợp, lần thứ ba," Lâm Túc mở miệng nói, "Hồ thiếu không cần lo lắng, nếu mà tôi thắng, không cần cậu bồi tôi qua đêm."
Lời này nghe thật săn sóc, kỳ thật là trần trụi mà châm chọc.
Lạc Phi ở một bên nghe đều phải dại ra, lời này quá kiêu ngạo rồi.
Gã thích!
Hồ Kiệt trong động tác lắc xúc xắc giống như đều mang theo hương vị ném người, hộp xúc xắc đập lên bàn, gã nói: "Đoán đi."
"Đại," Lâm Túc nói.
Hộp xúc xắc mở ra, bốn năm sáu, đại.
Năm ván ba thắng, Lâm Đường thắng.
"Anh, anh, anh thật là lợi hại!" Lâm Đường không phát hiện trong giọng nói chính mình mang theo sùng bái.
"Đi thôi," Lâm Túc đỡ Lâm Đường đứng dậy, kiều kiều khí khí tiểu thiếu gia này vòng eo nhỏ khảnh lợi hại, lúc này bị cồn ăn mòn đầu óc, cả người giống cái kẹo bông gòn mềm như bông còn nhão nhão dính dính.
Vốn dĩ mang theo người sau đó cũng ghế lô, sau lưng lại truyền đến âm thanh âm lãnh của Hồ Kiệt: "Lâm đại thiếu không lẽ chỉ chơi như thế, chỉ chơi hai ván liền đi như thế này sao có thể đã được."
Lời này mang theo ý khiêu khích, sắc mặt Lạc Phi thay đổi, hôm nay bên của Hồ Kiệt nhiều người, gã nếu thật sự làm khó dễ......
"Được thôi, cậu muốn chơi như thế nào?" Lâm Túc một lần nữa ngồi trở về.
Hắn không đồng ý mặt Lạc Phi đã đầy sắc thái, hắn đồng ý, Lạc Phi trực tiếp muốn chết.
Tuy rằng đại thiếu gia Lâm gia đoán xúc xắc thật chính xác, nhưng mà phương pháp chơi xúc xắc chơi rất nhiều, thật muốn chơi Lâm Túc chưa chắc sẽ thắng.
"Thật mạnh miệng, thật sự có chơi qua?" sắc mặt Hồ Kiệt không tốt nói.
Loại xúc xắc này là hai người trở lên chơi, năm cái xúc xắc bỏ vào hộp, thay phiên lắc xúc xắc, cái chính mình nói số điểm, đối phương tin hoặc không tin, nếu tin, thì lắc tiếp, nếu không tin, liền phải mở ra đối chiếu, tổng hợp số điểm của người chơi, khớp với lời nói của cái thì cái thắng, không khớp thì cái thua.
Cái này vừa cần có thủ pháp cùng thính lực vô cùng lớn, vị Lâm đại thiếu này vừa nhìn thấy liền biết không có bước vào quá quán bar rốt cuộc có ổn không? Lạc Phi nhìn Lâm Đường đang nửa tỉnh nửa mê đang dựa vào trên vai Lâm Túc lại thêm một trận lo lắng.
"Đã hiểu quy tắc," Lâm Túc cuốn tay áo lên nói, "Tiền đặt cược là cái gì?"
"Thua liền uống, quy củ cũ."
"Ai tới trước?" Lâm Túc nói.
"Lâm thiếu trước, mời," Hồ Kiệt xuy một tiếng.
Lâm Túc lấy hộp xúc xắc qua, chỉ là nắm cái đáy nhẹ nhàng đong đưa vài cái, có thể nghe được âm thanh quay cuồng bên trong, lại không giống những người khác lắc như chó điên, sợ người khác nghe được.
Hộp đặt lên bàn, một ván đã định.
Lâm Túc mở miệng nói: "Sáu nút một*, tin hay không?"
Trong hộp tổng cộng có năm cái xúc xắc, nói cách khác trừ phi Lâm Túc lắc bốn năm cái một, những người khác lắc đều chỉ được một hai cái mới được.
Hồ Kiệt vẫn là tin tưởng thính lực chính mình: "Không tin."
Hộp mở ra, quần chúng người tính toán ồn ào trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Túc xúc xắc, năm cái nút chỉnh chỉnh tề tề sắp hàng, chỉ kém một cái.
Hồ Kiệt biến sắc, bên cạnh mở ra hộp xúc xắc bên trong vừa vặn có một nút một, vô cùng gọn gàng.
Này tuyệt đối không phải may mắn có thể đạt tới.
"Lâm thiếu bản lĩnh thật tốt," Hồ Kiệt cắn răng nói.
...
Chỉ chơi qua uno cùng bài tây editor cảm thấy tỵt zọng vì chẳng hiểu gì, edit quy tắc cũng theo tổ bede mách bảo: "con làm thế là đúng rồi con gái yêu" 🥲 #giaicuuctien