Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 89:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cam
Beta: Wan
Chín tháng sau Sơ Nhị được sinh ra, mặt mày cực kỳ giống Hạ Tấn Sinh nhưng miệng mũi lại giống Văn Khanh tóm lại là nhặt được hết ưu điểm của bọn họ rồi. Sơ Nhất mới được một tuổi ba thánh nhưng đã biết đi biết nói khá sớm, bộ dáng phần lớn giống Văn Khanh nhưng tính tình thì giống hệt cha nó, một lời không hợp là gắt gỏng, sau khi có em trai thì đã kiềm chế hơn nhiều, còn biết săn sóc em trai nữa.
Hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn, không khóc quấy, lại có bảo mẫu giúp đỡ nên Văn Khanh không cảm thấy mệt mỏi. Vì thế khi Sơ Nhị được ba tháng, Văn Khanh lại về nước một chuyến.
Trong phòng bao vô cùng náo nhiệt, cả nam lẫn nữ đều đang uốn éo theo âm thanh quỷ khóc sói gào, ở một góc sô pha có mấy thanh niên đang uống rượu say sưa.
"Đại thọ tinh sao không đi hát mấy câu?" Thanh niên áo trắng đụng khuỷu tay vào người con trai bên cạnh, nhướn mày hỏi.
Người con trai bị hỏi còn chưa kịp nói, một người ở đối diện đã cười đùa nói: "Đừng hỏi, Tử Thanh của chúng ta mang mệnh Quý phi, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không động! Hôm nay nếu không phải sinh nhật hắn thì hắn có thể nể mặt đến đây cùng chúng ta làm ầm ĩ sao?"
Lúc này, người con trai tên Tử Thanh lười biếng vùi mình trên chiếc sô pha giống như mèo con ngủ đông, yên lặng không nhúc nhích. Nếu không phải mắt hắn vẫn mở, người ta còn cho rằng hắn đã ngủ rồi.
Trời sinh mặt hắn cực kì đẹp, nam sinh nữ tướng, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt. Mắt phượng hẹp dài, ánh mắt trong trẻo, lại thêm hàng mi dày rũ xuống như chiếc quạt ở mí mắt làm người không thấy rõ ánh mắt bên trong. Đẹp nhất chính là có một nốt ruồi giọt lệ màu son bên khóe mắt trái khiến hắn thêm vài phần yêu mị, diện mạo này có lẽ ai gặp cũng sẽ nói một câu: Đồ yêu diễm đê tiện.
Nghe được người khác nói hắn mệnh Quý phi, hắn nhấc mí mắt lên nhìn một cái, rõ ràng không có bất kì gợn sóng nào nhưng lại làm cho người nọ áp lực tăng gấp bội: "Thôi, tôi nói sai rồi, tôi tự phạt ba ly, không, ba ly!"
Người quen của Phương Tử Thanh đều biết, hắn ghét nhất bị người khác nói giống phụ nữ kể cả có quan hệ tốt cũng không được. May mắn vừa rồi lời nói kia chỉ muốn nói hắn lười nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
"Tôi nói này Tử Thanh cậu lười như thế sao cứ muốn vào giới giải trí. Mỗi ngày sống ở dưới ống kính không mệt hả?"
"Chính tôi đến bây giờ còn không tin cậu thật sự sẽ vào đó, giới giải trí có gì? Lấy thân phận của cậu muốn tán tỉnh mấy nữ minh tinh còn không phải ngoắc tay là được sao? Không đáng để tự mình vào.
Phương Tử Thanh mí mắt cũng không có nâng lên, chậm rãi đáp một câu:"Đánh cược thua, bị Hứa Trản hố."
"Cái gì? Cậu bị Hứa Trản hố? Từ nhỏ đến lớn Hứa Trản không phải lúc nào cũng ở trong tay cậu sao? Nói nhanh lên nào các cậu chơi cái gì mà thua? Hứa Trản hố cậu như thế nào?" Một đám người truy hỏi thấy hứng thú vô cùng nhưng Phương Tử Thanh bất kể như thế nào cũng không chịu nói làm mọi người thất vọng không thôi.
Lần tụ tập này chỉ kéo dài đến 10 giờ do Phương Tử Thanh không kiên nhẫn được nữa, chuẩn bị ra về.
"Được, biết cậu chắc chắn sẽ không nán lại đến cuối được, cậu đi về trước đi, chúng tôi ở lại chơi một lát."
Dương Phàm vừa nói vừa lấy ra một thẻ phòng: "Đây, đi thẳng lên, cho cậu một phòng tốt nhất, các anh em đã chuẩn bị cho cậu một phần quà lớn đó! Hắc hắc..."
Vừa nghe thấy tiếng cười đáng khinh này, Phương Tử Thanh biết ngay không phải thứ tốt gì, không nghĩ đến sau đó Dương Phàm lại trực tiếp nhét vào tay hắn, hạ giọng: "Chim non sạch sẽ, bảo đảm cậu sẽ thích, mau bóc tem thânxử nam của cậu đi. Cậu xem những người này đối với đại mỹ nữ ai mà không mười bảy mười tám tuổi đã hưởng qua, chỉ có cậu đã hai mươi rồi vẫn còn nguyên vẹn thôi. Bằng không người khác sao có thể nói cậu là..."
Nói đến đây đột nhiên im bặt, Dương Phàm gãi gãi đầu cười lấy lòng.
Phương Tử Thanh nhìn hắn một cái: "Nói tôi cái gì?"
Dương Phàm cười gượng một tiếng: "Không có gì, không có gì, cậu mau đi xem quà của bọn tôi đi. Thấy được thì ngủ, chướng mắt thì bỏ thôi. Không phải nói chuẩn bị xuất đạo sao? Về sau thành đại minh tinh nhiều người nhìn chằm chằm, cậu càng không cơ hội."
Phương Tử Thanh không tỏ ý kiến gì nhưng vẫn nhận lấy thẻ phòng kia, bởi vì sự việc này thua bởi Hứa Trản một lần đủ rồi, hắn không muốn có lần thứ hai.
Phương Tử Thanh nhìn thoáng qua thẻ phòng, 909, ấn thang máy lên thẳng tầng 9. Hắn chuẩn bị đi lên nhìn xem, không phải người nào cũng có thể vừa mắt hắn, nếu hợp khẩu vị của hắn, hắn không ngại nhận ý tốt của các anh em, nếu được hắn cũng sẽ không để chính mình chịu thiệt thòi đâu.
Đẩy cửa phòng 909 ra, Phương Tử Thanh đi vào, cô gái trên sô pha nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ với một cái liếc mắt này Phương Tử Thanh lập tức cảm thấy không uổng chuyến này.
Cô mặc váy ngủ tơ tằm, tóc vén ra đằng sau, làn da trắng sáng như ngọc. Khuôn mặt còn đẹp hơn hắn, thân thể không chỗ nào không quyến rũ, cô thần sắc nhàn nhạt nhìn hắn: "Phương tiên sinh?"
Giọng nói như băng vụn va vào lãnh ngọc, trong trẻo lạnh lùng lại dễ nghe vô cùng khiến Phương Tử Thanh càng thêm hài lòng, không ngờ Dương Phàm lại có thể thật sự tìm cho hắn một người hợp ý.
Hắn cũng không phải vệ đạo sĩ (*) thật sự không động tình, chỉ là bên người không có nhìn trúng ai mà hắn lại lười đi tìm, cho nên vẫn luôn độc thân đến nay. Lúc này có người hợp khẩu vị ở ngay trước mắt, hắn không có ý định làm chính nhân quân tử.
(*) Vệ đạo sĩ (卫道士): loại người mặt ngoài thanh tâm quả dục, không nhìn nổi chúng sinh, thực chất bên trong cũng không phải người tốt lành gì. Ý ở đây là Phương Tử Thanh cũng không phải dạng thanh tâm quả dục gì.
Hắn đóng cửa đi vào, ừ một tiếng xem như trả lời câu hỏi của cô.
Vẻ mặt đối phương vẫn bình thản chỉ về phía phòng tắm nói: "Anh đi tắm trước đi, tôi chuẩn bị xong ngay."
Bây giờ Phương Tử Thanh mói thấy trên đùi cô đặt một màn hình phẳng, màn hình đã khóa, Phương Tử Thanh cũng không có hứng thú tìm hiểu cái gì, chỉ là ánh mắt bị hấp dẫn bởi cặp đùi lộ ra phía dưới, đôi chân cân xứng, mảnh dẻ trắng nõn được ánh đèn ấm áp chiếu xuống giống như Dương Chi bạch ngọc (*) hàng cực phẩm. Trong nháy mắt làm hắn nhớ tới một từ: Chân chơi năm (**).
(*) Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là Dương Chi ngọc, có nghĩa là giống như mỡ dê (dương chi), là một loại ngọc thạch thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.

(**) Chân chơi năm (腿玩年): là từ ngữ mạng, chỉ cặp đùi hoặc dáng người được khen là đẹp, sau này chuyển thành nghĩa có ý trêu chọc. Cụm này được sử dụng sớm nhất là một lời thoại trong phim "Rồng ở Biên Duyên": "Đôi chân kia nhìn cũng đủ để chơi cả đêm."
Thật sự là một bảo bối, khóe miệng Phương Tử Thanh nở một nụ cười nhạt nói: "Được."
Văn Khanh nghe tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm, chậm rãi tắt Ipad, Phương Tử Thanh là mục tiêu lần này, cũng là người khó chinh phục nhất trong năm người. Bởi vì hắn vô dục vô cầu, tất cả mọi việc đều không để trong lòng, rất khó có người đi vào lòng hắn. Cho nên ngay từ đầu Văn Khanh không có ý định đánh vào mặt tình cảm, dù sao chỉ cần "ngủ" một lần là được.
Việc lần này không phải do Văn Khanh sắp đặt, hóa ra trong cốt truyện cũ có việc này thật, chẳng qua Dương Phàm tìm cho hắn người không hợp nên hắn bỏ về. Cô thuận nước đẩy thuyền cho người đổi thẻ phòng của Dương Phàm, lừa Phương Tử Thanh đến đây.
Cô cũng không lo lắng mình không lọt mắt hắn, trong nguyên tác không có gì giúp Tô Văn Khanh lần lượt kết giao với các nam thần, có thể nói vẻ ngoài của cô hợp gu bọn họ, hoặc nói mấy người này thích mẫu người như Tô Văn Khanh. Ngay cả Tô Lạp cũng là kiểu xinh đẹp quyến rũ. Điều này chứng minh được đây chính là gu của bọn họ. Bây giờ sau khi ở hệ thống thêm vào đan dược, Văn Khanh xác định cô xinh đẹp hơn Tô Lạp nhiều.
Kể cả Phương Tử Thanh ghét cô cũng không sao, cô còn có cách khác, chẳng qua bây giờ xem ra những gì cô chuẩn bị là thừa rồi.
"Xoạch" một tiếng, cửa phòng tắm bị mở ra, Phương Tử Thanh quấn khăn tắm đi tới, cơ bụng rắn chắc, đường nhân ngư mê người, những giọt nước trên tóc không được lau khô men theo cơ ngực chảy xuống, khiêu gợi muốn chết, giống như xuân dược di động vậy.
Sô pha bên cạnh Văn Khanh đột nhiên lún xuống, một bàn tay rất tự nhiên ôm eo cô: "Xong chưa?"
Hơi nước hòa với hơi thở đàn ông nháy mắt bao quanh Văn Khanh.
"Được rồi."
Một đêm kiều diễm, cảnh xuân tươi đẹp...
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Phương Tử Thanh mới thong thả tỉnh lại, nhắm mắt cảm nhận một chút dư vị tối hôm qua đúng là hồn xiêu phách lạc, chẳng trách bọn Dương Phàm kia thường xuyên lưu luyến bụi hoa, mùi vị này thật sự quá tuyệt vời khiến người ta nhớ mãi không quên.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, trong đầu Phương Tử Thanh hiện lên hình ảnh mỹ nhân tắm rửa, nhớ đến thân thể uyển chuyển trong tay hắn tối qua, tiểu huynh đệ lại có dấu hiệu tinh thần phấn chấn rồi. Phương Tử Thanh đổi tư thế, dựa vào đầu giường chờ người đẹp đi ra.
Hắn quyết định nuôi đóa hồng xinh đẹp này trong nhà, báu vật nên được cất giấu kỹ để một mình mình thưởng thức.
Cửa phòng tắm mở ra, Văn Khanh xoa tóc từ bên trong đi tới liếc mắt nhìn hắn: "Tỉnh rồi à?"
Phương Tử Thanh ừ một tiếng, giọng nói lười biếng mà gợi cảm.
Văn Khanh không nói chuyện đem đầu tóc quấn lên, đi đến trước bàn từ trong túi lấy ra một xấp tiền mặt thật dày rồi đi đến mép giường đặt ở trên tay Phương Tử Thanh: "Kỹ thuật của anh không đáng giá một vạn tệ nhưng thấy mặt cao trào của anh dài nên tôi sẽ không trách anh."
Phương Tử Thanh: "?"
Văn Khanh thấy hắn không động đậy lại liếc mắt nhìn hắn:"Sao? Chê ít à?"
Văn Khanh tiếp tục rút một xấp ngân phiếu từ trong túi ra đặt trên tay hắn: "Kỹ thuật chẳng ra gì còn đòi đắt như vậy, thế này không phải lừa gạt khách hàng sao? Được rồi được rồi, tốt xấu thì cũng có cao trào, tiền mặt tôi đưa rồi đó, anh thu dọn một chút rồi đi ra ngoài đi."
Nói xong một bên để túi xuống một bên nói thầm một câu: "Đã bảo muốn kỹ thuật tốt, kết quả lại đưa tới một công tử bột..."
Phương Tử Thanh trợn tròn mắt, khó tin nhìn hai xấp tiền trên tay, dù hắn phản ứng chậm đến mấy cũng hiểu được hắn bị coi là con vịt (*)! Chơi xong rồi còn chê hắn kỹ thuật không tốt, công tử bột, trông thì ngon mà không xài được, ngay cả một vạn tệ cũng không đáng...
(*) Con vịt: trai bao.
Hắn không biết giá trên thị trường của các "con vịt" khác là bao nhiêu nhưng một vạn tệ để sờ tay hắn cũng không xứng!
Hừ! Hắn tức đến mức chập mạch rồi, trọng tâm không phải chuyện tiền bạc, mà là hắn bị sỉ nhục!
Hắn bị gái chơi!
Phương Tử Thanh đen mặt, khí đen trên đỉnh đầu gần như có thể nhìn thấy, Văn Khanh mặc xong quần áo rồi nhìn hắn một cái:"Làm sao vậy? Còn tức giận? Được rồi được rồi, lời nói này đúng là không dễ nghe thật, tôi thu hồi, OK?"
Vừa nói vừa cầm túi cùng áo khoác rồi quay đầu lại nói một câu: "Anh đẹp như vậy mà đi làm việc này đúng là đáng tiếc, nếu nhất định phải bán sắc thì làm minh tinh không phải tốt hơn việc này sao?"
Cô nói xong kéo cửa đi ra ngoài, tiếng đóng cửa kéo Phương Tử Thanh từ trong khiếp sợ về hiện thực, nhìn cửa rồi lại nhìn tiền mặt trong tay, tức nổ phổi ném tiền đi, nhảy dựng lên mặc quần áo qua loa rồi vội vàng đuổi theo, bây giờ trong lòng hắn đều là ý định giết Văn Khanh!
Nhưng hắn đuổi theo suốt tới ngoài sảnh khách sạn cũng không thấy bóng dáng của Văn Khanh, hắn tức đến nỗi lấy đá nát cửa kính khách sạn.
Tiếng vang thật lớn này kinh động đến không ít người, vừa lúc Dương Phàm từ trên lầu xuống cảnh xuân đầy mặt nhìn là biết tối hôm qua tận hứng. Thấy Phương Tử Thanh sắc mặt tái xanh đạp cửa vội chạy tới hỏi: "Làm sao vậy? Cái cửa này trêu chọc cậu?"
Phương Tử Thanh cười lạnh:"Cửa không trêu chọc tôi mà là cậu."
Dương Phàm nghi hoặc:"Tôi chọc cậu? Cô gái tối qua không khiến cậu hài lòng? Loại này cậu cũng chướng mắt? Mặt trẻ con dáng người ma quỷ, thanh thuần làm người ta muốn phạm tội, nếu không phải vì anh em, tôi đã không bỏ được rồi!"
"Cậu nói cái gì?" Phương Tử Thanh túm lấy cổ áo hắn: "Mặt trẻ con?"
Dương Phàm ngây ngốc gật gật đầu:"Đúng vậy..."
Đúng lúc này một cô gái mặc váy liền màu trắng hùng hùng hổ hổ đi tới: "Cái gì mà phú nhị đại có tiền, còn tưởng rằng câu được kẻ ngốc rồi, không ngờ lại là đồ lừa đảo!"
Cô vừa nhấc đầu nhìn thấy Dương Phàm lập tức thay đổi gương mặt tươi cười như chim nhỏ nép vào người chạy tới: "Dương ca, anh đang đợi em sao?"
Bộ ngực đầy đặn của cô nàng cọ cọ ở trên cánh tay Dương Phàm, giọng ỏn ẻn: "Dương ca, người tối hôm qua anh bảo em bồi kia thật sự là anh em cùng nhau lớn lên với anh sao? Nhìn đâu có giống."
Dương Phàm trợn tròn mắt nhìn cô gái mặt trẻ con rồi lại nhìn Phương Tử Thanh, không hiểu ra sao.
Phương Tử Thanh dường như hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn xanh mặt đẩy hắn ra, vào sảnh khách sạn tìm quản lý.
"Tiểu Phương, thế nào? Người đó ra tay rộng rãi chứ? Người ta nói giá cả không quan trọng, nhưng phải có kỹ thuật tốt, ta đem tư liệu của cậu đưa lên rồi."
"Đừng nói nữa, giám đốc không phải anh nói phòng 606 là nữ đại gia sao? Ngực thì bơm, mặt thì đập đi xây lại, ngủ một đêm còn đòi tiền của tôi, lần đầu tiên đụng đến chuyện này thật khiến mở rộng tầm mắt, hại tôi tối hôm qua còn ra sức hầu hạ cô ta nửa ngày trời."
"Cái gì 606? Tôi bảo anh đến phòng 909."
"Anh đưa cho tôi thẻ phòng 606 mà."
Phương Tử Thanh vừa đến văn phòng giám đốc thì nghe được đoạn hội thoại bên trong truyền ra, đối chiếu hai việc thì còn chuyện gì không rõ nữa? Việc lấy sai thẻ phòng mà hắn cũng gặp phải thật đúng thật vận cứt chó.
Phương Tử Thanh đẩy cửa phòng đi vào: "Việc ngày hôm qua đều giữ ở trong bụng cho tôi, nếu ai dám truyền ra ngoài thì chuẩn bị chết dưới tay tôi!"
Thực tế việc phát sinh trên phòng 909, ngoại trừ đương sự thì không ai biết, nếu hắn không uy hiếp như vậy thì chẳng ai nghĩ ra mà điều tra, chẳng qua Phương Tử Thanh buồn bực vì chịu thiệt thòi, không nuốt nổi cơn tức này thôi.
Cuối cùng, hắn xem lại CCTV khách sạn tối hôm qua, giám đốc với Dương Phàm va vào nhau nên mới lấy sai thẻ phòng, rốt cuộc cũng tin đây là chuyện ngoài ý muốn. Trùng hợp đến mức đó thật khó khiến hắn không nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.